Con Mèo Vô Lương Tâm
Cửa phòng ngủ của Trần An dù có đóng nhưng không khoá.
Vương Lâm
đã đặt vé máy bay của chuyến sớm nhất về thành phố B cho Triệu Tây Duy.
Hắn đẩy cửa vào xem Trần An, dáng ngủ yên tĩnh thân quen, nửa gương mặt
đều chôn vào gối.
Hắn rón rén đóng cửa, xuống phòng bếp hâm cháo, rồi viết lại một lời nhắn chào tạm biệt, cũng nhân tiện nói với anh
rằng khi nào hắn xử lý xong công vụ chắc chắn sẽ quay trở lại, dặn Trần
An hãy ngoan ngoãn chờ hắn về.
Triệu Tây Duy lên máy bay rồi mới bắt đầu hối hận, bắt đầu nghĩ về nội dung trong tờ giấy mình để lại cho Trần An.
Bởi vì hắn cảm thấy ngữ khí của mình lúc bảo Trần An chờ đợi rất giống như
là mệnh lệnh. Trần An cực kỳ không thích giọng điệu này của hắn. Triệu
Tây Duy có cảm giác rằng khi anh thức dậy rồi đọc lời nhắn của hắn sẽ
lại tức giận cho mà xem.
Thế là hắn cố gửi thêm một tin nhắn chữa cháy đến cho Trần An, nói với anh rằng hắn không có ý đó.
Nhưng Triệu Tây Duy đã đánh giá quá cao năng lực của mình, vậy mà hắn lại
dùng vốn từ nghèo nàn viết hết nội dung của tờ giấy kia vào khung nhắn
tin, xém chút nữa đã gửi đi, may mà đột nhiên nhận ra ngăn cản kịp thời
hành động ngu xuẩn của chính mình.
Hắn đặt chế độ máy bay rồi cất nó đi, chuẩn bị sau khi trở về thành phố B rồi còn hỏi Vương Lâm xem
nên cứu vãn như thế nào, dù sao thì nữ giới xử lý chuyện tình cảm luôn
tinh tế hơn đàn ông.
Máy bay chầm chậm cất cánh, Triệu Tây Duy
khó có thể ngồi làm việc như ngày thường, khép laptop lại ngẩn người
nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn bắt đầu cẩn thận nhớ lại hoàn cảnh lúc gặp lại Trần An sau khi tốt nghiệp.
Trường đại học mà Triệu Tây Duy chọn là trường đào tạo ngành quản trị kinh
doanh đứng thứ ba cả nước, sau khi tốt nghiệp đại học, hắn không định
học cao lên mà là đi thực tập.
Tập đoàn Triệu Phong là nhà cung cấp vật tư y tế lớn nhất thành phố B, chủ sở hữu là ông Triệu Quốc Vĩ - cha của Triệu Tây Duy.
Triệu Tây Duy rất có đầu óc kinh doanh, lại có thêm gia nghiệp khổng lồ chống lưng, không qua mấy năm đã trở thành tinh anh thế hệ mới của toàn thành phố, năm đó hắn 27 tuổi.
Cùng năm ấy, Triệu Quốc Vĩ phải trải
qua một cuộc phẫu thuật não không nhỏ, thế là ông đẩy con mình lên ghế
cao nhất, tự mình lui về một bước, vui vẻ an hưởng tuổi già.
Triệu Tây Duy gặp lại Trần An cũng trong năm này.
Lúc ấy hắn đang đàm phán hợp tác lâu dài với một công ty ở thành phố C, sau khi ký hợp đồng, đối tác đề nghị bọn họ cùng đến dùng bữa ở một nhà
hàng rất nổi tiếng trong thành phố.
Nghe nói nhà hàng kia là do bạn của vị đối tác này mở, Triệu Tây Duy vui vẻ đồng ý.
Đương lúc nâng ly cạn chén, Triệu Tây Duy cảm thấy trong người có chút khó
chịu, bèn lấy cớ nghe điện thoại ra ngoài hít thở không khí.
Mỗi
tầng đều có nhà vệ sinh, nhưng trên cơ bản là chẳng mấy ai dùng. Nhà vệ
sinh công cộng nằm ở cuối hành lang, Triệu Tây Duy đi dọc theo đèn chỉ
dẫn, lúc ấy Trần An đang nôn mửa bên bồn rửa tay.
Thật ra lúc đó
Triệu Tây Duy không nhận ra anh, mà lại thấy dạng người này thật mất thể diện. Nhưng khi thấy người nọ đang rất khó chịu, thế là hắn cũng đồng
cảm đến hỏi han xem có cần giúp gì không.
Người nọ ngẩng đầu lên, sắc mặt khi say bất thường đỏ ửng, ánh mắt có chút mờ mịt, hắn nhìn một cái liền nhận ra: "Trần An?"
Trần An đã quá say, lung lay một hồi mới vịn được vào bồn rửa tay để đứng
vững. Anh nhìn chằm chằm Triệu Tây Duy một hồi, rồi sắc mặt tái nhợt
trong nháy mắt, như là sợ hãi vô cùng.
"Trần An, lâu rồi không gặp."
Triệu Tây Duy nói xong câu đó, sắc mặt của Trần An càng nhợt nhạt hơn. Anh
cấp tốc cúi đầu xả nước lạnh rửa mặt, rồi dùng đôi tay có chút run rẩy
vặn vòi khoá nước lại.
Trần An nói: "Tiền bối, đã lâu không gặp."
Giọng nói của anh có chút khàn, chắc bởi vì vừa nôn, nhưng cũng không khó nghe.
Triệu Tây Duy nhìn chằm chằm Trần An vài giây đồng hồ, hỏi anh có cần hắn đưa anh về không.
Trần An rất chậm rãi chớp mắt một cái, sau đó nói cần.
Thế là Triệu Tây Duy gọi điện thoại cho trợ lý, nói là hắn gặp lại bạn học
cũ, muốn ôn lại chuyện xưa với người kia, bảo cô khi nào buổi tiệc kết
thúc thì đến đón hắn.
Triệu Tây Duy tiến lại gần Trần An, đưa tay ra đỡ, một bàn tay khác không quá thân thiết nhưng lại rất quen thuộc
vòng ra trước ngực ôm lấy bả vai anh, hỏi rằng anh đang sống ở đâu.
Trần An nói ra tên của một khách sạn, Triệu Tây Duy cũng vô tư đùa: "Ở thành phố C mà còn ở khách sạn?"
Trần An duỗi thẳng lưng, dường như cánh tay của Triệu Tây Duy đặt phía sau
khiến anh có chút không được tự nhiên. Anh nhỏ giọng nói mình du học
nước ngoài, mới trở về được vài hôm, sau đó còn nói nhà ở chưa tu sửa
xong.
Trên thực tế Triệu Tây Duy cũng không mấy quan tâm, hắn đưa Trần An về khách sạn xong cũng không định ngồi lại, nhưng ngay khi hắn
chuẩn bị đi, Trần An ở phía sau gọi hắn lại.
Trần An nói: "Bình thường em không có uống rượu."
Anh nói xong bèn chậm rãi cúi đầu xuống, tóc anh khá dài, vừa mới bị nước làm ướt hết phân nửa, có vài sợi tóc dán lên mặt.
Triệu Tây Duy đột nhiên nhớ đến những ngày còn đi học, cậu học sinh chuyển
trường này vì có vẻ ngoài ưa nhìn mà lại hướng nội nên rất nổi tiếng.
"Ừ." - Triệu Tây Duy gật đầu, thật ra hắn cũng chẳng biết vì sao Trần An lại giải thích chuyện này với hắn, theo hắn suy đoán thì có lẽ là bởi hôm
nay bản thân nhìn thấy được bộ dạng đáng xấu hổ của Trần An, chắc những
người có vẻ bề ngoài cũng có chút gánh nặng.
Thế là hắn dặn dò Trần An nghỉ ngơi cho tốt, rồi ngay trước mặt anh gọi cho trợ lý bảo đối phương đến đón.
Trần An như muốn nói lại thôi, nhìn chằm chằm vào điện thoại của hắn một lúc lâu, sau đó mới hạ quyết tâm hỏi hắn có thể cho anh phương thức liên
lạc hay không.
Tựa như sợ hắn không cho, Trần An lại bổ sung thêm một câu: "Lần sau đến thành phố C, chúng ta có thể..."
Nhưng Trần An không nói hết câu, bởi vì anh vẫn chưa quên rằng Triệu Tây Duy
đã từng học trung học ở thành phố C, rất có thể hắn còn quen thuộc hơn
này hơn cả anh.
Triệu Tây Duy là người thành phố B, trời xui đất
khiến hắn lại học ở thành phố C, cũng trời xui đất khiến Trần An lại
chuyển đến Nhất Trung.
Triệu Tây Duy mở khoá điện thoại đưa cho Trần An, nói với anh rằng đương nhiên rồi.
Dường như hắn đã thấy khoé môi Trần An khẽ mỉm cười.
Sau đó, hắn bỗng nhiên nhớ đến Trần An hình như vẫn cho rằng lần đầu tiên
bọn họ gặp nhau là ở sân bóng, nhưng thật ra lần đầu tiên hắn nhìn thấy
anh chính là ở trước cổng trường.
Cậu trai trẻ ưa nhìn khi ấy
đang cố gắng giải thích hết lần này với lần khác với bác bảo vệ rằng
mình là học sinh mới chuyển đến, nhưng lại không có bất cứ thứ gì chứng
minh thân phận của bản thân.
Triệu Tây Duy đậu xe trước cửa siêu
thị ở đối diện rồi bước tới, đang lúc chuẩn bị lý do để dẫn anh vào thì
Trần An nhận được một cuộc điện thoại.
Đối phương ở đầu dây bên kia tựa như rất gấp gáp, hắn nhìn Trần An bắt một chiếc taxi biển số 628 rồi rời đi.
Tiết thứ hai vào buổi chiều là tiết thể dục, khi hắn đang chơi bóng trong sân thì đã thấy Trần An một mình đi tới.
Trần An mặt một chiếc áo tay ngắn màu trắng, tóc có chút vàng, vài sợi trên trán thỉnh thoảng bị gió thổi phiêu đi.
Nhìn thấy anh bị bóng nện vào người, Triệu Tây Duy hành động nhanh hơn suy
nghĩ nhảy qua hàng rào sắt chạy tới, đối phương dường như có chút ngạc
nhiên, dùng đôi mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm hắn, khoé mắt
còn ẩm một ít nước mắt sinh lý ứa ra vì đau.
"Cảm ơn, tôi không sao." - Trần An nói.
Triệu Tây Duy cảm thấy nhất định là Trần An đang rất tủi thân, thanh âm mang
theo giọng mũi rất nặng, như là cố nén để không bật khóc, thế nên hắn
kiên trì đưa người ta đến phòng y tế.
Đó là một trong số ít lần hắn cảm thấy vui vì giúp đỡ người khác.
Triệu Tây Duy nhớ đến đây thì bị âm thanh thông báo của chuyến bay cắt ngang. Sau khi xuống máy bay, trước tiên hắn gửi cho Trần An một tin nhắn rằng mình đã hạ cánh an toàn, rồi sau đó gọi điện thoại cho Vương Lâm.
Đối phương vừa nhấc máy đã nói ngay mình đang ở sân bay, bắt đầu báo cáo
những công việc mấy ngày nay cho hắn. Hắn ngắt lời Vương Lâm, nhắc cô
đừng quên mua cuốn《 Nghệ thuật giao tiếp 》.
Vương Lâm ngẩn người, sau đó nghe lời nói vâng.
Đến tận bây giờ hắn mới có thể thở ra một hơi xem như là thả lỏng sau suốt mấy ngày qua.
- ---
Triệu Quốc Vĩ 赵国伟
- - Quốc 国: quốc gia
- - Vĩ 伟: cao to, vĩ đại