Hay tin, thành bang Croatia cử một đội gồm trăm chiến binh chạy tới Troy ngay trong đêm. Bọn họ muốn báo thù cho hoàng tử và nghiêm khắc trừng
phạt kẻ sát nhân.
Narcissus bị giam lỏng tại phòng nghỉ của anh, trong khi Poro lại bị nhốt ở ngục lao, chờ ngày xét xử công khai vào tuần kế.
Priam nôn nóng không thôi. Vừa nỗ lực chu toàn, vừa đối mặt với Croatia hùng
hổ doạ người, hắn gắng sức tìm kiếm chân tướng, nhưng lại không có cách
nào chứng minh Narcissus cùng người chăn dê nọ trong sạch.
Không có chứng cứ.
Hoàng hậu tuy được giải cứu, song cực kì bức xúc, con gái bà ta nàng thút thít van nài, kiên quyết yêu cầu xử phạt Narcissus.
“Tên đó vu khống cho mẹ ta chứ bà hoàn toàn vô tội, lí nào tự mình gây hoạ còn muốn người khác tới gánh thay, đồ ngoan cố.”
“Hoàng hậu Gurney rời đi trước, sau đó chúng ta mới tiến vào, và khi ấy gã đã
ngủm rồi.” Narcissus nói, “Gã xấu xa như vậy còn chờ đến lượt ta động
thủ sao?” Anh giãi bày đúng lý hợp tình khiến Priam với Veria đều dở
khóc dở cười.
“Thế cái người chăn dê kia làm sao lại dính phải chuyện này?”
Narcissus lắc đầu, “Hắn là bạn ta, vốn có ý tốt giúp ta tìm hung thủ, ngươi thử
nhìn mặt hắn xem, tuy rằng nghèo nàn nhưng xán lạn, thì biết ngay hắn
chẳng liên quan tẹo nào đến hai chữ người xấu.”
Tật xấu trông mặt mà bắt hình dong này của Narcissus cũng không phải tồn tại ngày một
ngày hai, đối với những ai ưa nhìn anh luôn sẵn lòng phá lệ.
Priam biết tỏng khuyết điểm này, không thèm tranh luận với anh, chỉ nói: “Vậy chứng cứ đâu? Hoàng hậu Gurney bác bỏ lời buộc tội của ngươi, bà cho
rằng ngươi bôi nhọ sự trong sạch của bà ấy. Hơn nữa sứ giả Croatia đã
báo cáo lại cho vua bên đấy, các dũng sĩ cũng đã lên đường và chắc chắn
đến kịp ngay ngày hôm nay, bọn họ sẽ không bỏ qua.”
“Thì điều tra hung thủ đi, tìm ta làm quái gì.” Narcissus cực kỳ nóng nảy, “Nếu bế
tắc quá, hãy cử hành phiên toà thần linh. Kẻ có tội mà ném vào bầy sư tử sẽ bị phanh thây xé xác, người vô tội mạnh khỏe lành lặn an toàn bước
ra.” Sự ngây thơ của anh làm Veria bùng nổ.
“Đồ ngu, ngươi dám
chắc rằng Sư Tử Lâm là kiệt tác của thần hả, ta nói cho ngươi biết, đó
là cái cớ để che mắt thiên hạ, mặc kệ ngươi có tội hay vô tội, đi vào
rừng chỉ có đường chết, bọn sư tử đói khát kia chẳng màng ngươi tên gì
ngươi ở đâu đâu, ngươi là đồ ăn, đồ ăn ngon miệng đó!” Veria nhìn
Narcissus thờ ơ mà ngứa mắt.
Hắn và Priam lo tới lo lui, tên này
lại mang thái độ đùa giỡn lông bông, vô tri vô giác chọc điên người
khác, Veria vừa bực vừa sầu nên hoá thân rồng lửa bạo nộ phun trào,
trách móc, “Ngươi ỷ vào việc đức vua sẽ nương tay không xử phạt ngươi
sao? Mẹ ngươi mất tích hồi lâu, hoàng hậu cùng công chúa đã bất mãn ít
nhiều, giờ ngươi lại lầm lỡ như thế, không tim không phổi không hợp tác, phụ lòng người khác!”
Narcissus ngơ ngẩn. Priam can ngăn Veria,
bảo Narcissus: “Chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được bằng chứng, ta tin
tưởng ngươi, về phần người chăn dê có lẽ sớm bị chém đầu.” Cần phải có
người chịu tội thay để xoa dịu cơn giận dữ của dư luận.
Hai người rời đi, Narcissus cũng muốn đuổi theo bị bọn thị vệ chặn lại.
Không lâu sau đó, Hesione vênh váo tự đắc đến thăm.
Nàng ta nói với chàng trai đang chợp mắt nghỉ ngơi: “Ngươi sắp tàn đời rồi,
thứ lòng dạ rắn rết dám sát hại hoàng tử Sony - chồng tương lai của ta.
Ngươi còn vu khống mẹ ta, chẳng phải mẹ ngươi làm bồ nhí cho cha... ”
Narcissus sờ sờ lỗ tai muốn tống cổ âm thanh chán ghét này nhưng giọng điệu
Hesione càng nghe càng bén nhọn, giống như tiếng động chói vang khi cào
móng tay vào vách tường.
Anh không nhẫn nhịn nổi nữa, đột nhiên
bật dậy túm lấy mái tóc dài của Hesione rồi xoắn chặt, “Câm mồm!” Thái
độ bộc phát cùng ngữ khí lạnh lẽo hăm doạ Hesione, nàng ta lập tức giãy
giụa, vừa thút thít vừa hét oang oang.
Narcissus lôi nàng biến khỏi cung điện, anh ném văng nàng ta hệt như quăng giẻ lau, “Cút xa một chút, đừng tới quấy rầy ta.”
Trước kia anh còn trưng bày vẻ hoà nhã, bây giờ liếc một cái cũng đủ mệt, anh vẫn chưa rõ tại sao cô bé xinh đẹp như vậy lại phiền phức thế. Vốn dĩ
lần đầu tiên trông thấy Hesione, anh rất yêu mến vì nghĩ rằng nàng xinh
đẹp đáng yêu, hiện tại anh đã học được cách phớt lờ khuôn mặt nàng.
Đám thị vệ nâng công chúa nhỏ đứng dậy rồi dìu đi.
Anh yêu cầu được ra ngoài một lần nữa, bỗng phát hiện phía ngoài phòng nghỉ đông đúc tự bao giờ, phía trước phía sau đều bố trí kẻ canh gác, cửa
sau còn bị khóa chốt. Narcissus chạm vào ngực chính mình, để thần lực
đối phó một hai người bình thường thì không thành vấn đề, có điều nhiều
đối thủ như vậy đành bó tay hết cách.
Nếu anh cứ liều mình xông thẳng cũng được, nhưng thế không phải quá ngốc sao?
Đương lúc Moma đến đưa cơm, anh khẩn cầu Moma ra tay yểm trợ, bà dẫn về hai
thiếu nữ mỹ lệ bảo rằng anh muốn xem ca hát để đỡ buồn chán, bọn thị vệ
báo cáo lên đại hoàng tử và hắn đã đồng ý.
Thừa dịp trời tối đen, Narcissus hoán đổi trang phục với một nàng, cải trang thành bộ dáng nữ
tính, theo Moma đến cổng sau rồi lẻn vào toà cung điện hoàng hậu.
Bằng chứng sao, có thể nha. Hoàng hậu không phải cũng là manh mối đó ư?
Chẳng may là nhà vua nghỉ ngơi tại đây, Narcissus đành phải trở về, địa
lao vào không được nên anh hơi nôn nóng, và không thể mặc kệ Poro sống
chết, quá vô tình rồi.
Ngày thứ hai anh lại giả gái đi tìm Veria, năn nỉ hắn dẫn mình đến gặp Poro.
Poro xuýt xoa chấn động, “Trông ngươi thật tuyệt với diện mạo mới đấy, cảm
ơn vì đã tới thăm và đừng lo lắng quá, ta nghĩ đức vua sẽ không tùy tiện nói chém là chém liền đâu, ta giúp ngài ấy chăn thả đàn gia súc suốt
một năm, hơn nữa còn cống hiến đáng kể cho thành Troy mà chưa hề nhắc
đến phần thù lao vốn nên nhận, ngài ấy chắc không mặt dày đến mức đối xử với ta như vậy chứ?”
Poro chẳng hề âu lo, hắn thốt lên lời thề
son sắt với nụ cười tràn ngập ánh mặt trời, “Địa lao âm u, ngươi đi một
hồi có mệt không?”
Narcissus nhìn hắn vẫn giữ vững sự tự tin,
nói: “Vậy ngươi có người quen nào cần ta chuyển lời và báo tin chăng?
Hoặc là hiện tại bị giam nên rất bất tiện trong việc liên lạc với bên
ngoài, ta có thể hỗ trợ được gì cho ngươi?” Vì giúp anh tìm kiếm hung
thủ ám sát mà hắn mới dấn thân vào vòng lẩn quẩn này, Narcissus cảm thấy chính mình nên làm chút gì đó.
Poro rằng: “Bạn thân mến, ngươi
quả là người tốt bụng hào phóng, vậy phiền ngươi tìm hộ người đàn ông
đội mũ ở ngoại ô, kể lại tình hình của ta, hy vọng hắn có thể tới gặp
mặt một chuyến.”
Hắn nhận cây bút từ Narcissus, viết địa chỉ và tên của người đàn ông rồi đưa anh, Narcissus gật đầu, “Ta nhất định giao kịp.”
Poro si mê ngắm anh, “Nếu có thể luôn luôn nhìn thấy ngươi thì tốt rồi, nơi
đó không ổn định cho lắm nên ngươi hãy nhanh chóng quay về. Chúng ta đều sẽ bình an thôi.”
Sau khi Narcissus rời đi, hắn yên ổn ngủ một giấc, lúc tỉnh lại tâm tình thoải mái, đề nghị gặp vua thỉnh tội.
Vốn dĩ tràn đầy tín nhiệm.
Nhưng nhà vua căn bản không muốn thấy hắn, sai thị vệ hộ tống hắn dạo quanh
vương thành một vòng rồi tiếp tục nhốt ở địa lao. Đồng thời, Narcissus
lại lần nữa tranh thủ cơ hội tìm kiếm người đàn ông mang tên Prenemos.
Chưa hoàn thành được, bởi anh đụng độ kẻ thù - chủ nhân con thuỷ quái.
Hắn tựa như có việc gấp, đi về hướng đông, mũ với trang phục thuần màu đen
và động tác cực kỳ mau lẹ, nếu chẳng phải do Narcissus hận hắn thấu
xương cũng sẽ không nhận ra. Anh vội vàng đuổi theo, bị mất dấu tại vị
trí ranh giới giữa đầm lầy và rừng cây nhỏ.
Anh oán hận dẫm mạnh
đám lầy, thiếu chút nữa lún sâu, quần áo lấm lem bùn đất, vẫn không rõ
tung tích người kia, đành phải phải rời bước. Đột nhiên có người ôm chầm lấy vòng eo rồi đè anh ngã rạp lên thân cây, âm thanh trầm thấp mạnh
mẽ: “Bắt quả tang ngươi theo dõi ta, phải không tiểu mỹ nhân?”
Hắn nâng cằm Narcissus, ngón cái thô ráp trằn trọc vuốt ve môi dưới, tên
Poro giả với tia nhìn nom lạnh lẽo đan xen ý cười, “Nhớ ta à?”
Narcissus đáy mắt bốc hỏa, tự rủa thầm kỹ năng bản thân thua kém, anh nhanh chóng nhận rõ hiện thực, “Ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải theo dõi ngươi,
ta tới tìm một người.” Anh ho khan hai tiếng, trên má ửng vệt đỏ khả
nghi, cặp môi khép mở đều đặn: “Bạn của bạn của ta, hắn tên Prenemos và
làm việc tại tường thành, bạn ta miêu tả hắn là người rất thờ ơ, bình
thường hầu như không nói lời nào, với cả đội mũ đen nữa, ta nom ngươi
với hắn ngoại hình khá giống nhau, ta tưởng hắn nên mới bám theo.”
Poro giả buông anh ra, đôi con ngươi lập loè nửa cười nửa mỉm: “Ồ, phải không?”
“Tất nhiên, ta nói dối làm chi.” Narcissus nói tiếp: “Dạo gần đây vương
thành xảy ra chuyện gì chắc ngươi cũng đã nghe kể qua rồi, nếu là nhầm
lẫn, ta không nên quấy rầy ngươi nữa, mà trước khi đi ta muốn để lại lời nhắn.” Thì giờ ở bên ngoài vốn đã ít, chính anh đánh không lại tên này, chẳng bằng chuồn sớm.
Hắn cười lạnh, thật là nói dối hết lần này đến lần khác nhưng gợi cảm thú vị biết bao. Mắt trong veo, lúc mạnh
miệng cổ hơi nâng vừa ngạo kiều vừa sinh động, làn da trắng nõn dụ dỗ
người ta đụng chạm. Hắn hắng giọng định hỏi, muốn nhắn gì.
Đúng
lúc này, rừng cây quang quác tiếng chim kêu, hắn biến sắc, quăng một
câu, “Vậy ngươi đi liền đi, nhanh nhanh rời khỏi nơi này, hễ chậm, chết
tại chỗ.”
Narcissus chẳng tin lắm, người này thoắt cái mất hút
như trận gió. Trông thấy thời gian không còn sớm, Moma phỏng chừng cũng
chống đỡ không được bao lâu, phải tranh thủ tìm người.
Tại địa
chỉ nọ, cổng lớn đóng chặt, cửa sổ khép kín, xung quanh cũng vắng tanh,
Narcissus cân nhắc một hồi rồi ném tờ giấy kia vào phòng.
Trong cung điện, Lao Medong ban hành mệnh lệnh mới.
Sau bình minh ngày mai, chàng chăn dê Poro, kẻ chủ mưu sát hại hoàng tử Croatia, sẽ bị áp giải đến trước đài chém đầu.
Narcissus kinh hãi, muốn gặp người ngay lập tức lại bị phát hiện, Moma và hai
thiếu nữ đều chịu trừng phạt, việc trông coi càng trở nên nghiêm khắc
hơn.
Ở địa lao, Poro nắm bắt được tình hình.
Ngày thứ hai, khi bị đẩy lên máy chém, hắn cười lạnh:
“Lao Medong hèn hạ, ngươi đổi trắng thay đen như thế, ta không thèm cùng ngươi phân bua.
Hy vọng ngươi có thể thực hiện nốt thoả thuận lúc trước, ban cho ta sự giàu có cùng niềm vinh dự mà ta xứng đáng.
Ta chăn thả hộ ngươi, quy hoạch nông trường hộ ngươi, cung cấp thịt bò và thịt dê, nuôi dưỡng con dân ngươi.
Hiện tại kỳ hạn áp sát, nói rằng hoàn trả thứ thuộc về ta, nhưng ngươi đã làm những gì?
Lừa ta vào cung, chối tin bỏ ước, thiết kế bẫy rập, âm mưu dồn ta vào bước
đường cùng để che giấu cái thói vong ân bội nghĩa, thất hứa đê tiện!
Ta thề, ngươi sẽ bị thần linh trừng phạt!”
Hắn rống giận, quát tháo chửi thẳng mặt vua, dân chúng đồng loạt khiếp sợ bịt tai.
Narcissus bắt buộc phải tham dự buổi hành hình bởi nhà vua yêu cầu, điều này
khiến anh choáng váng hãi hùng, Veria bèn đi cùng tới đài chém.
Đao phủ giơ mã tấu - vung tay phập xuống!
“Đừng!!” Trông thấy cảnh tượng đó, anh quá thảng thốt mà trực tiếp xông lên.
Nào ngờ vừa mới đặt chân, bầu trời chợt thay đổi đột ngột...
Ầm ầm như núi chuyển, mặt đất chấn rung, mọi người đứng không vững, nháo
nhào té ngã. Thanh mã tấu trong tay tên đao phủ trượt văng ra ngoài, hắn điên cuồng rống lớn chạy khỏi đài.
Trên khán đài ánh vàng lấp
lánh soi rọi, thứ quầng sáng làm đôi mắt mọi người nhức nhối, họ nhắm
tịt hai mắt - mở toang, trên đài đã không còn bóng dáng.
Poro biến mất.
“Thần, phẫn nộ rồi!” Nhóm dân thường bắt đầu quỳ lạy hò hét, nguyện xin sự khoan thứ cùng lòng thương hại từ ngài.