Thiệu Hiến ngẩn người, nhất thời chưa kịp phản ứng. Vân Hiểu tiến lên, vừa rút từng cây châm trên người
hắn ra, vừa nghiêm túc nói, "Thân thể ngươi đã gần hồi phục, đợi lát nữa uống thuốc xong là sẽ khỏi hẳn."
"Ngươi nói, bệnh của ta…
khỏi?!" Thiệu Hiến trợn mắt khiếp sợ, cúi đầu nhìn hai bàn tay, hoàn
toàn không tin vào tai mình. Bệnh của hắn có thể khỏi sao?
"Ừm." Vân Hiểu không để ý lắm, gật đầu, cất ngân châm đi, rồi xoay người ra ngoài, "Ta đi lấy thuốc cho ngươi."
Đến tận khi đối phương rời khỏi, Thiệu Hiến vẫn cảm thấy mọi chuyện không
chân thật cho lắm. Rõ ràng nhiều năm qua, bao nhiêu thầy thuốc đến khám
nhưng bệnh tình chưa hề có chuyển biến tốt đẹp gì, hơn nữa còn ngày càng nghiêm trọng, đến cha cũng không có biện pháp. Hắn thậm chí cho rằng
mình có thể chết bất cứ lúc nào, không ngờ có ngày bệnh sẽ khỏi!
Nghĩ đến người cha điên rồ, tinh thần hắn lại trở nên sa sút, trên mặt lộ vẻ đau thương. Tuy Thiệu Hiến không đồng ý với cách làm của ông, nhưng dù
sao đó cũng là cha hắn.
Vân Hiểu không để ý đến tâm tình của đối
phương, đi thẳng đến phòng bếp. Bạch Duật đang trông lửa, thấy nàng tới
liền sáp lại, "Nha đầu, tiểu tử kia tỉnh chưa?"
"Tỉnh rồi." Vân Hiểu gật đầu, rót nước thuốc ra bát.
"Bao giờ chúng ta về?" Lão Chu tính cho lão một quẻ, nói năm nay tuổi của
lão gặp nhiều bất lợi, mỗi lần ra cửa đều sẽ gặp quỷ, muốn an toàn thì ở yên trong quán.
Vân Hiệu vừa bưng thuốc ra ngoài, vừa trả lời, "Chờ hắn uống xong cái này, chúng ta đi về luôn."
"Ồ." Bạch Duật bỏ quạt nan xuống, lập tức đi theo, nhìn thuốc trong tay Vân
Hiểu, không kiềm được thắc mắc, "Nha đầu, không phải lúc trước ngươi nói hắn không có bệnh sao?"
"Không có bệnh thật!"
"Hả? Thế cái này..." Lão chỉ vào bát thuốc. Thế còn nấu cái này cho hắn làm gì?
Lúc này, Vẫn Hiểu mới quay sang nhìn lão, trầm giọng nói, "Hắn không bị bệnh, mà là chú!"
"Chú!" Lão đầu giật mình, "Chú gì?"
"Tập Oán chú."
Lão đầu ngơ ra một hồi, bất ngờ trợn tròn mắt, không nhịn được bật lên một
câu chửi, "Má nó! Tên Thiệu mập đó ác quá!" Chẳng trách nha đầu phải
dùng ngân châm để trấn trụ hồn phách Thiệu Hiến.
Cái gọi là Tập
Oán chú, nghĩa như tên, chính là chú ngữ tụ hợp oán khí, tương tự như
loại tà đạo nuôi quỷ, hoặc là thuật luyện hồn bằng pháp chú. Lệ quỷ sinh ra oán khí, ác quỷ càng mạnh oán khí càng nhiều. Đọc thêm nhiều truyện ở _ T RЦмtrцуen.м E _
Vì muốn duy trì sự giàu sang, Thiệu lão gia
đã bày Bách Quỷ Tụ Vận trận. Nhiều lệ quỷ bị nhốt bên trong chịu đủ mọi
tra tấn, lại không thể siêu thoát, đương nhiên sinh ra không ít oán
niệm. Những oán niệm này rất dễ cắn nuốt người bày trận, mà Thiệu lão
gia không biết Huyền thuật, cho nên ông ta gieo Tập Oán chú lên người
con mình, để hắn gánh chịu thay hết toàn bộ oán khí của đám ác quỷ.
Chẳng trách bùa chú trừ tà hoàn toàn vô dụng với Thiệu Hiến, không thể không nói hắn sống được đến tận bây giờ đúng là kỳ tích.
"Vậy nên hắn khỏi bệnh là vì Thiệu lão gia chết rồi?" Lão đầu chợt nghĩ đến điểm này.
"Ừm." Vân Hiểu gật đầu.
Kẻ thi thuật đã chết, đương nhiên Tập Oán chú sẽ mất hiệu lực. Vả lại bầy
quỷ nuốt sống Thiệu lão gia, coi như đã báo thú, oán khí cũng tan hết.
Sau khi oán khí tan, nàng chỉ cần phong bế mạch môn của hắn, để hắn
không bị oán khí ảnh hưởng đến mức hồn lìa khỏi xác. Về sau, không sớm
thì muộn Thiệu Hiến cũng sẽ khỏi hẳn.
"Thuốc... Thuốc này là gì?" Lão chỉ bát trong tay nàng. Có tác dụng gì đặc biệt sao?
"À, cái này là..." Vân Hiểu bình tĩnh nói, "Một bát canh sâm bình thường thôi." Cứ bồi bổ khí huyết là được coi là thuốc rồi.
Ca... Canh!
○| ̄|_
Má nó, sao không nói sớm? Làm lão cứ tưởng rằng đó là thứ gì quan trọng, trông lửa suốt hai canh giờ không dám rời bếp nửa bước.
Mặc kệ lão nhân ai oán bên cạnh, Vân Hiểu bưng thuốc đẩy cửa vào. Hai người đều không để ý, ống trúc treo bên hông bỗng dưng nhúc nhích.
Thiệu Hiến đã điều chỉnh xong tâm trạng, hết sức lễ phép cúi đầu trước hai
người, "Đa tạ ân cứu mạng của tiên sư, tại hạ ghi lòng tạc dạ, tương lai nhất định báo đáp."
Vân Hiểu gật nhẹ đầu, "Ừm, không cần khách khí." Dù sao bọn họ cũng chỉ muốn thu tiền thôi, "Uống nhanh đi, uống xong sẽ khỏi."
Lúc này, Thiệu Hiến mới bưng chén lên, vừa định uống thì thấy chén trên tay tự dưng lắc lắc lư lư, canh trong bát ngưng tụ thành một cột nước bay
thẳng về phía ống trúc treo bên hông Vân Hiểu. Một tiếng hít hà vang
lên, nắp ống bật ra, cột nước chảy vào trong ống trúc không sót một
giọt. Xong xuôi, nắp đóng lại, ống trúc còn tự quay quay sít chặt thắt
lưng.
Vân Hiểu: "..."
Bạch Duật: "..."
Thiệu Hiến: "..."
Tất cả mọi việc xảy ra quá nhanh chóng, còn chưa hết ba nhịp thở, bát trong tay Thiệu Hiến đã trống rỗng. Đến nỗi hắn ngơ ngác rất lâu sau mới quay đầu nhìn hai người. Nãy hắn hoa mắt à? Hắn thấy thuốc của mình biết bay kìa! "Hai vị tiên sư, thuốc..."
"Thuốc ngươi đã uống xong!" Hắn
còn chưa nói hết, Vân Hiểu lập tức cắt ngang, bước lên vỗ vỗ vai hắn, vẻ mặt nghiêm nghị như cũ nói, "Yên tâm, bệnh của ngươi đã ổn!" Sắc mặt
trang nghiêm như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Thiệu Hiến chỉ ống trúc bên hông nàng, "Không phải, tiên sư, ban nãy..."
"Uống thuốc là xong rồi." Vân Hiểu ghì tay hắn lại, lại gắt lời, "Tà khí trên người ngươi đã tiêu tán hết."
"Ơ nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả! Chẳng lẽ Thiệu công tử nghi ngờ y thuật của tại hạ sao?"
"Không không không, ý ta là..."
"Ngươi vẫn thấy không khỏe à? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Không có..."
"Nếu đã không có." Vân Hiểu gật mạnh đầu, nhìn thẳng hắn, nói, "Bệnh của ngươi khỏi rồi!"
"Ta..." Thiệu Hiến ngơ ngác, bị nàng xoay lòng vòng đến quên mất mình muốn hỏi
gì. Xem biểu cảm nghiêm nghị của đối phương, có lẽ vừa nãy hắn gặp ảo
giác thật. Theo thói quen, hắn cúi đầu nói cảm ơn, "Đa tạ tiên sư."
"Không cần khách khí!" Vân Hiểu âm thầm thở phào, sau đó càng nghiêm túc hơn,
"Công tử khỏi bệnh, vậy nghĩa là chúng ta đã hoàn thành ủy thác. Làm
phiền ngươi trả tiền thuốc men, cảm ơn!" Nói xong liền xòe tay ra, "Trên thông báo treo thưởng một trăm lạng vàng, ngươi định trả tiền mặt, hay
là ngân phiếu?"
Thiệu Hiến: "..." Có mỗi chén nước mà đắt thế sao?