Bạch Duật chưa từng nảy ra ý nghĩ, mình sẽ chăm chỉ học huyền thuật.
Người tuổi cao sức yếu, gần đất xa trời như lão, sớm đã coi nhẹ chuyện
tu hành, trước giờ chưa từng cố gắng vươn lên. Mượn lời của Vân nha đầu, chính là từ bỏ trị liệu. Dù có nỗ lực thì cũng chẳng đạt được cái gì,
vậy học làm gì cho mệt thân.
Cho nên lão chưa từng nghĩ tới, sẽ
có ngày, mình phải học Huyền thuật như điên thế này. Không học còn không được, tổ sư gia đang nhìn chằm chằm kia kìa! Kể từ hôm đó, lão đã hiểu, hóa ra một nửa Tàng thư các chồng chất sách vở kia đều là phần nha đầu
Vân Hiểu dành cho lão. Thế là quãng ngày dài sau, lão luôn phải sống
trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Cũng không biết Vân nha đầu
nói gì với tổ sư gia. Rõ ràng từ trước đến nay, trừ lúc ăn cơm ra, tổ sư gia luôn một mực ở trong tháp, thế mà lần này lại đồng ý phụ trách khảo nghiệm tu vi của lão.
Gọi là khảo nghiệm tu vi nhưng thật ra
cũng không có gì cả. Chỉ là mỗi tháng một lần, hắn tự đi tìm lão cho
bằng được. Không nói không rằng, cũng không mắng không chửi, cứ thế lao vào đánh, hơn nữa còn toàn nhắm vào chỗ hiểm. Bạch Duật cảm giác trong
mấy tháng này, bộ xương già của lão sắp gãy vụn đến nơi rồi. Từng hành
động đơn giản như bước đi, uống nước hình như kèm theo tiếng xương kêu
răng rắc.
Lão đầu khóc không ra nước mắt, chỉ có thể yếu ớt tìm
Vân Hiểu khiếu nại, "Nha đầu, ngươi có thể bảo với tổ sư gia, lần sau
khảo hạch đừng mạnh tay nữa nha. Rõ ràng là ta học Huyền Thuật, chứ có
phải thể thuật đâu. Nào có ai chẳng dạy chẳng bảo cứ lao vào đánh như
thế." Lại còn chuyên đánh thẳng vào mặt nữa chứ.
Vân Hiểu không quay đầu, đáp trả một câu, "Ý ông là, muốn tổ sư gia dùng Huyền Thuật?"
Lão đầu sững sờ, đột nhiên nhớ tới cái phất tay suýt nữa khiến bầy quỷ hồn
phi phách tán, đột nhiên rùng mình, "Không không không, ta không phải,
ta không có... Ngươi đừng nói nhảm!"
(๑ŐдŐ)b
Nói đùa gì
vậy, tổ sư gia dùng Huyền Thuật với lão, thà trực tiếp đi đầu thai còn
tốt hơn, "Ý của ta là, lần tới tổ sư gia chỉ điểm cho ta, có thể hay
không ra... ra tay nhẹ nhàng hơn chút xíu được không." Chí ít đừng đánh
vào mặt.
Vân Hiểu bất ngờ quay phắt người lại, nhìn thẳng vào
lão, "Làm sao? Ông bị thương á? Bị thương chỗ nào? Chỗ nào không thoải
mái? Là bị tổn thương gân mạch, thần thức, hay đan điền? Ta giúp ông
kiểm tra nhé!" Vừa nói vừa quét mắt đáng giá lão từ trên xuống dưới một
lượt.
"..." Là ảo giác sao? Tại sao khi nghe nói mình bị thương, nha đầu có vẻ rất phấn khích?
Lão thấy khuôn mặt Vân Hiểu nghiêm nghị như cũ, nên cho rằng mình cả nghĩ
quá rồi, nha đầu vẫn rất lo lắng cho lão, "Không đến mức bị thương thần
thức, đan điền, chỉ hơi đau nhức xương khớp thôi, đều là vết thương
ngoài da."
"Ồ."Ánh mắt Vân Hiểu tối sầm lại, xoay người tiếp tục công việc. Tiếc thật, còn tưởng được thực hành.
Bạch Duật: "..."
Hết rồi á? Nãy bảo sẽ trị liệu mà! Trầy xước da cũng tính là bị thương nha. Trong lòng lão hơi khó chịu, tự nhiên nhìn thấy Vân Hiểu đang cầm một
con dao nhỏ, cứa cứa cái gì đó, thỉnh thoảng còn lộ ra một mảng lông
dính máu. Nhìn kĩ mới phát hiện, đó là một con hồ ly.
"Ngươi đang làm gì đó?" Bộ dáng không giống như đang chế biến thực phẩm.
"Cái gì cơ?" Bạch Duật sửng sốt, đó là chiêu Huyền thuật mới gì sao? Nhìn kĩ con thú lông dính đầy máu, "Con hồ ly này ở đâu ra?"
"Nhặt
trước cổng." Vân Hiểu thuận miệng trả lời, "Trong cơ thể nó có dị vật,
chắc là do ăn nhầm cái gì, đang hấp hối. Đúng lúc, ta cần áp dụng lý
thuyết y học vào thực tiễn."
"Hồ ly này còn sống sao?" Bạch Duật giật mình, tiến lại gần nhìn, quả nhiên vẫn còn nhìn thấy bụng hồ ly
phập phồng lên xuống. Hóa ra không phải xả thịt lột da để nấu canh! Đảo mắt nhìn lên, lại phát hiện con dao nhỏ kì lạ trong tay Vân Hiểu, mặt
trên khắc họa phù văn đặc biệt gì đó. Mỗi một đường dao đều tỏa ra ánh
sáng nhàn nhạt, đây rõ ràng là pháp khí.
Nha đầu không có huyền
mạch, chắc chắn không thể tự chế tạo pháp khí được, chỉ có thể là do tổ
sư gia ban cho. Bạch Duật sờ sờ mặt mũi bầm dập của mình, lại nhìn pháp
khí trong tay đối phương, trong nháy mắt, có cảm giác như mình là con
ghẻ, tủi thân quá...
(ಥ_ಥ)
Vân Hiểu mặc kệ lão, tiếp tục mổ bụng hồ ly, sau đó dựa theo giáo trình, cẩn thận tìm kiếm huyệt vị
tương ứng trên thân hồ ly, nhẹ nhàng hạ châm tạo ra Dẫn Hối trận pháp.
Quả nhiên, không lâu sau, từ vị trí mổ trên bụng hồ ly tuôn ra một ít
chất lỏng màu đen. Giống như cuộn len, bắt đầu hội tụ lại. Không đầy nửa khắc sau ngưng tụ thành một hạt châu màu đen, bám mùi hôi tanh.
"Má nó! Nha đầu, nhanh như vậy mà ngươi đã biết thi châm bày trận rồi?"
Bạch Duật có chút không dám tin nhìn trận châm pháp lấp lóe ánh sáng.
Mặc dù lão không hiểu nhiều về linh y, nhưng cũng đủ biết thi châm bày
trận là một việc rất khó, đã là trận pháp đều cần phải điều chỉnh cẩn
thận, tính toán tỉ mỉ, sai một ly đi ngàn dặm. Huống hồ là bày trận trên thân con hồ ly nhỏ xíu thế này.
Vân Hiểu vứt hạt châu sang một
bên, vừa rút châm, vừa quay lại hỏi, "Khó lắm sao? Hôm qua ta vừa xem
qua liền nhớ rồi." Hiện tại chỉ dựa theo lý thuyết trên sách, mô phỏng
lại mà thôi, cũng không tính là chuyện khó khăn gì.
Bạch Duật: "..." Mẹ kiếp, tư chất đỉnh quá mức!
凸(艹皿艹)
Nhớ tới hơn nửa giá sách, trong nháy mắt, tim gan tỳ phổi thận lại đau, lão chua xót nói, "Nha đầu, hay là ta theo ngươi học linh y nha!" Chí ít sẽ không bị tổ sư gia đánh nữa.
"Ông?" Vân Hiểu quay sang liếc
nhìn lão, nghiêm trang nói, "Đương nhiên là có thể, nhưng muốn làm linh y thì điều đầu tiên là phải hiểu y thuật, mà thông thường thời gian đào
tạo đại học y khoa kéo dài năm năm, cũng có thể học sáu, bảy, tám năm.
Số lượng tài liệu cần đọc ước chừng gấp bốn lần giá sách của ông. Tất
nhiên đó mới chỉ là những vấn đề cơ bản nhất, còn chưa tính giáo trình
tổ sư gia cung cấp."
Sắc mặt Bạch Duật tái nhợt. Mặc dù đoạn đầu lão nghe không hiểu, nhưng nghe hiểu đoạn gấp bốn lần giá sách. Thế là
cực kì nhanh chóng nói, "Chúng ta lại bàn về vấn đề hồ ly đi! Cái kia... Sau khi ngươi áp dụng lý thuyết y học vào thực tiễn xong, có định làm
canh không?"
"..." Tiền đồ!
Lão đang định nói lảng sang chuyện khác, thì từ trong quán truyền đến tiếng chuông reo đinh đang.
"Truyền tin linh?" Lão đầu hơi bất ngờ, "Hẳn là có người tìm ta, ta đi xem một chút."
Nói xong xoay người phóng về phía hậu viện, một lát sau cầm theo một con
hạc giấy chạy lại. Không còn tỏ vẻ u oán nữa, miệng cười sáng lạn nói,
"Nha đầu, nha đầu, chuẩn bị đi, chúng ta phải xuống núi." Tốt nhất là
xuất phát trước ngày mai.
"Xuống núi làm gì?"
"Đương
nhiên là làm ăn... Khụ!" Lão nói được một nửa tự nhiên dừng lại, ho một
tiếng, sửa lại lời, "Một người bạn vừa gửi thư, mời ta xuống núi trừ
tà!"
"Mời ông?" Thần côn tái xuất giang hồ sao?
"Ánh mắt đấy của ngươi là có ý gì?" Lão nhân đỏ bừng mặt, vỗ vỗ lồng ngực, đến
chết không chịu nhận sai, "Không phải ta chém gió đâu, trong phạm vi
mười dặm quanh đây, ta cũng được coi là đạo nhân Huyền Môn duy nhất biết trừ tà nha. Chuyện lệ quỷ lần trước là ngoài ý muốn, lần này nhất định
sẽ không có vấn đề." Lệ quỷ cũng không dễ gặp như thế, lão sống nhiều
năm rồi, cũng chỉ gặp duy nhất một lần kia thôi.
"Không đi!" Vân Hiểu nhất quyết từ chối.
"Đừng mà! Nha đầu." Nha đầu không đi, lão tưởng nàng nhớ lại vụ nữ quỷ, vì
thế tiếp tục hạ giọng khuyên, "Bạn ta nói rồi, việc trừ tà đơn giản lắm, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, ngươi vất vả học linh
y, không muốn xuống núi thử xem năng lực của mình đến đâu sao?"
"Không muốn!" Vân Hiểu mặc kệ lão, khâu tiếp vết thương cho hồ ly, rồi rút
châm về. Nghề y này, đúng là phải cần trải qua thực hành thì trình độ
mới lên. Nhưng chữa người hoàn toàn khác chữa động vật, nếu không chắc
chắn, đương nhiên không dám tuỳ tiện làm.
"Nha đầu, nha đầu..."
Bạch Duật gấp đến độ sắp khóc. Ngày mai chính là ngày khảo hạch mỗi
tháng một lần, lão không muốn bị tổ sư gia đánh đến ngu luôn đâu!
** *
Bạch Duật không ngờ, cuối cùng Vân Hiểu vẫn đồng ý xuống núi cùng lão. Bởi
vì... Bọn họ sắp hết tiền rồi, hồi trước kiếm được bốn mươi lượng bạc
đúng là nhiều thật, đủ cho một gia đình bình thường ăn một hai năm.
Nhưng để mua đạo cụ, vật liệu quý hiếm Huyền môn thì chẳng thấm vào đâu, chỉ mua mỗi một lá cờ trận, một thanh kiếm gỗ đào đã tốn tới lượng bạc, chớ nói chi là các loại đan dược hỗ trợ tu luyện, bình thường bọn họ
còn không dám mua.
Tuy nhiên, dạo gần đây Bạch Duật đang điên
cuồng tu hành, lấy hết tiền của đổ vào mua cái này hỗ trợ, mua cái kia
bồi bổ. Đến khi phát hiện ra, gạo trong vại đã chạm đáy rồi.
Nói cách khác, nếu bọn họ không xuống núi kiếm tiền, thì sẽ chết đói đó.
Rốt cục, Bạch Duật đạt thành ước nguyện thoát khỏi khảo hạch mỗi tháng một
lần, thành công kéo Vân Hiểu ra ngoài theo. Tuy nhiên...
Lão dụi dụi hai mắt, quay sang nhìn người bên cạnh, "Tổ... Tổ sư gia?"
Ai có thể nói cho lão biết! Cớ sao tổ sư gia cũng ở đây? Từ xưa đến nay có bao giờ ra khỏi tháp đâu? Đi thì đi nhưng tại sao còn đóng gói cả canh
gà mang theo hả?
ლ(゚Д゚)ლ
"Nha đầu, cái này..."
"Đủ rồi!" Vân Hiểu lạnh lùng nhìn lão, "Thú nuốt vàng Huyền Môn không có tư cách nói chuyện!"