Buổi tối đã đến, trong phòng rất nhiều người nhà bệnh nhân tới đưa cơm.
Ô Nha Nha lần lượt đi kiểm tra từng phòng bệnh, phát hiện cha của Thạch
Lệ Hà cũng tới. Ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng bạc cùng một quần vải
màu xanh làm dính đầy bùn, gương mặt ngăm đen khắc đầy dấu vết phong
sương, đôi mày nhíu lại chứa đầy sầu khổ.
Nhưng nhìn thấy con gái nằm trên giường bệnh, ông lập tức tràn ra nét tươi cười, kiên nhẫn cẩn
thật dò hỏi con gái có tốt chút nào không, tiểu tiện mấy lần, đại tiện
mấy lần, uống thuốc gì, gầy mấy kg...
Hết thảy có liên quan tới con gái, ông đều sẽ nắm kỹ càng.
Thạch Lệ Hà không thể ăn thức ăn bình thường, chỉ có thể ăn chút thức ăn
lỏng. Ba Thạch lại từng muỗng từng muỗng kiên nhẫn đút, cũng kể từng
chuyện từng chuyện bản thân ở bên ngoài gặp phải.
Ô Nha Nha đứng ở cửa nhìn nửa ngày, sau đó mới yên tâm rời đi.
Nhưng cô vừa mới đi ra ngoài không bao xa, cửa phòng đã bị một người phụ nữ
trung niên dùng bả vai thổ lỗ đẩy mở, phát ra một tiếng "rầm" rất lớn.
"Lệ Hà nhà tôi ở chỗ nào? Giường số mấy?", người này quát tháo hỏi.
"Giường số 16, ở chỗ này.", thanh âm Ôn Cầm dịu dàng truyền đến.
Ô Nha Nha lập tức quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn qua. Tình hình của Thạch Lệ Hà cô cũng biết qua, tự nhiên biết người phụ nữ này là ai. Một người mẹ ích kỷ vứt bỏ chồng và con chạy mất còn quay trở về?
Ô Nha
Nha nhìn ra được hoàn toàn không thể, người ích kỷ vĩnh viễn chỉ biết
bản thân, bọn họ không yêu con cái, không yêu vợ/ chồng, chỉ yêu bản
thân. Nhưng ở trong mắt người thường, có thể tìm người mẹ trở về đối với người bệnh mà nói tất nhiên là an ủi lớn lao.
Không tin được, y tá trưởng mở miệng: "Cô thật sự tìm mẹ của Thạch Lệ Hà về?"
Ôn Cầm nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, lúc nằm mơ cô bé ấy cũng đang gọi mẹ, tôi thực sự nhìn không được."
"Cô vất vả rồi!", y tá trưởng vui mừng không thôi vỗ vỗ bả vai Ôn Cầm.
Y tá đi ngang qua cũng đều giơ ngón cái lên với Ôn Cầm.
Bởi vậy có thể thấy được, hành động của Ôn Cầm được khen ngợi và khẳng định cỡ nào. Cô ta là một người nhiệt tình, dường như đem người bệnh trở
thành người nhà mà chăm sóc. Cô ta cho họ cái họ cần, lo cho nỗi lo của
họ...
Nhưng Ô Nha Nha lại biết, cô ta tất nhiên không có lòng tốt này.
Ô Nha Nha bước trở về phòng bệnh Thạch Lệ Hà, quả nhiên thấy máy đo nhịp
tim của Thạch Lệ Hà đang hiện ra đường cong hưng phấn quá mức.
Tuy Thạch Lệ Hà phải làm phẫu thuật, nhưng thể trọng vẫn chưa giảm xuống.
Bộ ngực của cô ấy thịt quá nặng và quá dày, giống như bao cát áp bách
trái tim của cô ấy. Mà trái tim từng giờ từng phút đang bị áp bách bên
dưới, chỉ cần một tín hiệu hỗn loạn lập tức có khả năng ngừng đập.
Rất nhiều người bệnh mập mạp khi đang ngủ chết không rõ lý do, chính là bởi đột ngột phát bệnh tim.
Mà một khi xảy ra tình huống này, muốn kịp thời cứu giúp bọn họ cơ hồ
không có khả năng. Lớp mỡ dày quá mức sẽ trở ngại vận hành máy khử rung
tim ngoài, cũng sẽ giảm công hiệu thuốc trợ tim, càng sẽ khiến phương
pháp ép tim không mở được đường sống.
Người bệnh mỡ vốn dày nặng, một người bên trên dùng sức ép, vậy tuyệt đối sẽ càng nhanh tiễn người bệnh đi.
Cho nên người bệnh giống Thạch Lệ Hà, sợ nhất là gặp phải tình huống đột phát bệnh tim.
Ôn Cầm không phải đang làm chuyện tốt, là đang mượn dao giết người!
Ô Nha Nha áp xuống lòng đầy lửa giận, đi lên trước Thạch Lệ Hà kích động
ngồi dậy, nhỏ giọng: "Đừng khẩn trương, đừng khẩn trưng, mẹ tới sẽ không đi, em có rất nhiều thời gian có thể nói chuyện phiếm với bà."
Mẹ Thạch vội vàng phụ hoạ: "Đúng đúng đúng, lần này mẹ trở về không rời đi nữa, mẹ ở lại chăm sóc con!"
Trước đó còn nói với Ôn Cầm không muốn bị cái chết của con gái liên lụy tới
bây giờ lại thay đổi chủ ý. Bà ta tại sao lại ở lại, không ai rõ hơn Ôn
Cầm.
Vì vậy, Ôn Cầm mỉm cười đi lên phía trước, nhẹ giọng hỏi: "Hà Hà, hôm nay rất vui nhỉ?"
"Vui, vui, cảm ơn chị, y tá Ôn!", Thạch Lệ Hà cảm động rất nhanh đã khóc. Qua hôm nay, cô ấy tuyệt đối sẽ khăng khăng một mực với Ôn Cầm.
Cô ấy nắm chặt tay mẹ, sợ đối phương sau một giây sẽ biến mất, cùng với đó máy đo nhịp tim đang nhảy lên dồn dập
Ô Nha Nha lập tức giúp cô ấy dùng thuốc làm dịu tim, lại kiên nhẫn khuyên giải an ủi vài câu.
Trái tim đập không an phận kia lúc này mới chậm rãi bình ổn trở lại.
Ôn Cầm nhẹ nhàng kéo Ô Nha Nha: "Đi thôi, để một nhà bọn họ trò chuyện với nhau."
Ô Nha Nha nhìn về phía ba Thạch hy vọng người đàn ông này ít nhất có thể
tỉnh táo một chút, nhưng đối phương cũng đang mắt phiến hồng nhìn về
phía vợ, đôi tay nhanh chóng chà xát, như đang kiềm chế cảm xúc kích
động. Rất rõ ràng, ông cũng vui mừng vì vợ trở về.
Hai cha con này...
Ô Nha Nha bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng Ôn Cầm rời đi.
Đi ra ngoài thật xa, cô còn có thể nghe thấy mẹ Thạch lớn giọng sắc nhọn:
"Các người còn bao nhiêu tiền phẫu thuật? Có đủ dùng hay không? Hoá đơn
đâu, đưa tôi xem..."
Một câu quan tâm con gái cũng không có, há mồm ngậm miệng đều là tiền.
Vì vậy Ô Nha Nha hiểu rõ, người phụ nữ này quay lại với ý đồ gì. Một trăm
mấy ngàn tệ tiền phẫu thuật kia, đối với bà ta mà nói là khó có thể
kháng cự dụ hoặc nhỉ? Bà ta sẽ còn rời đi, chẳng qua lúc đó, bà ta sẽ
mang theo tiền cứu mạng của con gái mình rời đi.