*Social death: tính tử vong của xã hội, là tình trạng của những người
không được xã hội rộng lớn chấp nhận là con người hoàn toàn.
Khi Ô Dung Thành đến đảo Ula Moore còn không quên tiện tay mang theo con rể Dịch Lĩnh phiền phức.
Bọn họ đến không được bao lâu, Liêu Vũ Tiến cũng tới nơi.
Tuy trị an của nước Ula rất kém, cảnh sát làm việc có lệ, nhưng trong tay
Liêu Tiến Vũ có tiền, tự nhiên có thể khiến bọn họ tích cực làm việc.
Mấy tên đàn ông kia rất nhanh đã bị tóm vào ngục, Ô Nha Nha cùng mấy
người đến lấy khẩu cung.
"Thật tức chết con mà!", ngồi trên máy bay tư nhân của ba ba, Ô Nha Nha vẫn còn xù lông.
Cô xoè 5 ngón tay ra, lại từ từ nắm lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con
hận không thể đem đầu mấy tên đàn ông đó vặn một cái! Ba ba, ba biết
không? Bọn chúng không phải là lần đầu làm ra loại chuyện này! Mỗi một
lần hãm hại một người con gái, bọn chúng sẽ dùng máy quay phim quay lại, xong việc lại đem băng ghi hình gửi cho người bị hại tống tiền."
"Cô gái bị tống tiền không dám báo án, chỉ có thể làm cây rút tiền của bọn
chúng, có người thậm chí thành nô lệ tình dục của bọn chúng. Liêu Xán
thiếu chút nữa là mắc mưu! Trước đó bọn chúng đã thăm dò qua Liêu Xán,
biết trong nhà cậu ấy có rất nhiều tiền, cho nên mới sáng sớm liền nhắm
vào cậu ấy!"
"Cặn bã! Bọn xấu xa!", Ô Nha Nha đen 5 ngón tay gắt gao nắm lại thành nắm, dùng sức đập vào lưng dựa của hàng ghế phía trước.
Trợ lý của Ô Dung Thành vừa vặn ngồi ở hàng phía trước, cả người ngay lập
tức bị chấn động một chút. Sức lực của đại tiểu thư thật lớn, khó trách
một cô gái nhỏ có thể quật ngã 5- 6 tên đàn ông ngoại quốc cao to.
"Nếu con không kịp thời chạy tới, Liêu Xán đã bị bọn chúng chà đạp. Nghe nói bọn chúng còn ép người bị hại hút m.a t.uý, như vậy có thể đạt được mục đích khống chế bọn họ lâu dài. Đúng là lũ xấu xa! Đáng bị xử tử hình!"
Tức giận trong lòng Ô Nha Nha vẫn không tan, vì vậy cứ một lúc lại dùng nắm đấm nhỏ của mình đấm vào lưng ghế phía trước, khiến trợ lý không thể
không thay đổi vị trí.
"Nha Nha lần này làm được việc lớn, ba ba
cảm thấy kiêu ngạo vì con.", Ô Dung Thành nhẹ nhàng vuốt lông con gái,
trên mặt mang theo biểu tình vui mừng.
Cảm xúc phẫn nộ của Ô Nha
Nha vẫn sôi trào như cũ, miệng chẹp chẹp lại chẹp chẹp, còn muốn nói
điều gì đó, lúc nhìn qua ô cửa sổ thấy Liêu Tiến Vũ đang nói chuyện với
Dịch Lĩnh, lúc này đã vẫy tay tạm biệt đối phương.
Không tới mấy phút nữa, anh sẽ lên máy bay.
Ý thức được điều này, Ô Nha Nha vội vàng thu hồi biểu tình hung thần ác
sát, rúc đầu vào lồng ngực của ba ba. Giây tiếp theo, cabin đang ồn ào
chợt trở nên yên tĩnh.
Nhận ra con gái trầm mặc khác thường, Ô Dung Thành không khỏi rũ mắt nhìn, sau đó lại tức giận mà cười.
Con gái im lặng, nhất định là đang chuẩn bị giở trò, câu này thật sự có đạo lý.
Tiểu Nha Nha của ông lúc này trốn trong ngực ông, im ắng ấp ủ cảm xúc. Vành
mắt của cô đỏ, mũi đỏ, con ngươi cũng ngân ngấn trong nước mắt, giữa mày tinh tế hơi nhíu lại, như phải chịu uỷ khuất vô cùng lớn.
Yêu quái nhỏ vừa rồi một chiêu đánh chết một tên cao to đâu? Chạy đi chỗ nào rồi?
Ô Dung Thành tức đến vui vẻ, nắm lấy quai hàm mềm mềm của con gái, kéo cô đến thay hình đổi dạng.
"Ba ba, ba nhẹ chút, đau quá!", Ô Nha Nha nhỏ giọng oán giận.
Ô Dung Thành buông quai hàm của cô ra, cô liền bụm mặt, đáng thương dẩu
miệng, bộ dạng muốn khóc lại không khóc này xác thực rất khiến người ta
đau.
Dịch Lĩnh bước lên máy bay vừa vặn nhìn thấy một màn này,
vội vàng đi qua ôm cô vào ngực, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Có phải bị
dọa rồi không?"
Bị doạ rồi? Ô Dung Thành ngay lập tức có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười. Yêu quái nhỏ ông nuôi lớn, sao có thể bị vài người thường dọa được?
Nhưng giây tiếp theo, Ô Nha Nha
liền chui vào lồng ngực Dịch Lĩnh, vừa gật đầu vừa nhỏ giọng nói: "Uhm,
có chút bị dọa rồi. Lần này thực sự quá mạo hiểm."
Dịch Lĩnh cúi
xuống hôn đỉnh đầu cô, lại không ngừng vỗ sống sống lưng cô, kiên nhẫn
dỗ: "Không sợ, người xấu bị cảm sát bắt hết rồi, em đã đánh bọn
chúng..."
Nửa câu sau, Dịch Lĩnh không nói tiếp. Nhớ tới tình
trạng thê thảm của mấy tên đàn ông ngoại quốc kia, quan tâm quá sẽ loạn, anh bỗng nhiên ý thức được, yêu quái nhỏ sao có thể bị loại chuyện cỏn
con này dọa được? Cả đám người đều là cô túm, thiết bị ghi hình bị cô
đạp, du thuyền cũng là cô lái trở về. Nếu cô nhát gan, Liêu Xán đã sớm
xảy ra chuyện.
Cho nên bây giờ cô đang làm gì? Làm nũng ư?
Sau khi phản ứng lại, Dịch Lĩnh thiếu chút nữa bật cười.
Đây là yêu quái nhỏ sau khi biết yêu sao? Từ không kiêng kỵ gì biến thành
ưu nhã rụt rè, từ phóng khoáng không kiềm chế được thành mềm mại đáng
yêu. Tuy rằng ưu nhã rụt rè là giả, nhưng mềm mại đáng yêu tuyệt đối là
hàng thật giá thật.
Thật là đáng yêu đến đòi mạng...
Dịch Lĩnh yên lặng che miệng cười thầm vài giây, sau đó càng gấp gáp ôm lấy yêu quái nhỏ.
"Không sợ, không sợ.", anh đè thấp giọng nói: "Để anh ôm một cái, ôm một cái là có thể đem hết những chuyện không tốt quên hết."
Anh vừa dịu dàng dỗ dành an ủi, vừa chậm rãi mơn trớn da đầu của yêu quái nhỏ.
Ô Nha Nha cọ cọ trong lồng ngực anh, tìm được một góc độ thoải mái sau đó liền an tĩnh nằm sấp xuống. Khi được Dịch Lĩnh ôm, cô sẽ cảm thấy đặc
biệt ấm áp.
Từ từ, cô nhắm hai mắt lại.
Dịch Lĩnh hạ tầm
mắt ngắm nhìn gương mặt cô khi ngủ, sau đó mới tràn ra một nụ cười bất
đắc dĩ lại thoả mãn. Bất kể yêu quái nhỏ có tình cách gì, anh đều yêu.
Ô Dung Thành đứng lên, đổi tới hàng ghế phía trước. Đứa con rể này càng nhìn càng thấy đáng ghét.