Nói xong chuyện Châu Tiểu Thấm trải qua, Ô Nha Nha trong lòng còn sợ hãi mà xoa xoa cái bụng của mình: "Anh không biết đâu, ký ức của cô ấy
chẳng những rất đắng chát, mà còn cay xót, lúc ăn vào trong bụng giống
như lửa thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của em! Em khó chịu phát khóc!"
Nghĩ đến đây, cô mở cửa sổ xe, khạc ra bên ngoài một cái.
Dịch Lĩnh từ trong túi quần lấy ra một viên kẹo xí muội, một tay bóc giấy
gói kẹo ra, vô cùng thuần thục nhét vào miệng yêu quái nhỏ.
"Bây giờ dễ chịu hơn chút nào không?", anh quan tâm hỏi.
Ô Nha Nha dùng đầu lưỡi bọc lấy viên kẹo, ngữ khí nhẹ nhàng rất nhiều:
"Bây giờ cảm thấy tốt hơn một chút. Sao trên người anh luôn có kẹo xí
muội vậy? Lúc nào em nhìn thấy anh cũng đều có kẹo ăn."
Dịch Lĩnh mắt nhìn phía trước, dịu dàng cười nói: "Bởi em lúc nào cũng có thể đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh, cho nên anh cần phải luôn chuẩn bị sẵn
sàng."
"Hả?", Ô Nha Nha ngẩn người, sau đó mới ý thức được bởi vì bản thân thích ăn kẹo xí muội, Dịch Lĩnh mới luôn mang theo kẹo xí muội bên người.
Trong lòng cô không thể nói được đây là loại cảm giác gì, nóng nóng, trương lên một cỗ cảm xúc mênh mông sắp từ hốc mắt tràn ra.
Cô quay đầu nhìn về phía Dịch Lĩnh, đôi mắt to giờ phút này ướt đẫm, đong
đầy cảm động lẫn mừng thầm. Cô rất muốn cười, nhưng mũi lại xót từng đợt từng đợt. Vì vậy, cô chỉ có thể vươn một đầu ngón tay, nhẹ nhàng chọc
chọc mu bàn tay của Dịch Lĩnh, giọng nói ngọt như mật ong: "Anh thật
tốt!"
Dịch Lĩnh liếc nhìn cô một cái, thấp giọng cười: "Anh chỉ đối tốt với em."
"Em cũng chỉ đối tốt với một mình anh.", Ô Nha Nha giơ ba ngón tay lên như tuyên thệ.
Lời này tuyệt đối không giả dối, cô thật sự chỉ đối tốt với một mình Dịch
Lĩnh. Còn ba ba, thì ông là thần, không phải người, không thể tính vào.
"Gặp được anh thật tốt!", Trái tim như được nhét đầy kẹo nổ vui sướng, khiến Ô Nha Nha không biết làm sao biểu đạt. Cô ôm một cánh tay của Dịch
Lĩnh, nhanh chóng cọ cọ vào, sau đó lại ngoan ngoãn ngồi trở lại.
Dịch Lĩnh cười nhẹ xoa đầu cô.
Hình ảnh hai người tựa vào nhau bị chủ xe khác nhìn thấy, anh ta không khỏi lộ ra biểu tình kinh ngạc không nói nên lời.
Trong mắt người ngoài, Ô Nha Nha là một xác ướp trang điểm thập phần quái dị, thậm chí có chút khủng bố, nhưng trong mắt Dịch Lĩnh, bất kể cô biến
thành bộ dạng gì cũng đều đáng yêu nhất.
Lúc chờ đèn đỏ, Dịch
Lĩnh gọi điện cho trợ lý, bảo người đó lập tức mang một số vật tư đến Cô nhi viện Dương Quang. Trước kia khi xử lý di sản của Kim Cẩm Khê, có
một khoản trợ cấp trùng hợp góp vào Cô nhi viện Dương Quang, thân là nhà mạnh thường quân, Dịch Lĩnh đương nhiên có thể tuỳ lúc qua đó hỏi thăm.
Sắp đến nơi, Ô Nha Nha thu hồi xe lăn, hóa thành Quạ đen nhỏ bay vào.
"Sau khi vào cô nhi viện, anh thấy em bay chỗ nào, chỗ đó chính là nơi ở của Châu Tiểu Thấm. Anh nhất định phải cứu cô ấy ra nha!", cô nhắc đi nhắc
lại.
Dịch Lĩnh đương nhiên đồng ý.
__________
Trợ
thủ của Dịch Lĩnh đã sớm đưa vật tư tới cô nhi viện. Nghe nói nhà từ
thiện lớn nhất muốn tới thăm đáp lễ, Viện trưởng vội chọn mấy bạn nhỏ
xinh đẹp trắng trẻo, cùng ra cổng lớn đón tiếp.
Dịch Lĩnh lấy
danh nghĩa tham quan, đi khắp nơi trong cô nhi viện. Thoáng nhìn xung
quanh tầng trệt một toà nhà, thấy một con Quạ đen quang minh chính đại
kêu quạc quạc như chốn không người, gương mặt nghiêm túc của anh rốt
cuộc lộ ra một tia cười.
"Đó là chỗ nào?", anh hỏi.
"Đó là phòng hoạt động, phòng đã có năm- sáu mươi năm tuổi, dễ sập. Dịch tiên
sinh, anh đừng đi qua, rất nguy hiểm. Thường ngày tôi đều không cho các
bạn nhỏ vào chơi."
Lời Viện trưởng còn chưa dứt, Châu Tiểu Thấm liền chật vật đẩy xe lăn từ tầng trệt đi ra.
Một con Quạ nhỏ dừng trên cửa sổ phía sau cô không xa, một cánh chống nạnh, một cánh chỉ chỉ vào bóng dáng cô, dường như đang nói: "Chính là cô ấy! Đây chính là mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta!"
Dịch Lĩnh nghiêng
đầu, áp xuống ý muốn buột miệng cười nhẹ, sau đó mới nhìn về phía Châu
Tiểu Thấm cả người quấn đầy băng vải, làm bộ tò mò dò hỏi tình huống.
Viện trưởng che che giấu giấu mà nói những gì Châu Tiểu Thấm trải qua.
"...Cũng thật đáng thương, không biết ở bên ngoài chọc phải ai, vậy là bị ra tay tàn ác như vậy. Tôi sợ cô ấy dọa các bạn nhỏ, vậy nên luôn quấn băng
gạc cho cô ấy. Cô ấy mất trí nhớ, lại không có năng lực tự lập, chúng
tôi chỉ có thể nuôi cô ấy. Haizzz, tạo nghiệp mà!"
Viện trưởng
"trách trời thương nhân" thở dài một hơi. Chu Tiểu Thấm dùng đôi mắt đen thui bình tĩnh nhìn bà ta, dường như đã bị cực khổ tra tấn đến chết
lặng, kỳ thực trong nội tâm, ngọn lửa thù hận đang thiêu đốt.
Người này cũng là một trong những hung thủ tàn hại cô! Bà ta rõ ràng biết
thân phận của cô, lại cố ý giấu diếm, ngược lại còn cầm tù cô, ngược đãi cô. Nơi này gọi là Cô nhi viện Dương Quang, nhưng mỉa mai chính là, nơi này ánh mặt trời chiếu không tới. (Dương quang nghĩa là ánh sáng mặt
trời)
Viện trưởng đã từng là một Viện trưởng tận chức trách,
giống như người mẹ che chở, chăm sóc cả nhà. Nhưng dưới tiền tài địa vị
của Chu Hoan Hoan, bà ta rất nhanh đã đem linh hồn của mình bán cho quỷ
dữ.
Châu Tiểu Thấm dời ánh mắt, nhìn về phía người đàn ông cao
lớn khí thế bất phàm lại tuấn mỹ bức người, tròng mắt đen nhánh hơi lóe
tia sáng.
Anh ta chính là cứu tinh trong miệng thần linh sao?
Tầm mắt Dịch Lĩnh vẫn còn dừng lại ở cửa sổ phía sau Châu Tiểu Thấm. Một
con Quạ đen chân phẩy chữ bát, ưỡn bộ ngực nhỏ, khí thế như vạn quân
đang đứng ở đó. Cô vươn một cánh, hướng về phía gáy của Viện trưởng khoa tay múa chân thủ thế nổ súng, nhìn qua ghét cái ác như kẻ thù.
Dịch Lĩnh vội lấy tay để lên miệng, ho nhẹ một tiếng.
Rất vất vả áp xuống khoé môi nhướng lên, lúc này anh mới nhìn về phía Viện
trưởng, không cho người khác cự tuyệt, nói: "Vết thương của cô ấy tôi có thể chữa trị, bà đem cô ấy giao cho tôi."
Viện trưởng tâm hoảng ý loạn chớp mắt một cái, rất nhanh liền xua tay nói: "Vết thương của cô
ấy trị rất phiền phức nhỉ? Nghe nói phải cấy ghép da diện tích lớn, còn
phải làm vài ca giải phẫu, chúng tôi sợ không lo nổi chi phí chữa trị."
"Không cần các vị trả tiền, tôi miễn phí giúp cô ấy chữa bệnh.", Dịch Lĩnh
liếc nhìn Quạ nhỏ một cái, ngữ khí so với trước càng ôn hoà hơn: "Đây là tâm nguyện của bạn gái tôi. Cô ấy hy vọng tôi có thể tận lực giúp đỡ
những người cần giúp đỡ. Trước mắt, một người cần giúp đỡ gấp đang ở
trước mặt tôi, sao tôi có thể làm như không thấy?"
Tất cả mọi
người đều biết, Dịch Lĩnh đi khắp nơi làm từ thiện vì thay bạn gái đã
khuất tích đức. Anh yêu cô ấy, yêu đến điên cuồng, thậm chí không muốn
tiếp nhận sự thật bạn gái đã mất.
Vì hoàn thành tâm nguyện của bạn gái, anh có thể làm bất kỳ chuyện gì.
Nói cách khác, nếu anh đã hạ quyết tâm muốn chữa trị cho Châu Tiểu Thấm,
vậy ai cũng không thể ngăn cản, huống chi Viện trưởng hoàn toàn không có lý do gì để ngăn cản.
Ở trong mắt mọi người, bà ta là một người
mẹ toàn tâm toàn ý vì bọn nhỏ mà trả giá. Một đứa con đau khổ nhất của
bà ta được cứu, bà ta nên vui mừng phát khóc mới đúng.
Bà ta
không thể trắng trợn nói: "Tôi nhận tiền, tôi phải khiến Châu Tiểu Thấm
cả đời này sống như loài bò sát, các người ai cũng không thể cứu nó."
Nếu bà ta dám lộ ra dù chỉ một chút ý nghĩ không muốn chữa trị cho Châu
Tiểu Thấm, người khác lập tức sẽ nảy sinh nghi ngờ với bà ta.
Dưới ánh mắt sắc bén của Dịch Lĩnh, Viện trưởng miễn cưỡng kéo nụ cười vui
mừng lên, làm bộ cảm động đến rơi nước mắt, nói: "Cảm ơn anh, Dịch tiên
sinh! Anh đúng là người tốt!".
Quạ nhỏ đứng ở cửa sổ giơ hai cánh lên, khoa tay múa chân thành hình trái tim.