Cô gái ngồi trên xe lăn quấn đầy băng gạc hiển nhiên bị thân hình ác ma
vĩ ngạn [1] làm cho chấn kinh, đáy mắt đang dại ra, miễn cưỡng nắm bàn
tay, lông bàn chải dính đầy máu tươi cũng lạch bạch một tiếng rơi trên
mặt đất.
[1] Vĩ ngạn: là một từ vựng bắt nguồn từ Tống sử- Hàn Thế Trung truyện, từ này ý chỉ vạm vỡ cao lớn.
Ô Nha Nha rung xoã lông chim, sau đó chân ngắn nhỏ bước đi, trong pháp
trận che kín phù văn huyền ảo chậm rãi dạo bước. Sau khi cẩn thận quan
sát trong chốc lát, cô cạc cạc cười vài tiếng, lời nói ra một chút cũng
không bận tâm gì tới tâm tình cô gái trẻ.
"Cô có phải đồ ngốc
không vậy? Pháp trận này không cần dùng máu tươi vẽ, tuỳ tiện dùng chút
sơn hoặc màu nước là được. Chỉ khi khởi động pháp trận mới cần một giọt
máu chứa đầy oan khuất. Một giọt nha!"
Cô dùng hai cánh chim nhòn nhọn, khoa tay múa chân ra hiệu "một chút", cường điện nói: "Một giọt nhỏ như vậy là đủ rồi."
Cô gái trẻ ngơ ngác gật đầu, cũng không biết có nghe vào không.
Ô Nha Nha trở vào trung tâm pháp trận, cánh nhỏ dắt eo, đôi chân ngắn
phẩy thành bát tự, lại ưỡn ưỡn cái bụng tròn vom dùng khí thế kiêu ngạo
nói: "Nói rõ oan khuất của cô, để thần tới bình phán đi!"
Cả
người cô gái trẻ run lên, sau đó mới nhớ tới ước nguyên ban đầu của bản
thân khi vẽ pháp trận. Đúng vậy, cô cầu khẩn Hắc ám chi thần giúp mình
báo thù. Bây giờ Hắc ám chi thần xuất hiện, tuy rằng so với hình tượng
vốn tồn tại trong đầu cô có sự sai biệt rất lớn, lại cũng không cách nào đè áp sự thật thần linh thực sự tồn tại.
"Tôi, oan khuất của tôi nói ra thì rất dài.", cô gái vừa cân nhắc lời nói vừa chậm chạp mở miệng.
Nhưng Ô Nha Nha đã vận dụng thần lực ba ba tặng cho cô, nhìn thấu linh hồn của cô gái.
Linh hồn của cô vô cùng thanh triệt sáng ngời, là màu thuần trắng ngà, giống như đám mây dịu dàng đáng yêu. Đây cho thấy bản thân cô ấy vốn cũng
giống như một đám mây, sạch sẽ lại thiện lương. Cô ấy bình sinh chưa làm chuyện ác, thậm chí còn làm rất nhiều việc thiện.
Tại giây phút này, Ô Nha Nha quyết định phải giúp cô ấy.
"Vậy không cần nói, nói thẳng ra tâm nguyện của cô đi.", Ô Nha Nha khí phách mà vẫy vẫy cánh.
Cô gái trẻ ngẩn cả người. Không nói oan khuất, làm sao nói ra tâm nguyện đây?
"Những gì cô trải qua, tôi trực tiếp ăn luôn ký ức của cô là có thể thông
hiểu, cho nên chúng ta không cần lãng phí thời gian, trực tiếp nói tâm
nguyện đi.", làm livestream bán hàng hơn 1 năm, khi Ô Nha Nha nói chuyện cũng có mùi vị bà chủ.
Cô gái rõ ràng đem chuyện ăn luôn ký ức
lý giải thành ăn luôn linh hồn, vì vậy dùng ngữ khí kiên quyết nói:
"Thần linh, Chu Hoan Hoan huỷ hoại tôi, cho nên tôi muốn huỷ diệt tất cả những gì Chu Hoan Hoan để ý nhất. Tôi còn muốn cô ta quỳ gối trước tôi, thật tình thật lòng vì tội ác cô ta phạm phải mà sám hối. Quãng đời còn lại của cô ta phải sống trong thống khổ lẫn tuyệt vọng!"
Tâm
nguyện của cố chủ nghe có vẻ cũng không phức tạp, nhưng Ô Nha Nha bị hố
quá nhiều lần không thể không nghiêm túc ghi tạc trong lòng, sau đó cắt
nghĩa, nghiền ngẫm phân tích.
Nếu cô làm không tốt, khiến cố chủ
cảm thấy không hài lòng, cô tuy rằng có thể lấy được một nửa hồn lực,
nhưng sẽ mất đi toàn bộ nguyện lực.
Nguyện lực là nơi cất giữ năng lượng vô cùng dồi dào, lãng phí thì thật đáng tiếc.
"Tâm nguyện của cô, tôi nghe rõ rồi.", Ô Nha Nha ra vẻ cao thâm gật gật đầu, cuối cùng nhẹ nhàng dang cánh, đem quả cầu ký ức của cô gái trẻ từ
trong đầu triệu hồi ra.
Cô gái trẻ trợn tròn đôi mắt, luôn cho rằng đó chính là linh hồn của chính mình.
Nhưng, khi Quạ nhỏ một ngụm nuốt xuống quả cầu, cũng sau khi khạc khạc vài cái, cô lại phát hiện ra bản thân mình không chết.
"Tôi, tôi vẫn còn sống? Linh hồn của tôi không còn, vậy mà còn có thể tồn tại?", cô không dám tin, hỏi.
"Cái gì mà linh hồn? Tôi chỉ là phục chế lại ký ức của cô thôi!"
Ô Nha Nha lại khạc một tiếng, sau đó mới xoa eo nói: "Chúng tôi là thần
linh chính thống, không phải yêu ma quỷ quái gì! Làm giao dịch với chúng tôi, cô chỉ cần trả một nửa hồn lực là được, hơn nữa còn là sau khi
chết cô mới phải giao, đối với cuộc sống của cô, không có chút ảnh hưởng nào."
"Sau khi giao phó cũng hoàn toàn không gây trở ngại việc
cô đi đầu thai, chỉ là kiếp sau thân thể của cô sẽ suy yếu một chút.
Nhưng đây là pháp tắc của Thiên Đạo, không phải điều chúng tôi có thể
không chế. Có được tất có mất, cô hiểu rõ chưa?"
Cô gái trẻ bừng tỉnh đại ngộ, lại cũng hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ gì.
"Thần linh, cầu xin Ngài giết tôi đi. Tôi không muốn sống nữa. Ngài nhìn xem, bộ dạng của tôi, người không ra người quỷ không ra quỷ. Tôi tồn tại còn có ý nghĩa gì?", cô gái trẻ nhắm mắt lại, ở trong thức hải [2] của mình khóc rống lên.
[2] Thức hải: tất cả kiến thức được lưu trữ trong bộ nhớ của não của một người rộng như biển. Có một cách hiểu khác là,
khi chúng ta đi sâu vào giấc ngủ, chúng ta đi vào thức hải, nhưng chỉ ở
tầng nông của thức hải. Càng đi sâu vào thức hải thì càng khó quên,
ngược lại càng nông thì thức hải càng mờ. Vì vậy, sau khi tỉnh dậy,
chúng ta không nhớ những gì chúng ta đã nhìn thấy trong giấc ngủ sâu.
Điều này không có nghĩa là chúng ta không có hồi ức về nó, mà là chúng
ta đã quên nó sau khi rời khỏi thức hải.