Ô Nha Nha chạy cộp cộp lên lầu, hướng thẳng đến căn phòng vốn của Kim Cẩm Khê.
Mộ Thần vừa bước vừa dõi theo cô, miệng không ngừng dò hỏi: "Gần đây em ở
chỗ nào? Ngủ có ngon không? Ăn được không? Thân thể phục hồi tốt chứ? Em hình như gầy đi rất nhiều."
Anh ta vừa nói chuyện vừa yên lặng đánh giá bóng dáng của Ô Nha Nha.
Quả thực Ô Nha Nha gầy hơn rất nhiều so với Kim Cẩm Khê, nhưng thần kỳ
chính là, dù gầy đến mức độ này, thì chỗ nên có thịt cô vẫn có thịt. Ngũ quan của cô thập phần diễm lệ dày đậm, gò má cố tình có chút mỡ, nhìn
qua mềm mại, khiến người ta muốn đưa tay lên véo một cái.
Gợi
cảm đúng chỗ này làm dịu ánh sáng chói loá quá mức, lại rót vào vài phần hồn nhiên lẫn thoát tục. Cái gọi là vừa thuần vừa dục, trạng thái trắng trẻo trẻ trung, miêu tả đúng dáng vẻ này.
Nhìn thấy gương mặt
trước mặt này la hét, Mộ Thần chỉ cảm thấy trước mắt đẹp đẽ lẫn nhẹ
nhàng vui sướng, nào còn tức giận với cô.
Đôi chân dài của cô
rất thẳng rất nhỏ, lại không phải loại thẳng tắp từ trên xuống dưới
không có đường cong, mà chỗ đùi mang theo chút gợi cảm. Khó có người
chỉnh sửa 3D đỉnh cao nào sử dụng được một đống dữ liệu phức tạp để mô
phỏng một người béo ít mỡ như vậy, chân thẳng mà dài, gầy mà đều, nhưng
lại đầy đặn.
Chúng trước sau di chuyển, dáng đi quyến rũ dễ dàng khơi mào bất kể dục niệm của kẻ nào, lại có thể dán chặt vào mắt mọi người.
Tầm mắt chỉ chú ý vào đôi chân, Mộ Thần vậy mà vẫn nổi lên phản ứng sinh
lý. Nhẹ nhàng có thể nhập cuộc, hơn nữa khống chế dục vọng của anh ta
giống như khống chế máy móc, chưa bao giờ nghĩ tới chỉ là lơ đãng mà
nhìn một cái lập tức mất không chế đến như vậy.
Anh ta dừng ở
cửa hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn xuống bụng dưới, đảm bảo cách ăn
mặc bình thường của mình hoàn toàn che đi trạng thái thân thể xấu hổ
này, sau đó mới đi vào phòng cất quần áo, tiếp tục đi lượn quanh Ô Nha
Nha.
"Đồ của em anh đều bảo quản rất tốt, trước nay không dịch chuyển qua.", anh ta dịu dàng nói: "Em muốn đem nó dọn đến chỗ nào?"
"Tôi muốn mang về khách sạn.", Ô Nha Nha kéo tủ quần áo ra, đem phục sức hàng hiệu từng cái từng cái lấy ra, ném trên sô- pha.
"Khách sạn căn bản không chứa hết được đồ của em.", Mộ Thần dùng tay chống cửa tủ quần áo, khuyên: "Đừng dọn, để ở trong nhà đi. Sau này em muốn mặc
cái gì dùng cái gì, có thể tùy lúc trở về lấy."
Nói tới đây anh
ta khó khăn lắm mới nhớ ra, ngày đó ký thoả thuận ly hôn, anh ta thu lại chìa khoá của Kim Cẩm Khê. Nếu trong nhà không có ai, cô căn bản không
vào được.
"Em chờ chút, anh đi lấy chìa khoá cho em. Mật mã cửa nhà anh đã sửa lại, 666777."
Cửa chính của nhà trang bị khoá thông minh, nhưng cửa sắt lớn ngoài vườn vẫn cần một chìa khoá mới có thể mở.
Mộ Thần đã từng hận không thể đuổi Kim Cẩm Khê đến chân trời góc bể, giờ
phút này lại tự động mở rộng cửa nhà cho vợ cũ. Nếu cô nguyện ý trở về,
mọi lúc đều có thể trở về.
Lúc nói những lời này, Mộ Thần thậm chí còn mong ngóng cô trở về.
Khi gương mặt của Kim Cẩm Khê chưa phục hồi, sợ nhất chính là bị chồng nhìn thấy. Điều này đủ để thấy cô còn lưu luyến cái nhà này, lưu luyến đoạn
hôn nhân này. Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Thần mềm nhũn.
Giọng nói Liễu Như Nhứ khô khốc: "Trong nhà không dư chìa khoá."
Cô ta đứng bên ngoài phòng cất quần áo, đôi tay chống đỡ hai bên khung
cửa, tựa hồ chỉ là tư thế đứng ngẫu nhiên, kỳ thực là ngăn cản đường đi
của Mộ Thần. Ai cũng không phát hiện, đầu ngón tay của cô ta hơi phát
run. Cô ta ý thức được, từ lúc Kim Cẩm Khê mỹ lệ hơn bước vào căn biệt
thự này, nhân duyên cô ta hao tổn tâm trí cướp đoạt, cùng tương lai tươi đẹp của chính mình, đều lung lay sắp đổ.
Mộ Thần là người tham
quyến sắc đẹp cỡ nào, cô ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai, mà sắc thái Kim Cẩm
Khê có được này lại hoa mỹ xán lạn như vậy.
Liễu Như Nhứ sợ hãi.
Mà lời Mộ Thần nói khiến cô ta càng sợ hãi: "Vậy em đem chìa khóa của em đưa anh."
Liễu Như Nhứ vừa mới nắm được chìa khóa: "..."
Cô ta uỷ khuất nhìn Mộ Thần, hốc mắt chậm rãi tụ nước mắt. Cô ta biết bản
thân khóc không phải là bộ dạng khóc xinh đẹp động lòng người nhất.
Trước đây, Mộ Thần chỉ cần nhìn thấy nước mắt của cô sẽ lập tức thỏa hiệp,
giờ bỗng nhiên không để ý nữa. Khi anh ta nguyện ý sủng một người, tự
nhiên sẽ quan tâm phục tùng che chở người đó đầy đủ, nhưng loại tình cảm này một khi đã hết, anh ta cũng sẽ lãnh khốc vô tình hơn bất kỳ ai.
Anh ta đẩy Liễu Như Nhứ đang chặn cửa, trở lại phòng ngủ lấy một chùm chìa
khoá, đưa cho Ô Nha Nha, sau đó không kiên nhẫn mà nói: "Như Nhứ, em đem chìa khoá của em đưa cho anh."