Trận mưa làm sau núi ẩm ướt, độ ẩm quá mức oi nồng sẽ làm nước bốc hơi thành sương, trên mặt đất, trên
ngọn cây, trong rừng rậm, từng đám từng đám tản ra. Đám sương này rất
nhanh đã chiếm lấy thung lũng, thuận tiện thong thả trườn về phía tòa
nhà xi măng cao to.
Ở trên không của đài, mấy trăm con quạ đen
đang bay quanh lao xuống. Chúng nó rẩy xuống từng lớp lông vũ đen nhánh, đồng thời mang theo hơi thở của điềm xấu.
Có người nuôi bồ câu đưa thư, bởi thi đấu, hoà bình, hoặc vì lãng mạn.
Có người nuôi quạ đen, lại là vì tìm kiếm và đợi chờ...
Dịch Lĩnh trước sau như một ngồi ở ghế dài trên đài, bên cạnh một hộp bi,
yên lặng chờ đợi cố nhân đã lâu. Sau khi về nước, anh mỗi ngày đều sẽ
đúng giờ đi tới nơi này, cũng mỗi ngày đều sẽ mang theo cảm xúc mất mát
rời đi.
Nhưng hôm nay, anh biết, chờ đợi của bản thân sẽ không thất bại.
Đôi chân thon dài của anh bắt chéo nhau, một tay đặt trên lưng ghế, một tay tự nhiên đặt xuống đầu gối, cực kỳ kiên nhẫn tuần tra trong đàn quạ.
Thân ảnh anh ưu nhã với nơi ồn ào tối tắm này dường như không hợp nhau.
Thi thoảng, anh sẽ vẩy ra một nắm thức ăn khiến mấy trăm con quạ lao
xuống mổ.
Chúng nó phát ra âm thanh ồn ào, đem cả toà thung lũng âm u chìm trong sương bừng tỉnh.
Dịch Lĩnh nhìn đồng hồ, kinh ngạc nhướng mày. Anh cho rằng yêu quái nhỏ sẽ
gấp gáp không chờ nổi mà chạy tới, lại không đoán được nó vậy mà khá
trầm ổn.
Là bởi vì trưởng thành nên học được cách khắc chế sao?
Trong trầm ngâm, một tiếng kêu phá lệ lảnh lót từ đàn quạ trên không truyền
xuống. Một con quạ nhỏ lớn bằng bàn tay phi xuống như tia chớp, móng
vuốt giơ ra, dẫm đầu một con quạ đen đang liều mạng mổ ngũ cốc.
Con quạ nhỏ bị con quạ lớn hơn gấp 2- 3 lần đè, căn bản không sao giãy dụa, đầu liền cắm xuống nền xi măng, thiếu chút nữa đem cái mỏ ngắn chọc
xuống.
Nó rất nhanh đã kêu thảm thiết rồi bay đi.
Xử lý
xong một con quạ, quạ nhỏ lại nhảy lên lưng một con quạ khác, dùng cái
mỏ nhỏ tàn nhẫn mổ vài cái. Không ngoài ý muốn, con quạ này cũng chạy
trối chết, ở trên không trung rơi xuống rất nhiều lông.
Nó cứ
vậy dẫm con này tới con kia, một con lại một con mà mổ, đến khi không
một con quạ nào trong đàn dám phi xuống tranh đoạt đồ ăn trên mặt đất,
nó mới hài lòng bỏ qua.
Nó vươn ra đôi chân ngắn gầy của mình,
lắc lắc cái mông tròn vo, lông đuôi kéo thật dài, kiêu ngạo mà đi đến
trước mặt Dịch Lĩnh, kêu cạc cạc hai tiếng, dường như đang nói, "bà chị
đã tới rồi đây!".
Phương thức nó lên sân khấu có thể nói là chấn động, một chiếc đầu nhỏ như vậy, lại có thể đánh bay đàn quạ bất khả
chiến bại. Nếu xã hội quạ cũng có cấp bậc phân chia, không nghi ngờ gì
nữa nó chính là ác bá.
Dịch Lĩnh: "..."
Trầm mặc ngắn ngủi qua đi, Dịch Lĩnh không để ý, đỡ trán, cười vui vẻ.
Sao có thể đáng yêu như vậy...
"Bé con tới rồi!", Dịch Lĩnh phát ra tiếng thở dài hài lòng, sau đó dùng
đôi tay vốc ngũ cốc đủ màu sắc, đưa đến trước mặt Quạ nhỏ.
Quạ
nhỏ không sợ, cũng không ngại, lập tức đi qua, dùng cái mỏ nhỏ ngắn mổ
chỗ ngũ cốc đó. Nó trước tiên nếm mỗi loại màu sắc một cái, sau đó chỉ
lựa loại ngũ cốc màu hồng phấn để ăn.
Bất kể là người hay là động vật nhỏ, tập tính cổ quái của nó đều sẽ không thay đổi.
Dịch Lĩnh nửa quỳ trước người nó, cực kỳ kiên nhẫn mà vốc đồ ăn, đuôi mắt treo ý cười sáng rỡ.
Đợi lâu như vậy, anh rốt cuộc đã tìm được rồi. Đêm hôm ấy, quả nhiên không
phải vì anh ở trong hiểm cảnh mà phán đoán chuyện cũ hoang đường.
Quạ nhỏ đem ngũ cốc màu hồng phấn trong tay Dịch Lĩnh mổ sạch sẽ, sau đó mới nhìn về phía hộp bi đặt trên ghế dài.