"Nói đến, cũng thật sự là buồn cười." Ô Tư Mạn ngẩng đầu nhìn tượng thần bằng ngọc, giống như tự giễu mà nói: "Từ khi bổn vương ra đời đến nay,
bởi vì "túi da tốt" này mà dẫn tới vô số kẻ thù cùng cha khác mẹ, nhưng
trong đó kẻ muốn khiến ta vào chỗ chết nhất lại là ca ca cùng cha cùng
mẹ Đan Nhĩ Mạn..."
Những câu độc thoại của Ô Tư Mạn phiêu tán ra trong mộ thất yên tĩnh, nhưng không có ai có thể trả lời hắn.
"Mẫu thân đại nhân."
Ô Tư Mạn từng bước lại gần thêm, mũi chân cơ hồ chạm vào ao nước bóng
loáng như gương: "Rốt cuộc người đã làm gì với ta? Vì sao vừa nhìn thấy
ta lại trốn tránh? Còn nữa... Trước khi lâm chung người nói một câu
"Thật xin lỗi" rốt cuộc là có ý gì? Người đang áy náy vì chưa từng yêu
thương ta? Hay là đang hối hận vì... để ta được sinh ra?"
Tượng thần vẫn im hơi lặng tiếng như cũ, không hồi âm chút nào cho Ô Tư Mạn.
Ô Tư Mạn biết từ đầu đến chân mẫu thân đều tràn ngập câu đố, mà chỉ có Vương huynh mới có thể đi vào lòng của nàng.
Có tiếng bước chân đang từ từ đi tới, Ô Tư Mạn thu liễm vẻ ảm đạm ở trên mặt lại, nhìn về phía người mới đến.
"Bệ hạ, trưởng lão tư tế đang đợi ngài."
"Biết rồi." Ô Tư Mạn gật đầu, đi cùng Cáp Lí Qua, tiến về "Điện bói toán" ở tầng cao nhất.
Phương Đông bắn ra mấy đạo hồng quang xé rách màn đêm đen kịt, bức màn hạ xuống, hết thảy đều dần dần nhuộm đỏ.
Trưởng lão tư tế Bạch Mộc Pháp xuyên qua cửa sổ to lớn được điêu khắc tám mươi tám tòa Tinh Vân Đồ, nhìn đám mây đỏ rực xa xa trong ánh bình minh,
than thở nói: "Không một giọt mưa, đã khô ráo ba tháng liền, bên trên
mặt đất cát bụi đã tích lũy dày như vậy, trận bão cát hung bạo sắp tới
không biết sẽ mang đi bao nhiêu mạng người đây."
"Điều này sẽ dẫn đến việc Tây Lương mất nước sao?" Ô Tư Mạn bước đi thong thả trên tầng cát mỏng trong ao, nói đùa hỏi.
Bên trong điện bói toán đều được phủ một tầng cát trắng mịn, những hạt cát
này tỏa sáng lấp lánh tựa như được làm từ phấn của vỏ sò.
Giữa nền cát mịn màu trắng có vẽ một đồ án ngũ hành vừa to lớn vừa cổ xưa bao hàm: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Mỗi một phương hướng nguyên tố đều được đại biểu bởi một quả cầu thủy tinh
điêu khắc thành hình đầu lâu. Đầu lâu thủy tinh được lót trên bệ bằng
bạch ngọc, bệ có chứa nước, bảo thạch như bị dòng nước bao bọc giữa
không trung, tiếng nước chảy ào ào giống như thiên âm.
Chính
giữa đồ án ngũ hành có một quả cầu bằng hắc diệu thạch còn muốn lớn hơn
gấp hai lần so với đầu lâu thủy tinh. Bên trên còn có một con quạ đen
khổng lồ với cái mỏ nhọn đang đứng thẳng, đại biểu cho "vong linh".
Hắc diệu thạch ( tên tiếng Anh Obsidian): là một loại đá quý màu đen phổ
biến, là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào, còn được gọi là "Rồng pha lê", "Đá Tokachi", "Đá vỏ chai",
Obsidian có thể được chế biến thành đồ thủ công.
Thuật bói
toán của mỗi quốc gia đều không giống nhau, ví dụ như Đại Yến thì dùng
đồng tiền cổ, mai rùa, thậm chí là lá trà, còn Tây Lương thì thông qua
"Tâm linh".
Tư tế Tây Lương tin rằng vạn vật đều có "linh hồn",
kim mộc thủy hỏa thổ là nguyên tố, mà lực lượng cường đại của nguyên tố
là đến từ "linh hồn".
Loại phương pháp thông qua linh hồn của
vạn vật trên thế gian để bói toán tương lai, xu cát tị hung như thế này
còn lâu đời hơn so với lịch sử của nước Tây Lương. Không ai có thể nói
rõ được là bắt đầu từ thời đại nào, bản ghi chép về bói toán tâm linh cổ xưa nhất là từ sáu ngàn năm trước.
Sở dĩ Ô Tư Mạn hiểu rõ như
vậy thứ nhất là vì mẫu thân hắn cùng Tháp Tư Tế có mối quan hệ quá sâu,
hắn không thể không tìm hiểu. Thứ hai, thân là Đế quân, hắn nhất định
phải biết rõ thần quyền ảnh hưởng tới sự thống trị của hắn như thế nào.
Ô Tư Mạn cũng không muốn làm cái loa của Tháp Tư Tế, giống như mẫu thân
của hắn, cả một đời đều nói không nên lời điều mình muốn nói.
"Ngược lại chưa đến nỗi mất nước." Bạch Mộc Pháp đã hơn tám mươi tuổi, thế
nhưng nếp nhăn trên mặt hắn cũng không nhiều, làn da cũng rất trắng,
không chênh lệch lắm với người trên dưới bốn mươi tuổi. Chỉ là cặp mắt
xanh đậm của hắn thỉnh thoảng sẽ lộ ra vẻ sáng ngời riêng biệt thuộc về
trưởng giả.
Kiểu ánh nhìn "Ta ăn muối còn nhiều hơn so với cơm ngươi ăn" kia thật sự là vừa mạnh mẽ vừa tinh tế.
Ô Tư Mạn từng hiếu kỳ Bạch Mộc Pháp có thuật trú nhan. Nhưng Bạch Mộc
Pháp nói bởi vì hắn vay mượn sinh mệnh từ vong linh, sống tạm bợ để bảo
vệ Tây Lương, mặt khác còn thường xuyên tích góp trí tuệ khắp Tây vực
của Tây Lương, không thể để cho nó tiêu vong từ từ như những lời nói
đọng ở bên khóe miệng.
Bạch Mộc Pháp lo lắng nhất chính là bão
cát những năm gần đây càng ngày càng nghiêm trọng, mà những tòa thành cổ ở Tây vực bị cát bụi vùi lấp sau một đêm còn ít sao?
Nhưng Ô Tư Mạn lại cho rằng xưa đâu bằng nay, so với những thành trì cổ vừa thô sơ vừa nhỏ bé của tổ tiên, Tây Lương đã hoàn thiện công nghệ xây dựng cùng với con đường mậu dịch, ngoài ra còn phát triển thạch tất, một trận bão cát không đủ để hủy diệt Tây Lương.
Ngược lại, Tháp Tư Tế thao
túng cái gọi là "Linh hồn vạn vật" hơn nữa có thể dẫn dắt hướng đi của
dư luận mới chân chính là tai họa ngầm của Tây Lương.
Đương
nhiên, Ô Tư Mạn sẽ không nói ý nghĩ của mình cho Bạch Mộc Pháp. Bạch Mộc Pháp cũng từng nói hắn có thể tính số mệnh của vạn vật, chỉ duy nhất
không tính được số mệnh của Ô Tư Mạn, người kế thừa "Thánh Vực giải
tội", cũng là Quốc quân của Tây Lương. Số mệnh của Ô Tư Mạn thuộc về
thiên mệnh.
"Bạch Mộc Pháp, lão nhân gia ngài có còn nhớ, lúc
bổn vương tuổi còn nhỏ, ngài đã từng đánh cược với bổn vương hay không?" Ô Tư Mạn không hề đi vòng vèo mà hỏi trực tiếp: "Lúc trước ngài nói,
vận mệnh của Đại Yến còn kém hơn so với Tây Lương, đã có dấu hiệu suy
bại, không tới năm năm tất có đại loạn. Đã qua nhiều năm như vậy, bổn
vương thấy Hoàng đế Đại Yến không những còn sống rất tốt, mà còn có xu
thế thống nhất thiên hạ là thế nào?"
"Bệ hạ, lão phu không dám
quên những gì đã nói lúc trước, cũng nhớ kỹ đã đánh cược với ngài, chỉ
là..." Bạch Mộc Pháp nhíu mày nói: "Lão phu ngàn tính vạn tính lại không ngờ tới bí pháp hộ quốc của nước Thanh Lộc «Vô Song Kiếm Quyết» lại
được truyền thừa ở Đại Yến."
"«Vô Song Kiếm Quyết» là cái gì?"
Lông mày Ô Tư Mạn nhíu lại, Bạch Mộc Pháp không phải là người dễ dàng
đùn đẩy, có thể khiến cho hắn đề cập đến hiển nhiên là bảo bối.
"«Vô Song Kiếm Quyết» là kiếm phổ được truyền thừa lại từ thời kỳ Thượng cổ, là pháp bảo hộ quốc được truyền lại đời đời của nước Thanh Lộc. Bản
thân nó ngoại trừ là một bộ kiếm pháp sắc bén khiến thần ma khó cản, còn là một vật có vận mệnh vô cùng tốt, có thể nghịch thiên cải mệnh. Mà từ sau khi Thanh Lộc bị diệt quốc, kiếm quyết này đã không biết tung tích, lúc ấy lão phu còn phỏng đoán kiếm quyết có lẽ là đã bị hủy, cho nên
vận mệnh của Thanh Lộc mới rớt xuống ngàn trượng. Về sau lão phu lại
thấy vận mệnh của Đại Yến vốn dĩ phải suy bại lại có thể khởi tử hồi
sinh, thì biết ngay là đã xảy ra chuyện gì."
"Thế gian lại có đồ vật mơ hồ như vậy sao?" Ô Tư Mạn tỏ vẻ hoài nghi: "Vận mệnh một quốc
gia làm sao có thể sửa đổi chỉ dựa vào một bản kiếm phổ?"
"Bệ hạ có điều không biết, từ khi lão phu phát hiện vận thế Đại Yến được xoay
chuyển tiến tới, sắc bén không gì đỡ được, đã phải người tới Đại Yến
điều tra cẩn thận." Bạch Mộc Pháp không chút nào che dấu bản thân có tổ
chức mật thám, tiếp tục nói: "Thì ra khi Công chúa nước Thanh Lộc trở
thành hậu phi Đại Yến, đã lén lút mang quốc bảo «Vô Song Kiếm Quyết» tới Đại Yến, chẳng trách Thanh Lộc lại tiêu vong nhanh như vậy. Sau đó Công chúa Thanh Lộc đã đem bản kiếm quyết này tăng cho nhi tử Thuần Vu Hoàng Dạ. Thuần Vu Hoàng Dạ lại dạy kiếm quyết này cho vị tướng quân mà một
tay hắn bồi dưỡng, Kha Vệ Khanh, hai người này chính là mấu chốt để Đại
Yến đổi vận."
"Chuyện này cũng đã qua biết bao lâu, bây giờ
ngươi mới nói với Bổn vương?" Ô Tư Mạn trừng mắt liếc hắn một cái, cực
kỳ khó chịu mà nói: "Hiện giờ Hoàng đế Đại Yến là Thuần Vu Ái Khanh,
chẳng lẽ ngươi không biết gần đây Đại Yến đổi Hoàng đế sao?"
"Lão phu biết, lúc trước không nói cho bệ hạ là bởi vì... Bệ hạ lúc ấy cũng
đang bận bịu một số việc", Bạch Mộc Pháp muốn nói tới việc Ô Tư Mạn bận
tranh đoạt đế vị, rồi nói tiếp: "Tinh tượng của hai người Thuần Vu Hoàng Dạ cùng Kha Vệ Khanh có thể nói là nhật nguyệt hợp nhập bích, ngũ tinh
như liên tiếp, khí thế đánh đâu thắng đó không gì cản nổi khiến cho bất
luận kẻ nào cũng đều không lay động được, hơn nữa Kha Vệ Khanh còn là
tộc trưởng tộc Vu Tước, một trong số ít ỏi những gia tộc thời viễn cổ
còn sót lại đến nay, tuyệt đối là người rất khó đối phó."
Bạch
Mộc Pháp không nói cho Ô Tư Mạn biết, kỳ thật mẫu thân của hắn là hậu
đại trực hệ của Thần nữ Tiên tri, ở thượng cổ thuộc về nửa người nửa
tiên, chẳng qua là mẫu thân hắn không thể sinh ra nữ nhi, cho nên Thần
nữ Tiên tri nhất mạch đến đời của nàng xem như bị chặt đứt.
"Theo ý tứ của ngươi là không thể động vào Đại Yến sao?" Ô Tư Mạn cũng có chí lớn nhất thống thiên hạ, mà mục tiêu thứ nhất chính là thiên hạ đệ nhất đế quốc, Đại Yến."
"Cũng không phải, bệ hạ, hai vị kia không
động được, nhưng trưởng tử của bọn hắn Thuần Vu Ái Khanh, tuy rằng kế
thừa huyết thống Vu Tước, nhưng còn chưa hình thành hoàn cảnh. Lão phu
nghĩ bản «Vô Song Kiếm Quyết» này nhất định là ở trên người hắn..."
"Ý của ngươi là, bảo bổn vương lợi dụng lúc Đại Yến đang lúc thay đổi triều đại, đi đoạt «Vô Song Kiếm Quyết»."
"Chính là ý này." Bạch Mộc Pháp mỉm cười gật đầu nói.
"Rốt cuộc là loại bảo bối nào mà có thể thay đổi vận mệnh quốc gia, ngược
lại bổn vương muốn nhìn tận mắt một lần." Ô Tư Mạn lạnh lùng cười một
tiếng, bỗng nhiên nói: "Tát Cáp."
Một người nam tử trẻ tuổi mặc
áo đen, dung mạo đoan chính bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau bọn họ, uốn
gối quỳ xuống: "Quân thượng."
Bạch Mộc Pháp giật nảy mình, hắn
không chút nào cảm nhận được trong điện còn có sự hiện diện của người
khác, bản lĩnh ẩn nấp này cũng thật là sâu.
"Những lời vừa rồi, ngươi nghe cả rồi chứ?"
"Vâng."
"Vậy đi làm đi."
"Vâng!"
"Chờ đã." Ô Tư Mạn bỗng nhiên gọi Tát Cáp lại.
"Quân thượng còn có gì phân phó?"
"Bổn vương nghe nói Hoàng đế Đại Yến sinh ra và lớn lên trong thâm cung,
kinh nghiệm sống chưa nhiều, thiên chân vô tà, trái lại rất dễ giao
thiệp, nhưng bên cạnh hắn có một vị tướng quân rất khó đối phó, gọi là
cái gì Thụy."
"Là Cảnh Đình Thụy, Quân thượng."
"Như vậy đi, ngươi đi tiếp cận Thuần Vu Viêm trước."
"Thuần Vu Viêm?" Tát Cáp ngẩng đầu, có chút không hiểu: "Đó là nhị đệ của Hoàng đế Đại Yến."
"Đúng, là Vĩnh Hòa Thân vương. Ngươi từng nói Hoàng đế Đại Yến rất thương hắn, còn cho phép hắn không cần trải qua thông báo đã có thể tùy ý ra vào
cung cấm. Cho nên xuống tay theo con đường từ chỗ của hắn so với từ chỗ
Cảnh Đình Thụy càng dễ đạt được Vô Song Kiếm Quyết hơn."
"Quân thượng anh minh!" Sau khi Tát Cáp lĩnh mệnh, liền lui xuống.
Bạch Mộc Pháp có chút giật mình, "Tư tế tình báo đoàn" khiến hắn vẫn luôn
dương dương tự đắc cũng không biết chuyện Hoàng đế Đại Yến rất thương
yêu đệ đệ, bệ hạ làm sao lại biết được?
Khoan đã, Bạch Mộc Pháp bỗng nhiên ý thức được, trên phương diện thu thập tình báo hắn đã lạc hậu hơn Ô Tư Mạn.
"Làm sao vậy?" Ô Tư Mạn đột nhiên lộ ra một khuôn mặt tươi cười tự nhiên vô hại.
"Quân thượng anh minh." Bạch Mộc Pháp hành lễ nói. Hắn chợt suy đoán, phải chăng Quân thượng vẫn một mực theo dõi Tháp Tư Tế?
"Bất kể nói như thế nào, Bạch Mộc Pháp, ngươi đã thua cược, có bảo bối gì thì dâng lên đi." Ô Tư Mạn cười nói.
"Từ khi lão phu biết mình thua cược về sau, thì ngày ngày đều tìm bảo vật
có thể xứng với Quân thượng," Bạch Mộc Pháp nói: "Vừa khéo vài ngày
trước đã tìm được rồi."
"Ồ, là gì vậy?"
"Để lão phu sai người đem tới." Bạch Mộc Pháp hướng ra phía ngoài kêu lên: "Cáp Lí Qua! Đi lấy lễ vật cho Quân thượng."
Chỉ chốc lát sau, đã thấy Cáp Lí Qua xách theo một cái lồng thỏ không lớn không nhỏ đi về phía bọn họ.
"Thỏ tuyết?" Ô Tư Mạn tò mò nhìn chiếc lồng
Bên trong có một con thỏ không lớn không nhỏ rụt lại thành một đoàn, bộ
lông vừa trắng vừa xõa tung tựa như một viên cầu bằng chỉ thêu.
"Không, đây là đứa trẻ mồ côi của Lang vương trên Thần nữ phong. Lang vương lớn tuổi, không cẩn thận bị đám thú đấu sĩ bắt được, đã..." Bạch Mộc Pháp
than thở nói: "Không biết đã có bao nhiêu sinh vật viễn cổ chết ở Doanh
trại Đấu thú kia."
"Nó đã bị đám thợ săn hợp lại bắt vào trong
Doanh trại Đấu Thú?" Ô Tư Mạn cầm chiếc lồng thỏ qua, nhấc lên nhìn
nhìn, đoàn màu trắng đang ngọ nguậy, xem chừng muốn tỉnh dậy.
"Đúng vậy, bọn họ muốn đem nó nuôi nó lớn lên, sau đó lại dùng để đấu thú.
Chúng ta biết được việc này, bèn chạy tới mua lại nó." Bạch Mộc Pháp
nói: "Nó đúng là hậu đại của Lang vương. Úi, bệ hạ, ngài chớ thò tay
vào, đừng nhìn thấy đầu nó còn nhỏ, còn đang phải bú sữa, nhưng lại rất
lợi hại, nó đã cắn bị thương rất nhiều người ở chỗ chúng ta."
"Nhốt trong cái lồng nhỏ như vậy, đổi lại là Bổn vương cũng sẽ tức giận.
Người ta tốt xấu gì cũng là sói đầu đàn, đâu phải là thỏ." Ô Tư Mạn trực tiếp mở lồng thỏ ra, túm lấy phần da mềm mại sau gáy, xách nó ra
ngoài."
"Ô ô!" Sói con nháy mắt trở nên cuồng bạo, đuôi cũng xù lên, quả thực rất giống con mèo con.
Song rốt cuộc cũng chỉ là sói con đang còn bú sữa, Ô Tư Mạn không cảm thấy nó đáng sợ, ngược lại cười nói: "Rất hoạt bát."
"Còn có cái miệng đầy răng nanh này, mặc dù chỉ có một chút xíu như vậy,
nhưng đẹp ở chỗ vừa trắng lại vừa sáng, ưm..." Ô Tư Mạn cười nói: "Vậy
Bổn vương gọi nó là "Sương Nha" đi."
Vừa đặt tên xong, Ô Tư Mạn
đã ôm sói con vào trong lồng ngực. Sói con thở hổn hển gặm cánh tay của
hắn, gặm mấy cái rồi mới chịu buông ra. Nhưng kỳ lạ là sói con cũng
không gặm bị thương Ô Tư Mạn, mà chỉ lưu lại một bãi nước bọt trên ống
tay áo của hắn.
"Hình như nó rất thích ngài." Bạch Mộc Pháp kinh ngạc nói. Mấy nha linh thuật sĩ nuôi nấng sói con trước đó đều bị nó
vừa cào vừa cắn khiến cho máu chảy đầm đìa, bất đắc dĩ mới phải nhốt vào trong lồng nhỏ.
"Nó là Lang vương thế hệ mới, bổn vương cũng là vua Tây Lương tân nhiệm, giữa vương giả với nhau, đương nhiên là hợp
ý." Ô Tư Mạn ôm nó trong ngực, không có ý định buông ra.
"Quân
thượng, ngài đừng chê lão phu dông dài. Con sói này mặc dù còn nhỏ nhưng cũng không nên ôm thường xuyên, sẽ dễ dàng hình thành thói quen xấu,
sau này lớn lên..."
"Bổn vương biết, đương nhiên sẽ không nuông
chiều nó. Nếu chuyện đánh cược này đã chấm dứt, bổn vương cũng nên trở
về, không tiện quấy rầy lão nhân gia ngài thêm nữa." Ô Tư Mạn rất là
thỏa mãn mà ôm sói con, vừa vuốt ve cái đầu nhỏ của nó vừa nói: "Sương
Nha ngoan... Theo bổn vương trở về uống sữa lạc đà."
"Chúng thần cung tiễn Quân thượng."
...
"Vừa nghĩ như vậy, Viêm Viêm, trưởng lão tư tế cũng xem như là bà mối của ta và ngươi rồi. Hôm nào bổn vương còn phải xách chút lễ vật đi tạ ơn lão
nhân gia ông ta." Ô Tư Mạn mỉm cười, tâm tình vô cùng tốt.
Sợ
đánh thức Viêm khó có được giấc ngủ ngon, Ô Tư Mạn kiềm chế tay mình, cố gắng không làm chuyện dư thừa, chỉ là ngồi bên cạnh giường, nhìn chằm
chằm Viêm giống như hoa si.