Viêm đi theo Tiêu phu nhân vào một gian sương phòng trang trí hoa mỹ. So sánh với đình viện rộng rãi thoáng mát, ánh sáng trong phòng thật tối
tăm, ba mặt không có cửa sổ, trên tường treo đầy màn che màu sắc hết sức lộng lẫy.
Mặc dù không có cửa sổ lại treo đầy màn che, nhưng Viêm lại nghĩ thầm có lẽ là muốn phô bày kỹ thuật dệt tinh xảo.
Vả lại màu sắc trên màn che cũng cực kỳ phong phú, thật sự là dư hà thành khỉ làm người phải tán thưởng.
Dư hà thành khỉ: là một thành ngữ Trung Quốc, đại khái có nghĩa là ánh
hoàng hôn rực rỡ như một tấm gấm tuyệt đẹp. Mô tả cảnh hoàng hôn rực rỡ
đầy màu sắc
Ở bên dưới góc tường phía đông có dựng một ly
nến cao, nhỏ, ánh đèn lờ mờ như ánh sáng đom đóm chiếu lên chiếc giường
mỹ nhân may tua rua màu tím, ngoài ra còn có chiếc ghế gấm hình tròn tựa như nụ hoa, cùng với cái bàn dài không biết được làm bằng lưu ly hay là cái gì khác.
Trên chiếc bàn dài có đặt một ngọn nến hình hoa
lượn lờ hương thơm, một cái mâm hình tròn bằng bạc cùng với một bộ rượu
sứ hoa tinh xảo. Bầu rượu kia rất khác so với bầu rượu của Đại Yến, tròn tròn, dẹp dẹp, bề mặt chiếc bình có khắc bức họa mỹ nhân dệt vải bằng
men sứ màu đen.
Mỗi loại đồ vật ở đây đều rất tinh xảo, Tiêu phu nhân đi ra ngoài. Khi Viêm đang suy nghĩ cái mâm hình tròn bên cạnh bầu rượu là dùng để làm gì, thì một vị nữ tử tướng mạo bình thường, không
trang điểm đi vào.
Lúc nhìn thấy nàng, trong nháy mắt mặt Viêm
đã đỏ lên, thân thể lại càng nghiêng qua hướng bên cạnh, nhìn về phía
màn che trên vách tường.
Hách Liên Ô La thì lại nhìn chằm chằm
thị nữ kia, bởi vì nàng ăn mặc thật sự rất mát mẻ. Một cái mạt ngực
ngắn, nhỏ màu tím, lộ ra một đoạn eo thon, nửa người dưới là một cái váy lụa dài xẻ cao có thể thấy cả đùi ngọc.
Mạt ngực: áo kiểu như bra
Trên cổ, cổ tay cùng mắt cá chân của thị nữ còn đeo một cái chuông nhỏ, khẽ động một cái là giống như tấu nhạc làm người chú ý.
Hách Liên Ô La lại nhìn mắt Viêm, thấy hắn bày ra điệu bộ "phi lễ chớ nhìn"
thì không nhịn được mỉm cười thầm than: "Suýt chút nữa đã bị tú bà kia
hố, cũng may Viêm Viêm của bổn vương rất ngoan, không bị nữ sắc làm cho
mê hoặc.
Mà Y Lợi Á lúc còn ở bên cạnh hầu hạ phú thương, những
chuyện dung tục có thể kiến thức đều đã được kiến thức. Đối với những
loại trang phục này cũng không ngạc nhiên.
Hắn nhìn thị nữ gỡ
cái khay bạc ở giữa bàn xuống. Phía dưới khay bạc vốn là một cái bếp
than được thiết kế tinh xảo. Nàng nhóm lửa bếp than lên, lấy khay bạc
đi, thay bằng một cái chảo ba chân có thể nướng đồ ăn.
"Viêm,
màn che có cái gì đẹp sao?" Y Lợi Á cái hay không nói lại nói cái dở:
"Ngươi nhìn xem, ở đây cũng có lò than, chúng ta có thể nướng thịt ăn."
"Được..." Viêm gãi gãi đầu, nghe thấy tiếng chuông kia rời đi, lúc này mới xoay
người ngồi vào chiếc ghế gấm giống như nụ hoa kia.
Lúc này, lại
có người hầu đi vào, Viêm hoảng sợ, nhìn nghiêng phía sườn mặt thì thấy
một vị thiếu niên, nửa thân trên của hắn để trần, nửa thân dưới mặc một
cái quần ống rộng, trên eo buộc một cái đai lưng màu cam khoảng chừng
nắm tay, đai lưng buông thõng thật dài, giống như đuôi cáo.
Trong tay thiếu niên bưng năm, sáu cái khay, bên trong tất cả đều là thịt tươi màu đỏ rực, bắp thịt vẫn còn đang nhảy lên.
Thiếu niên lấy một thanh chủy thủ sắc bén từ đai lưng ra, đặt ở bên cạnh khay thịt.
"Ngươi nói với Tiêu phu nhân một tiếng, chúng ta có thể vừa ăn vừa xem." Hách
Liên Ô La lên tiếng phân phó thiếu niên: "Không cần bất luận kẻ nào tới
tiếp khách."
"Vâng." Thanh âm trong trẻo của thiếu niên vang
lên, ngoan ngoãn vâng theo, sau đó quỳ xuống đất để mâm và những thứ
khác xuống rồi rời khỏi.
"Ngươi là một nha linh thuật sĩ, làm
sao lại có vẻ giống như rất quen thuộc với nơi này vậy?" Y Lợi Á trừng
mắt nói với Hách Liên Ô La.
"Chưa ăn thịt heo cũng đã từng thấy heo chạy." Hách Liên Ô La cười cười, rót một chén rượu đưa cho Viêm: "Chỉ như vậy thôi."
"Chúng ta xem cái gì ở đây?" Viêm vẫn còn có chút nghi hoặc bưng chén rượu
lên, bọn họ đang ngồi trong gian phòng trang trí xa hoa nhưng lại hơi
ngột ngạt, hình như cũng không khác gì so với ăn cơm ở ngoài quán.
Hách Liên Ô La vỗ tay bôm bốp, vách tường treo đầy màn che rực rỡ kia chuyển động, không, là bản thân màn che di chuyển mở ra hai bên, ánh sáng lập
tức tiến vào. Đây dường như là cảnh tượng chỉ có thể xuất hiện ở trong
bức họa cuộn tròn.
Trước mắt là một cái hồ hình vuông vẩy đầy
cánh hoa, sóng nước xanh biếc dập dờn. Hóa ra bên ngoài màn che là hồ
nước được xây thành từ bạch ngọc!
Trong hồ có một cái sân khấu
màu trắng, trải thảm bằng gấm vóc màu vàng kim. Bảy, tám vị nữ tử trẻ
tuổi xinh tươi như đào mận, dáng người yểu điệu đứng ở trên đài, vứt mị
nhãn về phía mọi người.
Các nàng cũng giống như thị nữ mới vừa
rồi, nửa người trên chỉ quấn một cái mạt ngực, hơn nữa vải dệt lại càng
mỏng manh, giống như một đoàn hoa sợi nở rộ ở trước bộ ngực sữa. Trên
vòng eo trắng, óng ánh như phát sáng có buộc một sợi đai lưng được tô
điểm bằng chuông vàng. Bên dưới eo là một cái váy voan mỏng gần như rớt
xuống dưới bẹn, váy xẻ tà cực cao, đùi ngọc, mông trần đều như ẩn như
hiện.
Trong tay các nàng đều ôm một nhạc cụ, những nhạc cụ này
viêm chưa từng nhìn thấy. Có loại dài, thẳng đứng tương tự như đàn tỳ bà của Đại Yến, có loại thấp, tròn giống như trống cơm trống gỗ, ngoài ra
còn có những chiếc chuông lay động theo vòng tay kim loại trên cánh tay.
Những nhạc cụ này thoạt nhìn quen mắt, nhưng lại tạo ra một chương nhạc hoa lệ khác hẳn với Đại Yến.
Chương nhạc: còn gọi là tổ khúc/ phong trào/ chuyển động: Một tập hợp các
thành phần độc lập với một chủ đề nhất định trong một tập hợp âm nhạc,
ví dụ: Một bản giao hưởng thường được chia thành bốn chuyển động.
Những nữ tử này vừa đánh đàn vừa nhảy múa, giống như pháo hoa nổ tung đầy
đất, đầy màu sắc rực rỡ như vậy khiến người ta không kịp nhìn.
Sân khấu còn có thể chuyển động từ từ, làm cho dáng người nổi bật của mỗi
một vị nữ tử đều được các vị khách quý đang ngồi nhìn thấy.
Đương nhiên là có thể thấy được nhưng không thể chạm vào. Mọi người đều là cách hồ nước mà nhìn các nàng biểu diễn.
Viêm nghĩ những người này có lẽ giống như những nữ tử thanh lâu bán nghệ
không bán thân ở Đại Yến. Hơn nữa, hắn thật sự rất thích phong trào âm
nhạc phóng khoáng như vậy, phảng phất như thể chim ưng tấn công vào bầu
trời, thế nhưng lại không thể nhìn thẳng vào những nữ tử nửa thân trần
đó, bởi vì rất thất lễ.
Có điều nơi đây là kỹ quán, mà hắn đã
qua tuổi nhược quán, bộ dáng như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống
than như vậy sẽ làm người chế giễu.
Nhược quán: Vào thời cổ
đại, đàn ông 20 tuổi sẽ được tổ chức nghi thức đội mũ để thể hiện sự
trưởng thành, nhưng lúc đó cơ thể vẫn chưa được cường tráng và vẫn còn
tương đối non nên gọi là nhược quán.
Viêm vừa làm cho đáy
lòng của mình bình tĩnh một chút, vừa vội vàng điều chỉnh tầm mắt của
bản thân, không nên lỗ mãng mà dừng ở trên ngọc thể của các cô nương.
Hắn chỉ cần nhìn chằm chằm những nhạc cụ hiếm lạ, nhìn các động tác lưu loát, linh động khi các nàng diễn tấu là được.
Thế nhưng, nghĩ thì dễ dàng mà làm thì lại rất khó, các cô nương một bên
đàn một bên nhảy, dáng múa cùng âm nhạc phối hợp với nhau tạo thành một
thể. Tóm lại sẽ luôn nhìn thoáng qua trúng một chút gì đó, khỏi phải nói Viêm xem khúc nghệ mà mất tự nhiên biết nhường nào.
"A." Hách
Liên Ô La đột nhiên cười ra tiếng: "Viêm, ngươi thả lỏng một chút, những cô nương này chỉ đánh đàn, không ăn thịt người."
"Ai nói ta
khẩn trương?" Viêm vốn là có chút ngượng ngùng, lúc này bị một câu đâm
thủng, gương mặt lập tức đỏ lên, lại cố gắng chống đỡ nói: "Ta chỉ là lo lắng những cô nương đó sẽ bị rơi vào trong nước, ngươi xem, hồ nước này sâu không thấy đáy đáng sợ biết bao."
"Ừ, các nàng vừa nhảy vừa đàn, quả thật là có chút nguy hiểm." Hách Liên Ô La khẽ gật đầu, mắt
nhìn Viêm chằm chằm, trong lòng lại vui như nở hoa.
Sao Viêm lại có thể đáng yêu như vậy chứ?
Đường đường là Thân vương của Đại Yến, mà ngay cả hoa tửu cũng không uống.
Dáng vẻ ngượng ngùng kia thật giống như đại cô nương lên kiệu hoa lần
đầu vậy.
Hoa tửu nghĩa là tiệc rượu mà có kỹ nữ hầu hạ.
Xem đến mức Ô Tư Mạn đã sớm tâm viên ý mã.
Tâm viên ý mã có nghĩa ẩn dụ nói về việc tâm tư không thể khống chế được.
Vốn dĩ không muốn để Viêm tới chỗ này, dù sao mỹ nhân cũng quá nhiều. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trang của hắn khi nói "không phải nơi dành cho quân tử", Ô Tư Mạn lại không nhịn được muốn dẫn hắn tới đây trêu
đùa một phen. Ô Tư Mạn bỗng nhiên muốn cứ như vậy mà đè Viêm ở trên
giường mỹ nhân đùa giỡn một hồi, rặng mây đỏ trên mặt Viêm hẳn là còn
diễm lệ hơn so với hoa dong riềng.
Đây là một việc cực kỳ nguy
hiểm, có thể so với ý nghĩ tự tìm đường chết. Ô Tư Mạn hiểu rõ nhưng
trong lòng vẫn không ngừng rục rịch.
"Viêm, chảo nóng rồi, chúng ta nướng thịt ăn đi." Y Lợi Á xem đánh đàn một lát đã thấy tẻ nhạt, hắn càng muốn lấp đầy bụng hơn.
"Được!" Viêm giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, vội vàng giúp Y Lợi Á nướng thịt.
Y Lợi Á cầm cây đao nhỏ cắt lấy một miếng thịt dê, cẩn thận trải cho
phẳng phiu ở trên chảo, chỉ là kỹ thuật dùng dao của hắn không được tốt
lắm, thịt cắt ra dày mỏng không đều, mắt nhìn thấy một đầu đã nướng cháy sém, một đầu khác vẫn còn máu. Viêm nhịn không được đành tự mình động
thủ cắt miếng thịt tiếp theo, rồi nhẹ nhàng đặt miếng thịt mỏng như tờ
giấy trên chảo nướng.
Chỉ nghe xèo xèo một tiếng, làn khói dầu
mỏng manh bay lên, cuối cùng là mùi thịt bay ra bốn phía chứ không phải
là mùi cháy khét.
"Viêm, ngươi thật lợi hại." Y Lợi Á đứng bên cạnh đã nuốt nước miếng ừng ực.
"Y Lợi Á, ngươi có phải là người Tây Lương không vậy?" Viêm cười nói: "Làm sao mà ngay cả thịt cũng không biết nướng?"
"Ta biết ăn là được." Y Lợi Á liếm môi nói.
"Cho ta một phần nữa." Hách Liên Ô La mỉm cười sáp lại.
"Chờ đã." Viêm tiếp tục cầm đao cắt thịt. Lúc này thị nữ lại đi vào, không biết có phải nàng có ngửi thấy mùi thơm hay không.
Tay nàng bưng một chiếc mâm bạc lớn mới vừa lấy ra, trên mâm có đặt một
chiếc lá dong riềng lớn. Trên phiến lá xanh biếc có một nhúm ớt bột màu
đỏ thẫm, một chút tiêu xay màu vàng đậm, thêm một nắm hạt muối biển thô, ngoài ra còn có một vài loại nấm để ăn kèm mà Viêm không gọi tên được,
quả thực là đủ loại màu sắc, tràn đầy một cái bàn lớn.
Sau khi bỏ mâm xuống nàng mỉm cười lui ra ngoài.
Cho dù nàng ở trước mặt Viêm chuyển động như thế nào, Viêm đều chỉ lo nhìn chằm chằm vào giữa mâm thịt, nhìn không chớp mắt.
"Rải nhiều bột súp cay một chút." Y Lợi Á nói với Viêm.
"Là cái màu đỏ này à?"
"Đúng!"
Viêm nghiêm túc mà rải bột phấn, nướng thịt, còn bỏ thêm hai cây nấm rơm.
Sau đó đem thịt cùng nấm rơm nướng đến lúc ngoài vàng trong mềm, rồi
chia cho hai người bọn họ.
Hách Liên Ô La bắt đầu rót rượu, rượu nho thơm mát thuần túy, một ly rồi lại một ly mà đưa cho Viêm uống.
Viêm nướng thịt bị lửa hơ đến phát nóng, mà rượu này hiển nhiên là đã ướp
lạnh, cầm ở trong tay đều tản ra một luồng khí mát mẻ. Thế nên hắn cứ
một ly rồi lại một ly mà uống vào bụng.
Trong hồ, ca múa càng
thêm náo nhiệt, nhưng giữa khúc nghệ và bữa tiệc thịt nướng, bọn họ
đương nhiên là lựa chọn cái sau. Thịt nướng trong chảo đều chưa từng
ngừng lại, từ miếng thịt dê nạc mỡ đan xen, đến những lát thịt bò chất
lượng, cùng với từng lát thịt lừa tươi mới, ngon miệng thay phiên nhau
lên sân khấu.
Y Lợi Á còn dùng xiên tre xiên những miếng thịt nướng lại, rồi rải bột cay lên, cái miệng ăn tới mức bóng nhẫy.
"Ăn rất ngon phải không? Ta cảm giác ta đã có thể mở sạp buôn bán được
rồi." Viêm không ăn được mấy miếng thịt, nhưng lại hứng thú bừng bừng mà nướng.
"Ăn ngon lắm, Viêm, ngươi đúng là cái gì cũng biết." Y Lợi Á lộ ra vẻ tán thưởng nói.
"Không có cách nào khác, ta trời sinh đã thông minh." Viêm tự khen chính mình
xong, trong lòng lại có chút buồn cười, bèn nhấp nhẹ chén rượu khẽ cười.
Cũng không phải Viêm cố ý bày ra dáng dấp rũ mi mắt ngượng
ngùng, chỉ là dưới sự lây nhiễm của ánh lửa ấm áp, gương mặt hắn tựa như hoa đào, nói cười nhẹ nhàng, lại giống như mỹ nhân nghịch nước dưới
trăng, khiến cho tiếng lòng người ta cũng đều bị rối loạn.
Y Lợi Á dùng xiên tre đâm một miếng thịt bò to, đang muốn đưa vào trong
miệng, lại mở to hai mắt mà nhìn Viêm chằm chằm. Thịt quá nặng, trượt
khỏi xiên tre, bạch một tiếng rớt ở trên bàn, vô số giọt dầu nhỏ bắn
lên.
"Y Lợi Á, ngươi cẩn thận một chút." Viêm buông chén rượu xuống, muốn tìm khăn lau mặt: "Bắn hết lên mặt ta rồi."
"A, hả?" Tim Y Lợi Á vẫn đập như hươu chạy, không kịp phản ứng lại. Ngược
lại, Hách Liên Ô La lại duỗi tay, tương đối tự nhiên mà lau đi những
giọt dầu trên má phải của Viêm.
"Trên người ta cũng có." Viêm
cúi đầu nhìn cái "váy Tây Lương" được làm từ vải lanh ở trên người. Hắn
chỉ có một cái, lại bị những giọt dầu mỡ lớn như hạt đậu dính lên, Viêm
nhíu nhíu mày, đứng lên rút cái thắt lưng được thắt nút chữ bát ra.
Chiếc váy Tây Lương này chỉ là một mảnh vải bố. Đai lưng vừa được buông lỏng, vốn dĩ tấm vải được bó chặt ở trên người, đã lập tức rơi xuống giống
như hoa lá bị gió thổi.
Y Lợi Á còn đang vì vẻ đẹp của Viêm mà
động xuân tâm. Lúc này thấy Viêm nghiêm túc mà cởi áo thì hoảng sợ đến
nỗi gương mặt đều tái đi, nhanh chóng duỗi tay ngăn lại: "Viêm, ngươi
làm gì vậy?!"