Y Lợi Á đến gần nhìn ngân phiếu. Quả thực nhìn thấy mặt trên có một cái
ngự ấn nho nhỏ của vương, hắn tấm tắc khen: "Viêm, làm sao mà ngươi còn
hiểu rõ Tây Lương hơn cả ta vậy, ta cũng không biết là còn loại ngự ấn
này đâu."
"Lúc ta còn ở Đại Yến, có một vị gia phó tên là Tát
Cáp. Hắn là người Tây Lương, cũng nói cho ta không ít chuyện có liên
quan đến hoàng tộc Tây Lương, chẳng qua là..."
"Chẳng qua cái gì?" Y Lợi Á tò mò hỏi.
"Lúc ấy, nếu ta yêu cầu hắn giải thích một số phong tục địa phương ở Tây
Lương thì tốt rồi, cũng không đến mức... Thôi, ta đói rồi. Chúng ta đi
mua đồ ăn đi." Viêm chuyển hướng đề tài.
"Vương tiền này Bặc Lỗ Hãn không thể tùy tiện sử dụng, ngươi cũng đâu thể dùng được hả?" Y Lợi Á nhắc nhở.
"Chỉ cần tới quan phủ đổi thành tiền mặt, như vậy là có thể sử dụng." Viêm
cầm ngân phiếu nói: "Hôm nay nhà ăn lớn lại không mở, chúng ta đi ra
ngoài ăn, ăn cho đã."
"Vậy đi "Phố Lạc Bồn" đi, nơi đó có rất nhiều đồ ăn!" Y Lợi Á vội vàng nói. Mấy ngày nay hắn thật sự là rất đói.
"Được!" Viêm cầm ngân phiếu cất kỹ: "Trước tiên chúng ta đi đổi ngân phiếu, rồi đi ăn một bữa no nê!"
Hách Liên Ô La cùng Viêm thêm cả Y Lợi Á, ba người hết sức phấn khởi mà ra
khỏi Doanh trại Đấu Thú. Không có người dám tiến lên ngăn cản. Dù sao
ngay cả Bặc Lỗ Hãn cũng bị Viêm bắt chẹt, còn có ai là đối thủ của hắn
đây?
Sau khi đi vào quan phủ, quan lão gia vừa nghe Viêm nói muốn đổi vương tiền thì cảm thấy hết sức kinh ngạc.
"Đây chính là đồ vật hiếm có nha, ngươi thật sự muốn đổi sao? Ngươi đổi cùng lắm chỉ là mã đề kim, nhưng vương tiền có tác dụng rất lớn, trên có thể đả thông quan hệ, dưới có thể thế chấp..."
Qua lão gia chỉ đành phải kiểm tra một lần, sau khi xác nhận không có gì sai lầm mới nhét một túi mã đề kim vào trong tay Viêm.
"Thật là nặng." Đôi tay Viêm ước lượng một chút. Bỗng nhiên nghĩ đến Ô Tư Mạn biết hắn giúp người khác bán thú bảo, còn cố ý cho hắn vương tiền,
chẳng lẽ là cố tình sao?
"Chẳng lẽ là hắn cố ý đút tiền cho ta?
Nếu là vương tiền mà nói, người khác sẽ không lấy được." Viêm thầm suy
nghĩ, rồi lại lắc đầu: "Không, Ô Tư Mạn sẽ không có lòng tốt như vậy,
nói không chừng chính là vị nữ tướng quân kia lấy nhầm, không cẩn thận
nhét vương tiền cho ta."
Ôm mã đề kim nặng trĩu như vậy đi dạo
phố cũng không phải là ý kiến hay, Doanh trại Đấu Thú cũng không an
toàn. Để tránh việc lộ tiền tài đưa tới thị phi, Viêm thương lượng cùng
mấy người Y Lợi Á một chút, rồi đi tới nơi kinh doanh tiền trang của
người Tây Lương. Viêm lấy phần lớn đề mã kim đi gửi, dư lại một ít đều
đổi thành tiền lẻ để dùng cho sinh hoạt hàng ngày.
"Đi mau lên
Viêm! Ta sắp chết đói rồi." Vừa ra khỏi tiền trang, Y Lợi Á đã kéo tay
Viêm. Hách Liên Ô La đi từng bước ở phía trước, đúng lúc chen vào giữa,
mỉm cười nói với Viêm: "Ngươi có ngửi thấy mùi thơm hay không?"
Thì ra Phố Lạc Bồn này cách tiền trang cùng phủ nha cũng không xa, đi
khoảng trăm bước là tới, đám người bọn họ ngửi thấy chính là mùi hương
của thịt nướng.
Đây là một phố ăn vặt được xây dựng dọc theo
tường thành, có những sạp bán hàng rong nhỏ phủ lều bạt giản dị, cũng có những tửu quán tràn ngập phong tình Tây Vực.
Y Lợi Á mặt mày
hớn hở mà giới thiệu, hắn nói những hiệu buôn san sát nhau ở hai bên con đường dài thẳng tắp này ban đầu không phải bán thức ăn, mà đều là những quán nhỏ, người bán rong rao bán một ít loài bò sát tươi sống như: bò
cạp, kiến Hỏa Nha, rắn cuộn chín đoạn v...v... Chuyên lừa những khách
thương từ xa mà đến, thích xem những thứ hiếm lạ.
Công hiệu của
những loại côn trùng này cũng bị thổi lên tận trời, tráng dương, kéo dài tuổi thọ gì đó. Nhưng trùng sống lại không dễ mang theo, người xem thì
nhiều mà người mua thì ít, cũng không biết là ai nghĩ ra biện pháp, dùng một cái mâm lớn đặt trên lò than nướng trùng sống ngay tại chỗ. Mùi
hương ấy, cách xa ngoài trăm dặm vẫn còn ngửi thấy.
Từ đó về sau, mỗi cửa hàng đều không bán trùng sống nữa, chỉ bán trùng đã được nướng đến chảy mỡ, ngoài vàng, trong mềm.
Trước khi Viêm bước vào làn khói bếp lượn lờ ở Phố Lạc Bồ thì vẫn có chút chờ mong, nhưng vừa nghe đến đồ ăn toàn là sâu, thì ngay lập tức hết muốn
ăn.
"Viêm, ngươi đừng nghe hắn hù dọa, không phải tất cả đều là
sâu." Hách Liên Ô La chen vào nói: "Vì hùa theo khẩu vị của khách
thương, nơi này còn có rất nhiều thức ăn khác, ngay cả thức ăn Đại Yến
cũng có."
"Thật sao?" Viêm nghe vậy thì kinh hỉ, cách từng đợt khói than nướng, nhìn xung quanh khắp nơi: "Ở đâu?"
"Viêm, mau tới đây, có kiến Hỏa Nha nướng này!" Y Lợi Á đứng yên trước một sạp hàng bày đầy những bình sành lớn lớn bé bé, một cái bếp lò cao khoảng
nửa người lửa cháy cuồn cuộn, bên trên ngọn lửa rừng rực đặt một cái mâm sắt vừa dẹp vừa tròn, có một ít hạt màu đen phân không rõ là đồ vật gì
dính đầy đáy bồn.
"Kiến Hỏa Nha?" Viêm tò mò đi qua: "Chính là loại côn trùng đã cắn ta bị thương sao?"
"Đúng rồi", Y Lợi Á nói: "Đem nghiền cái càng của chúng nó đi, nướng chung
với cám gạo, hương vị giống như... Hạt mè, vừa thơm vừa giòn, ông chủ,
cho ta một mâm, yêu cầu nướng mới tại chỗ nha."
"Được thôi!" Một ông lão có hàm râu quai nón không biết là xoăn tự nhiên hay bị lửa hơ
mà xoăn lại, động tác nhanh nhẹn mở một cái bình sành màu đen ra, dùng
một cái kẹp sắt được nhúng dầu bóng loáng đưa vào bên trong khuấy đảo,
kẹp một kẹp, mang theo một đống kiến Hỏa Nha màu hồng biến thành màu đen ra.
Viêm vừa nhìn thấy chúng nó, mu bàn tay phải đã ẩn ẩn phát
đau. Cho tới bây giờ mu bàn tay phải của hắn vẫn còn chưa hoàn toàn kết
vảy.
Mà đây cũng là lần đầu tiên Viêm nhìn thấy rõ ràng thứ độc
trùng suýt chút nữa hại hắn đi đời nhà ma. Bộ dạng của nó quả nhiên rất
dọa người, đôi càng kia vừa nhọn vừa sắc, có thể sánh cùng với đuôi của
bọ cạp độc.
Nhưng chủ quán lại có vẻ hoàn toàn không sợ, có mấy
con kiến Hỏa Nha dọc theo cái xẻng bò lên phía trên, hắn cũng chỉ nhẹ
nhàng run lên, sau đó ném toàn bộ kiến Hỏa Nha vào trong bình nhỏ, rồi
dùng một cái chày đá giã một trận răng rắc răng rắc, đến khi đổ ra
ngoài, càng của kiến Hỏa Nha đã bị rụng hết, trở thành không khác gì so
với kiến bình thường.
"Kiến Hỏa Nha không có càng cũng sẽ không
có độc, gần giống như ong rừng vậy." Y Lợi Á nói. Nhìn động tác thành
thạo của chủ quán khi bỏ kiến Hỏa Nha vào chảo nướng, san bằng, vẩy cám
gạo, nướng trên lửa nóng, hắn đã thèm nhỏ dãi.
Nhìn thấy nướng
đã không sai biệt lắm, chủ quán dùng cái xẻng gom lại một cách thuần
thục, đựng đầy vào một cái chén gỗ nhỏ, rồi rải lên một chút dầu mè, đưa cho Y Lợi Á.
Viêm đang nhìn với vẻ mặt ngạc nhiên, Y Lợi Á bèn nhắc nhở: "Thanh toán đi, sáu đồng tiền."
"A? Được." Viêm móc ra sáu đồng tiền nằm giữa hai tầng đai lưng ra, đưa cho chủ quán rồi nói: "Cảm ơn."
Chủ quán nhếch miệng cười đối với Viêm, bộ dáng có vẻ hết sức vui mừng.
"Hắn đang cười cái gì vậy?" Viêm khó hiểu hỏi Y Lợi Á.
Y Lợi Á nhét kiến Hỏa Nha nướng đầy miệng, hàm răng cũng bị đen, hắn nói: "Chủ quán nghe ngươi nói cảm ơn, thì biết ngay ngươi là Dị Hương nhân
mới đến, cảm thấy thật buồn cười."
"Ở đây không ai nói cảm ơn
hoặc là nói làm phiền đối với tiểu thương." Hách Liên Ô La mỉm cười giải thích: "Ngươi giúp đỡ sinh ý của hắn, hắn còn phải cảm ơn ngươi mới
đúng."
"Nhưng hắn đem đồ vật vốn dĩ có độc làm thành một món ăn
mỹ vị, chẳng lẽ không nên nói một tiếng cảm ơn sao?" Viêm nói:
"Hoàng.... Đại ca ta từng nói, cần phải quý trọng sức lao động của mỗi
người, kiến Hỏa Nha nướng tuy chỉ là việc mua bán, nhưng cũng nên nói
một tiếng cảm ơn đúng không?"
"Viêm", Y Lợi Á nhìn Viêm nó: "Đại ca ngươi quả nhiên là thích hợp làm "nhất gia chi chủ", tính tình tràn
đầy vẻ giáo điều quy củ như vậy, thật sự rất phù hợp."
"Không,
đại ca ta không phải là loại người hành sự phụ thuộc vào giáo điều",
Viêm thấy Y Lợi Á có chỗ hiểu lầm, vội vàng biện minh: "Hắn là một người rất thú vị, là ta không tốt, nói hắn thành giống như lão phu tử của
trường tư thục."
"Viêm, ngươi chưa từng ăn kiến Hỏa Nha đúng
không?" Hách Liên Ô La lấy chén gỗ trong tay Y Lợi Á qua, chén còn có
chút nóng, nhưng kiến Hỏa Nha bên trong đã bị Y Lợi Á tiêu diệt hơn phân nửa. Hách Liên Ô La nói với Viêm: "Hay là ngươi nếm thử hương vị một
chút xem sao?"
"A, được." Viêm dùng ngón tay khẽ bốc một chút,
cẩn thận bỏ vào trong miệng. Nhìn dáng vẻ ăn đến không dừng miệng được
của Y Lợi Á, Viêm còn tưởng rằng cực kỳ ngon, nhưng trên thực tế vào
miệng lại nhạt nhẽo, chỉ nếm ra một chút hương vị mằn mặn.
"Bốc nhiều một chút." Y Lợi Á cười nói.
Viêm lại bốc một nắm bỏ vào trong miệng, lại cẩn thận nhai một chút, lần này nhai ra được một hương vị ngọt ngào thanh thúy, tựa như đang nhai nhân
hạt dưa, thảo nào Y Lợi Á đều phải ăn đến đầy miệng.
"Ăn ngon không?" Y Lợi Á cười đến mức đắc ý.
"Ừ, ăn ngon." Viêm cũng cười, mở miệng cũng là một hàm răng đen. Hách Liên Ô La cũng đổ một đống vào trong miệng, hắn há mồm cười, cả ba người đều
mép đen, răng đen, bộ dạng khỏi phải nói có bao nhiêu thú vị.
Ăn xong kiến Hỏa Nha, sự kháng cự của Viêm đối với trùng cũng ít đi rất
nhiều. Đi dạo một đường dọc theo những quán bán hàng rong náo nhiệt, bọn họ còn gọi món bọ cạp chiên, bánh mật ong bọc nhộng ong.
Hách Liên Ô La nói những quán bán hàng rong nhỏ chỉ có thể ăn cho vui thôi, còn muốn ăn uống no đủ thì cần phải đến quán rượu.
Y Lợi Á gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trước mắt không phải lo tiền, đương nhiên là muốn đến quán ăn tốt nhất cho thỏa thích.
"Quán ăn nào tốt nhất?" Viêm hỏi.
"Đương nhiên là "Mỹ Nhân Tiêu"." Y Lợi Á nói.
"Mỹ Nhân Tiêu?" Viêm ngơ ngác: "Là cái kia Mỹ Nhân Tiêu hả?"
Nghe Viêm cố tình nhấn mạnh "cái kia", Y Lợi Á cười: "Trong thành Đan Dương
cũng chỉ có một quán Mỹ Nhân Tiêu, ở đâu ra còn phân biệt cái này, cái
kia nữa."
"Chính là "cái kia" Mỹ Nhân Tiêu." Hách Liên Ô La ở bên cạnh cũng gật đầu.
"Ta không đi kỹ quán." Viêm nhíu mày: "Nơi trăng hoa không phải chỗ quân tử đến."
"Viêm, tuy rằng ta không quen thuộc Đại Yến, nhưng cũng biết Đại Yến có một
cái kỹ viện được bố trí ở ven sông, vô cùng nổi danh, gọi là cái gì Lưu
Ly..."
"Là thuyền Lưu Ly." Thấy Y Lợi Á nửa ngày không gọi ra tên, Viêm tiếp lời.
"Đúng! Thuyền Lưu Ly." Y Lợi Á cười gian: "Thì ra là ngươi cũng biết nha."
"Ta biết, nhưng không có nghĩa là ta sẽ đi." Viêm nghiêm mặt nói: "Ở Đại
Yến, ta có một nửa chức quan trên người, há có thể biết pháp mà phạm
pháp..."
"Người Đại Yến như vậy thật không thú vị nha, cứ giữ chức quan là không thể chơi gái à?" Y Lợi Á bĩu môi.
Viêm không để ý tới hắn. Kỳ thật ở Đại Yến không chỉ là quan viên, mà vương
công quý tộc cũng không được đi kỹ viện tìm hoan. Thế nhưng có không ít
người mặc thường phục tới đó tìm hoa hỏi liễu, chuyện này thuộc về dân
thường không báo quan không truy hỏi. Chỉ là Viêm không muốn đi cùng bọn họ mà thôi.
"Viêm, nơi này là thành Đan Dương của Tây Lương,
ngươi chỉ là một tên thú đấu sĩ nho nhỏ, không có ai lại đi truy cứu
ngươi đi kỹ viện đâu." Y Lợi Á chưa từ bỏ ý định mà túm chặt cánh tay
Viêm như trước: "Chúng ta đi thôi, nói đến cao lương mỹ vị ở Tây Lương,
ngoại trừ ngự trù phòng trong vương cung ra, thì chính là ở Mỹ Nhân Tiêu này. Nó quả thật là sưu tầm khắp thiên hạ. Vừa có thức ăn ngon lại còn
có mỹ nhân."
"Ta không đi, ngươi muốn thì ngươi đi đi."
"Ngươi không đi ta cũng đi không được." Y Lợi Á chớp chớp đôi mắt nói: "Ngươi chính là kim chủ trả tiền nha."
Hách Liên Ô La phì cười.
"Ngươi cũng muốn đi sao?" Viêm ngẩng đầu hỏi hắn.
"Đi kỹ viện không nhất định phải mua xuân, ngồi ở chỗ đó ăn ăn uống uống,
nghe đàn hát, xem ca múa một chút cũng không thành vấn đề." Hách Liên Ô
La nói: "Nghe nói ở đó còn có không ít nữ tử tài nghệ song tuyệt hiếm
thấy."
"Vậy sao..." Thức ăn ngon cùng tài nghệ quả thật là sở
trường của Viêm. Bên trong phủ Thân vương ở Đại Yến của hắn nuôi không
ít môn khách đến từ ngũ hồ tứ hải, cũng bởi vì nhìn trúng tài nghệ của
bọn họ, muốn bọn họ góp sức vì triều đình.
Trong mắt Viêm, tài
nghệ của nữ tử cũng không kém so với nam tử, cho nên hắn quý trọng kẻ có tài, chẳng phân biệt nam nữ. Mà những tài tử nơi đất khách quê người
này sẽ có tài nghệ như thế nào, trong lòng Viêm cũng rất tò mò.
"Đúng vậy, ngươi không hiếu kỳ tiếng ca êm tai cùng dáng múa của ca cơ Tây
Lương như thế nào sao?" Hách Liên Ô La tiếp tục du thuyết: "Tuy rằng
ngươi tới nơi này đã được một đoạn thời gian, nhưng chắc cũng chưa từng
nghe nhạc khúc Tây Lương đúng không?"
"Đi thôi, Viêm, ngươi cứ
xem như đi để có thêm kiến thức thôi. Dù sao chúng ta cũng không tìm cô
nương." Thấy thái độ Viêm có chút thả lỏng, Y Lợi Á một lòng muốn ăn bữa tiệc lớn bèn rèn sắt khi còn nóng, lôi kéo cánh tay rắn chắc của Viêm
đi về phía Mỹ Nhân Tiêu.
Hách Liên Ô La mặc một thân hắc y tựa như cái bóng đi theo phía sau bọn họ, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười không rõ ý tứ.