Y Lợi Á nhìn Ô Tư Mạn, vẻ mặt hiện lên đầy bất đắc dĩ nói: "Thủ vệ của
tháp tử tù mặc dù lỏng lẻo, nhưng đều dùng đao thật kiếm thật, ngoài ra
còn có cung tiễn của trạm canh gác, công lực của Thân vương điện hạ chưa khôi phục, nếu có gì tốt xấu..."
"Doanh trại Đấu Thú thì an
toàn sao? Nơi đó đều là những tử sĩ giết đỏ mắt!" Ô Tư Mạn ấn ấn cái
trán: "Ngay cả bổn vương cũng khó có thể nhúng tay can thiệp."
"Quân thượng..." Y Lợi Á lại cúi đầu xuống, hắn đương nhiên biết chuyện này.
Lịch sử của thú đấu sĩ còn lâu dài hơn so với Tây Lương lập quốc, bản
thân sớm đã tự hình thành quy tắc, ở sân đấu thú thua thì "chết" thắng
thì "sống" mới là kết quả, chưa từng có đạo lý quân chủ can thiệp.
Thế nhưng, Y Lợi Á vẫn nhịn không được chửi thầm: "Nếu ngài không muốn cho
hắn vô cớ mất mạng, tại sao lại cố ý ném hắn vào tháp tử tù chứ?"
Hơn nữa lời nói và việc làm của Quân thượng cực kỳ không nhất trí. Ngoài
miệng thì nói muốn để Viêm chịu nhiều đau khổ một chút, khiến hắn phải
quỳ xuống đất xin tha, nhưng lại lén đưa thức ăn và nước uống vào trong
tháp tử tù.
Viễm mỗi ngày ăn bánh nướng, uống nước giếng đều là
do Quân thượng tự mình đưa tới bên ngoài tháp tử tù, cũng mệnh lệnh thái giám mang vào đưa cho Y Lợi Á.
Y Lợi Á đi tới phòng thủ vệ lấy
túi đồ ăn, bị thủ vệ không biết nội tình cuốn lấy quấy rối, hắn sợ
chuyện này bị tiết lộ, nên dứt khoát xem như mình là một tên tử tù nhận
lấy hết thảy bắt nạt, cũng dễ dàng giành được tín nhiệm của Viêm.
Một chiêu này quả thực đã thành công, nhìn qua Viêm là người đề phòng khắp
nơi, không dễ ở chung, nhưng khi kết giao rồi, sẽ phát hiện hắn quả
nhiên là Thân vương Đại Yến sống trong nhung lụa, không thể nào phân
biệt được "hư tình giả ý"
Thấy Y Lợi Á là kẻ yếu, thì càng thêm săn sóc, nhưng hắn không ngờ tới kẻ yếu lại không phải là người tốt.
Y Lợi Á chưa từng thấy một vị Thân vương nào lại có nội tâm "mềm mại" như vậy. Có lẽ là ở Tây Lương, phản bội cùng đấu tranh trong vương tộc đều
quá mức phổ biến.
Mà trải qua hắn vài lần trù tính, Viêm đã xem hắn coi như là —— bạn bè chung hoạn nạn.
Đương nhiên, Y Lợi Á cũng từng nghĩ tới Viêm có phải đang diễn kịch hay
không, mãi cho đến khi Viêm vì hắn mà giết quản ngục, hắn mới hiểu được
Viêm là nghiêm túc đối đãi với chính mình.
Vì thế, Y Lợi Á quả
thực là cảm động một phen. Bởi vì cho dù là mẫu thân của hắn, cũng chỉ
nghĩ làm cách nào có thể bán nhi tử xinh đẹp với một cái giá tốt.
Trước khi vào Vương cung Y Lợi Á là một đầy tớ nhỏ cho một vị phú thương. Vị
phú thương này xem hắn như một kiện lễ vật, dâng lên vua Tây Lương Ô Tư
Mạn.
Trong yến hội lần đó, gương mặt Ô Tư Mạn mang theo mỉm cười nhận lấy hắn, sau đó ra lệnh cho thị vệ giết phú thương.
Đao loan lóe ra hàn quang nhanh chóng quét qua chiếc cổ béo tốt của phú
thương. Một khắc trước vị thương nhân còn cười nịnh nọt trong nháy mắt
đã huyết chảy đầy người, không kịp kêu thảm thiết một tiếng đã ngã xuống đất mất mạng. Y Lợi Á xem mà choáng váng, đứng ngay tại chỗ không biết
phải làm sao.
"Không cần vì hắn mà đau lòng, hắn đã không còn là chủ nhân của ngươi." Ô Tư Mạn xem như đương nhiên mà nói, còn vẫy tay
về phía Y Lợi Á: "Lại đây với bổn vương."
Đêm đó Y Lợi Á vẫn
luôn hầu hạ ở bên cạnh Quân vương, nhưng không thị tẩm, về sau lại lấy
thân phận nam sủng sinh hoạt tại hậu cung.
Qua thật lâu sau Y
Lợi Á mới biết được. Chủ nhân ban đầu của hắn vi phạm ước định với Quân
thượng, vẫn luôn ở sa mạc Tây Lương trộm khai thác "thạch sơn", còn bắt
rất nhiều trẻ em của các bộ lạc tới làm cu li.
Hắn ỷ vào tài đại khí thô, cho rằng chỉ cần qua lại thân thiết với Quân vương, thì có thể áp đảo phía trên luật pháp.
Không, là áp đảo phía trên Quân vương.
Ngày ấy, Quân thượng đều không thẩm vấn mà trực tiếp xử quyết hắn, cũng đe dọa những thương nhân quặng mỏ.
Cũng ở một ngày kia, cả trái tim của Y Lợi Á đều đã luân hãm vào, trong mắt
hắn ngoại trừ Ô Tư Mạn đã không chứa được người khác nữa.
Đáng
tiếc chính là, bên cạnh Quân thượng cũng không khuyết thiếu mỹ nhân, trừ bỏ một đêm kia được hầu hạ bên cạnh, Quân thượng cũng không thân mật
với hắn nữa.
Nhưng Y Lợi Á cũng không cam tâm bị vắng vẻ, hắn nỗ lực bày ra tài hoa của mình cho Quân thượng biết, hắn tinh thông tính
toán, thiên văn, còn hiểu ngôn ngữ của nhiều nước, trong đó bao gồm cả
ngôn ngữ Đại Yến.
Không biết có phải bởi vì như vậy hay không,
Quân thượng lại không để hắn làm nam sủng nữa, mà là trở thành một vị
quan phiên dịch chiếu thư.
Cho dù làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần hữu dụng đối với Quân thượng là được, Y Lợi Á biết Quân thượng chỉ thích người "hữu dụng".
Sau đó có một ngày, Ô Tư Mạn bảo Y Lợi Á đi tiếp cận với Thân vương Đại
Yến, làm bằng hữu cùng với hắn, Y Lợi Á vui vẻ tiến về phía trước.
Y Lợi Á vẫn luôn cảm thấy Viêm đấu không thắng được Quân thượng. Bởi vì
trước khi Viêm tới Tây Lương, Quân thượng cũng đã vạch ra kế hoạch làm
thế nào để "đối phó", không, là "đùa giỡn" hắn.
Ngay cả từng chi tiết vụ án Y Lợi Á buôn lậu Hoàng ma chi cũng đều là sự thật. Những
người xung quanh đều cho rằng, hắn là kẻ hám lợi bị tiền làm mờ mắt, lại không biết rằng đây mới là bắt đầu một hồi trù tính.
Thế nhưng từ khi Viêm giết thủ vệ, sự tình phát triển đã có chút vượt ra ngoài dự tính của Y Lợi Á.
Hắn chưa từng thấy một người nào vừa có lòng nhiệt tình lại vừa dễ kích
động như vậy, nói trắng ra là, Viêm căn bản sẽ không chấp nhận số phận
mà chờ ở trong nhà giam.
Y Lợi Á biết Quân thượng nhốt Viêm vào
tháp tử tù, là muốn nhìn thấy hắn thần phục với chính mình. Nhưng mà
Viêm cũng không làm như vậy, trước mặt Viêm bền gan vững chí, tháp tử tù đã trở thành một thế cờ chết.
Lại tiếp tục giằng co cũng sẽ
không đạt được kết quả mà Quân thượng mong muốn, chi bằng để Viêm ra
khỏi tháp tử tù, đến một nơi mà ngay cả Quân thượng cũng không thể khống chế... Nói không chừng còn có chút đột phá.
Chỉ là khi Viêm
thực sự cúi đầu thần phục đối với Quân thượng, Quân thượng đối với hắn
sẽ còn có hứng thú lớn như vậy hay sao? Y Lợi Á nhịn không được suy nghĩ dưới đáy lòng.
"Ngươi muốn nói cái gì?" Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Y Lợi Á, Ô Tư Mạn rõ ràng là khó chịu.
"Quân thượng, hạ thần chỉ muốn giúp ngài sớm đạt được mong muốn." Vẻ mặt Y
Lợi Á thành khẩn: "Hạ thần một lòng trung thành đối với ngài."
"Đạt được mong muốn à? Hừ, hiện tại hắn thà chết cũng không khuất phục!" Ô
Tư Mạn nhíu mày nói: "Làm thê tử của bổn vương có cái gì không tốt?"
Lời này thực sự làm Y Lợi Á kinh hãi, cho tới nay, cho dù chính miệng Viêm
nói vua Tây Lương muốn cưới hắn, Y Lợi Á đều cho rằng đó chỉ là một câu
nói đùa của Quân thượng.
Dù sao trước đó, thủ lĩnh các bộ lạc
biến hóa như ảo thuật đưa công chúa tới, muốn cùng Quân thượng kết hôn,
Quân thượng đều giả câm giả điếc, khiến bọn họ tức giận đến mức lệch cả
râu.
Nhưng bởi vì Quân thượng không chọn ai, ngược lại các bộ
lạc cũng sống yên ổn với nhau không có chuyện gì. Chẳng qua là lúc này
lại đột nhiên muốn cưới Thân vương Đại Yến, đây có được tính là khuỷu
tay xoay ra bên ngoài hay không? Không, là nước phù sa chảy ra ruộng
ngoài.
Quân thượng thật sự sẽ làm như vậy sao? Hắn không lo lắng đến cảnh hơn trăm bộ lạc ở Tây Lương sẽ cùng gây chuyện sao?
"Quân thượng..." Y Lợi Á nói: "Hạ thần có một câu không biết có nên nói hay không."
"Không biết nên nói như thế nào, thì đừng nói." Ô Tư Mạn lạnh nhạt mà xua đuổi Y Lợi Á: "Ngươi trở về đi, ra ngoài lâu như vậy, hắn sẽ nghi ngờ."
"Vâng", Y Lợi Á xấu hổ mà lên tiếng trả lời: "Hạ thần cáo lui."
Trên đường trở về Đấu Thú Doanh, Y Lợi Á vẫn luôn suy nghĩ, sớm hay muộn Tây Lương cũng sẽ có Vương hậu, nhưng tại sao lại là hiện tại? Vì sao lại
là Viêm?
Quân thượng là bị ma ám sao? Chẳng những chủ động nhắc tới hai chữ "thê tử", còn thật sự muốn cưới Viêm.
Thế nhưng, trước nay Quân thượng đối với tình yêu đều là thờ ơ, tại sao đến chỗ Viêm lại trở nên nghiêm túc?
"Đúng rồi, đây nhất định là liên hôn vì lợi ích." Y Lợi Á suy đoán: "Giống
như phú thương dâng ta lên cho Quân thượng, để cảm tạ Quân thượng cho
phép hắn buôn bán tại đây. Viêm là Thân vương của Đại Yến, lợi ích và
ràng buộc giữa bọn họ lại càng sâu."
"Ngươi chờ một chút."
Đầu óc Y Lợi Á đang mê mẩn mãnh liệt thì có người gọi hắn, hắn quay đầu
lại, nhìn thấy Tổng quản thái giám Nhã Nhĩ Tháp đang vội vàng đi tới.
"Quân thượng còn có phân phó thêm sao?" Y Lợi Á cung kính hỏi. Hễ là việc
riêng của Quân thượng, phần lớn đều giao cho Nhã Nhĩ Tháp truyền lại.
"Đúng vậy." Trên trán Nhã Nhĩ Tháp đội vòng vàng, khiến cho cái đầu trơn bóng của hắn càng thêm mượt mà, giống như một viên dạ minh châu.
"Quân thượng nói dược liệu ở Đấu Thú Doanh rất thiếu thốn, ngươi nếu thiếu
hụt cái gì thì dùng tuyết ưng truyền tin, Quân thượng sẽ cột thuốc vào
trên người tuyết ưng, đưa tới cho ngươi."
Tuyết ưng cũng là do Ô Tư Mạn thuần dưỡng.
Nếu không có Ô Tư Mạn hạ lệnh trước đó, Ưng vương cao ngạo như nó căn bản sẽ không nghe theo sự sai khiến của Y Lợi Á.
"Quân thượng tự mình chuẩn bị sao?" Y Lợi Á vẫn luôn cho rằng chính mình có
thể gặp biến bất kinh, thế nhưng hiện tại trái tim hắn lại đang lên
xuống không ngừng. Dù sao khi phú thương sớm chiều ở chung chết ở trước
mặt, hắn cũng chỉ có chút "sững sờ" mà thôi.
"Đúng vậy." Nhã Nhĩ Tháp cười như không cười nói: "Chuyện này không phải cũng giống như
bánh nướng sao? Đều là quân thượng tự mình đi trù phòng nhìn trù sư làm
ra."
"Được, ta đã biết." Nhìn bề ngoài Y Lợi Á dường như bình
tĩnh, nhưng bên trong lại như gặp phải cuồng phong thổi qua, ngay cả
trái tim cũng gặp nạn.
"Quân thượng bị làm sao vậy?" Y Lợi Á
nhịn không được suy nghĩ: "Viêm cho dù có đẹp, cũng không đẹp bằng đông
đảo mỹ nhân trong hậu cung được mà."
Ở bên cạnh Quân thượng có
đủ loại kiểu dáng mỹ nhân, thông minh, lanh lợi, đáng yêu, bao gồm mỹ
phi Hi Na độc nhất vô nhị. Cho tới bây giờ, Y Lợi Á cũng chưa từng gặp
nữ tử nào đẹp hơn Hi Na.
Nhưng những người này, bao gồm cả Y Lợi Á cũng chưa từng thật sự lọt vào mắt của Quân thượng.
Chuyện này, chỉ cần không phải người quá ngu ngốc đều sẽ phát hiện ra. Tuy
rằng Quân thượng vẫn lâm hạnh hậu cung, nhưng thực ra lại không yêu ai
cả.
Mọi người đều nói, Quân thượng là một vị vương giả cường đại, mà thân là vương giả thì không cần nhi nữ tư tình.
Điều này sẽ chỉ làm cản tay Quân vương.
Y Lợi Á cũng cho rằng như vậy, có thể hầu hạ Quân thượng đã là hết sức
vinh quang, căn bản không dám mong đợi được Quân thượng nhìn với ánh mắt khác.
"Nhưng tại sao lại là Viêm?" Y Lợi Á nhịn không được suy
nghĩ, trong lòng vô cùng chua xót: "Nếu Quân thượng đối với một người có thể sinh ra say mê hứng thú như vậy, người đó tại sao lại không phải là ta?"
"Ồ! Oa ồ ——!"
Bên trong đấu thú trường không ngừng dâng lên từng làn sóng la hét chói tai, dường như muốn phá tung cánh
cửa gỗ bọc sắt. Viêm có thể cảm giác được mọi người đang điên cuồng hưng phấn.
Còn có... Mùi vị của huyết nhục.
Cho dù trên mặt
đất đã trải thật dày cỏ khô đến tận mu bàn chân, mùi vị tanh hôi giống
như lò mổ kia vẫn tràn đầy vào mũi Viêm như trước.
"Người mới!
Đứng ngây ra đó làm gì! Còn không mau đi vào." Một tiếng rống to xông
thẳng vào vành tai Viêm, hắn không thể không nhíu mày, nhìn về phía lão
hán bên cạnh.
Hàm râu quai nón bạc phơ của hắn còn tươi tốt hơn
nhiều so với tóc, trên người mặc một bộ áo lót quần đùi bằng vải bố
không còn nhìn ra được màu sắc ban đầu, trên đai lưng thô to treo đầy
túi lớn túi nhỏ, bên trong đều là đựng thuốc cho thú vật.
Hắn là A Bố Noa, là người quản lý phòng ở của mãnh thú.
Viêm không tranh luận cùng với hắn, mà xách thùng gỗ không ở trên mặt đất
lên, xoay người đi về phía bên phải, nơi có cái tháp bằng đá được bọc
tôn ở trên đỉnh.
Thạch tháp có mười hai phòng, trên hẹp dưới
rộng, tựa như một người khổng lồ đang đứng tấn, nhìn vô cùng vững chắc,
cho dù là ai cũng không thể rung chuyển.
Viêm cầm theo thùng gỗ
đứng trước tháp, giống như một đứa bé đang tập tễnh học đi cầm theo một
cái thùng bằng đồ chơi, trông có vẻ nhỏ yếu lại vô tội.
Bên
trong và bên ngoài cánh cửa thạch tháp đều được bọc tinh thiết, nặng
giống như mọc lên từ trong đất, chỉ với sức lực của một người, căn bản
là mở không ra.
Viêm duỗi tay kéo cái vòng sắt treo ở phía bên
phải cánh cửa, trên chiếc vòng được điêu khắc những hoa văn hình thú
phức tạp, chỉ có điều đã bị sờ đến nhẵn nhụi.
"Cót két... Cót két!"
Bên trong cánh cửa vang lên tiếng xích sắt cùng bánh răng như muốn phân cao thấp với nhau, tiết tấu nghe rất vui tai. Cánh cửa hình chữ nhật như bị một bàn tay vô hình chậm rãi nâng lên phía trên, mới vừa mở ra một khe
hở, đã có một luồng trọc khí xen lẫn mùi cỏ cây bị dập nát từ bên trong
đột nhiên phun ra.
Viêm nắm lấy cái bồ cào ba răng gác ở cạnh
cửa, căng thẳng nhắm thẳng vào bên trong, đồng thời quát lớn: "Lui ra
phía sau! Lui ra phía sau!"
Bên trong cửa ngay lập tức vang lên
một hồi tiếng động xích sắt bị kéo căng lên, nghe có vẻ bất cứ lúc nào
cũng có thể bị đứt đoạn. Cửa càng lên càng cao, một con sư tử hung hãn
đang nhăn mũi gầm gừ về phía Viêm!
"—— Gào!"
Ba mặt còn
lại của tháp được thiết kế năm cái bệ sắt, trên bệ được gắn năm sợi xích sắt to bằng miệng chén để kiềm chế cổ cùng bốn chân của sư tử.
Phía sau sư tử là một miệng cống nối thẳng với con đường đi tới sân đấu thú. Những mãnh thú bị nhốt ở trong tháp này đều được chọn, bất cứ lúc nào
cũng sẽ bị đưa lên sàn đấu, quyết một trận sinh tử cùng thú đấu sĩ.
Không biết có phải chịu sử ảnh hưởng của mùi máu tanh nồng đậm ở giữa sân hay không mà sư tử lại cuồng bạo một cách khác thường. Trong miệng không
ngừng phun ra bọt mép, hận không thể há miệng một cái xé nát đầu Viêm.
Viêm biết hùng sư bị quản chế bằng xích sắt có chiều dài như vậy sẽ không
thể với tới mình, nhưng khi xích sắt bị kéo căng ra thẳng tắp, hắn vẫn
rất lo lắng hùng sư sẽ lôi cả dây xích lẫn cục đá xuống dưới.
Đến lúc đó, thần tiên cũng trốn không thoát.
Gương mặt của Viêm bị mặt trời chiếu đến đỏ bừng, nhưng ngón tay lại lãnh
lẽo. Hắn nắm chặt chiếc bồ cào ba răng không phải vì đối phó với sư tử
mà là hốt phân.
Hắn phải hốt những đống phân bốc mùi lên tận
trời từ dưới mặt đất lên, bỏ vào thùng gỗ, rồi đưa ra bên ngoài ao phân
để thống nhất xử lý.
Đây là một trong những việc mà thú đấu sĩ
mới nhập doanh phải trải qua rèn luyện. Vừa mới bắt đầu, Viêm còn tưởng
rằng chỉ cần xin trở thành thú đấu sĩ là có thể lên đài thi đấu, nhưng
trên thực tế đều không phải như thế.