Chứng Bệnh Bất Tử
Tống Tử Dục đi kiểm tra phòng như mọi ngày, đi cùng với mấy vị bác sĩ
khác đến kiểm tra cơ thể cho Diệp Thiệu, gã viết vài chữ trên báo cáo,
sau đó đưa cho bác sĩ khác.
"Hôm nay truyền dịch xong xuôi, buổi chiều đến làm thủ tục xuất viện"
Nghe nói thế sống lưng thẳng tắp của Ngụy Bách Ngôn lập tức thả lỏng, bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Y tá thoa cồn i - ốt lên vùng tiêm cho Diệp Thiệu, sau khi xong thì bắt
đầu đưa kim vào trong vùng tiêm, rồi treo túi thuốc lên. Ngụy Bách Ngôn
cuộn chăn bông thành quả bóng rồi đặt ra sau lưng của Diệp Thiệu, để
Diệp Thiệu dựa vào cho thoải mái, kế đó mở TV lên. Tống Tử Dục dựa vào
vách tường không nói một lời, nhìn Ngụy Bách Ngôn làm xong mọi chuyện
mới nói với hai người:
"Có tin tức tốt muốn chia sẻ với các người"
Tống Tử Dực thấy hai người tò mò nhìn mình thì lấy ra một tập tài liệu đưa cho họ.
Ngụy Bách Ngôn nhận lấy tập tài liệu nặng trịch, vừa lúc nhìn thấy Diệp
Thiệu đến gần còn xém tí nữa là kéo theo dây truyền nước, hắn vội vàng
đỡ Diệp Thiệu lại, đoạn đem ghế dịch lại gần Diệp Thiệu để hai người
cùng xem.
Chỉ thấy trên tài liệu có ghi: "Giai đoạn thứ ba của thử nghiệm thuốc lâm sàng cho bệnh viêm đa khớp tái phát".
Sau khi Ngụy Bách Ngôn nhìn thấy dòng chữ này, trong lòng chấn động. Hắn
nhớ tới thí nghiệm mà Tống Tử Dực từng nói, không nhịn được hỏi: "Đây
chẳng lẽ là...?"
"Đúng, chính là thí nghiệm tôi từng đề cập
qua".Tống Tử Dục lấy từ trong túi ra cây kẹo que hương vải, gã lột bỏ vỏ kẹo, nhét que kẹo vào miệng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn họ che
đậy tin tức kỹ thật sự, tôi cũng vừa mới biết được họ muốn tiến hành thí nghiệm thuốc giai đoạn ba. Nếu không phải bọn họ gặp khó khăn trong
việc tuyển người tình nguyện, thì tôi nghĩ có khi họ sẽ chờ đến lúc có
thành quả nghiên cứu mới công bố tin tức cho toàn thế giới."
"Tuyển người khó khăn ư?"
"Người gặp phải bệnh này rất hiếm thấy, bệnh nhân đã ít, người tình nguyện
càng hiếm hơn". Tống Tử Dục nói tiếp, " Đến giờ vẫn không tuyển được
người, chắc là bên kia cũng vội lắm, cho nên chỉ có thể tìm kiếm bên
ngoài, đặc biệt là đi đến Trung Quốc, vì đây là một nước có dân số đông.
"Cho nên, ý cậu là muốn hỏi xem Diệp Thiệu có muốn đi làm người tình nguyện không à?"
"Đúng."
Ngụy Bách Ngôn cau mày, hắn theo bản năng mà nhìn về phía Diệp Thiệu, Diệp
Thiệu vẫn cúi đầu nhìn phần báo cáo, không phát biểu ý kiến, cũng không
biết đang nghĩ gì.
Ngụy Bách Ngôn hỏi tiếp: "Thí nghiệm thuốc trên lâm sàng có tính nguy hiểm cao phải không?"
"Đương nhiên sẽ có nguy hiểm nhất định nào đó." Tống Tử Dục liếm kẹo que, nhìn sắc mặt nặng nề của Ngụy Bách Ngôn đành phải giải thích "Nhưng thí
nghiệm thuốc đã đến giai đoạn ba, giai đoạn thứ ba của thử nghiệm thuốc
làm sàng này thường là để kiểm tra hiệu quả của thuốc, tính nguy hiểm
chỉ xuất hiện ở giai đoạn đầu thí nghiệm, hiện tại đã đến giai đoạn ba,
cơ bản đã có thể yên tâm tham gia thí nghiệm. Ở nước ngoài một số bệnh
nhân coi thường căn bệnh này thường tham gia vào giai đoạn thứ hai và
thứ ba của thử nghiệm, không chỉ miễn phí còn có thể trị hết bệnh, sau
đó còn có thể được nhận trợ cấp, nếu không phải vì số lượng người bệnh
loại này ít thì dễ gì đến lượt chúng ta nhận ưu đãi này."
Ngụy Bách Ngôn nghe thấy có lý, nhưng vẫn cảm thấy có chút không ổn, hắn cau mày không nói gì.
Tống Tử Dục đưa "Đơn đồng ý nhận thông báo thuốc thử nghiệm lâm sàng" tới
chỉ vào một dòng trong đó cho Diệp Thiệu nhìn "Nếu bạn thực sự lo lắng,
trong quá trình thử nghiệm bạn có thể rời khỏi bất kỳ lúc nào. Đơn đồng ý có viết rõ trên văn bản"
Ngụy Bách Ngôn nói: "Nếu không tham
gia thực nghiệm thì sẽ thế nào? Không tham gia thực nghiệm, chờ nghiên
cứu có kết quả không phải sẽ an toàn hơn sao?"
"Đúng vậy, như
vậy sẽ càng an toàn hơn. Nhưng mà tôi cũng đã nói, bệnh này là căn bệnh
hiếm gặp, để nghiên cứu và thí nghiệm thuốc bọn họ đã mất thời gian mười mấy năm. Bây giờ đang vấp phải giai đoạn thắt cổ chai, không phải quá
mức bất đắc dĩ, bọn họ tuyệt đối sẽ không ra bên ngoài tuyển người."
Tống Tử Dục ngừng lại một chút rồi nói: "Đợi đến lúc thuốc bán ra không
biết sẽ đến bao giờ, cậu nhà của anh có thể chờ đến đó không?"
Ngụy Bách Ngôn cứng lại, lời của Tống Tử Dục tuy nhẹ nhàng bay bổng, nhưng
đáng chết lại đâm trúng tử huyệt của hắn. Hắn không nói nên lời.
Tống Tử Dực nói: "Thử nghiệm thuốc lâm sàng đến giai đoạn ba, về cơ bản là rất an toàn. Nếu tôi là cậu, tôi sẽ tham gia."
Ngụy Bách Ngôn trầm mặc, không vội trả lời. Vốn dĩ Diệp Thiệu chưa từng nói
chuyện, bây giờ đang cầm tư liệu, từ trong phần tư liệu ngẩng đầu lên,
đôi mắt bình tĩnh nhìn Tống Tử Dục, nói:
"Thí nghiệm ở chỗ nào?"
"Đối với điều này, sau khi ký đơn đồng ý mới có thể cho người tình nguyện biết."
Diệp Thiệu chỉ vào mục đầu tiên của đơn đồng ý nói: "Khi thí nghiệm bắt đầu, những người tình nguyện sẽ tách nhau ra trong phòng thí nghiệm, không
được liên lạc với bên ngoài, tất cả nội dung thí nghiệm điều phải giữ bí mật."
"Đúng vậy,"
Chân mày Ngụy Bách Ngôn càng nhíu chặt hơn.
Tống Tử Dục nhún vai nói: "Đây là quy định hết sức bình thường."
Ánh sáng ngoài cửa sổ rơi trên người Diệp Thiệu, vẽ ra một vòng màu vàng
bình thản an nhiên, chỉ nghe Diệp Thiệu nói: "Cảm ơn, nhưng có thể để
cho chúng tôi suy nghĩ một chút được không?"
Tống Tử Dực gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Được rồi, dù sao đây cũng là một việc quan trọng. Các
người cứ từ từ suy nghĩ, về nhà trao đổi cho kỹ càng đi."
Lúc
Tống Tử Dục đi đến cửa, trên TV đang phát tin tức đội chống ma túy đã
phá được vụ án lớn, nghe được âm thanh đó gã chợt khựng lại như đã nhớ
ra điều gì, sau đó quay đầu lại lấy danh thiếp ra đặt lên trên giường
của Diệp Thiệu. Gã nhìn vào mắt Diệp Thiệu cất lời:
"Sau khi suy nghĩ xong thì cứ gọi điện thoại cho tôi"
Miệng vẫn còn ngậm kẹo que, gã cười cười rồi xoay người đi mất.
Chờ Tống Tử Dục đi rồi, Ngụy Bách Ngôn quay đầu nhìn Diệu Thiệu nói: "Em nghĩ như thế nào?"
Bóng dáng của Diệp Thiệu in lên phần tư liệu kia, cậu cúi đầu không nhìn ra
nét mặt gì. Một lúc sau, cậu trải tờ đơn đồng ý ra, rồi đặt danh thiếp
của Tống Tử Dục lên trên, nói: "Để em suy nghĩ lại đã."