Chứng Bệnh Bất Tử
Khoảnh khắc chiếc nhẫn rơi xuống, Diệp Thiệu cảm thấy dường như mình bị người khác giết chết.
Nếu những gì trước đây Ngụy Bách Ngôn nói như găm một con dao trong lòng
Diệp Thiệu thì hiện tại, những việc mà Ngụy Bách Ngôn đang làm là xát
muối vào tim Diệp Thiệu*, nghiền xương thành tro.
(*trích đảm oan tâm 摘胆剜心, một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là rất đau đớn)
Sau khi vứt bỏ chiếc nhẫn, Ngụy Bách Ngôn cảm thấy có hơi choáng váng, hắn
nhìn chằm chằm xuống lùm cây dưới lầu, trông đến xuất thần. Cả người hắn có chút lung lay, hắn đưa tay ra như đang hối hận điều gì, muốn bắt lấy điểm sáng kia. Thấy cơ thể hắn nghiêng ngã như sắp đổ, Diệp Thiệu vội
vàng hoàn hồn lại, tay nắm chặt lấy hắn cất giọng khàn khàn: "Bách
Ngôn... Bách Ngôn. Chúng ta vào phòng thôi."
Ngụy Bách Ngôn không có phản ứng, vẫn ngây ngốc nhìn xuống dưới lầu, Diệp Thiệu dùng sức túm lấy hắn loạng choạng kéo đi.
"Tôi khó chịu..."
"Tôi biết, tôi biết."
"Chỗ nào cũng khó chịu."
"Tôi biết", Diệp Thiệu dỗ Ngụy Bách Ngôn như một đứa trẻ, nửa lôi nửa kéo
đưa người về phòng ngủ. Cậu mở tủ quần áo Ngụy Bách Ngôn ra, giúp hắn
thay đồ. "Tôi giúp anh này, lau mồ hôi là ổn rồi."
Lúc thay quần áo, Ngụy Bách Ngôn tùy ý để Diệp Thiệu lật ngửa, nghe được lời Diệp
Thiệu, hắn lại nói: "Không phải khó chịu trên người, là nơi này thấy khó chịu..." Ngụy Bách Ngôn bối rối gãi ngực, "Đặc biệt khi nhìn thấy cậu,
tôi cực kì khó chịu..."
Ngón tay Diệp Thiệu cuộn lên, không trả lời.
Ngụy Bách Ngôn mơ mơ màng màng hỏi: "Những lời tôi vừa nói lúc nãy, không phải cậu muốn nói cho em ấy đó chứ?"
Ngụy Bách Ngôn vẫn cố chấp cho rằng cậu là một người rất giống Diệp Thiệu.
Nghe được câu hỏi của hắn, Diệp Thiệu không biết nên đáp lại như thế
nào.
Ngụy Bách Ngôn lại thay cậu trả lời: "Cậu giúp tôi nói với em ấy, tôi không đợi em ấy nữa, không bao giờ gặp lại em ấy nữa..."
Trong phòng ngủ lặng thinh.
Diệp Thiệu chỉ cảm thấy mình như bị cắt da xẻ thịt, như chết đi sống lại,
đến việc hô hấp cũng khó khăn. Cậu gật đầu, thanh âm từ trong yết hầu
gian nan thoát ra ngoài, nhẹ nhàng đến nỗi trở thành một tiếng thở dài,
"Được."
Cảm giác mệt mỏi ập tới,mí mắt Ngụy Bách Ngôn nặng trĩu
dần dần khép lại. Diệp Thiệu xoa trán hắn, tay vuốt hết vài sợi tóc lòa
xòa trên trán hắn lên, đoạn nói: "Ngủ đi, tỉnh dậy sẽ ổn thôi."
Ngụy Bách Ngôn gật đầu, hô hấp đều đều.
Diệp Thiệu lấy khăn mặt giúp Ngụy Bách Ngôn lau người, đem chăn bông đắp lên cho hắn. Cậu cầm quần áo bước ra ngoài, không nhịn được quay đầu nhìn
người đàn ông đang ngủ say kia. Sắc mặt người kia ửng hồng, hai hàng
lông mày nhăn lại, dường như đang gặp ác mộng, ngay cả ngủ cũng không
yên giấc.
Diệp Thiệu do dự một lúc, lén lút lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi Ngụy Bách Ngôn.
Đã là 3 giờ sáng.
Ánh đèn trong những ngôi nhà kia đã tắt, chỉ còn đèn đường lặng lẽ soi sáng con đường. Trời vào đông, gió lạnh thấu xương, lạnh đến cóng cả người.
Trong tiểu khu vang lên tiếng bước chân nặng nhẹ.
Cả người Diệp Thiệu chỉ có chiếc áo len, bên ngoài khoác thêm áo măng tô
khập khiễng bước đi, cơ thể lắc lư, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng vòng ra phía sau căn hộ.
Quần áo của cậu không thể giữ ấm, hơn
nữa từ lúc sinh bệnh cơ thể hư nhược sợ lạnh. Cái lạnh thấu xương lúc
nửa đêm làm hai khớp hàm cậu va vào nhau, cả người cậu cũng run theo,
đến hai đầu gối cũng bắt đầu nhói đau. Nhưng cậu vẫn cứ cố chấp đi đến
lùm cây phía sau căn hộ, ngẩng đầu nhìn lên trên. Cậu nhìn lên ban công
nhà Ngụy Bách Ngôn. Xác định đúng vị trí, cậu thở ra một làn khói, run
rẩy lấy điện thoại ra, bật đèn pin bắt đầu tìm trong bụi cây.
Ở
đây tối đen như mực, đèn đường không thể chiếu tới. Ngọn đèn từ điện
thoại di động chỉ là một chùm sáng nhỏ, không chiếu được những bụi cây
rộng chục mét vuông. Diệp Thiệu dạo một vòng bên ngoài lùm cây, định dựa vào phản quang để tìm chiếc nhẫn, nhưng cậu mở to cả hai mắt cũng chưa
thấy được cái gì.
Cậu rẽ tán cây bước vào bên trong, giữa bụi
cây đầy những gai nhọn cứa vào tay cậu tạo nên nhiều vết thương rỉ máu.
Nhưng cái lạnh cóng làm tê đi cảm giác đau đớn của cậu, cậu vô thức rẽ
những tán lá, cố gắng tìm kiếm vật đó giữa đống cây khô.
Ban đêm, nhiệt độ càng lúc càng thấp.
Diệp Thiệu cảm giác máu trong cơ thể mình sắp đông lại, hai tay cứng đờ đến
nỗi không cầm được điện thoại. Cậu run rẩy dữ dội, miệng nứt nẻ, khớp
hàm thở ra một làn khói trắng.
Đầu gối cậu truyền đến cảm giác
như bị kim châm vào, dạ dày Diệp Thiệu lâm râm đau. Cậu đi một bước lại
phải dừng một bước, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa. Cuối cùng vẫn không thể
chịu được nữa, cậu dừng lại, cúi người, tay trái áp vào xoa bụng, hai
hàm răng cắn chặt phát ra tiếng rên rỉ.
Tìm không thấy... Cậu tìm không thấy.
Khóe mắt Diệp Thiệu có chút đỏ lên, sau khi thở dốc liền ôm bụng, miễn cưỡng đứng thẳng dậy, lại cố chấp tìm trong bụi cây.
Diệp Thiệu tìm kiếm ở trong này ước chừng ba lần.
Nhìn ra phía xa, Diệp Thiệu thấy một bể bơi ngoài trời cạnh bụi cây.
Bể bơi cách ban công một đoạn. Nhẫn rơi thẳng xuống sẽ rơi vào chỗ lụm
cây, nhưng nếu thả ở góc độ lớn hơn vẫn có thể rơi vào trong bể bơi.
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Diệp Thiệu lại dấy lên một tia hy vọng.
Bước chân cậu nhanh hơn, lắc người chui ra khỏi bụi cây, trên người cậu
mang theo không ít vụn lá. Cậu đứng bên cạnh bể bơi, định dùng mắt
thường xác định vị trí chiếc nhẫn.
Nhìn thoáng qua sóng nước lấp lánh, ngoại trừ một mảng xanh thẳm của đáy bể khó có thể thấy gì khác.
Nhưng Diệp Thiệu không bỏ cuộc, cậu lúng túng cởi giầy, đặt điện thoại
di động cùng chìa khóa trên bờ, nhảy vào hồ nước lạnh băng.
Một
cơn ớn lạnh bao trùm lấy cơ thể cậu, trước mắt Diệp Thiệu tối sầm. Qua
một lúc, cậu với khôi phục tri giác, bắt đầu mò mẫm, tìm tòi từ trong bể bơi.
Thân thể cậu run lên đến nỗi có thể nhìn thấy bằng mắt
thường, môi cậu chuyển từ trắng bệch nhợt nhạt sang xanh tím, trên mặt
đỏ bừng một cách bất thường. Vài lần cậu chịu đựng cơn đau, nuốt tiếng
rên rỉ vào trong bụng.
Sức cản của nước khiến bước chân cậu khó
di chuyển, Diệp Thiệu càng đi càng chậm, cả người không tự chủ được muốn ngã xuống, nhưng cậu nín thở lại tiếp tục tìm kiếm.
Cuối cùng,
lúc Diệp Thiệu sắp kiệt sức,cuối cùng cậu cũng nhìn thấy chiếc nhẫn bạc
mắc kẹt trong khe khe ở của cống thoát nước bên mép bể bơi.
Dòng nước vẫn cứ im lặng trôi, chiếc nhẫn bạc trong bể lẳng lặng lóe sáng.
Trong khoảnh khắc Diệp Thiệu nhìn thấy chiếc nhẫn, cậu mới dám thở một hơi
nhẹ nhõm. Bóng đêm dày đặc tựa đàn kiến nuốt chửng tầm nhìn của cậu,
khiến cậu không khỏi muốn bật ngửa ra sau. Cậu nhanh chóng phục hồi tinh thần lại đứng yên trong hồ bơi. Diệp Thiệu có hơi sợ nhưng lại quan tâm đến chuyện trước mắt hơn. Cậu run lập cập cúi người nhặt chiếc nhẫn ra
khỏi chiếc cống bẩn thỉu.
Cậu lau khô nó, đặt nó ở vị trí gần trái tim mình.
Giống như một kẻ hai bàn tay trắng ôm lấy kho báu của đời mình.
Đêm dần về khuya.
Diệp Thiệu từ trong hồ bơi trèo lên, lấy đồ đạc của mình tập tễnh đi về nơi mà cậu không biết có thể gọi là nhà hay không.