Nhìn người đối diện trên màn hình, cục trưởng cục quản lí hơi ngẩn ra.
"Ngài không nghe lầm đâu, ông ta đúng là người đã triệu hoán Cự Long vực sâu
từ vực sâu đến đại lục đấy. Khi chúng tôi phát hiện ra ông ta, ông ta đã hấp hối rồi. Có điều ông ta vậy mà lại không bị long diễm trực tiếp
thiêu chết, vận may quả thật vô cùng tốt. Rất hiển nhiên, ông ta may mắn hơn tôi một xíu."
Từ Phong lộ ra nụ cười giả dối. Nụ cười này khiến vết sẹo trên mặt gã hơi nhúc nhích, thoạt nhìn càng có vẻ xấu xí hơn.
"Nhưng ít nhất chúng tôi đã biết được rất nhiều thứ thú vị."
Từ Phong móc một quyển sách ra đặt lên bàn.
Quyển sách kia rất dày, bìa trong đỏ sậm, trang giấy bên trong được chế tác từ da ma vật đã trải qua xử lí đặc thù.
"Ngài còn nhớ rõ trận tập kích xảy ra bên trong Học viện năng lực giả không?
Chính là do ông ta bày kế đấy, mục đích là để đoạt được quyển sách này."
"Đúng vậy, trong quyển sách này có ghi chép phương pháp làm thế nào để tống
Cự Long về nơi ở của nó." Từ Phong đặt tay lên trên bìa ngoài của quyển
sách, gã bình tĩnh nhìn chăm chú gương mặt của cục trưởng cục quản lí
đối diện trên màn hình:
"Tôi biết so với tống con rồng này đi thì ngài càng hi vọng có thể giết chết nó hơn — Dẫu sao, giá trị nghiên cứu đằng sau Cự Long là không thể đo lường được. Đương nhiên, lúc đầu tôi
cũng muốn làm vậy, thế nhưng mục đích của tôi không giống với ngài mà
thôi."
Ông nói: "Thế nhưng... Kế hoạch này lại dẫn đến một vấn đề mới. Các ngài
cũng đã từng muốn có được Cự Long, vì sao hiện tại lại thay đổi ý định,
muốn tống Cự Long ra khỏi đại lục?"
Cho tới hiện nay, lính đánh
thuê đều là không có lợi thì không làm. Cục trưởng có thể lí giải việc
bọn gã truy đuổi Cự Long, nhưng hiện tại...
Từ Phong: "Đương nhiên chúng tôi có lí do của mình."
Vết sẹo trên mặt gã khẽ nhăn lại, lộ ra một nụ cười thoạt nhìn khá mơ hồ không rõ nét.
Trên thực tế, sau lần giao chiến trước đó, hiện tại Từ Phong đã hiểu rõ, nhân loại không có thực lực để giết rồng.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả bản thân Mục Hành cũng không thể.
Thay vì nói là giết rồng thì chẳng bằng nói thẳng là đi chịu chết.
Vì vậy, Từ Phong quyết định lùi lại truy cầu việc khác — Tuy bọn gã không
thể giết chết Cự Long, nhưng hiện tại trong tay bọn gã vẫn còn tài bảo
của Cự Long.
Số lượng những tài bảo này rất nhiều, mỗi một khối châu báu bảo thạch đều có giá trị liên thành.
Tuy nhiên, chỉ cần rồng vẫn còn ở đây, Từ Phong sẽ không dám chạm vào đống tài phú đó.
Vì thế, gã quyết định hợp tác với cục quản lí để tống Cự Long ra khỏi đại lục.
Chỉ cần sử dụng được khoản tài phú này, gã tin rằng bọn gã sẽ có thể lại
lần nửa trở về quy mô ban đầu. Thậm chí còn có thể phát triển đến đỉnh
cao mà trước kia không dám nghĩ đến.
Từ Phong: "Sau khi chứng
kiến đại giới mà tôi đã phải trả giá vì sự cuồng vọng của bản thân, hi
vọng ngài có thể đưa ra lựa chọn chính xác — Dưới tình huống không có sự ủng hộ của Mục Hành, ngài vẫn tiếp tục quyết tâm muốn giết rồng...
Hay muốn hợp tác với chúng tôi, dùng phương pháp đơn giản hơn, dễ dàng hơn để ngăn chặn tai họa về sau đây?"
Màn hình tối đen.
Cục trưởng cục quản lí ngồi trên ghế, ông nhìn chăm chú thật lâu vào màn hình đã tối đen trước mặt.
Cục trưởng im hơi lặng tiếng nhìn chăm chú gương mặt của bản thân phản
chiếu trên màn hình tối đen, rơi vào trong suy tư một lúc lâu.
Cuối cùng, không biết đã qua bao lâu, ông hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên.
"Một lần nữa tổ chức hội nghị cấp cao... Đừng để Trác Phù biết được chuyện này."
Trác Phù và Mục Hành quá thân cận, mà thái độ hiện tại của Mục Hành lại không thể phỏng đoán.
Càng quan trọng hơn chính là rất khó khống chế viện nghiên cứu. Cục trưởng cục quản lí không định mạo hiểm.
"Vậy bên ban chiến đấu thì thế nào ạ?" Trợ lí hỏi.
Tuy trong khoảng thời gian này Mục Hành rời đi, nhưng công việc của ban
chiến đấu vẫn chưa từng dừng lại. Mọi việc đều do sĩ quan phụ tá của Mục Hành thay mặt quản lí.
Cục trưởng cục quản lí suy tư hồi lâu rồi nói: "Để Ôn Dao đến đi."
Tuy Ôn Dao là thân tín bên phe Mục Hành, nhưng việc này nếu không có ban chiến đấu thì không thể nào hoàn thành được.
Trong khoảng thời gian đó đến nay, cục trưởng cục quản lí đã từng tìm hiểu
một ít về sĩ quan phụ tá ban chiến đấu này — Ôn Dao cẩn thận lại nghiêm
túc, từ trước đến nay điều lấy đại cục làm trọng, xử sự phù hợp với quy
tắc, lập trường khi xử lí các sự việc liên quan đến ma vật và chủng tộc
khác vẫn luôn rất rõ ràng.
Hơn nữa... Dù sao Ôn Dao cũng xuất thân từ tầng lớp bình dân, so với Trác Phù thì dễ khống chế hơn nhiều.
Dù Ôn Dao có từ chối phối hợp thì cục trưởng vẫn có biện pháp để khắc phục.
Huống chi...
Sớm loại bỏ nhân tố bất ổn trong xã hội loại người, khôi phục trật tự và
hòa bình cho cả đại lục, đối với một thành viên cục quản lí lo âu về an
toàn của dân thường mà nói, Ôn Dao lại có lí do gì để từ chối chứ?