Hàn Kham đẩy cửa đi vào, thấy trên người cậu chỉ mặc một áo mỏng, vội
vàng buông bát canh gừng trong tay, cởi áo ngoài ra, khoác lên trên vai
cậu.
"Trước làm ấm bụng đi." Hàn Kham nói, cố tình tránh đi một số chuyện.
Qua vài giây, Sầm Lễ mới "Vâng" một tiếng.
Trên bàn cơm đồ ăn đã được bày biện, nhiều năm như vậy không trở về, đồ dùng trong nhà bếp đã lâu không động đến, mấy thứ này đều là Hàn Kham mua
về, trong phòng không có máy sưởi, Hàn Kham mua một cái về, đặt ở bên
ngoài.
Thời tiết vẫn một mảnh âm trầm, trong không khí nồng mùi
ẩm thấp, quạnh quẽ, bởi vì có nhiều hơn một người, lại giống như có
không khí của gia đình.
Hàn Kham lót trên ghế một tấm đệm nhỏ, chỉnh máy sửa gần chỗ cậu, hỏi, "Còn lạnh hay không?"
" Không lạnh." Sầm Lễ nói," hôm nay thầy không cần tới trường học sao?"
"Trong trường học không có tiết."
"..."
Sầm Lễ nghĩ nghĩ, trước kia lúc còn ở trường học, Hàn Kham cơ hồ mỗi ngày
đều có chương trình giảng dạy, sao có thể cả ngày đều không có tiết,
nhìn dáng vẻ, Hàn Kham cũng không phải hôm nay mới tới đây.
Hàn
Kham lại nói, "Học kỳ này phải làm nghiên cứu, trường học liền để tôi bổ sung chương trình còn thiếu, vừa lúc mấy ngày nay rảnh nên có thể đến."
Trên mặt bàn thức ăn phong phú, trong không khí thoang thoảng hương thơm,
Sầm Lễ trên tay cầm đôi đũa, cứ việc Hàn Kham luôn nói cậu đã giúp anh
rất nhiều, nhưng rốt cục, cậu mới là người thiếu ơn anh nhiều hơn.
Nếu không phải Hàn Kham, trường học lúc trước đã truyền ra cậu là kẻ hám
danh ham tiền, bị Ninh Tu Viễn bao nuôi, lâu như vậy còn không đến chăm
sóc mẹ nằm viện, mẹ khẳng định sẽ lo lắng, là Hàn Kham đã tới bệnh viện
chăm sóc bà, lần này nếu không phải Hàn Kham đi tìm cậu, cậu đã sớm kiên trì không nổi nữa.
Cậu biết rõ tình cảm Hàn Kham đối với cậu,
trước kia cậu ở phương diện này vẫn luôn phản ứng rất chậm chạp, thậm
chí cùng người khác thân cận một chút, đều sẽ mặt đỏ tai hồng, nhưng đã
trải qua nhiều lần, con người sao có thể sẽ không thay đổi, đều là người trưởng thành rồi, đối với sự việc nào đó, cũng không cần quá mức xấu
hổ.
Hàn Kham gắp vào bát cậu không ít đồ ăn, "Đợi lát nữa đồ ăn
nguội rồi sẽ không ngon, em nếm thử đi, xem hương vị thế nào, không ổn
tôi sẽ thay đổi phương thức nấu."
"..." Sầm Lễ ngẩng đầu, nhìn nhìn Hàn Kham.
Đối phương phát hiện ánh mắt cậu, nhìn cậu mỉm cười, "Trên mặt tôi có gì sao?"
"Không có." Sầm Lễ nhẹ giọng nói.
Lần trước tới nhà Hàn Kham một lần, cậu liền biết Hàn Kham trừ bỏ học thuật bên ngoài, ở những phương diện khác cũng rất ưu tú, nhà của một người
đàn ông độc thân, lại rất ngăn nắp gọn gàng.
"Thầy thường xuyên nấu cơm sao?" Sầm Lễ hỏi.
"Có thời gian sẽ làm, ở bên ngoài đã lâu rồi, dù sao cũng phải hưởng thụ
cuộc sống khi ở nhà chứ, chẳng qua trong nhà chỉ có một mình, xác thật
quá mức đơn điệu." Hàn Kham nói những lời này, hiển nhiên là có ý.
Mẹ Hàn Kham vì gặp tai nạn mà mất sớm, mẹ ra đi chưa đến một tuần, cha đã
mang người phụ nữ khác về nhà, thế cho nên từ cấp hai anh đã dọn ra
ngoài ở riêng, anh cũng đã sớm không coi đó là nhà nữa rồi, độc lập sinh sống nhiều năm như vậy, đối với việc nhà cũng sẽ rất thành thục.
Sầm Lễ không đáp lời, bởi vì có Hàn Kham chăm sóc, thân thể cậu cũng trở nên ấm áp không ít.
Sau khi ăn cơm xong, cậu muốn dọn bát đi rửa, Hàn Kham nói, "Hiện tại em
không nên động tới nước lại, mấy việc này để tôi làm là được."
"..."
Lời nói này quá mức quen tai, Sầm Lễ nhìn Hàn Kham bưng chén đũa vào phòng
bếp, bên trong đèn vẫn là ánh sáng của chiếc đèn cũ kĩ, treo trên trần
nhà, mở lên cũng không được sáng cho lắm, vách tường dính dầu mỡ bắn
lên, không thể lau sạch sẽ hoàn toàn, bóng dáng bận rộn ở bên trong,
giống như trùng khớp lên nhau vậy.
Thở dài một hơi, quang cảnh trước mắt cũng trở nên mơ hồ.
Cảm xúc con người rất phức tạp, có đôi khi biết rõ là giả, nhưng vẫn sẽ tin là thật.
Sầm Lễ đi đến phòng bếp, Hàn Kham nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại
hỏi, "Làm sao vậy?" Sầm Lễ không nói gì, chỉ là vươn tay, cậu muốn ôm
chặt người trước mắt.