Hạ Xuyên đậu xe phía trong cùng của bồn hoa, xa xa là cửa khách sạn, góc
tối và chật sẽ không bị ai để ý tới, đóng cửa xe lại, như thể ngăn cách
hoàn toàn với thế giời ngoài kia, cửa kính xe có thể nhìn từ trong ra
ngoài nhưng lại chẳng thể từ ngoài nhìn được vào trong xe.
Người đàn ông trưởng thành toát ra mùi nồng của rượu làm lòng người mê say,
như thể không biết chuyện gì đang diễn ra còn khoác tay lên vai hắn, ánh mắt nhìn ướt át, miệng phát ra những thứ tiếng không rõ.
Tiếng gọi "Đan Duyên" kia khiến Hạ Xuyên nổi cơn tức giận.
Hai người đã sống với nhau gần mười năm, ăn ở cùng nhau, thậm chí còn làm
những việc mà một cặp đôi yêu nhau nên làm. Mỗi đêm, Hạ Sơ Ngạn đều nằm
trên giường của hắn, người đầu tiên anh ta nhìn thấy khi thức dậy vào
mỗi buổi sáng cũng là hắn, nhưng anh ta lại gọi tên một người đàn ông
khác
"Tôi là ai?" Hạ Xuyên bướng bỉnh hỏi.
Hạ Sơ Ngạn mơ mơ hồ hồ mở mắt nhìn, dường như đang nhìn hết sức chăm chú.
Cơ thể anh ta áp vào cửa kính xe, lạnh và cứng khiến Hạ Sơ Ngạn cảm thấy
hơi khó chịu, trong tiềm thức muốn giẫy giụa, nhưng người kia áp sát
khiến anh ta không thể nhúc nhích, sắc mặt hắn âm trầm tay nắm cằm dưới
anh ta, ép anh ta phải đối diện với ánh mắt của đối phương.
"Nhìn cho rõ, tôi là ai?" Hạ Xuyên lặp lại câu hỏi một lần nữa.
.... Hạ Sơ Ngạn trước nay rất ít khi say khướt trên bàn rượu, thường ngày
đều có trợ lý đứng ra chắn rượu, ký hợp đồng với công ty khác sẽ giữ
luôn giữ bản thân được tỉnh táo, nhưng xem ra mấy ngày nay xảy ra quá
nhiều chuyện. Cuộc sống của anh ta dường như không có gì thay đổi, vẫn
quản lý một công ty lớn như vậy, và vẫn là người ra quyết định, nhưng
anh ta không còn là anh ta nữa.
Những thứ này là anh ta bán thân để có được.
Cho tới bây giờ Hạ Sơ Ngạn không dám đối diện thẳng với vấn đề, anh ta đã
hơn ba mươi tuổi, còn phải dựa vào thân thể để đổi lấy cuộc sống sinh
hoạt như hiện tại.
Người
đàn ông hơn ba mươi tuổi sự nghiệp tỏ như mặt trời ban trưa, cũng đủ
kinh nghiệm, không còn ăn nói kiêu căng như thanh niên đôi mươi, đối xử
thoải mái với người khác nhưng cũng không quá thân thiết, cũng không
lạnh lùng, khoảng cách hợp lý.
Hạ Sơ Ngạn quan sát một lúc, diện mạo của người này có vài phần trùng lặp
với trong ký ức của anh ta, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đủ khiến người ta
nghe rõ.
Sắc mặt Hạ Xuyên càng ngày càng lạnh, người kia vẫn đang chìm đắm trong trạng thái vô
thức tìm kiếm hình bóng người khác qua dáng vẻ hắn.
Như dã thú lên cơn khát máu hung hăng hôn tới, cắn nát cánh môi người kia,
bị tanh ngọt của máu tràn ngập trong khoang miệng hoà trộn với chút men
say của rượu, Hạ Sơ Ngạn đuối sức lắm rồi không thể phản kháng lại hắn,
chỉ có thể bị động phối hợp với động tác của hắn.
Cơ thể người kia rất ấm áp, vô luận là bao nhiêu lần cũng vẫn trầm mê
trong đó, Hạ Xuyên rất hưởng thụ phút giây dịu dàng ngọt ngào này, cánh
tay rắn chắc ôm lấy eo anh.
Đối lập với hắn, Hạ Sơ Ngạn có chút tỉnh táo hơn vì bị mồ hôi toát ra ướt
đẫm người, không thể để bản thân bị khống chế, chống tay lên ghế định
đứng lên, nhưng đầu lại đụng phải trần xe.
Cả người nhìn qua trông thật nhớp nháp, làm thứ chuyện đáng xấu hổ ở ngay
trước cửa khách sạn bọn họ vừa mới ăn tối, hơn nữa là còn ở trong xe.
Cảm nhận được sự phản kháng từ anh ta, Hạ Xuyên thổi một luồng khí bên tai
Hạ Sơ Ngạn, khẽ cười nói, "Đổi chỗ khác có phải rất thú vị không, hửm
??"
Hạ Sơ Ngạn cắn chặt răng, không muốn nghe thấy từ miệng mình phát ra bất cứ âm thanh nào.
Rất khó chịu khi bị đối phương coi thành người khác, Hạ Xuyên nhục nhã nói, "Nhìn cho rõ, tôi là ai, đừng bao giờ gọi tên thằng đàn ông khác trước
mặt tôi, chú dục cầu bất mãn như vậy là muốn được ông ta thỏa mãn sao
??"
Hạ Xuyên đã được vú
em nuôi dưỡng, bởi vì cha mẹ công việc bận rộn, hàng năm chỉ có thể nhìn thấy nhau vài lần vào dịp nghỉ lễ, sau này khi công việc của Đan Duyên
đã ổn định, muốn chăm sóc hắn, nhưng bởi vì sức khỏe mẹ không tốt, hắn
cứ khăng khăng muốn đưa mẹ đi cùng.
Lúc ấy còn có hơi tùy hứng, nhưng cuối cùng cha mẹ đã giảng giải cho hắn rất nhiều vấn đề.
Không giống như những đứa trẻ khác sẽ làm ầm lên, chấp nhận rồi kết quả,
nhưng một tuần sau khi rời đi, bà vú em đã chết vì lên cơn đau tim.
Thực tế đầy rẫy những chuyện mà ta không thể nào phản kháng lại được, nhà ở
không đủ lớn, chuyển đi nơi khác thì giá cả quá cao không gánh được, có
thêm người lớn tuổi, gánh nặng nhất định sẽ tăng lên không ít, cũng
không thể bỏ đấy được, có lẽ hoàn cảnh còn không bằng một trấn nhỏ thôn
quê, hàng xóm thôn dân đều biết nhau, thường ngày còn có thể nói chuyện
với rất nhiều người.
Lúc ấy, chỉ là không đoán trước được chuyện lại xảy ra nhanh như vậy.
Điều này khiến cho tình cảm của Hạ Xuyên đối với gia đình không còn sâu đậm nữa, thậm chí còn có chút hờ hững.
Trên thực tế, hắn ở với Đan Duyên chưa đầy hai năm, khi ấy Đan Duyên dạy học sinh năm ba cao trung, ông ta quan tâm học sinh còn hơn cả quan tâm
hắn.
Nhưng thật ra Hạ Sơ
Ngạn, sau khi nhận nuôi hắn còn thương xuyên trò chuyện giảng đạo lú với hắn hơn, cho dù cảm thấy rất nhàm chán, nhưng hắn cũng chưa bao giờ cắt ngang lời đối phương.
Hạ Sơ Ngạn quay mặt sang một bên, không muốn nói chuyện với hắn, nhắm chặt hai mắt.
Chuyện này thường xuyên xảy ra, Hạ Sơ Ngạn không muốn nói chuyện với hắn.
Rõ ràng người kia có lỗi với hắn trước, trái lại còn bày ra vẻ đạo đức
muốn giữ trinh tiết, lúc trước cũng là Hạ Sơ Ngạn đột nhiên hôn hắn, sau khi khiêu khích hắn thì dừng lại, bày vẻ trưởng bối giảng dạy lẽ sống.
Dù có lý trí tới đâu, cũng sẽ có lúc thất thủ, Hạ Xuyên ra tay nặng hơn. Âm thanh vọng lại trong xe rất rõ ràng.
Rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi, nhưng cuối
cùng mặt lại đẫm hai hàng lệ, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm hắn, lại nhớ đến những suy nghĩ cổ hủ và quá mức nghiêm túc của đối phương, ở trong
xe làm loại chuyện này dường như đã vượt quá giới hạn của Hạ Sơ Ngạn.
Hạ Xuyên như đang lấy lòng hôn hôn má anh, thấp thấp gọi một tiếng, "Chú ơi."
Ngay lúc này, anh ta thật sự không muốn nghe kiểu xưng hô hiện tại, giống như đang chế nhạo anh ta vậy.
"Chú không chọc tôi tức điên lên, tôi cũng sẽ không ép buộc chú." Hạ Xuyên ôn hòa nói.
"Tôi chọc cậu tức điên khi nào ?" Nhịn không được cãi lại một cậu, phát hiện giọng đã khản đặc.
"Quả nhiên chú đã quên, tôi đến muốn đón chút về nhà nghỉ ngơi sớm, nhưng
chú lại gọi tên người đàn ông khác ngay trước mặt tôi, tất nhiên tôi chỉ có thể chứng minh cho chú thấy, rốt cuộc tôi là ai."
Không biết từ khi nào mà hắn giảo biện như vậy, đại khái là vì trước kia Hạ
Xuyên quá nghe lời, cho nên mới không nhận ra bản chất thật của hắn.
"Chú thích Đan Duyên đến vậy sao?" Hạ Xuyên hỏi anh ta.
Như một con chó săn, chiếm hết lợi, nhưng vẫn không chịu buông anh ta ra.
Mỗi lần nhắc đến hai chữ này, anh cảm thấy rất xấu hổ, thời còn trẻ anh ta
có tình cảm với Đan Duyên nhưng lại chẳng thể nào nói ra, nói đến thích
thì cũng không hẳn là cường điệu, cho dù trong lòng mang tâm tư khác
thường, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ tới.... Tốt bụng nhận nuôi Hạ
Xuyên, nhưng không nghĩ rằng họ sẽ trở thành một mối quan hệ trơ trẽn
như vậy.
"Hả?" Hạ Xuyên tiếp tục hỏi.
Hạ Sơ Ngạn nhíu chặt mày, sau một khao ra thời gian, cơn say rượu cũng tan bớt đi mô nửa.
Anh ta không muốn thảo luận chuyện này với Hạ Xuyên, dù sao Đan Duyên cũng là của hắn.
Trong khả năng tiếp nhận có hạn của mình, thật sự không tưởng tượng nổi thanh niên mới ngày nào đứng còn chưa đến vai mình, giờ đây không chỉ cao hơn mà còn rắn chắc mạnh mẽ hơn anh ta nhiều.
"... Không phải."
Vậy mà lại trả lời trong vô thức, ngay lập tức Hạ Sơ Ngạn xấu hổ nhận ra điều đó.
Nửa đêm, không khí cũng có chút lạnh, Hạ Xuyên giúp Hạ Sơ Ngạn lau người,đới bỏ đi bộ quần áo vừa mới mặc cách đây không lâu.
"Tôi tự làm được." Hạ Sơ Ngạn nói.
Không ngờ hắn thật sự buông tay, không tiếp tục ép buộc anh ta nữa, tuy rằng
cảm thấy có hơi ngoài ý muốn, nhưng anh ta không biểu hiện rõ ra bên
ngoài.
Lực độ động tác
không quá lớn, vừa rồi còn bị hắn ép người lên cửa sổ, sau đó gác chân
lên vai đối phương, tựa như muốn bẻ gãy eo anh ta vậy, dây chằng như bị
căng ra, toàn thân nhức mỏi, lại còn ra vẻ trấn định, sau cùng không
muốn bị phát hiện cơ thể đau mỏi là vì làm loại chuyện kia.
Trở về ngôi nhà quen thuộc, nhưng cũng chẳng còn thấy thân thuộc nữa.
Đám người hầu trong nhà đã bị Hạ Xuyên đổi một lượt, trước kia là mỗi người một phòng riêng, hiện tại thì hai người cùng chung phòng.
Muốn nghỉ ngơi sớm chút nhưng lại trằn trọc không ngủ được, cảm nhận được
người kia đã ra khỏi phòng tắm, hai mắt nhắm lại không nhục nhích, dường như đã chìm sâu vào giấc mộng.
Hạ Sơ Ngạn chọn nằm ngủ gần sát mép giường nhất, Hạ Xuyên bước đến bên
cạnh giường không chút tiếng động, người hắn lạnh toát, không biết giây
tiếp theo đối phương sẽ làm gì, nhưng lại không muốn chọc đến hắn, ngày
mai còn phải đến công ty, vẫn nên duy trì thể lực đầy đủ.
Trước kia còn có thời gian để đến phòng tập rèn luyện thân thể, sau khi ở
cùng một chỗ với Hạ Xuyên thì không còn nữa, ngược lại mỗi ngày cứ như
vận động quá độ, ở trong công ty phải cố chống đỡ cái thân tàn không
khỏe, còn may trong văn phòng đã được trang bị ghế massage, giữa trưa sẽ nằm nghỉ ngơi một lúc.
Hạ Xuyên thấp giọng hỏi, "Chú ngủ rồi sao?"
.....Tất nhiên, Hạ Sơ Ngạn sẽ không ngủ ngốc mà trả lời lại hắn.
Lần đầu tiên gặp mặt, giọng nói của Hạ Xuyên vẫn còn điệu bộ non nớt của
trẻ con, khi ấy anh ta học năm 4 đại học, còn bây giờ anh ta 36 tuổi,
đối phương cũng 24.
Dù thế nào đi chăng nữa, khoảng cách tuổi tác giữa hai người quá lớn, tục ngữ nói cách ba năm đủ một thế hệ, bọn họ gấp 4 lần.
Hạ Xuyên lại nói, "Ngày mai tôi phải đi công tác, nửa tháng sẽ không về nhà, nếu chú nhớ tôi thì có thể gọi điện thoại cho tôi."
....Anh ta còn ước gì hắn đi sớm chút, làm sao có thể nhớ hắn mà gọi cho hắn được.
Hạ Xuyên hơi cúi người xuống, hôn lên đôi môi mềm mại người kia, cảm nhận
được anh ta đang khẽ rùng rẩy, nói, "Tôi biết chú vẫn chưa ngủ mà."
.....Ngay lập tức Hạ Sơ Ngạn mở mắt, đẩy người thanh niên trước mặt ra.
Biết anh ta chưa ngủ... Còn...Không chịu nói sớm, hại anh ta nhịn lâu như vậy.