Ninh Tu Viễn nhìn theo bóng dáng người kia, biến mất trong tầm mắt hắn.
Ninh Mặc vẫn cầm chặt trong tay cây kẹo que, hình như nhóc con đã quên luôn
vừa nãy nó còn đang khóc, hai giây sau, lại rầm rì khóc hai tiếng, lung
lay đến bên cạnh Ninh Tu Viễn, vươn cánh tay múp thịt ra nắm lây góc áo
Ninh Tu Viễn.
“Hu hu hu con muốn có mẹ” khuôn mặt nhỏ của bảo bảo đầm đìa nước mắt, hai mắt khóc đến đỏ.
Ninh Tu Viễn hiện tại cũng không có tâm tư để ý đến Ninh Mặc, hắn tìm đến
tìm nhân viên của công viên mới biết được, người vừa rồi tên là Kiều
Nguyên, là nhị công tử Kiều gia, vẫn luôn ở nước ngoài, gần đây vừa mới
trở về nước.
Hắn nghe nói Kiều gia có người con tên Kiều Ngạn,
hình như là con một, đương gia nhà họ Kiều đã nằm viện được nửa năm, sau này giao lại công ty cho Kiều Ngạn phụ trách. ·
Kiều Nguyên là ai?
Ninh Tu Viễn cảm giác mình như tách biệt với thế giới, từ khi Sầm Lễ không
còn nữa, trạng thái tinh thần hắn không được ổn lắm, cứ một đoạn thời
gian là phải tới bệnh viện kiểm tra, sau đó cảm xúc mới ổn định hơn
chút.
Ninh Tu Viễn tìm người điều tra tư liệu về Kiều Nguyên, mấy ngày nay đều có chút không yên.
Hắn biết, không ai có thể thay thế được Sầm Lễ.
Người nọ gửi tư liệu về Kiều Nguyên cho hắn, con trai thứ hai nhà họ Kiều, từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, sở yếu lý lịch hoàn mỹ không có gì để bắt bẻ, vì gia đình có sản nghiệp xây dựng phát triển ở L thị cho nên mới trở
về nước, còn có một vị hôn thê trẻ tuổi xinh đẹp.
Chỉ là trường
đại học lúc trước Kiều Nguyên theo học, không tìm được một tấm ảnh chụp
nào, cái hắn tra được là sau khi Kiều Nguyên về nước, trong đó là một
người mặc áo thạc sĩ, ngược lại cũng khá xinh đẹp.
Ninh Tu Viễn
nhìn ảnh chụp hơn nửa ngày, hắn rất ít thấy nét tươi vui rạng rỡ của Sầm Lễ, mà trong ảnh người kia đang mỉm cười, với tuổi trẻ đầy hứa hẹn,
tương lai hết thảy đều là điều mới mẻ.
Ninh Tu Viễn nghĩ, nếu
lúc trước hắn đối xử với Sầm Lễ tốt hơn một chút, Sầm Lễ có lẽ cũng sẽ
có một tấm ảnh chụp giống người kia, mà không phải bộ dạng thường xuyên ủ rũ bệnh trạng.
Ninh Tu Viễn đặt điện thoại lên bàn, nhất thời cơn đau đầu phát tác.
Giống như những gì trước kia hắn làm với Sầm Lễ, hiện tại bị hoàn trả lại,
trong ngăn kéo tủ có không ít thuốc bác sĩ kê khai cho.
Phải
uống thuốc mới giảm bớt được cơn đau đầu, trợ lý ở bên ngoài nhẹ nhàng
gõ cửa phòng, sau đó mới cầm hợp đồng đi vào, đưa cho hắn kí lên văn
kiện.
Ninh Tu Viễn nhìn, đây là công tình hợp tác với Kiều gia.
Kiều Nguyên.
Đại khái là vì hắn tương tư thành bệnh, mới luôn nhận lầm người ngoài là Sầm Lễ.
Từ sau lần đưa Ninh Mặc tới công viên chơi, mỗi ngày về nhà Ninh Mặc sẽ tới tìm hắn hỏi mẹ, khuyên như thế nào cũng không được.
Thời tiết dần trở nên nóng bức hơn, Ninh Mặc mặc một cái áo thun hoạt hình
ngộ nghĩnh, lộ ra hai cánh tay bụ bẫm, tóc cắt gáo dừa thịnh hành, mỗi
lần đi ra ngoài, đều sẽ có không ít các chị mẹ cầm điện thoại chụp ảnh,
còn muốn đến gần nhóc con.
Bảo mẫu mới cho nhóc con ăn xong,
Ninh Mặc hắt xì hơi một cái, lại chạy đến phòng hắn, khuôn mặt nhỏ nần
nẫn thịt nhẹ nhàng run rẩy.
“...”
Ninh Tu Viễn thật sự không muốn phản ứng với Ninh Mặc, đặc biệt là mấy câu hỏi trúng tim đen kia.
Cảm xúc vốn đang ổn định, Ninh Mặc quậy một trận như vậy, cơn đau đầu liền phát tác.
“Daddy mẹ đâu rồi?"
Ninh Tu Viễn nuốt vào một viên thuốc đau đầu.
”huuuuuuu"
“...”
Ninh Tu Viễn bị quấy rối có chút phiền, không có kiên nhẫn nói một câu, “Con là cục đá bên đường do ba nhặt về, sau này đừng hỏi nữa.” Ninh Mặc ngẩn người một giây, lập tức “Oa” một tiếng, khóc thở hổn hển, hóa ra không
phải nhóc không có mẹ, mà do daddy nhặt nhóc từ bên ngoài về.
Bảo bảo khóc nấc lên, Ninh Tu Viễn lại mềm lòng, hắn cầm khăn giấy lau nước mắt cho bảo bảo, nhìn bộ dạng Ninh Mặc thương tâm muốn chết, thở dài
một hơi.
Bé con vô tội, nhưng cũng là do lúc trước hắn cưỡng ép Sầm Lễ mang thai.
“Tiểu Mặc, con là do ba nhỏ mang thai mười tháng sinh ra, ba nhỏ là một người đàn ông, em ấy rất ưu tú, nhưng do daddy làm sai chuyện, ba nhỏ đã rời
đi rồi.” Ninh Tu Viễn nói.
Ninh Mặc dần dần ngừng khóc, “Ba nhỏ là ai?”
Ninh Tu Viễn lấy bức ảnh được cất cẩn thận ra, chỉ cho Ninh Mặc nhìn, “Đây
là ba nhỏ của con." đây là ảnh Ninh Tu Viễn chụp lén, lúc ấy Sầm Lễ đang nhìn chăm chú vào nơi khác.
Mỗi một chi tiết nhỏ khi hai người ở chung, trong đầu tựa hồ còn nhớ rất rõ ràng.
Lúc ấy hắn cố tình tìm tới nơi Sầm Lễ đang làm việc, khiến cho chủ quán sa thải Sầm Lễ, sau đó hắn đưa Sầm Lễ về nhà.
Sầm Lễ ở cửa hàng đã cầu xin hắn mấy lần, nói chỉ còn một tiếng nữa là có
thể tan làm, có chuyện gì chờ đến khi cậu tan làm thì giải quyết sau,
nhưng hắn căn bản không có kiên nhẫn, chỉ có người khác chờ hắn, nào có
ai bắt hắn phải chờ.
Sau đó Sầm Lễ đi tìm công việc khác, đều bị hắn dùng thủ đoạn tương tự, để chủ quán đuổi việc cậu.
Cũng không người chủ nào tốt bụng đến nỗi, sẽ vì một nhân viên phục vụ mà
đối nghịch với Ninh gia, sau này Sầm Lễ không đi làm nữa, giống như chỉ
trực chờ hắn gọi đến.
Ninh Mặc mắt to trợn tròn, nãi thanh nãi khí mở miệng nói, “Ba nhỏ chính là cái chú ở công viên lần trước sao?”