Ninh Tu Viễn khó có được tâm tình tốt như vậy, trước đây không so được với hiện tại.
Giống như trong trái tim nổ rộ đầy hoa, không hề cảm thấy vắng vẻ, Sầm Lễ nằm ở bên cạnh hắn, không lâu nữa sẽ hoàn toàn thuộc vè hắn.
Thứ hắn muốn, cũng không phải không chiếm được, hiện giờ xem ra, cũng xác thật là lý do này.
Sầm Lễ quay đầu lại, nhoẻn miệng cười, "Thật sự?"
"Đương nhiên là thật, tôi lừa cậu làm gì." Ninh Tu Viễn thề son sắt nói," nếu
sau này cậu không thích, tôi sẽ cắt đứt liên lạc hoàn toàn với đám người kia, chỉ có mình cậu thôi."
Lúc này, Ninh Tu Viễn đại khái là
đã quên mấy lời hắn nói trước kia, cái gì mà trong nhà, ngoài nhà còn
nuôi thêm vài người, giống như hoàng đế sủng hạnh phi tử, ai được sủng
ái thù thường xuyên được gọi tới.
Sầm Lễ cười rộ lên rất xinh đẹp, Ninh Tu Viễn đã rất lâu không thấy cậu cười, khiến cho tâm hắn rộn ràng hẳn lên.
Sầm Lễ nói," Cứ cho là tôi không thích, cũng chưa chắc anh có thể làm đến cùng."
Ninh Tu Viễn như rất muốn chứng minh, nắm tay Sầm Lễ đặt trước ngực mình,"không tin cậu sờ xem."
Tay Sầm Lễ rất lạnh, không được bao lâu đã muốn rút tay về.
Mấy tháng Sầm Lễ mang thai, hắn đều không có chạm vào Sầm Lễ, có lẽ vì
không khí gãi đúng chỗ ngứa, hoặc là bởi vì Sầm Lễ ở nhà, biểu hiện cũng không tệ lắm, hầu kết Ninh Tu Viễn chuyển động chút, sau đó trở mình,
áp lên người Sầm Lễ.
Đèn trong phòng vẫn sáng trưng, hắn bao phủ toàn thân Sầm Lễ, da cậu trắng đến gần như trong suốt, đôi mắt đen
nhánh khác hẳn với ánh mắt vô hồn trước kia, bất quá cũng không khác
nhiều lắm.
Sầm Lễ rất khác biệt với mấy người hoa lệ ngoài kia,
khiến người ta chỉ cần một cái liếc mắt đã khó quên càng ngắm càng mê
đắm, hắn cảm thấy Sầm Lễ rất ưa nhìn, lúc mới gắp chỉ thoáng nhìn qua
một cái, đã nhớ kĩ hình dáng người này, về sau càng nhìn càng khắc sâu
kí ức.
Lúc ấy hắn có có vài lần tiếp xúc với Sầm Lễ, cảm thấy
cũng chỉ là một con mọt sách, nơi nào chẳng có, không có gì phải lo
lắng.
Chính hắn cũng không rõ lắm, dục vọng với Sầm Lễ là bắt đầu từ bao giờ.
Có lẽ là khi mà hắn với Sầm Lễ cùng che chung dưới một ô, có lẽ là khi Sầm Lễ thúc giục hắn nộp bài, để giao cho giáo viên, có lẽ khi hắn đối diện với người kia, chỉ có bộ dạng Sầm Lễ còn có thể ngắm nhìn, vươn tay lên liền lộ ra vòng eo thon tinh tế kia, khiến hắn muốn khoa tay múa chân
một chút, xem có thật sự tinh tế như hắn nghĩ không.
Hắn vốn chỉ coi Sầm Lễ là bạn tình, thường xuyên vì Sầm Lễ đối nghịch với hắn, tính tình dần trở nên nóng nảy, hắn đâu thèm để tâm đến đối phương, chọc hắn không thoải mái, hắn có rất nhiều biện pháp để đối phó với cậu.
Là vì hắn mê muội Sầm Lễ, vẫn luôn mê muội cơ thể khiến hắn phải nổi cơn khát tình muốn phát tiết nhiều lần này.
Ninh Tu Viễn cũng lười nghiên cứu tới phương diện này.
Hắn chặn môi Sầm Lễ, lửa nóng triền miên mà hôn môi, nắm tay Sầm Lễ, hắn biết Sầm Lễ chưa thể kham nổi vận động kịch liệt.
Toàn thân Sầm Lễ cứng đờ.
Giọng hắn khàn khàn, "Cũng sắp kết hôn, cậu còn sợ cái gì nữa, sau này còn
phải làm nhiều, không muốn tôi ra ngoài tìm người khác, vậy cậu phải làm cho tôi thấy thỏa mãn."
Câu nói này chẳng khác nào khách làng chơi. Làm đ*, phải biết học cách lấy lòng, bằng không lần tới sẽ không đến nữa.
Bất quá Ninh Tu Viễn lại không ý thức được lời này, hắn cảm thấy rất bình
thường, hắn và Sầm Lễ đều có hảo cảm với đối phương, hai người ở bên
nhau làm chuyện ân ái cũng là thường tình.
Trái lại Sầm Lễ cũng
rất ít khi phản bác hắn, chính là động tác quá mới lạ, cậu cảm thấy cần
phải luyện tập nhiều hơn, sau này còn phải gánh vác cả một biển trời.
Bàn tay lạnh lẽo nắm chặt, ấm hơn chút, chỉ là trên mặt Sầm Lễ không có bất cứ dấu vết ham muốn nào.
Ngay lúc Ninh Tu Viễn đang hứng khởi, Sầm Lễ buông lỏng tay ra, thân thể nằm bêm mép giường nôn khan một trận.
Ninh Tu Viễn sắc mặt âm trầm, "Nhanh như vậy lại mang thai?" Sầm Lễ không lên tiếng.
Loại chuyện này làm được một nửa là ngưng hẳn, xác thật cũng rất mất hứng,
Sầm Lễ rút một tờ khăn giấy đặt đầu giường lau mồ hôi trên trán, nhưng
nghĩ tới tay vừa chạm vào đâu, động tác liền dừng lại.
Thật vất
vả mới ổn định lại một chút, bác sĩ cũng chưa từng nói sau khi sinh con
vẫn sẽ nôn mửa, huống chi Sầm Lễ vừa rồi còn giúp hắn...
Thấy tình trạng của Sầm Lễ không tốt lắm, ngữ khí Ninh Tu Viễn mới dịu xuống, "Làm sao vậy?" Sầm Lễ lắc lắc đầu
Hắn nghĩ lại vừa rồi mình cũng không làm gì quá đáng, nhìn rất quan tâm
hỏi, "Muốn uống nước không? Nghỉ ngơi một chút hẳn sẽ khá hơn." mỗi lần
hành người đến thương tích đầy mình, thái độ của hắn mới hơi chuyển biến một chút.
Từ lâu hắn đã tự cho mình là đúng, cho rằng thái độ
của mình thay đổi, người khác nên quên đi mấy việc xấu xa trước kia của
hắn, mắt trông mong dán tới, nhưng nhiều lần, cũng gặp được một lần
ngoại lệ.