Thời gian bất tri bất giác trôi đi, Ninh Tu Viễn cảm thấy, mình có thể cứ mãi như vậy bên Sầm Lễ.
Có tới trường hay không cũng không quan trọng, dù sao cũng có thể bảo lưu
kết quả, Ninh Kỳ giao một vài việc ở công ty cho hắn, hắn ngược lại cũng không khiến Ninh Kỳ nhọc lòng vì hắn.
Hắn đang xử lý sự vụ trên máy tính, không chú ý tới Sầm Lễ đang đứng phía sau hắn.
Trên máy tính hiện đống tư liệu, có liên quan tới Giang gia
Ninh Tu Viễn hỏi,"Sao lại tới đây rồi?”
“...” Sầm Lễ chỉ nhìn một chuỗi số liệu kia, không trả lời.
Ninh Tu Viễn mở miệng nói, “Cậu không cần lo lắng, Giang Ngôn đã ra nước ngoài rồi.”
Sau chuyện xảy ra lần trước, ngày hôm sau Ninh Tu Viễn lập tức gọi điện
thoại cho ba Giang Ngôn, nói cho ông ta biết đã xảy ra chuyện gì, Giang
gia gặp đang gặp khó khăn trong vấn đề tài chính, không thể không dựa
vào Ninh gia trợ giúp, Giang Quốc ở bên kia điện thoạn hứa hẹn không
biết bao nhiêu lời hay, chuyện Giang Bách ngày trước bắt cóc Sầm Lễ,
cũng lôi ra để xin lỗi hắn.
Ninh Tu Viễn đứng dậy, áp tai lên bụng Sầm Lễ, trong này đang tồn tại một sinh mệnh bé nhỏ.
Thời tiết trở nên nóng bức hơn, Sầm Lễ chỉ mặc quần áo ngủ lụa mỏng, tóc bởi vì đã lâu không cắt, hơi dài đâm sau gáy.
Sầm Lễ nhỏ giọng nói, “Chỉ cần còn Giang gia, Giang Ngôn sớm hay muộn gì
cũng sẽ có ngày quay lại hại tôi, thậm chí còn ảnh hưởng xấu tới con
chúng ta.”
Ninh Tu Viễn động tác thoáng dừng lại, sau cùng thì
Giang gia cùng Ninh gia đã có một thời gian sóng vai trên thương trường
rất oai phong, tuy rằng chỉ có lợi ích trước mắt, không có cái gì gọi là bạn tốt, nhưng tùy tiện đi đả kích, hình như không tốt cho lắm.
Trong thư phòng có ghế sofa để nghỉ ngơi, hai bên rèm rộng mở, ánh mặt trời
bên ngoài rất ấm áp, tia nắng rọi vào phòng, nhưng không chiếu lên người cậu.
Ánh mắt Sầm Lễ tối sầm, giống như không thấy thẹn, kéo tay Ninh Tu Viễn đặt lên eo mình, trong quá khứ, Ninh Tu Viễn luôn thích
bóp chặt eo cậu, thẳng đến khi vùng da trắng nõn phủ kín dấu vết bị bóp
mới thôi.
Chẳng qua sau khi mang thai, Ninh Tu Viễn đã thu liễm rất nhiều.
“Nói đi nói lại thì anh vẫn không để ý tới an nguy của tôi và con sao?” Sầm Lễ hỏi.
Ninh Tu Viễn do dự vài giây, Sầm Lễ chủ động hôn hắn.
Trong nháy mắt như có dòng điện chạy dọc toàn thân, Ninh Tu Viễn đành phải
theo vậy, nếu sống ở thời phong kiến, chắc chắn tám chín phần hắn sẽ là
một vị hôn quân.
Toàn thân Sầm Lễ rất sạch sẽ, có thể đã tắm gội rồi, hắn vén vạt áo cao lên một chút, sau đó hôn hôn ngực Sầm Lễ, theo
thời gian ngực ngày càng trướng càng đau rất rõ ràng.
Sầm Lễ khẽ rên, hai mắt mộng một tầng hơi nước.
Nghe thấy tiếng rên của Sầm Lễ, lý trí Ninh Tu Viễn như bị dục hỏa thay thế, hắn bế Sầm Lễ lên, giọng nói khàn đến lợi hại, “Tôi sao có thể không
quan tâm đến an nguy của hai người.”
“ Nhưng Giang gia.……”
“Nghe cậu.” Ninh Tu Viễn nói.
Cơ thể bị đặt lên sofa gần bàn làm việc, vừa đặt lưng chưa đến một giây,
Ninh Tu Viễn đã triền miên hôn tới, Sầm Lễ bị bắt ngẩng đầu lên, tiếp
nhận lửa nóng xâm nhập từ đối phương.
Nơi này cách rất gần cửa
sổ, Sầm Lễ nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện xì xào, ánh mắt tan
rã, giống như lấy lại được ý thức.
Đây vẫn còn là ban ngày, trên bệ cửa còn bày một chậu cây trầu bà đang sinh trưởng rất tốt, dây leo xà xuống mặt đất, để lại một cái bóng.
Có con chim đậu bên cạnh, sau khi nhìn về phía cậu, liền xoay người bay đi.
Là ngại cậu quá dơ bẩn sao?
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Ninh Tu Viễn hỏi cậu.
Cảm thấy được sự bất mãn của hắn, Sầm Lễ khẽ cười một chút, quần áo bất tri bất giác, đã bị hắn lột sạch, nhăn nhúm, tùy ý ném sang bên cạnh.
Cậu trần như nhộng nằm ở nơi có ánh nắng chiếu tới, nhưng quần áo của hắn,
vẫn rất chỉnh tề, giống như chỉ cần kéo khóa quần xuống là được. Sầm Lễ
đột nhiên cảm thấy, mình so với mấy người ra ngoài bán thân kiếm tiền
kia, cũng không khác nhau cho lắm, chẳng qua thứ người khác muốn là
tiền, mà thứ cậu muốn lại là cái khác.
Thời gian gần đây, Ninh
Tu Viễn đối xử với cậu ôn hòa hơn rất nhiều, loại chuyện này, dần dần
bắt đầu khiến hắn phải băn khoăn, không hề đấu đá tranh giành giống như
trước nữa, sẽ không còn chưa kịp làm dạo đầu, đã nhào đến giằng xé cậu,
còn thường xuyên sẽ hỏi cậu cảm thấy thế nào.
Đương nhiên mấy trận tình ái này không chỉ là đơn phương tra tần, càng làm cho Sầm Lễ cảm thấy tuyệt vọng.
Bụng càng lúc càng lớn, nhưng người vẫn gầy gò đơn bác, Sầm Lễ nhẹ nhàng tách đôi chân thon dài sang hai bên.
Cậu thoáng ngẩng đầu, môi mỏng dán sát bên tai Ninh Tu Viễn nói, “Khiến tôi phải đau đớn đi.”