Cmn! Lạc Thanh Đồng trong lòng chửi bậy một câu, còn chưa có phục hồi tinh thần lại đã bị hút vào một đám mây đen.
Phanh!
Nàng bị ném thật mạnh ở trên mặt đất. Không đợi nàng bò dậy, một thanh âm như giết heo vang lên: "A! Chủ nhân, cứu mạng a!"
Lạc Thanh Đồng nghe thấy thanh âm này liền cảm thấy một trận nhức đầu. Cái
còn heo ngu ngốc này, chỉ lúc nào gặp nguy hiểm, nó mới kêu nàng là chủ
nhân. Nàng ngẩng đầu quét mắt qua, quả nhiên thấy nó đang bị trói trên
một cây cột. Phía trên cây cột có một trận pháp đang hoạt động, hoa văn
chạm khắc trên đó là Tiếp Thiên thần thú. Hiển nhiên, trận pháp này có
quan hệ với Tiếp Thiên thần thú bên ngoài. Nhớ ra lúc nảy con heo nhỏ
nói cái gì "tên kia quả nhiên chạy ra", Lạc Thanh Đồng liền muốn một
chưởng đập chết cái đầu lợn này.
"Quả nhiên hết thảy đều do người gây ra!". Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ta cũng không có biện pháp mà! Ta vốn dĩ bị phong ấn ở chỗ này, vừa rồi
không phải là ta còn kêu người chạy mau sao? A! Hiện tại không phải là
lúc này để nói chuyện, ngươi mau tới cứu ta! Nếu Tiếp Thiên thần thú
quay lại, chúng ta liền trở thành trái cây! Đừng quên chúng ta đã khế
ước đó! Người không thể vứt bỏ ta như vậy! Chủ nhân, người nỡ nhẫn tâm
như vậy sao?"
Con heo nhỏ nước mắt lưng tròng nhìn nàng, bộ
dáng đáng thương lại có thêm mấy phần đáng yêu. Nhưng mà đã sớm nhìn
thấu bản chất của nó, Lạc Thanh Đồng không thèm để ý nữa. Nàng nhíu mày
nhìn trận pháp trước mặt. Cái trận pháp này so với trận pháp của nam
nhân kia còn phức tạp hơn vô số lần. Lúc còn ở thế kỷ XXIV, Lạc Thanh
Đồng đã từng tìm hiểu qua trận pháp cổ xưa. Mà cái ở trước mặt, so với
loại trận pháp được ghi chép là cổ xưa nhất, còn khó hơn nhiều lần. Cái
con heo nhỏ này rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại bị trận pháp như
vậy phong ấn, còn để cho Tiếp Thiên thần thú trấn thủ. Lạc Thanh Đồng
thầm nghĩ, cũng không làm mất thời gian, bắt đầu phân tích kết cấu trận
pháp cùng biện pháp phá giải.
Thời gian chậm chậm trôi đi. Lúc
hoa văn hình Tiếp Thiên thần thú trên trận pháp sắp được lấp đầy, huyết
quang trong mắt Lạc Thanh Đồng chợt lóe lên.
Phanh!
Trận pháp trói buộc con heo nhỏ bỗng nhiên nổ tung.
"Hahahha! Ta tự do! Thật sự tự do rồi!". Con heo nhỏ ở trung tâm trận pháp nhảy lên, vui sướng đến điên rồi.
Đúng lúc này, một thanh âm già nua bỗng nhiên vang lên: "Là ai? Ai tự tiện xông vào cấm địa Lục Tiên Cung phá hủy tông trận pháp của ta?"
Thanh âm kia vừa vang lên, "phanh phanh phanh!", những ngọn đèn dầu bốn phía đột nhiên được thắp sáng, đem toàn bộ chiếu sáng đến rõ ràng.
"Lục Tiên Cung?"
Lạc Thanh Đồng tiến lên một bước, đem con heo nhỏ kéo vào tay mình, miễn
cho nó bị người khác dùng để uy hiếp nàng. Ánh mắt nàng quét khắp bốn
phía, phát hiện vừa rồi quá vội vàng phá trận mà không chú ý tới, nơi nà y chính là một tòa cung điện thật lớn.
"Lục Tiên Cung...chính là tòa cung điện nguy nga tráng lệ trên đỉnh núi lúc nảy sao?". Lạc Thanh Đồng nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ.
Bang!
Nàng đang rơi vào trầm tư, trước mặt chợt tối đen, tinh thần lực của nàng đã dùng tới triệt để, bây giờ thật sự biến thành một người mù. Nhưng mà
nàng tâm chí kiên định, trên mặt cũng không lộ ra cảm xúc gì, ngược lại
âm thầm tập trung khôi phục tinh thần lực.
"A? Thế nhưng là người mù? Người mù mà cũng có thể phá tông trận pháp của ta? Có ý tứ!"
Giọng nói đó lộ ra vài phần hứng thú. Lạc Thanh Đồng chỉ cảm thấy trước mặt
chợt lạnh, giống như có thứ gì đó vừa mới xẹt qua trước mặt nàng. Cái
khí vị này, Lạc Thanh Đồng đã từng gặp qua, tức khắc hai mắt nhíu lại.