Loại kịch độc này tuyệt đối không phải của Lạc Tâm Ngưng, ngay cả Thiên Vũ
hoàng thất còn không lấy ra được. Xem ra việc này còn có ẩn tình. Không
chỉ đơn giản là hoàng thất Thiên Vũ muốn từ hôn. Nhưng mà cũng không
quan trọng, nàng không sợ phiền toái, chỉ sợ chuyện không đủ thú vị. Nếu không thế giới rộng lớn như vậy, chẳng phải sẽ rất nhàm chán sao, cũng
thật có lỗi khi để nàng sống lại một đời này. Đám người đứng đằng sau
mưu hại nàng, một người nàng cũng sẽ không bỏ qua.
"Được rồi! Nếu biết được thành phần của thuốc độc này, tìm đủ dược liệu tương khắc thì có thể giải độc"
Loại kịch độc này đối với người khác thì tất nhiên lợi hại, cho dù dành hết
cả đời cũng chưa chắc giải được. Nhưng đối với Lạc Thanh Đồng căn bản
không phải chuyện to gì to tát.
Độc dược này sở dĩ khó giải
chính là bởi vì người bình thường rất khó phân biệt được rốt cuộc có bao nhiêu vị dược liệu trong đó, phân lượng như thế nào, trình tự luyện chế ra làm sao. Lạc Thành Đồng đều biết hết thảy, cho nên không có gì có
thể trì hoãn được nàng. Chỉ cần thu thập đủ các dược liệu thiên địch với dược liệu được thêm vào độc dược này, lại dựa theo trình tự tương sinh
để luyện chế, độc này có thể giải.
Nghĩ đến đó, Lạc Thanh Đồng
vung tay, hất giọt nước độc kia đi, thả người hướng chỗ sâu nhất trong
Cửu Vu Sơn mà bay tới. Hi vọng nơi này có dược liệu mà nàng cần.
Sau khi Lạc Thanh Đồng rời đi không bao lâu, Dạ Thiên Minh liền đuổi tới.
Bá!
Thân ảnh của hắn xuất hiện ở nơi Lạc Thanh Đồng vừa lưu lại, cảm giác được
hơi thở trong không khí còn chưa tiêu tán, hắn tức khắc nhíu mày. Lại
chậm một bước. Hắn không biết bằng nào mà Lạc Thanh Đồng luôn có thể tìm được nơi để ẩn nấp, hắn dùng thần niệm quét qua cũng không thể tìm thấy được điểm mù như vậy. Một Võ sư thấp kém mà có thể năm lần bảy lượt
tránh đi thần niệm của hắn. Truyền ra ngoài không biết có bao nhiêu là
chấn động.
Dạ Thiên Minh càng truy đuổi càng cảm thấy trên người nàng che giấu rất nhiều bí mật. Nữ nhân này, giống như kho báu ẩn trong lớp sương mù, mỗi lần đều mang đến cho hắn cảm giác kinh ngạc không
giống người thường. Bất tri bất giác, lửa giận trong lòng Dạ Thiên Minh
nhạt đi, lại trào lên một đợt tâm lý tò mò cùng muốn thăm dò. Hắn quét
mắt nhìn bốn phía, bỗng nhiên thấy được vết nước độc bị Lạc Thanh Đồng
ném dính lên lá cây.
"Đây là...chí dược chí độc?"
Một giọt độc kia ẩn chứa linh khí bức người, người bình thường không cảm
nhận được, nhưng không có bao gồm Dạ Thiên Minh trong đó. Hai mắt Dạ
Thiên Minh hơi lóe lên. Hắn nghĩ đến đôi mắt của Lạc Thanh Đồng, chẳng
lẽ, đôi mắt của nàng, chính là bị mù như vậy? Bị người ta dùng chí dược
chí độc ám hại, nữ nhân kia rốt cuộc có thân phận gì? Hay là nàng ấy
cũng không phải là người Đông Li quốc? Cũng đúng, lấy năng lực của nàng, đích xác không giống như là người ở một cái tiểu quốc nhỏ như này.
Suy nghĩ một lát, bóng dáng Dạ Thiên MInh lướt qua, hướng về phía thân ảnh
Lạc Thân Đồng biến mất. Lại không biết rằng, vì hiểu lầm lúc này, làm
hắn mất một đoạn thời gian rất lâu sau này mới có thể tìm thấy Lạc Thanh Đồng.
Ba ba ba!
Thân ảnh Lạc Thanh Đồng lướt
giữa rừng sâu núi thẳm. Có đồng thuật, cho dù là chỗ sâu nhất của Cửu Vu Sơn hiểm trở, Lạc Thanh Đồng cũng có thể tùy ý ra vào tự nhiên. Phàm là yêu thú lợi hại, nàng đều có thể phát hiện dấu vế trước đó, thong dong
tránh đi. Những nơi nàng đi qua đều là địa hình điểm mù, an toàn mà
không dễ bị phát hiện.
Lạc Thanh Đồng đảo mắt quét quét bốn
phía. Con ngươi đỏ sẫm lướt tới đâu, kỳ trân dị thảo đều rõ mồn một
trong hai mắt nàng, niên đại cùng dược tính đều được biệu hiện ra tới.
Nhưng mà Lạc Thanh Đồng thất vọng chính là một đường tới đây, nàng đều
không phát hiện được một gốc cây thảo dược nào hữu dụng để trị liệu đôi
mắt. Thảo dược để luyện chế nên chí dược chí chí độc cũng không phải vật phàm, thảo dược làm thuốc giải cũng rất khó tìm kiếm. Chỗ sâu nhất của
Cửu Vu Sơn cũng có thể không có.
"Phiền phức!"
Xem ra phải nghĩ cách khác. Lạc Thanh Đồng liền chuẩn bị rời đi. Đột nhiên mắt đất phía trước thay đổi.