Ma Tôn Trong Lòng Chỉ Có Phi Thăng
Khi Bùi Tuyết Lâu tỉnh dậy, y đang nằm trên vai Tiêu Trần Diễn. Bọn họ
hiển nhiên vẫn đang trên đường đi, xung quanh là lối đi chật hẹp, chắc
là một trong tám con đường kia.
Lúc này y không nghe thấy tiếng
gầm thét của quái vật xác sống, chỉ ngửi thấy mùi máu tanh nồng trên
người của Tiêu Trần Diễn. Bùi Tuyết Lâu cau mày, một mũi nhọn lặng lẽ
tuột ra khỏi ống tay áo men theo cánh tay của y đặt lên người Tiêu Trần
Diễn, nằm ngay vị trí trái tim của đối phương.
Ở khoảng cách gần như vậy, chỉ cần y ra tay, Tiêu Trần Diễn nhất định sẽ không thể thoát khỏi.
"Nếu ta là ngươi, tuyệt đối sẽ không đâm xuống." Tiêu Trần Diễn không cúi
đầu nhìn y, tốc độ dưới chân không giảm, trên môi thậm chí còn mang theo ý cười.
Bùi Tuyết Lâu hừ lạnh một tiếng, gai nhọn đã đâm vào họa tiết rồng nằm ở vị trí trái tim của Tiêu Trần Diễn, "Ta cũng ghét những việc vượt ngoài tầm kiểm soát, hơn nữa bây giờ ngươi đang bị thương."
"Ngươi cho rằng bây giờ có cơ hội không?" Giọng Tiêu Trần Diễn vẫn trầm ổn.
"Tất nhiên." Bùi Tuyết Lâu rất bình tĩnh, "cho dù cơ hội rất mong manh."
Phía trước xuất hiện một cánh cửa nặng nề, Tiêu Trần Diễn dừng lại, "Có lẽ
ngươi quả thực có khả năng làm tổn thương ta, nhưng không nhất thiết
phải làm vậy đúng không? Ngươi muốn làm gì thì cứ thẳng thắn nói ra."
"Tại sao thứ mà ngươi luôn tìm kiếm lại ở trong cơ thể ta?" Mặc dù bước chân của Tiêu Trần Diễn đã dừng lại, nhưng Bùi Tuyết Lâu vẫn để hắn ôm, y
vẫn duy trì một tư thế thân mật, đe dọa đối phương.
Nghe thấy câu hỏi của Bùi Tuyết Lâu, giọng nói của Tiêu Trần Diễn mang theo ý cười,
"Thì ra ngươi vẫn để ý chuyện này, cũng không có gì không thể nói. Chi
bằng ngươi xuống trước đã, ta sẽ nói rõ cho ngươi biết."
Bùi Tuyết Lâu không cử động, gai nhọn lạnh giá trong tay y phát ra linh lực mạnh mẽ lại kỳ lạ.
"Sử dụng pháp khí cao cấp dùng một lần này, ngươi quả thực có thể khiến ta
bị thương nặng, thậm chí có thể giết ta, nhưng cũng sẽ phải chịu phản
phệ. Càng đáng nói hơn là mỗi một thanh đều là vũ khí cứu mạng, dùng
trên người ta quả thật là được một mất mười." Tiêu Trần Diễn giọng nói
không hề hoảng sợ, chỉ một mặt bình tĩnh, "Ta đã nói rồi. Ta không có ác ý với ngươi."
Lát sau, bầu không khí đột nhiên thoải mái hơn.
Bùi Tuyết Lâu thu hồi pháp khí, nhẹ nhàng nhảy xuống từ người Tiêu Trần
Diễn. Sau khi chỉnh lại bộ quần áo có phần lộn xộn của mình, y lập tức
trở lại dáng vẻ công tử ăn chơi trác táng.
Y nửa thật nửa giả
nói: "Tất nhiên ta biết chân nhân không có ác ý với ta. Nhưng ngươi đánh gục ta như thế, ta cũng nên đáp lại."
Tiêu Trần Diễn cũng cười,
hắn không tỏ rõ ý kiến, nhìn Bùi Tuyết Lâu thêm vài lần rồi nói, "Nếu ta đoán không sai thì ngươi đã có một số trải nghiệm đặc biệt, chẳng hạn
như nhớ lại những điều ước ấp ủ từ lâu ở kiếp trước hoặc là có thể thấy
được một số chuyện trong tương lai."
Bùi Tuyết Lâu nheo mắt nhưng không trả lời, biểu cảm trên mặt y vẫn khiến người ta nhìn không ra cảm xúc gì.
"Thứ này có liên quan đến việc công pháp tu luyện của ta. Ta làm mất nó
trong một lần lịch luyện nào đó, công dụng là để bảo vệ thần hồn." Nói
đến đây, hắn dừng lại một chút, "Mặc dù ngươi nhặt được nó là cơ duyên
của chính ngươi, nhưng nó liên quan đến thuật pháp tông môn của ta,
không thể không thu hồi. Còn tại sao nó lại chui vào trong hồn phách của ngươi thì ta thật sự không biết." Tiêu Trần Diễn hạ mắt xuống nhìn y,
"Nếu ta biết thì nhất định sẽ không để nó và ngươi dung hợp."
"Nếu đã như vậy thì rốt cuộc phải làm thế nào mới lấy nó ra được?" Bùi Tuyết Lâu nhìn lại Tiêu Trần Diễn, "Việc dung hợp mà ngươi vừa đề cập đến lại là chuyện gì nữa?"
"Cần chờ đợi thời cơ, thời cơ để cho thần hồn của ngươi thả lỏng." Tiêu Trần Diễn thấy y cất pháp khí hình gai nhọn,
quay đầu nghiên cứu cơ quan của cánh cửa làm bằng ngọc, nói: "Có lẽ phải chờ ngươi đến lúc ngươi đột phá Kim Đan kỳ hoặc phải đợi đến Phân Thần
kỳ, ta cũng không chắc. Dù sao thì ta cũng chưa từng gặp tình huống như
vậy. "
"Về phần dung hợp." Tiêu Trần Diễn có vẻ đang tìm từ thích hợp. "Đó chỉ là một cách nói mà thôi. Thứ đó chui vào thần hồn của
ngươi chẳng lẽ không được xem là dung hợp với ngươi à?"
Lời nói đến đây, Bùi Tuyết Lâu cũng không tiếp tục chất vấn, trầm ngâm nhìn hắn một lát mới gật đầu, "Hóa ra là như vậy."
Sau đó y tự giác tiến lên giúp phá vỡ trận pháp. Mặc kệ Tiêu Trần Diễn nói
là thật hay giả, nhưng có một điều quả thật không sai. Trong bí cảnh
này, hợp tác với hắn mới có lợi nhất cho y.
Những gì y vừa làm
chẳng qua chỉ là để thăm dò. Thay vì nói là uy hiếp, chi bằng nói là
mượn cơ hội thăm dò thái đội thật sự của Tiêu Trần Diễn đối với y, đối
với tầm quan trọng của thứ trong người y.
Tất cả đều là do sự bất an đến từ người có thực lực lớn mạnh mà mình chưa biết. Kể từ khi trùng sinh, Bùi Tuyết Lâu đã gặp qua rất nhiều tu sĩ khác nhau, dựa vào kinh
nghiệm tu hành nhiều năm, y chưa từng chịu thiệt. Thông qua việc sử dụng tinh vi một số thủ thuật và pháp khí, lấy yếu địch mạnh cũng không phải là chuyện gì khó. Lúc trước, khi bị bắt cóc ở Kim Đài sơn trang, chính
tay y đã chế ngự gã tu sĩ Kim Đan kỳ kia. Đối với những tu sĩ khác,
chênh lệch cấp bậc rất quan trọng, rất khó vượt qua khoảng cách tu vi.
Nhưng đối với y lại khác, ranh giới không hề rõ ràng.
Nhưng y vẫn không đến mức chỉ mới giải quyết được một tên lâu la liền cảm thấy vui
mừng đến hỏng não. Sự xuất hiện của Tiêu Trần Diễn khiến mọi thứ trở nên đầy biến số. Khi đối mặt với người này, y không có kiểu dễ dàng như khi đối mặt với những tu sĩ khác. Kể cả đối với Bùi Đức Hiên, người lúc này đã đến Phân Thần kỳ, y cũng không kiêng dè đến vậy. Chưa kể người này
còn hiểu biết sâu rộng, có vẻ còn biết được nhiều chuyện hơn y.
Pháp khí cao cấp mà y dựa vào lúc nãy cực kỳ hiếm thấy, người bình thường
thậm chí còn không nhận ra là pháp khí. Nhưng Tiêu Trần Diễn lại có thể
tùy ý nhìn rõ bản chất của vậy này. Đó là vật mà cha mẹ y lúc còn sống
để lại cho y làm vật cứu mạng, tuy rằng số lượng có hạng nhưng lại rất
thiết thực.
Chắc hẳn một vật như vậy, trên người đối phương chỉ
có nhiều chứ không có ít hơn. Chỉ dựa vào y ở hiện tại mà muốn giết hắn, quả thật khó như lên trời. Vì vậy, chuyện này phải kết thúc tại đây.
Bùi Tuyết Lâu chỉ có thể trở lại làm kẻ ăn chơi vô học.
Hai người tập trung phá giải trận pháp bảo hộ trong chốc lát, Bùi Tuyết Lâu đột
nhiên hỏi: "Tiêu tiền bối, đây là đường thứ mấy vậy?" Y nhớ lúc hai
người rơi vào địa cung, hình như xung quanh có đến tám con đường.
"Cái thứ ba." Tiêu Trần Diễn nói, "Lúc ngươi... bất tỉnh, ta đã thăm dò được hai đường rồi, không tìm thấy lối ra".
"Vậy thì ngươi chắc chắn đã gặp phải thứ gì khác." Bùi Tuyết Lâu quay đầu
lại nhìn hắn nói đầy ẩn ý, "Chắc hẳn thứ đó không hề đơn giản, thế mà
có thể khiến Tiêu tiền bối bị thương."
"Thật vậy, không có một
phần tâm ý của ngươi ta vẫn có thể đối phó được." Tiêu Trần Diễn không
phủ nhận việc mình bị thương, mà còn nhàn nhã trêu chọc Bùi Tuyết Lâu
một câu.
"Vậy thì đúng là thêm rắc rối cho ngươi rồi." Tiêu Trần
Diễn nheo nheo mắt, trên mặt lộ ra vẻ lười biếng, "Nguy hiểm của mỗi con đường nằm ở đâu?"
Đúng lúc này, động tác trên tay Tiêu Trần Diễn dừng lại, tiếng kẽo kẹt ầm ầm vang lên, cửa ngọc đằng trước cũng từ từ mở ra.
Ngay sau đó, một vài bóng trắng bỗng nhiên vụt qua, mang theo kiếm khí sắc bén và mùi hôi thối.
Bùi Tuyết Lâu theo bản năng tránh khỏi một đòn tấn công, ngay sau đó liền bị người túm lấy thắt lưng lao vào trong kiếm trận.
Câu trả lời của Tiêu Trần Diễn lúc này mới muộn màng phát ra, "chính là ở sau cửa ngọc."
Động tác đột ngột khiến trâm buột tóc của Bùi Tuyết Lâu rớt ra, tóc y tung
xõa tán loạn. Còn chưa kịp chỉnh lại thì đã nhìn thấy một đạo kiếm quang mãnh liệt lao về phía y. Không có thời gian quan tâm đến ánh mắt đầy ý
xấu của Tiêu Trần Diễn, chỉ có thể phối hợp tránh đòn này trước.
Kiếm trận này rộng đến trăm thước, tuy rằng không đến mức không cẩn thận một chút là bị giết chết, nhưng cũng đủ khiến cả hai trên người loang lổ
vết máu.
Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất là kiếm trận này từ dễ đến
khó, càng về sau kiếm khí càng dày đặc. Bước chân của Tiêu Trần Diễn
hiển nhiên không được linh hoạt như lúc đầu, vết thương trên người hai
người nhanh chóng tăng lên.
Bùi Tuyết Lâu không chút do dự khởi
động pháp khí phòng ngự trung cấp trên thắt lưng, Tiêu Trần Diễn chỉ cảm thấy áp lực đột nhiên buông lỏng nhưng linh lực như nước của Bùi Tuyết
Lâu bên này lại bị cắn nuốt.
"Ta chỉ có thể kiên trì thêm năm nhịp thở nữa."
"Đủ rồi." Tiêu Trần Diễn nghiêm nghị nói.
Lời vừa nói xong, hai người vừa bước vào khu vực cuối cùng của kiếm trận.
Tốc độ của Tiêu Trần Diễn đột nhiên tăng lên, Bùi Tuyết Lâu có thể cảm
nhận được cơ bắp mạnh mẽ, linh lực lưu chuyển nhanh hơn rất nhiều. Từ
góc độ của y mà nói, cường độ này không khác gì yêu thú trung cấp, đối
với tu sĩ mà nói cũng không hề dễ dàng.
Động tác của Tiêu Trần
Diễn nhanh đến mức để lại dư ảnh trong không khí, Bùi Tuyết Lâu tự thấy
mình không thể đạt đến trình độ đó, trong lòng y sản sinh ra nhận thức
mới đối với thực lực của Tiêu Trần Diễn.
Bọn họ hết lần này đến
lần khác đi qua kiếm quang, né tránh vết thương chí mạng hết lần này đến lần khác trong hiểm cảnh, di chuyển chậm rãi trong kiếm trận dày đặc
như nước.
Mười bước! Tiêu Trần Diễn bước chân cũng đã loạng choạng, Bùi Tuyết Lâu nhét một nắm đan dược hồi phục linh lực vào miệng hắn.
Năm bước!
Pháp khí phòng thân bị vỡ tan tành, bọn họ lại lần nữa trực tiếp tiếp xúc
với kiếm trận. Mặc dù đã nhìn thấy ánh sáng thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng
cả hai đều bị cảm thấy kinh hãi khi đứng giữa sự sống và cái chết. Độ
mạnh và độ phức tạp của kiếm trận đã đạt đến cực điểm!
Bọn họ đã
nhìn thấy bên ngoài kiếm trận, cao đài chói sáng rực rỡ, một mùi thơm
thoang thoảng tỏa ra từ đó, hiển nhiên đó chính là bảo vật của bí cảnh
này!
Nhưng ba bước cuối cùng, đến Tiêu Trần Diễn cũng không thể
ôm người trong lòng mà đột phá kiếm trận, kiếm khí đánh ra từ quỹ đạo
khác nhau, mỗi một lần công kích đều tấn công vào tử huyệt của bọn họ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả hai đều phải chết!
Bọn họ đều là những kẻ quyết đoán. Một khi đã đưa ra quyết định, bọn họ sẽ
không trốn tránh thực tại hay đặt hy vọng vào vận mệnh, mà chỉ dựa vào
bản thân để tìm kiếm cơ hội sống sót.
Điều này đều được mài giũa khi vố số lần đối mặt với sống chết, cả hai chạm mắt liền lập tức hiểu được suy nghĩ của nhau.
Tiêu Trần Diễn khẽ mỉm cười, phong thái vẫn như cũ, "Chuẩn bị xong chưa?"
"Chính là lúc này!" Bùi Tuyết Lâu cau mày nghiêm túc bắt lấy quỹ đạo của kiếm khí, đột nhiên thốt lên.
Cùng lúc y lên tiếng, Tiêu Trần Diễn đẩy y về phía sinh môn!
Thân thể Bùi Tuyết Lâu không thể tưởng tượng, hết lần này đến lần khác né
tránh nguy hiểm trong gang tấc, nhưng những vị trí khác đột nhiên nở ra
hoa máu.
Y đã quen với cơn đau như thế này, đến lông mày cũng
không cau lại. Phát ra sức lực thân thể của Niết Bàn tầng thứ nhất, tinh thần tập trung cao độ, vừa động đã tiến lên một bước!
Tiêu Trần Diễn tiến bộ nhanh hơn, trong kẽ hở tiến thêm được hai bước, chỉ thiếu nửa bước nữa là thoát khỏi được kiếm trận.
Nhưng ngay khi bóng dáng của hắn thoát ra khỏi kiếm trận, hai thứ đồ vật âm u lạnh lẽo đã đã lao thẳng về phía cửa! Ngay cả Tiêu Trần Diễn cũng cảm
thấy tâm hồn bất ổn, lập tức hiểu ra thứ đồ này rất khó đối phó, tuyệt
đối không được phép lại gần.
Nhưng hắn không thể tránh khỏi. Đến
nước này, sức mạnh mà hắn có thể huy động đã không thể đối phó được thứ
này. Trong lúc nước sôi lửa bỏng, hắn vươn tay bấm ra một đạo pháp
quyết. Nhưng cũng vào lúc này, một lực lượng mạnh mẽ kéo hắn trở lại
kiếm trận.
Bùi Tuyết Lâu đã giúp hắn tránh khỏi đòn công kích kỳ lạ, nhưng bản thân lại lộ ra một khuyết điểm chí mạng!
Tiêu Trần Diễn theo đà nắm lấy cánh tay Bùi Tuyết Lâu, dùng sức kéo người đó về phía mình. Tuy trên tay lưu lại một vết thương sâu như thấy được gân cốt, nhưng cũng nhờ thế mà khiến y chuyển nguy thành an!