Trong hậu viện của Sơn miếu, Vân Niệm Niệm ngồi trên ghế mây, hai tay
duỗi thẳng, Lâu Thanh Trú múc một chút nước suối, nhẹ nhàng thay nàng cọ rửa vết thương.
Sau khi rửa sạch vết thương, Lâu Thanh Trú quỳ một gối xuống, đưa tay nàng lên nhìn kỹ.
Vân Niệm Niệm hỏi: "Ngươi nhìn thì có thể làm vết thương khỏi sao?"
Vân Niệm Niệm bị hù sợ, rút tay về: "Ngươi làm gì vậy?"
Lâu Thanh Trú một lần nữa bắt được tay của nàng, tóm chặt lấy cổ tay của
nàng, ngước mắt cười đến vui vẻ, "Thử một chút xem ta có thể chữa thương cho ngươi được hay không."
Vân Niệm Niệm kém chút bị hắn hù
dọa, nghĩ lại, nói: "Ngươi nghĩ gì thế, vết thương trên da thịt, dù là
ngươi mỗi ngày đem miệng dính trên tay ta, sợ là cũng trị không hết."
Lâu Thanh Trú mặc kệ, hắn cúi đầu khẽ hôn, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay
của nàng, một cỗ nhu hòa tê dại làm cho lòng Vân Niệm Niệm nhảy dựng.
Vân Niệm Niệm ngây người hồi lâu, bỗng nhiên cười hỏi: "Lâu Thanh Trú, nếu như ngươi thích ta thì làm sao bây giờ?"
Lâu Thanh Trú khóe miệng hơi động một chút, giương mắt nhìn về phía nàng.
Hắn bắt lấy cổ tay của nàng, một tay lấy nàng kéo tới gần, giống như là
muốn hôn lên má của nàng, như gần như xa, nói khẽ: "Nếu thích thì liền
thích, Niệm Niệm chờ mong điều gì?"
"Nếu ngươi thích ta, có thể nào sẽ phá vỡ lời thề trước đây của ngươi, không cho ta trở về?"
"Ngươi hy vọng như vậy sao?"
"Ta khờ sao?" Vân Niệm Niệm nở nụ cười, "Ta cũng không phải là loại cô nương vì nam nhân có thể vứt bỏ bản thân."
Lâu Thanh Trú sửng sốt một chút, nhìn về phía ánh mắt của nàng lại lần nữa
lóe lên, hắn ngồi dậy, còn thật sự chăm chú nhìn nàng, trong mắt chất
chứa ý cười.
"Vân Niệm Niệm." Lâu Thanh Trú nói, "Cho dù là thiên giới, cũng không có nữ nhân như ngươi."
"Đây là đang khen ta sao?"
"Là ưa thích ngươi." Lâu Thanh Trú cười đến xinh đẹp, hơi cúi đầu, buông mắt nói, "Thích cùng với dụng tình khác biệt."
"A, đúng, nơi này các ngươi gọi là động tâm." Vì thế, Vân Niệm Niệm đổi
câu hỏi, "Một ngày kia, nếu ngươi đối ta động tâm thì sẽ như thế nào?"
Lâu Thanh Trú kéo hai tay bị thương của nàng, nhẹ nhàng thổi thổi, lấy
xuống dây buộc tóc, động tác thoải mái mà đem dây buộc tóc kia từ giữa
xé thành hai sợi, giúp Vân Niệm Niệm băng lại vết thương.
"Né tránh?" Vân Niệm Niệm ôm đầu nhìn biểu lộ của hắn, "Đừng né tránh nha, vấn đề này rất trọng yếu."
"Vậy còn ngươi?" Trên mặt Lâu Thanh Trú không có bất kỳ biểu lộ dao động gì, vẫn là vân đạm phong khinh cười, hỏi nàng, "Vậy còn Niệm Niệm thì sao?
Nếu ngươi đối với ta động tâm, ngươi sẽ còn rời đi sao?"
Vân
Niệm Niệm thế nhưng lại thật sự suy nghĩ, nói: "Tuy nói từ xưa đến nay
đều có kịch bản vợ chồng giả tình cảm thật, nhưng có thể dễ dàng động
như vậy sao? Thích thì dễ, yêu lại khó, ta sẽ không đem hảo cảm cùng
tình cảm nhập làm một."
Lâu Thanh Trú cười tủm tỉm nói: "Ân, đã biết."
Vân Niệm Niệm ngồi trên ghế mây, quơ hai chân, lại bổ sung: "Đương nhiên,
cái này không trở ngại ta ca ngợi ngươi. Tỉ như chuyện vừa rồi, nếu
ngươi để ta tự mình nghĩ đối sách, ta sợ là sẽ không tốt như vậy, đấu
không lại mấy cô nương từ nhỏ đã học cách dùng tâm nhãn, còn không bằng
để ngươi ra mặt."
Lâu Thanh Trú nói: "Việc này là trách ta. Là
ta chậm một bước, ta thấy được ý đồ của nàng ta, nhưng lại không thể giữ chặt ngươi."
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng điểm tại dây buộc tóc
quấn trên lòng bàn tay Vân Niệm Niệm, thấp giọng nói: "Bọn hắn như thế
nào, ta cũng không để ý, ta chỉ là không muốn ngươi bị những thể xác
ngay cả linh hồn cũng không có đó khi dễ. Niệm Niệm, ngươi không giống
với họ, ngươi là ân nhân của ta, là người ta quan tâm nhất trên thế giới này."
Vân Niệm Niệm tai hồng một mảnh, ngượng ngùng nói: "Lời nói này giống như thổ lộ cõi lòng vậy... làm ta thẹn thùng a."
"Ngươi." Lâu Thanh Trú chỉ về phía nàng, "Nếu không phải vì ngươi, toàn bộ thế
giới này dù có biến mất ta cũng sẽ không một chút nhíu mày. Cho nên ta
muốn ngươi biết rõ ràng vị trí của mình trong lòng ta, trong thế giới
này ngươi là thê tử của ta, là ân nhân cứu mạng của ta, là sự tồn tại
tối cao."
Vân Niệm Niệm nắm chặt ngón tay của hắn, gật đầu nói: "Hảo hảo, ta đã biết."
"Ca ca!" Chi Lan Chi Ngọc rốt cuộc tìm được bọn hắn.
Chi Lan nói lời cảm tạ tăng nhân đã dẫn bọn hắn tới đây, cũng giúp Hoa tiên thay một chiếc đèn giấy, nâng bút viết lên danh tự của ca tẩu.
Chi Ngọc chạy chậm mà đến, quan tâm nói: "Tẩu tử không có sao chứ?"
Vân Niệm Niệm duỗi ra hai tay, xán lạn cười một tiếng: "Vết thương nhỏ."
Chi Ngọc mặt mũi tràn đầy ửng đỏ, vò đầu nói: "Chúng ta mới vừa lên đến chợt nghe nói chuyện tẩu tử ngã sấp xuống."
Lâu Chi Ngọc kinh ngạc: "A? Nói như vậy, những người bên ngoài đó nói là sự thật? Hạ tiểu thư nhà Đại lý tự khanh cố ý ngáng chân chị dâu ta, sau
đó ca ngươi... ngươi thật sự khiển trách nàng sao?"
Lâu Thanh Trú gật đầu: "Là, không sai."
Lâu Chi Lan đi tới, cười khổ: "Ta liền nói vì cái gì hai ta vừa lên núi,
những người đó liền đi tới mà nói Hạ tiểu thư khóc sưng cả hai mắt. Ta
còn nghĩ, nữ nhi nhà Đại lý tự khanh khóc cùng chúng ta thì có quan hệ
gì? Hóa ra đúng là bị ca cho mắng khóc."
"Ta một chữ cũng chưa mắng." Lâu Thanh Trú biểu lộ đương nhiên, "Ta chỉ là đem chuyện nàng làm nói thật ra."
Lâu Chi Ngọc quơ đầu, rốt cục nhịn không được thấp giọng hỏi: "Tẩu tử...
Diệu Âm muội muội là thế nào? Lúc ta đến, Diệu Âm muội muội ngăn chúng
ta lại, nói muốn xin lỗi ngươi, nói ngươi hiểu lầm nàng, nhìn nàng khóe
mắt hồng hồng, cũng giống là khóc qua."
Vân Niệm Niệm chỉ vào Lâu Thanh Trú: "Cái này cũng hỏi hắn!"
Lâu Chi Ngọc trông mong nhìn về phía Lâu Thanh Trú.
Lâu Thanh Trú lời ít mà ý nhiều: "Cô nương kia tâm thuật bất chính."
Vân Niệm Niệm: "A!"
Quả nhiên đủ sắc bén.
Chi Lan Chi Ngọc hai mặt chấn kinh, Chi Ngọc thậm chí nói thẳng ra: "Không
thể nào... Ca, ngươi biết ai là Diệu Âm muội muội sao? Chính là muội
muội của tẩu tử a, ngươi sẽ không nhận lầm người đi?"
Lâu Thanh Trú nheo mắt lại.
Chi Lan: "Uy, ngươi sao có thể hoài nghi nhãn lực của ca ca!"
"Các ngươi thanh tỉnh một chút." Lâu Thanh Trú nói, "Nữ nhân kia so với các ngươi nghĩ, tâm tư bất chính nhiều."
Lâu Chi Ngọc giãy giụa nói: "Nhìn cũng không giống, ca ca từ chỗ nào nhìn ra được?"
Lâu Thanh Trú chỉ vào Vân Niệm Niệm đang cười khúc khích lắc chân: "Cô nương ngốc không có ý đồ xấu chính là như thế này."
Hai vị tiểu thúc tử nhìn về phía Vân Niệm Niệm.
Lâu Chi Ngọc thế nhưng có chút hơi hiểu được: " Là."
Lâu Chi Lan cười đùa: "Ân? Tẩu tử ngốc sao?"
Vân Niệm Niệm ngửa ra sau: "Nói đến ta làm cái gì?"
Lâu Thanh Trú lại nói: "Thiếu niên không hiểu chuyện bị mỹ hảo hư giả hấp
dẫn cuối cùng sẽ dẫn lửa thiêu thân, thừa dịp hiện tại các ngươi hãm
không sâu, tốt nhất sớm bứt ra cho kịp."
Thấy ca ca nhìn thấu tâm tư của mình, Chi Lan Chi Ngọc đỏ mặt, không dám thừa nhận.
Có bóng hồng hiện lên của cửa sân, Lâu Thanh Trú nói: "Không cần tránh ở nơi đó nghe, vào đi."
Chi Lan Chi Ngọc quay đầu, kinh ngạc thấy Thẩm Thiên Hương thần sắc mất tự nhiên đi tới.
"Ta chỉ là muốn đến nói với các ngươi, ca ca Hạ Viễn Thúy ở dưới chân núi
chờ các ngươi, lớn tiếng nói muốn cùng ca ca các ngươi quyết đấu..."
Chi Lan Chi Ngọc nghe, biến sắc, nói: "Hạ Viễn Giang?!"
Lâu Thanh Trú nhìn về phía Vân Niệm Niệm, hỏi nàng Hạ Viễn Giang là ai.
Vân Niệm Niệm ngẩn người, giơ tay lên nói: "Không vội, để cho ta hồi tưởng, hồi tưởng người kia là ai."
"Tẩu tử không biết sao?" Lâu Chi Lan nói, "Là trưởng tử đại lý tự khanh,
người này không thích đọc sách, ngày thường chơi bời lêu lổng, thích
mang theo Du Long thương gia truyền ra so tài cùng người, gặp rắc rối
không ít, tính tình lỗ mãng thật sự!"
Vân Niệm Niệm: "Nhớ rồi, Hạ Viễn Giang là người theo đuổi Vân Diệu Âm, não chập mạch, chỉ phục người đánh thắng được hắn!"
Chi Lan Chi Ngọc không để ý tới vài câu sau, chỉ nghe thấy "người theo đuổi Vân Diệu Âm", cùng sửng sốt.
Cặp mắt Thẩm Thiên Hương trừng lớn, thật lâu, nàng vỗ đùi một cái: "Thật
đúng là như vậy! Đúng, hắn nhất định là thích Vân Diệu Âm! Lần này nói
là vì muội muội hả giận, ngươi không nhìn thấy hắn đâu, như con gà chọi
lông xù, nói gần nói xa, nói là thay hai vị nữ tử yếu đuối đòi công
đạo."
Lông mày Lâu Thanh Trú nhíu lại, hỏi: "Vẫn là còn bao nhiêu người nữa thích Vân Diệu Âm?"
Vân Niệm Niệm mặt không biểu tình, trả lời: "Cơ hồ là tất cả nam nhân đi."
Chi Lan Chi Ngọc lại là sững sờ.
Thẩm Thiên Hương hừ lạnh một tiếng, hai tay ôm ngang ngực, cao lãnh nói:
"Một đám ngốc tử! Đó không phải chỉ là nữ nhân bình thường thôi sao? Là
nhiều ánh mắt hơn hay vẫn là nhiều đầu lông mày hơn người khác, ta quả
thực là nhìn không ra nàng ta có gì tốt."
Lâu Chi Ngọc lấy lại tinh thần, bĩu môi nói: "Ngươi là ghen ghét đi?"
Thẩm Thiên Hương điểm đầu đao, hai mắt trừng như chuông đồng, hét lớn: "Ta
ghen ghét nàng làm cái gì? Nàng là kéo cung năng ba mươi cân? Hay có thể lĩnh quân đánh trận? Muốn ta ghen ghét nàng, mơ đi."
Lâu Chi
Ngọc hoảng hốt một chút, đột nhiên cảm giác cũng có lý, chỉ miệng lại
nhanh hơn, nói: "Tài thi họa của nàng là tuyệt nhất, làm cái gì cũng đều tốt, nếu là lĩnh quân đánh trận, khẳng định là mạnh hơn ngươi."
"Vậy ngươi kêu nàng ta đi đánh đi a!!" Thẩm Thiên Hương bị Lâu Chi Ngọc làm tức chết.
Lâu Chi Lan mắt thấy hai người lại muốn đánh, cố gắng đem chủ đề lôi trở
lại, nói: "Ca, Hạ Viễn Giang không dễ đối phó, người kia là người điên
vì võ, không phân rõ phải trái, chúng ta vẫn là không cần giáp mặt với
hắn, chờ sau khi về nhà, ta cùng Chi Ngọc mang chút lễ đi phủ thượng Đại lý tự khanh một chuyến là được."
Thẩm Thiên Hương phồng má, đối Lâu Thanh Trú nói một câu: "Mặc dù Hạ Viễn Giang nói ngươi một đại nam
nhân khi dễ muội muội của hắn, nhưng ta vẫn là muốn nói... Ngươi là hảo
hán, dám bênh vực lẽ phải, bảo hộ nữ nhân của mình! Phụ thân ta thường
nói, một nam nhân nếu là ngay cả phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, vì mặt mũi mà để cho ngoại nhân khi dễ phụ nữ, vậy nam nhân này hẳn là
nên tự mình treo cổ trên một cái cây xiêu vẹo đi!"
Vân Niệm Niệm: "Phốc..."
Không có ý tứ gì khác, chỉ là nàng nhịn không được. Nhìn như vậy, cái cô
nương Thẩm Thiên Hương này, thật sự là chính trực đáng yêu.
Lâu Thanh Trú thần sắc cổ quái nói: "Ngươi đây là đang khen ta?"
Thẩm Thiên Hương nhìn cũng không dám nhìn hắn, lung tung gật đầu, lại tức giận nói:
"Hạ Viễn Thúy kia đầu lưỡi dài, người còn chưa già đâu, đi học phụ nhân nhà nàng ta, mỗi ngày cùng mấy người khác ở chung một chỗ lải nhải, không
phải là xem thường cái này thì chính là nhìn không quen cái kia, ta quả
thực là không cùng các nàng chơi được, Nếu ta nhìn người ta không thuận
mắt, vậy thì cứ quang minh chính đại cùng người đánh một trận. Sẽ không
chỉ đùa nghịch ám chiêu hãm hại người!"
Vân Niệm Niệm cười ha ha ra tiếng.
Thẩm Thiên Hương từ nhỏ từ được phụ thân nuôi lớn, ăn nói vụng về, đi thẳng
về thẳng, không thích cùng các cô nương gia khác nhiều chuyện, cũng bị
không ít đám khuê mật xa lánh, lần này chỉ sợ là oán hận chất chứa đã
lâu.
Lâu Chi Ngọc nói: " Là ngươi đọc sách không tốt, cho nên
mới không thể dung nhập với các nàng, không cùng chơi với các nàng
được."
Thẩm Thiên Hương không biết phản bác như thế nào, trong cơn tức giận, hét lớn một tiếng, rút đao trong tay ra muốn chém tới.
Lâu Chi Ngọc người nhẹ như yến, điểm một chân, nhanh chóng thoái lui về
phía sau, nhìn qua liền thấy là bị đánh nhiều đến quen thuộc, trốn rất
nhanh.
Vân Niệm Niệm thật sự là thích cô nương dạng này, mời nói: "Thẩm nữ hiệp, không bằng về sau cùng ta chơi?"
Thẩm Thiên Hương một đao chặt vào khoảng không, thắng bại đã định, nàng tức
giận thu đao, xoay người, chính nghĩa lẫm nhiên nói: "Ngươi? Sau khi
ngươi lấy chồng nhìn bình thường hơn nhiều, nhưng... Ta không muốn cùng
phụ nhân đã có chồng chơi cùng!"
Dứt lời, Thẩm Thiên Hương ngẩng đầu rời đi, thuận tiện hạ chiến thiếp cho Lâu Chi Ngọc: "Lần sau hai ta lại so!"
Lâu Chi Ngọc ôm quyền: "Đa tạ nữ hiệp mật báo."
Thẩm Thiên Hương đi tới cửa, không quên nhắc nhở: "Từ sau núi rời đi đi!"
Lâu Chi Lan nói: "Ca ca, vậy chúng ta từ sau núi rời đi thôi."
Lâu Thanh Trú vươn tay, làm cho Vân Niệm Niệm nắm tay, nắm chặt, bình
tĩnh nói: "Ta còn chưa cùng phu nhân thưởng xong cảnh xuân, vì sao muốn
đi?"
Lâu Chi Ngọc lo lắng: "Ca, ngươi là không biết Hạ Viễn
Giang kia thật sự lỗ mãng, hắn là loại... loại đầu thiếu sợi gân! Chúng
ta vẫn là về nhà đi, từ sau núi đi về nhà, còn lại liền giao cho ta
cùng Chi Lan, dù sao đối phương là Đại lý tự khanh..."
Lâu Thanh Trú nói: "Sai cũng không phải là ta. Ta bảo hộ phu nhân ta, nửa điểm
cũng không sai, cần gì phải trốn trốn tránh tránh, trướng bọn hắn khí
diễm?"
Vân Niệm Niệm yên lặng giơ ngón tay cái về phía hắn.
Lâu Thanh Trú nói: "Ta không chỉ không xuống núi, ta còn muốn bồi phu nhân
dạo đến tận hứng. Ta không chỉ có không đi đường sau núi, ta còn muốn
đường đường chính chính, từ chỗ nào đi đến liền từ nơi đó rời đi."
Lâu Chi Lan cũng không đồng ý: "Nhưng, Hạ Viễn Giang..."
"Hắn muốn chờ, vậy liền để hắn chờ." Lâu Thanh Trú thản nhiên nói, "Cùng ta có liên can gì?"
Lâu Thanh Trú hỏi Vân Niệm Niệm: "Niệm Niệm nói, muốn về nhà hay là ở trên núi thưởng xuân?"
Thời điểm nàng xem sách, đối với Tuyết Đỉnh trà xuân cảm thấy hứng thú vô
cùng, trong sách viết, trà là dùng loại trà sinh trưởng tự nhiên bên
trên nham thạch, nước pha trà là dùng tuyết tự nhiên do ánh mặt trời hòa tan, nước trà pha xong không chỉ có không chát, còn có một cỗ mỹ diệu
ngọt lành, tựa như đem mùa xuân tan vào trong trà, uống vào linh hồn.
Lâu Thanh Trú nhẹ giọng đáp: "Tốt."
Tuyết Đỉnh trà chỉ có thể ở trên đỉnh núi mới uống được, chẳng qua, đỉnh núi
đều bị đám người quyền quý vây trên đó thưởng trà, Vân Niệm Niệm không
muốn đến tranh náo nhiệt, nhớ lại miêu tả trong sách, nàng đi về phía
đường mòn.
Trong sách nói Vân Diệu Âm sau hi bái xong Hoa tiên,
bỏ lại bằng hữu của nàng, vào lúc hoàng hôn, đi theo một con đường mòn
nhỏ đầy rêu xanh ngắm phong cảnh, rồi lại vô tình gặp Lục hoàng tử cùng
Cửu công chúa đang trộm xuất cung du xuân, ba người cũng nhau đi dạo,
đến bên lều nhỏ cạnh suối do người dân quanh vùng dựng lên, người dân
thấy họ liền pha trà thượng hạng Tuyết Đỉnh tra cho bọn họ uống, trà này so với trên núi còn ngọt hơn, mát lạnh hơn một chút.
Chi Lan Chi Ngọc hiếu kỳ nói: "Tẩu tử làm sao biết nơi này có đường?"
"Ta còn biết cuối con đường này có một lão nhân bán trà nha." Vân Niệm Niệm nói, "Thần kỳ không?"
Lâu Chi Lan cười nói: "Ca tẩu cùng phụ mẫu giống nhau như đúc, lên trên
núi, liền thích tìm đường mòn nhỏ hẹp để đi, cũng không biết phụ mẫu
hiện tại đã đi dạo đến nơi nào..."
Lâu Chi Ngọc hái được vài bông hoa dại bên đường, quấn trên tóc, nói: "Không chừng đã ở cuối con đường này uống trà rồi."
Lâu Thanh Trú nở nụ cười, đưa tay chỉ dấu chân trên mặt đường đầy rêu.
Vân Niệm Niệm cảnh giác: "Chẳng lẽ nàng ta (Vân Diệu Âm) đã đến trước?"
Lâu Thanh Trú lắc đầu, chỉ vào mấy dấu chân khác nhau lộn xộn trên nền đất, nói: "Là tổ mẫu cùng phụ mẫu."
Quả nhiên, sau khi bọn người Vân Niệm Niệm đẩy bụi cỏ ra, nhìn thấy người Lâu gia đang chen chúc tại tiểu chòi hóng mát.
Lâu lão gia mập mạp vỗ cái bụng, nhìn thấy các hài tử, cao hứng nói: "Từ xa đã nghe thấy thanh âm của các ngươi, ta liền cùng mẫu thân các ngươi
nói, vẫn là đứa nhỏ nhà ta a, ngay cả tìm chỗ chơi cũng đều giống nhau!
Niệm khuê nữ mau tới, phụ thân mời ngươi nếm thử trà ngon!"
Vân Niệm Niệm hai mắt sáng như đèn, khoái hoạt tiến vào chòi hóng mát, cám ơn Lâu phụ thân, tiếp nhận bát trà.
Lâu Vạn Lý giật giật dây cột tóc rũ xuống trên tay nàng, râu mép vểnh lên, đập bàn nói: "Đây là có chuyện gì? Bị thương?"
Chi Lan Chi Ngọc đem sự tình đem nói ra.
Vân Niệm Niệm buông cái chén không xuống, tổng kết nói: "Không có việc gì, Thanh Trú đã thay ta xả giận!"
Lâu Vạn Lý khuôn mặt căng cứng lộ ra một tia vui mừng, cười, vỗ bả vai Lâu
Thanh Trú, đưa tới một bát trà: "Thế này mới đúng là nam nhân Lâu gia
ta!"
Lâu Chi Lan nói: "Chính là, Hạ Viễn Giang còn ngăn ở chân núi, nói muốn cùng ca ca tỷ thí một chút, cho muội muội hắn xả giận."
Lâu Vạn Lý: "Cố tình gây sự! Chẳng lẽ không phải muội muội của hắn trước khi dễ Niệm Niệm của chúng ta sao?"
Hắn vừa nói, một bên lấy ra một quyển ngân phiếu, đưa cho Lâu Thanh Trú: "Cầm lấy, tiền an ủi."
Lâu Thanh Trú thuận tay đưa cho Vân Niệm Niệm, "Phụ thân cho tiền an ủi."
Lâu Vạn Lý mắt trợn trắng lên, lại lấy ra một chồng: "Ai muốn ngươi truyền lời? Cái này cho ngươi, Niệm khuê nữ, tiền an ủi!"
Vân Niệm Niệm nắm vuốt hai xấp ngân phiếu thật dày, nấc lên một cái.
Lâu Thanh Trú tựa như hiểu được là trà ngon ở thế giới của nàng, ánh mắt ảm đạm đi một chút.
Lão nhân bán trà không chỉ có bán trà, còn bán quạt nan, nan quạt làm từ
trúc bình thường, giấy dán quạt cũng chỉ là loại giấy phổ thông, hai văn tiền một cái, làm đồ quạt mát.
Lâu Chi Lan còn đang lo lắng đợi lát nữa xuống núi, Hạ Viễn Giang còn làm ra chuyện gì, Lâu Thanh Trú
thì cầm lấy một phen quạt giấy, tùy tay phẩy phẩy, thu vào trong tay áo, trả tiền.
"Ca, ngươi nghe thấy ta nói sao? Đợi lát nữa xuống núi, ngươi ngồi trong xe ngựa đừng đi ra, ta cùng Chi Ngọc ứng phó."
Lâu Chi Ngọc: "Chính là hai người chúng ta xuất thủ, hai đánh một, đánh thắng hắn cũng sẽ không phục."
Lâu Vạn Lý dựng râu: "Làm sao? Các ngươi một người còn không đánh lại?"
Lâu Chi Ngọc: "Kia là đương nhiên, hắn có Du Long thương gia truyền, mà
chúng ta lại không thể tổn thương hắn, còn muốn đề phòng hắn, tự nhiên
là khó ứng phó!"
Lâu Chi Lan: "Không được, ta nói ứng phó cũng
không phải là đánh, tóm lại chúng ta không thể ra tay, tốt nhất vẫn là
hảo hảo giảng đạo lý..."
Bọn hắn tranh chấp mãi không xong, Lâu
Thanh Trú lại bình tĩnh uống trà, cuối cùng, mới mở miệng nói: "Không
cần phiền toái như vậy, hắn tìm ta so tài, ta khiến cho hắn tâm phục
khẩu phục là được, các ngươi không cần nhúng tay."
Vân Niệm Niệm tinh thần tỉnh táo: "Ngươi bây giờ còn biết đánh võ?"
"Lúc trước hẳn là biết." Lâu Thanh Trú bình tĩnh nói, "Hiện tại cũng là không sai biệt lắm."
Hắn lời này, mười phần không có sức thuyết phục.
Bệnh nặng mới khỏi, lại lười nhác, bây giờ còn ngồi ở trong này uống trà,
nghĩ như thế nào cũng không giống như là người biết võ, lại nói, võ
không giống văn, võ không luyện, sao có thể sử dụng?
Lâu Chi Lan đem ngân phiếu nhét vào trong tay áo lại lấy ra ngoài, thở dài nói: "Ta vẫn là ngẫm lại biện pháp khác đi..."
- --
Hạ Viễn Giang cầm Du Long thương đứng ở chân núi đợi đến khi mặt trời ngả về tây, rốt cuộc cũng đợi được xe ngựa Lâu gia.
Hạ Viễn Thúy đẩy màn xe ra hô một tiếng ca, một đôi mắt sưng như hột đào vẫn còn đang rơi lệ.
Hạ Viễn Giang dựng thương lên, giống như núi nhỏ đứng ở giữa con đường,
nói: "Tiểu Thúy, yên tâm, ca ca nhất định giúp ngươi hả giận!"
Xe ngựa Lâu gia tại cách đó không xa dừng lại, trên xe đi xuống một nam
nhân áo tím, ung dung, ý vị như tiên, hắn nhẹ giọng cùng người trong xe
nói câu không cần phải lo lắng, cầm một chiếc quạt nan chậm rãi đi tới,
mở miệng nói: "Chờ ta?"
"Ngươi chính là Lâu Thanh Trú? Chính là ngươi, ở trước miếu làm nhục muội muội ta?!" Hạ Viễn Giang chỉ mũi thương vào hắn.
"Nói cẩn thận." Lâu Thanh Trú nói, "Là muội muội ngươi nói năng lỗ mãng, lại cố ý ngáng chân phu nhân ta, khiến cho phu nhân ta bị thương, từ đầu
đến cuối, đều là muội muội của ngươi hành vi không ngay thẳng, tự rước
lấy nhục, cùng ta và phu nhân ta không có nửa điểm quan hệ."
Bên cạnh quan chiến, Hạ Viễn Thúy nhớ tới sự tình mất mặt hôm nay, nấc một cái vang dội, vừa khóc.
"Ta mặc kệ! Ngươi một đại nam nhân, bớt ở chỗ này tính toán chi li!" Hạ
Viễn Giang cả giận nói, "Muội muội ta là cô nương chưa xuất giá, chỉ là
cùng phu nhân ngươi không hợp nhau, nói hai lời, không cẩn thận đem nàng trượt chân mà thôi, ngươi lại ở trước mặt mọi người nhục nhã nàng,
ngươi coi như nam nhân sao?!"
Hạ Viễn Giang vô ý thức lắc một cái, hắn tự biết đuối lý, nhưng muội muội ở trước mặt mọi người xấu mặt là thật, làm cho hắn bị bằng hữu xem thường cũng là thật, đã như vậy, dù đuối lý cũng không thể nhận.
Hạ
Viễn Giang lớn giọng nói, "Ngươi có lý do bảo hộ thê tử của ngươi, ta
cũng có lý do bảo hộ muội muội ta! Hôm nay chúng ta một đối một, quân tử so tài! Không đem ngươi đè xuống đất xin lỗi bồi tội, Hạ Viễn Giang ta
liền đem danh tự viết ngược lại!!"
Hắn quét ngang thương, tiến lên liền quét chân.
Du Long thương lay động đánh ra, thân thương như rồng du động, để múa được loại thương này người sử dụng cần phải có khí lực lớn, mới có thể
khống chế cái gậy sắt tinh xảo nặng mấy chục cân này.
Nhưng lúc
Hạ Viễn Giang run vai đưa thương ra, đã thấy người áo tím đối diện không nhanh không chậm triển khai quạt nan trong tay, sau đó trước mắt hắn
hoa lên, thương trong tay liền thoát lực, khi lấy lại tinh thần, thương
đã ở trong tay tử y nhân.
Hạ Viễn Giang vừa muốn đoạt thương,
chợt thấy tử y nhân hợp quạt giấy, đầu quạt liền đặt ở trước mắt hắn,
cách tròng mắt của hắn chỉ kém gang tấc.
Hạ Viễn Giang nuốt một ngụm nước bọt, sững sờ nhìn tử y nhân trước mặt.
Hắn trường thân ngọc lập, bề ngoài nhìn thuần thiện vô hại, cứ như vậy,
nhàn nhã tự đắc, nhưng tròng mắt đen nhánh kia đã giận tái đi, cùng cảm
giác uy áp quanh người hắn tán phát, khiến Hạ Viễn Giang không hiểu sao
lại sợ hãi.
Hạ Viễn Giang mồ hôi thuận lông mày nhỏ giọt xuống, nhưng hắn không dám chớp mắt.
Hạ Viễn Thúy hét rầm lên, không dám tin vào hai mắt của mình: "Ca?!"
Chỉ trong một cái nháy mắt, Du Long thương mà ca ca nàng lấy làm tự hào
liền đến trong tay Lâu Thanh Trú, mà ca ca hắn lại ở trước cây quạt giấy của Lâu Thanh Trú run rẩy.
Vân Niệm Niệm từ trong xe ngựa duỗi ra một đôi tay, nhẹ nhàng vỗ tay, nhỏ giọng khen: "Trâu bò!"
Nàng biết, Lâu Thanh Trú có thể nghe thấy.
Hạ Viễn Giang hầu kết lay động, lại không phát ra được thanh âm nào.
Lâu Thanh Trú có chút nhướng mày, hướng về phía trước đưa quạt nan, nhẹ nhàng mở miệng: "Nói cho ta biết, là ai sai?"