Được một lúc thì kết quả kiểm tra của boy cool ngầu cũng đã có, tất cả
dữ liệu đều biểu hiện rất khỏe mạnh. Bởi vì chỉ mới gần bốn tuần, chưa
được tròn một tháng, kết hợp với nếp sống thường ngày của Tề Trừng nên
tình trạng của cậu hiện tại cũng không khác phụ nữ có thai bình thường
là bao.
Bác sĩ đưa cho người nhà bệnh nhân một quyển sổ tay dành
cho người có thai, cũng chính là Bạch Tông Ân, để chồng chồng hai người
không cần khẩn trương quá, cuối cùng là hẹn thêm một lần kiểm tra nữa
rồi đi về.
Chú Quyền hỏi rất nhiều, đồ ăn có kiêng kỵ gì không, như lẩu, gà rán, kem, hay bánh ngọt bla bla...
"Cũng có thể ăn, tất cả đều phải ưu tiên làm sao để tâm trạng của người có
thai thật là tốt. Tuy nhiên cũng không nên ăn nhiều quá, phải khống chế
một chút..."
Có thể ăn là được rồi, thỉnh thoảng cho Tiểu Trừng
nhai nhai cho đỡ buồn miệng, đồ ăn đều do ông làm nên chắc chắn sẽ lành
mạnh hơn đồ ăn bên ngoài nhiều.
Chú Quyền nghĩ một hồi thì cảm
thấy chiên dầu vẫn không tốt cho lắm, nghe nói nồi chiên không dầu rất
tiện dụng, lát nữa khi nào về ông sẽ mua một cái.
"Đúng rồi, dù
sao thì Tề tiên sinh cũng là một trường hợp đặc biệt, giai đoạn đầu phải chú ý một chút. Bình thường chỉ cần vận động một cách vừa phải thôi,
với cả trong ba tháng đầu thì tốt nhất là không nên làm chuyện giường
chiếu. Mang thai càng nhiều tháng thì nhiệt độ cơ thể sẽ cao hơn, đây là biểu hiện bình thường, trong lòng cũng hay thiếu đi cảm giác an toàn,
như Bạch tiên sinh đã nói trước đây vậy, cậu ấy ỷ lại anh, dính lấy anh
cũng là vì nguyên nhân này. Tính tình và tâm trạng cũng dễ dàng bị thay
đổi, cần người nhà quan tâm và chăm sóc nhiều hơn."
Bạch Tông Ân gật đầu, nói: "Tôi biết rồi."
Tề Trừng muốn nói ông xã vẫn luôn rất quan tâm đến cậu, lúc trước, khi mà
cậu còn chưa biết mình có em bé thì thỉnh thoảng có hay nổi nóng, thế mà ông xã vẫn không hề tức giận tẹo nào, lại còn xoa xoa đầu cậu, ôm cậu
vào lòng, hôn nhẹ cậu nữa.
Khi đó Tề Trừng còn nghĩ, sao mình lại có thế được sủng mà kiêu như vậy cơ chứ, biến cơm mềm thành cơm cứng mà ăn rồi!
Thật sự đáng ghét lắm luôn!
Bây giờ thì biết nguyên nhân rồi.
"Ông xã tôi tốt lắm." Tề Trừng nói.
Bác sĩ cười hiền lành: "Xem ra tình cảm chồng chồng hai người rất tốt. Còn
có một điều mà Bạch tiên sinh và Tề tiên sinh phải chú ý, sau này có thể Tề tiên sinh sẽ tương đối để ý đến chuyện giường chiếu, trong việc này
Bạch tiên sinh phải khống chế tốt, cũng không thể làm cho cậu ấy nhiều
lần được."
Tuy rằng bác sĩ dùng từ rất uyển chuyển, nhưng Tề Trừng vẫn nghe hiểu.
Ai bảo Tề Trừng Trừng là một tên Cún con háo sắc cơ chứ.
Mặt cún ai đó lại bắt đầu đỏ lên, bàn tay lập tức được ông xã nắm lấy, nghe thấy anh nghiêm túc nói: "Được."
A a a a.
Cậu cũng đâu có ra sức nhiều lắm đâu! Một tuần cũng chỉ có ba, bốn đêm, một đêm cũng chỉ...
Không nghĩ nữa! Không nghĩ nữa!
Từ bệnh viện đi ra, mặt Tề Trừng vẫn rất hồng, chú Quyền thức thời không
nói gì ngồi ở ghế phó lái, dự định lát nữa sẽ mua nồi chiên không dầu,
trong tay ông cũng cầm vài quyển sách, đều là sách về những món ăn tốt
cho người có thai, những thứ cấm kỵ không thể ăn, rồi những thứ chỉ được ăn một lượng vừa phải.
Cá vẫn là bổ nhất, protein cao, sẽ không béo phì.
Bác sĩ nói muốn khống chế cân nặng của Tiểu Trừng, nhưng cũng phải ăn đầy
đủ dinh dưỡng và khỏe mạnh. Nhưng bởi vì cá có vị tanh nên Tiểu Trừng
không ăn được, thế thì nghĩ biện pháp để cá bớt tanh một chút là được
rồi...
Vừa nghĩ đến xử lý đồ ăn, chú Quyền lập tức đắm chìm trong đó, cũng không chú ý tới hai đứa nhỏ đang chít chít meo meo ở phía
sau.
Tề Trừng rầm rì nho nhỏ: "Em đâu có khát vọng cái kia lắm đâu...?"
Rõ ràng là ở trên giường to gan như vậy, đến lúc bình thường lại thẹn
thùng không dám nhắc đến. Bạch Tông Ân giả vờ suy nghĩ một chút, thấy
thiếu niên lén lút một mặt căng thẳng thì trong lòng cười thầm, nhưng
ngoài miệng lại rất nghiêm túc nói: "Là anh thích ôm ấp Trừng Trừng,
Trừng Trừng không có khát vọng."
A a a a a a a!!!
Sao ông xã lại tốt như thế kia cơ chứ.
Cún con hiểu rõ trong lòng, được dỗ dành xong thì lập tức vểnh đuôi vui vẻ, sau đó lại nhỏ giọng rầm rì: "Cũng không phải đâu, thật ra em cũng rất
muốn ông xã mà..."
Không thể để ông xã cõng nồi cho cậu được!
Sau đó, mái đầu xoăn xoăn lập tức bị xoa vài cái. Tề Trừng Trừng kiêu ngạo, cái đầu xoăn của cậu sờ đã lắm đó!
Sinh hoạt ở nhà lại khôi phục như lúc trước, nhưng mà cũng có chút khác
biệt. Ví dụ như trên bàn cơm, dinh dưỡng các món cân bằng hơn trước đây. Chú Quyền thay đổi cách chế biến, bởi vì sợ Tề Trừng không có hứng ăn
nên chú Quyền đã phí nhiều tâm tư, xào các loại rau củ quả như nấm, rau
cải,... thơm thật thơm cho cậu ăn.
Nhưng còn chưa đợi chú Quyền nhắc thì Tiểu Trừng đã tự mình ăn ngon lành rồi, còn thịt thì vẫn là Tông Ân gắp cho Tiểu Trừng.
Chú Quyền cho rằng Tiểu Trừng vốn thích ăn rau, hoặc là do mấy món chay này ngon, sau này ông sẽ lại thay đổi biện pháp nấu.
Chỉ có Bạch Tông Ân mới biết, thiếu niên vẫn luôn nhớ kỹ lời nói khi trước, cậu sẽ nỗ lực, sẽ vận động, sẽ khỏe mạnh, thiếu niên của anh thật sự
rất quý trọng đứa nhỏ trong bụng.
Cơm nước xong, Tề Trừng vẫn
ngồi ở ghế sofa híp mắt như thường lệ, để cho qua khoảng thời gian mà
đầu óc bị đồ ăn chiếm cứ, sau khi tỉnh lại thì uống một ly nước ấm, tiếp đó lại hoạt động một chút rồi thay quần áo đi ra ngoài chơi với ông xã.
Sau bữa trưa, đi dạo trong tiểu khu đã thành một thói quen của
bọn họ. Nói ra lại sợ Tề Trừng xấu hổ chứ lần đầu tiên ra ngoài đi dạo,
thế mà cậu lại thẳng một đường chạy đến tiệm gà rán KFC luôn...
Rồi sau đó, cứ mỗi lần đi dạo là họ đều đi thẳng đến trung tâm mua sắm để
mua đồ ăn. Mãi thành quen nên từ đó trở đi, cá mắm nhỏ Tề Trừng Trừng
rất thích ra ngoài đi dạo.
Tiểu khu rất lớn, mấy căn nhà xung
quanh cũng trồng rất nhiều cây tạo thành một lối đi, khoảng cách không
lớn cũng không nhỏ, đủ đảm bảo sự riêng tư. Đi vòng quanh một chút thì
có một hồ nước nhỏ giống như trong công viên, cây xanh tươi tốt, phong
cảnh xung quanh cũng đẹp đẽ. Tiếp đó, Tề Trừng phát hiện ở đây còn có
một trường mẫu giáo!
Vì là năm mới nên cổng trường vẫn đang đóng
chặt, trước cổng có dán câu đối màu đỏ, bên trên treo đèn lồng, xuyên
qua hàng rào sắt có thể thấy nhà trẻ trông hệt như một lâu đài nhỏ, vách tường được vẽ nguệch ngoạc đầy hình các loài động vật.
Nào là sư tử lớn, ông hổ rồi bạn thỏ.
"Ông xã, sau này cục cưng của chúng ta sẽ học ở nhà trẻ này." Tề Trừng Trừng tự đặt gạch cho đứa nhỏ nhà mình.
Nếu không phải vì trong khuôn viên của tiểu khu ít người đi dạo, hơn nữa
trong nhà trẻ cũng không có mấy bạn nhỏ, thì bây giờ mọi người có thể
nhìn thấy một thanh niên với một đầu tóc xoăn màu vàng, lén lén lút lút
nằm nhoài trên cửa sắt thò đầu vào nhìn bên trong.
Chắc chắn sẽ bị người ta nghi ngờ là bọn bắt cóc trẻ em luôn mất!
Mà chắc cũng không đâu, nếu bọn họ nhìn thấy vẻ mặt Tề Trừng bây giờ, nhất định sẽ nghĩ liệu có phải khi còn bé cậu nhóc này chưa từng đi nhà trẻ
hay không? Vì thế nên mới trông có vẻ ước ao như vậy.
"Còn có cầu trượt với đu quay nữa!" Tề Trừng thu đầu lại, báo cáo "tình hình quân đội" với ông xã.
Bạch Tông Ân mặc cho thiếu niên chơi, không giục giã gì, thậm chí còn điều
khiển xe lăn đến bên cạnh cậu, hơi nhướn người lên cùng thăm dò với
thiếu niên.
Thế là Tề Trừng không còn cảm giác "nếu bị người qua đường nhìn thấy thì sẽ mất mặt" nữa.
"Trông đẹp quá đi, không biết bên trong sẽ như thế nào đây..."
Bạch Tông Ân nghĩ, chúng ta có thể đi vào xem xem. Nhưng lại thấy thiếu niên keng keng hai mắt sáng ngời, siêu cao hứng nói: "Đợi đến lúc họp phụ
huynh, em với ông xã sẽ cùng đi, như vậy là biết rồi!"
"Liệu khi nhập học thì bọn họ có cho phụ huynh vào tham quan không nhỉ?"
"Anh nghĩ là được." Bạch Tông Ân trả lời.
Không đề nghị đi vào xem, cách một cánh cổng, hai người cứ vậy đứng ở bên
ngoài nghĩ về tương lai sau này. Dường như, ảo tưởng cũng là một chuyện
rất hạnh phúc.
Sau buổi đi dạo ngày hôm đó, Tề Trừng liền thích tới trường mẫu giáo này xem.
Là một hoạt động mới.
Bạch Tông Ân sẽ luôn đi cùng cậu. Thế là hai người cha level 1 cứ vậy cách
một cánh cổng, tưởng tượng cảnh tượng đi học của cục cưng nhà mình, mà
đương nhiên là phần lớn đều do Tề Trừng tự nói mà thôi, lại còn tự suy
diễn lung ta lung tung, ví dụ như:
"Hôm nay cục cưng của chúng ta ngoan lắm, được cô giáo cho hoa hồng nhỏ, lúc em đến đón còn được cô giáo khen nữa á!"
Bạch Tông Ân hùa theo: "Con giống Trừng Trừng nên tất nhiên sẽ rất giỏi."
Tề Trừng tự hào ưỡn ngực!
Ngày hôm sau, Tề Trừng rầm rì nói: "Hôm nay cục cưng của chúng ta đánh nhau
rồi, sao có thể đánh nhau như vậy chứ? Lại còn bị cô giáo phạt đứng
nữa..."
Nhà trẻ phạt đứng bạn nhỏ sao?
Bạch Tông Ân nhìn sang, biết được thiếu niên đang nói chính là bản thân mình.
Thiếu niên chưa từng đi học mẫu giáo nên mới vô cùng tò mò và mong đợi, cậu
lớn lên ở cô nhi viện, bị phạt đứng, phạt về thể xác...
"Không
thể dùng hình phạt về thể xác với con nít được." Bạch Tông Ân nắm tay
của thiếu niên, tựa như nhìn thấy được Trừng Trừng bé con cả người gầy
trơ xương, nho nhỏ đứng một mình trong góc tường đen tối... không thể
không nói: "Ông xã sẽ đón em và con trở về."
"Sao có thể không đi học được chứ."
Tề Trừng cực kỳ giống một người ba nhỏ nghiêm khắc, oán giận người ba lớn kia đang cưng chiều đứa nhỏ quá mức.
Chẳng qua là sau đó cậu lại nói: "Phạt đứng là không tốt, đánh con nít cũng không được."
Bị trói chặt với cánh cổng lớn của trường mẫu giáo, dần dần khiến cho đôi
chồng chồng nọ tràn đầy mong đợi với cuộc sống tương lai. Tề Trừng hận
không thể sinh em bé ngay bây giờ rồi lập tức đi vào nhà trẻ, cậu muốn
đi họp phụ huynh cho cục cưng, muốn tham gia hội thao của cha và bé!
Trước đây cậu không có, thời học sinh vẫn luôn hâm mộ các bạn học khác, thế cho nên bây giờ phải bù đắp mới được.
Là dành cho cục cưng và cũng là bù đắp lại cho chính mình.
Sau bữa tối, bọn họ vẫn đi đến khu mua sắm, có điều Tề Trừng không mua đồ
ăn vặt nữa, cậu mua chút truyện manga và tiểu thuyết, đôi khi nhìn thấy vài món đồ chơi thú vị thì cũng sẽ mua về nhà, đặt hết ở phòng ngủ
trước đây của cậu. Ngược lại là ông xã, lần nào cũng len lén mua đồ ăn
vặt sau lưng cậu, mỗi ngày mua một món rồi tự ăn!
Tề Trừng trợn tròn hai mắt, sau đó ông xã lập tức nhét đồ ăn vặt trong tay mình vào miệng cậu
Âyy.
Ăn ngon ghê.
Ngay sau Tết nguyên tiêu, kỳ nghỉ mừng năm mới này sẽ kết thúc.
Ngày hôm qua, Lộ Dương đã nghỉ làm thêm, sau khi Tết nguyên tiêu kết thúc
được hai ngày thì trường sẽ khai giảng. Tối hôm qua, sau khi tan làm thì Lộ Dương đã mang về một hộp đồ ăn nhẹ, là một trong những món ở nhà
hàng Tây mà y làm thêm, bên trong có socola nấm, macaron và bánh mousse.
Trông có vẻ đắt lắm.
Lộ Dương nói là giá dành cho nhân viên.
Nhưng thật ra Tề Trừng biết, có là giá cho nhân viên đi nữa thì cũng không
rẻ, người ta không thể nào giảm giá cho cậu tận năm mươi phần trăm được, mà hộp quà còn rất đẹp nên chắc chắn nó sẽ rất đắt. Nhưng cậu cũng
không nói không muốn, vẫn nhận lấy tấm lòng này của bạn mình.
Lộ Dương thở phào nhẹ nhõm, dùng tiền của mình mua đồ tặng đi khiến cho y rất vui vẻ.
"Tôi sẽ đặt cái này vào tủ lạnh, trà chiều ngày mai ăn!" Tề Trừng Trừng cao hứng nói.
Ngày hôm sau chính là mười lăm Tết nguyên tiêu, chú Quyền đã dậy từ sớm để
nấu bánh trôi, nhân bánh có hoa hồng, vừng đen, hạch đào, và còn cả vị
trái cây dứa nữa. Tề Trừng chơi game với Lộ Dương trong phòng khách, chú Quyền không cho cậu vào bếp, ông nói rằng bột mì bay lên khi hít phải
sẽ bị sặc. Sau khi lăn xong vỏ bánh trôi thì ông bắt đầu gói bánh.
"Làm có hơi nhiều mất rồi." Chú Quyền làm rất nhiều, có dì Trịnh giúp một
tay nên làm rất nhanh. Ông lấy mấy hộp bảo quản ra, chia một tầng đựng
bánh nguyên tiêu, một tầng đựng bánh trôi rồi cất vào tủ lạnh, "Hai hộp
này, buổi chiều để Tiểu Trịnh và Tiểu Lý mang về."
Tiểu Lý là tài xế trong nhà.
Vẫn còn một chút. Chú Quyền như nhớ ra gì đó, lại nói: "Chắc cũng nên đưa một chút cho Lưu tiên sinh."
Tề Trừng nghe vậy thì gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, lần trước Lưu tiên sinh đã giới thiệu chỗ mua đèn lồng cho nhà chúng ta. Đối phương tốt bụng
lắm, ở kế bên nhà mình luôn." Câu sau là nói với Lộ Dương.
Lộ Dương bĩu môi, nghĩ thầm Ngốc bạch ngọt đúng là trước sau như một, ông chú kia là một bụng gian xảo không đấy.
"Để con đi đưa cho ạ!" Tề Trừng xung phong nhận việc.
Lộ Dương nhìn sang, nói: "Chân con chạy nhanh, để con đi cho chú Quyền."
"Được được, Tiểu Lộ đi đi thôi." Chú Quyền nhớ tới trong nhà người ta có một
con mèo đen, nghe nói con mèo đen đó rất lợi hại, Tiểu Trừng bây giờ
không giống khi trước nữa, phải cẩn thận vẫn hơn.
Sau đó ông
đóng gói hộp lại rồi đưa cho Lộ Dương, căn dặn nói: "Con nhớ nhắc Lưu
tiên sinh để bánh vào tủ lạnh, bao giờ ăn thì luộc lên, hoa hồng với vị
dứa là ở bên trái, bên phải là vừng đen và hạch đào."
"Con biết rồi ạ." Lộ Dương nói rất nghiêm túc.
Mang hộp ra khỏi cửa, Lộ Dương bước nhanh mấy bước đến nhà bên cạnh rồi nhấn chuông. Lần thứ nhất, không có phản ứng, lại ấn thêm lần nữa, cổng lớn
vẫn không có động tĩnh gì, Lộ Dương thiếu kiên nhẫn, dự định trở về nói
không có ai ở nhà.
"Cửa mở, cậu vào đi.". ngôn tình hài
Trong chuông cửa truyền đến giọng nói của chủ ngôi nhà.
Lộ Dương liếc nhìn hộp đồ ăn trong tay, nghĩ một hồi rồi vẫn đẩy cửa đi
vào. Bố cục bên ngoaid căn nhà không khác bên kia là bao, Lộ Dương giơ
tay gõ cửa chính, vừa đụng vào một cái là cửa đã mở ra, bên trong truyền đến một giọng nói: "Cảm phiền đóng cửa chính lại giúp tôi, cẩn thận Đậu Đen chạy ra ngoài."
Coi ông đây là cái gì cơ chứ.
Con
mèo dốt nát kia có chạy hay không thì liên quan cái be*p gì đến tôi.
Mắng cho đã xong, Lộ Dương vẫn xoay người đóng cửa lại. Căn nhà này có
cách bài trí khác với ở Bạch gia, bên này có hơi đơn giản và gọn gàng
hơn, mà Lộ Dương cũng lười thưởng thức, làm xong việc là y có thể rút
lui rồi.
"Này, bánh trôi nguyên tiêu được đặt lên bàn cho chú đấy, là chồng chồng Bạch gia đưa." Lộ Dương bổ sung thêm câu sau.
Vị trí phòng ăn truyền đến tiếng bước chân, ông chú kia đang tới đây.
Lộ Dương không muốn nói thêm lần nữa, ra hiệu ánh mắt "Chú nhanh lên giùm tôi đi, để đồ ở đâu đây".
Lưu Tư Niên cười cười nói: "Vừa nãy tôi đang vẽ tranh, nốt cho xong mấy nét cuối cùng." Hắn dừng lại một chút, không nhận lấy hộp mà giơ tay lên ra hiệu: "Tay tôi có dính thuốc màu, nhà bếp ở bên này này."
Hắn đi trước dẫn đường.
Lộ Dương ở phía sau trợn trắng mắt, trong lòng nghĩ ông chú này có nhiều
thủ đoạn thật, thử động y một chút đi, cứ thử một chút xem. Nhưng sau đó vẫn đi theo vào phòng bếp.
"Có vị gì thế?" Lưu Tư Niên hỏi.
Lộ Dương: "Không biết."
Lưu Tư Niên cười, không để ý đến thái độ của bạn nhỏ này, hắn vặn vòi rửa ở nhà bếp ra rồi bắt đầu rửa sạch hai tay, ngoài miệng nói: "Làm phiền
cậu đặt vào trong tủ lạnh giúp tôi."
Hắn sợ mình vừa đi vào phòng rửa tay thì bạn nhỏ tính tình nóng nảy này sẽ chạy đi mất.
"Đúng rồi, vết thương trên tay cậu sao rồi?"
Lộ Dương đặt hộp đồ ăn vào trong rồi đóng cửa tủ lạnh lại, gương mặt lạnh
lùng nhìn ông chú đang nói kia: "Chuyện không liên quan tới chú."
"Không phải chuyện liên quan tới tôi nhưng liên quan tới mèo của tôi mà." Lưu
Tư Niên rửa tay mãi vẫn không sạch, trên tay vẫn dính màu, hắn nhíu mày, rút vài tờ giấy ăn lau sạch nước rồi thở dài nói: "Bạn nhỏ à, cậu thật
sự không cần đề phòng quá mức như vậy với tôi đâu."
Bạn nhỏ?
Lộ Dương lộ ra biểu tình ghét bỏ.
Lưu Tư Niên dở khóc dở cười: "Cậu vẫn chưa nói tên của cậu cho tôi biết nữa đâu, bạn nhỏ vị thành niên."
"Đồ đưa xong rồi, tôi đi đây."
"Được, để tôi tiễn cậu." Lưu Tư Niên nói.
Lúc Lộ Dương đi ra ngoài, Đậu Đen không biết nhảy ra từ đâu, cái bụng to
như thế rồi mà vẫn mạnh mẽ như trước, nó meo meo gọi về phía Lộ Dương,
tựa như có thể nhận ra người này chính là ân nhân cứu mạng của mình vậy.
"Con nhóc rất thích cậu." Lưu Tư Niên nói.
Lộ Dương không tiếp lời. Lưu Tư Niên lại nói tiếp: "Lúc tôi nhặt được con
nhóc này thì cả người nó đều là thương tích, lông cũng bẩn thỉu vô cùng, dù từng bị ngược đãi nhưng vẫn rất ngoan cường. Sau khi sống rồi, cứ
mỗi lần tôi cho con nhóc ăn thì nó lại không để ý đến tôi, nó rất đề
phòng, không cho phép người ta sờ vào mình, thế mà bây giờ lại chủ động
cọ cọ cậu."
Đậu Đen đang cọ cọ vào chân Lộ Dương.
Lộ
Dương muốn vuốt lông nó một phen, nhưng lại ngại ông chú đang đứng bên
cạnh nên cứng rắn nói một câu: "Đi đây." Chẳng qua là động tác lúc nhấc
chân đi lại rất là dịu dàng, thậm chí còn cọ lại nó vài phát.
Lưu Tư Niên thấy vậy cũng không nhiều lời nữa, tiễn bạn nhỏ đề phòng này đi ra ngoài.
Lúc về lại trong nhà, hắn sờ sờ đầu Đậu Đen, Đậu Đen lập tức lắc lư đầu
nhỏ, vô cùng ghét bỏ mà chạy đến ghế sofa co mình lại thành một cục. Lưu Tư Niên nhìn thuốc màu dính trên tay, cười cười nói: "Thật sự là một
chút mặt mũi cũng không cho mà."
Không biết là đang nói đến Đậu Đen hay là Lộ Dương nữa.