Toà án Wizengamot bỗng chốc chìm vào yên tĩnh. Các phù thủy im lặng nhìn cụ Dumbledore chậm rãi bước vào. Vị phù thủy thông thái không đi một
mình, mà bên cạnh còn có một lão phù thủy tóc bạc với đôi mắt xanh lam
sáng tỏ, cũng cực kỳ sắc bén và uy nghiêm.
"Cảm ơn anh Percy
Weasley đã thông báo đúng lúc. Ta thật mừng bởi anh ấy là một chàng trai rất có trách nhiệm." Cụ Dumbledore mỉm cười và hướng về phía bục thẩm
phán trên cao rồi cúi chào một cách lịch sự. "Ta cho rằng ta vẫn là một
thành viên của Ủy ban Pháp luật Wizengamot, Dolores thân mến."
"Tôi... Đúng thế." Umbridge đứng thẳng người, cái eo thô kệch phập phồng lên
xuống. Mụ nói với giọng vừa bực bội vừa bối rối: "Có lẽ tôi đã quên
thông báo cho cụ, cụ Dumbledore."
Cụ Dumbledore và Grindelwald đi tới bên cạnh Harry, chàng trai trẻ bèn ngước lên nhìn họ. Nhìn thấy họ
còn sống khỏe mạnh trong hiện thực khiến y có cảm giác như thời gian và
không gian bị xáo trộn, như thể giờ họ vẫn chỉ đang thảo luận về điểm
yếu của Voldemort ở trong quán Đầu Heo. Ngay sau đó Harry nhớ đến cái
chết của Snape, trái tim y như rơi xuống vực thẳm, nỗi đau đớn vô hạn
tức khắc bủa vây lấy y.
Bàn tay Grindelwald đặt lên vai Harry như trấn an. Sợi xích sắt đang chặn lối đi của chàng trai trẻ ngân lên dữ
tợn, nhưng chẳng mấy chốc đã trở nên ngoan ngoãn trước dao động phép
thuật của vị phù thủy già.
Harry biết vì sao Umbridge lại thấy
bối rối. Cụ Dumbledore sống lại sau khi y trở về từ năm thứ sáu, nghĩa
là thời gian trong thực tế có thể chưa đến một ngày đêm. Rõ ràng là
những bằng chứng của Umbridge đã được chuẩn bị từ trước, ký ức rằng cụ
Dumbledore còn sống đương nhiên là bị bóp méo sau khi mụ đã thu thập
xong chứng cứ.
Mụ hắng giọng, cố gắng giữ sự bình tĩnh và nghiêm
túc: "Cụ tới tham gia phán quyết sao, cụ Dumbledore? Vậy thì tiếc quá,
chúng tôi đã tuyên án đối với Harry Potter..."
"Xin bỏ qua cho sự bất lịch sự của ta." Cụ Dumbledore cắt ngang lời của Umbridge bằng
giọng hiền hòa: "Các vị đã tiến hành biểu quyết chưa?"
Umbridge
trợn trừng mắt ngạc nhiên, sau một lúc lâu mới nghĩ đến việc giải thích: "Tội ác của Potter là một sự thật đã được xác định, không cần phải biểu quyết."
"Lần này ta tới đây, chỉ bởi muốn nói với mọi người rằng việc xét xử và phán quyết đối với Harry là vô ích và hoàn toàn không
cần thiết." Cụ Dumbledore không chỉ ra lời nói của Umbridge không đúng
quy tắc cỡ nào, mà đối mặt trực tiếp với bồi thẩm đoàn đông đúc và nói:
"Bởi vì, không ai trong chúng ta phải chịu bất cứ tổn thất nào do những
thay đổi của quá khứ."
Bà Bones đẩy khẽ chiếc kính một tròng của mình, nhìn vào cụ Dumbledore với ánh mắt hết sức chăm chú.
"Điều này quá hoang đường!" Umbridge hét lớn: "Potter đã tạo nên những thay
đổi tồi tệ đối với quá khứ của chúng ta! Rất có thể anh ta đã khiến vô
số người phải gánh chịu rủi ro bởi hành động tùy tiện của mình."
"Theo ta được biết." Cụ Dumbledore dùng giọng nói vững vàng và rành mạch để
kìm lại tiếng kêu la chói tai của Umbridge: "Những thay đổi cho đến nay
rõ ràng cho thấy việc Harry làm là cứu người. Cedric, cầu thủ quidditch
xuất sắc của chúng ta; Sirius Black, thành viên Hội Phượng Hoàng vẫn
luôn chiến đấu chống lại Tử thần thực tử; Moody Mắt Điên, Tonks, các
Thần sáng của Bộ Phép thuật, và hàng chục chiến sĩ khác đã ngã xuống
trong cuộc chiến tranh mà chúng ta đã quên đi."
Vị phù thủy tóc bạc dừng lại vài giây, sau đó bình tĩnh nói tiếp: "Đương nhiên, cả ta nữa."
Những tiếng nghị luận và tiếng kêu kinh ngạc bùng lên ở khu vực bồi thẩm
đoàn. Umbridge trợn mắt há hốc miệng mà nhìn vị phù thủy già. Khuôn mặt
mụ dần hiện vẻ bừng tỉnh, mụ bắt đầu lật xấp báo dày cộp một cách điên
cuồng.
Cụ Dumbledore mỉm cười hòa nhã, nháy mắt một cách vui vẻ
với Cedric vẫn đang ngơ ngác. "Không sai, thầy cũng đã thấy phần mộ của
mình. Chẳng qua, thầy không cho rằng đó là chuyện gì đáng để phiền muộn
cả, bởi vì thầy rất thích bia mộ bằng đá hoa cương trắng. À, cả kiểu
dáng nữa, lựa chọn thật sự rất hợp ý thầy..."
"Sự xuất hiện của
cụ chỉ khiến chúng tôi hiểu thêm sự xấu xa của cỗ máy thời gian mà
thôi!" Những ngón tay của Umbridge siết chặt tờ báo một cách hung dữ,
cái nhẫn đá quý to đùng run rẩy không ngớt: "Dumbledore, thì ra cụ là
một người chết! Ký ức của chúng tôi đều đã bị Potter bóp méo, cụ còn
muốn ngụy biện gì cho anh ta nữa?"
Ông lão tóc bạc bên cạnh cụ
Dumbledore cười gằn một tiếng đáng sợ, trong đôi mắt xanh lam chỉ còn sự lạnh lẽo và quyết đoán khiếp người.
"Thì ra phù thủy nước Anh
các người mong thấy bạn đồng hành của mình chết đi hơn là nhìn họ còn
sống. Tốt nhất còn là bị gã Voldemort mà các người căm hận tột cùng kia
tự tay giết chết, chứ tuyệt đối không thể để cho một chàng trai trẻ
lương thiện và đầy ý thức trách nhiệm cứu vớt."
Kingsley không
nhịn được mà liếc nhìn Umbridge, dường như rất bất mãn vì những lời máu
lạnh của mụ đã làm liên lụy tới hình ảnh của cả giới phù thủy nước Anh.
"Tôi cũng có một câu hỏi, thưa cụ Dumbledore." Bà Bones nhìn chằm chằm vào
vị phù thủy già qua tròng kính trong suốt, vẻ mặt nghiêm nghị giống hệt
với giáo sư McGonagall. "Nếu như Harry Potter trở về quá khứ để cứu tính mạng của những người từng chết, vì sao vừa rồi anh ta không tự biện
bạch cho mình?"
Grindelwald chậm rãi trả lời thay cho cụ
Dumbledore giữa thoáng trầm mặc ngắn ngủi của cụ: "Bởi vì cậu ta cảm
thấy mình chưa làm được tốt nhất có thể, thưa quý bà. Thế nên cậu ta
đang tự trừng phạt chính mình như một kẻ ngốc."
"Nghe giọng điệu
này của ông, ông định xây đắp cho Potter một hình tượng anh hùng sầu bi
à?" Umbridge bĩu môi khinh thường, nói với giọng châm chọc nhất có thể:
"Lật ngược phải trái trắng đen, cũng không thể giúp anh ta thoát tội
được đâu. Gellert Grindelwald, đừng tưởng rằng ông từng giúp chúng tôi
chống lại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai thì có quyền làm càn."
Vẻ giận dữ hết sức rõ ràng hiện lên trong mắt Chúa tể Hắc Ám đời thứ nhất, ánh
nhìn sắc bén như lưỡi dao tức thì cắt về phía Umbridge. Giọng nói trầm
thấp của ông ta nhanh chóng sục sôi, trở nên hùng hổ dọa người: "Cô cho
rằng mình là ai? Kẻ dám ăn nói càn rỡ như thế ở trước mặt ta, chưa bao
giờ sống được qua ngày thứ hai đâu. Dolores Umbridge, ta sẽ nhớ kỹ cô."
Mụ phù thủy mập lùn thét lên một tiếng kinh hãi, âm thanh không còn véo
von giả tạo nữa mà thô ráp lạ thường. Mụ rụt người về phía sau, mặc dù
không gian nhỏ hẹp cũng không đủ để khiến mụ biến mất hoàn toàn.
Umbridge vung tay loạn xạ, run rẩy nói to: "Tôi, tôi sợ ông sao? Mau, mau áp giải Potter đến Azkaban! Ngay bây giờ!"
"Tôi e rằng bà không thể chuyên quyền được, Dolores." Bà Bones hơi lộ vẻ tức giận. Bà nói một cách lạnh lùng: "Phiên tòa của Wizengamot là nơi trang nghiêm và thần thánh. Bà muốn để cho người khác chế giễu, cũng phải cân nhắc xem chúng tôi có đồng ý hay không. Huống hồ, phán quyết của bà đối với Harry Potter vốn dĩ quá nặng, xin hãy cố gắng tuân thủ nguyên tắc
công bằng."
Umbridge mấp máy môi và trừng mắt nhìn bà Bones như
thể đang sục sạo tìm kiếm những lời phản bác độc ác. Một lát sau, mụ căm hận chuyển hướng sang cụ Dumbledore, cố sức khôi phục lại giọng nói
bình tĩnh ban đầu.
"Cho dù Potter không tạo ra thiệt hại cho hiện thực, thế nhưng việc anh ta sử dụng đồ cấm là sự thật không thể thay
đổi. Cụ Dumbledore, lẽ nào ngay cả tội danh này cụ cũng muốn gỡ bỏ giúp
anh ta ư?"
"Ta không có ý định làm vậy, Dolores ạ." Vị phù thủy
tóc bạc thông thái nhìn chăm chú lên bục Thẩm phán trên cao qua cặp mắt
kính hình bán nguyệt, cất giọng rành mạch không nhanh không chậm: "Có
điều, ta phải thẳng thắn thừa nhận rằng, chính ta đã sai khiến Harry sử
dụng cỗ máy thời gian. Cho nên, xin thứ lỗi cho ta không thể để mặc mọi
người chỉ trích trò ấy một cách sai lầm."
Harry ngẩng phắt đầu lên, thế nhưng hoàn toàn không thể nói gì dưới cái cau mày và ánh nhìn chằm chằm của Grindelwald.
"Cụ... Cụ?"
Umbridge ngạc nhiên đến mức lắp bắp, các phù thủy khác cũng phải chịu kích thích không thua gì Umbridge. Trong thoáng chốc ở khu vực bồi thẩm đoàn lại
vang lên những tiếng trao đổi lao xao.
"Cụ đã chết vào ba năm
trước rồi, cụ Dumbledore!" Mụ phù thủy hét to và vỗ mạnh tay xuống mặt
bàn, căm phẫn không thôi vì lời nói dối vô liêm sỉ ấy: "Cụ muốn nói sau
khi chết đi, cụ vẫn có thể ra lệnh cho Harry Potter ư?"
Giọng nói của cụ Dumbledore rất bình tĩnh và thản nhiên, tuy không lớn nhưng rất
nhanh đã có thể khiến mọi người yên lặng trở lại. Trong đôi mắt xanh lam của cụ ẩn chứa sự lạnh lùng, dù không giận dữ cũng đầy uy nghiêm. Nó
hiện lên hết sức rõ ràng vào những lúc cụ không mỉm cười thế này.
"Trí tuệ của một người luôn có hạn, Dolores ạ, cô chính là một ví dụ rất
tốt. Người phát minh ra cỗ máy thời gian và một người bạn quá cố của ta
có mối quan hệ rất sâu xa... Nếu như các vị muốn biết, thì ông ấy chính
là Nicolas Flamel." Vị phù thủy phe sáng giải thích với đông đảo các phù thủy có mặt trong phiên toà một cách lịch sự. Cụ nói tiếp: "Từ Nick, ta đã biết được sự thần kỳ của cỗ máy thời gian. Để đảm bảo cho thắng lợi
cuối cùng của chúng ta, ta đã để lại bí mật về cỗ máy ấy cho Harry. Nói
cách khác, dù Harry thông minh nhưng nếu không có sự trợ giúp của
Kingsley và quý cô Granger, thì sao trò ấy có thể phá được phép thuật
bảo vệ hùng mạnh mà Bộ Phép thuật đã bố trí từ đầu chứ? Điều duy nhất ta chưa nghĩ tới là, tận hai năm sau Harry mới phát hiện ra được thông tin mà ta để lại."
Tòa án hoàn toàn rơi vào im lặng, ngay cả tiếng ai đó dịch chân cũng có thể được nghe thấy rõ ràng.
Khuôn mặt Umbridge sung huyết thành màu đỏ gạch xấu xí, không thể nói rõ là
mụ đang thấy hưng phấn hay thảm bại nhiều hơn. Mụ hoàn toàn bỏ qua
Harry, cứ thế nhìn chòng chọc vào cụ Dumbledore. Nghĩ cũng phải, so với
việc lật đổ Kẻ Được Chọn trẻ tuổi với thủ đoạn xem như non nớt, thì việc có thể đẩy hoàn toàn cụ Dumbledore xuống khỏi cái ngôi cao thần thánh
chắc chắn là hấp dẫn và vui sướng hơn nhiều.
Vị phù thủy tóc bạc
nhìn về phía bà Bones với ánh mắt hoà nhã, nói nhẹ nhàng: "Amelia, bây
giờ có thể kết thúc phiên tòa xét xử Harry trước được chứ? Phán quyết
của các vị là gì?"
Bà phù thủy nghiêm nghị tỉ mỉ hơi mím môi, suy nghĩ một hồi rồi nói lớn: "Người đồng ý với bản án giam giữ chung thân
mà Dolores đưa ra, xin mời giơ tay."
Chỉ có lác đác vài người giơ tay lên một cách dè dặt. Hai mắt Umbridge tỏa sáng, chẳng ngờ mụ lại
không hề có hành động phản đối.
Bà Bones nâng cằm lên, đưa ra một ý kiến khác: "Người đồng ý khiển trách là chính, chỉ cách chức vị Bộ
trưởng Bộ Phép thuật và tước quyền tranh cử về sau của Harry Potter, xin mời giơ tay."
Phần lớn mọi người, bao gồm của Kingsley, đều giơ
tay lên. Bà Bones gật đầu một cách trịnh trọng, chính thức công bố kết
quả phán quyết.
Sợi xích sắt khóa lại cái ghế tự động rũ xuống.
Harry chậm rãi đứng lên, đối mặt với cụ Dumbledore và Grindelwald nhưng
lại không biết nên biểu đạt tâm trạng của mình thế nào. Lòng y nửa là sự cảm kích xen lẫn với lo lắng, nửa là nỗi mất mát mơ hồ.
Umbridge rướn người về phía trước, đôi mắt to sáng lên long lanh. Mụ vắt hết óc
để giúp ông lão thông thái nghĩ ra tội danh, rồi bật cười khanh khách
chói tai.
"Cụ đã tìm một phù thủy hắc ám tiếng xấu rành rành đến giúp mình, cụ Dumbledore. Cụ đã thả Grindelwald ra khỏi Nurmengard."
Grindelwald cười gằn một tiếng, Umbridge tức khắc hơi rụt người lại theo phản xạ.
"Đúng vậy." Cụ Dumbledore gật đầu và nói một cách hăng hái: "Ông ấy có điều
kiện khi giúp ta, Dolores thân mến. Thứ nhất, là tự do. Thứ hai, là công khai với thế giới về công trạng của ông ấy."
"Chuyện đó là không thể!" Umbridge phất tay với vẻ chán ghét, lần này có không ít phù thủy đều lên tiếng tán đồng.
Mụ phù thủy chống khuỷu tay xuống cái mặt bàn rắn chắc, nửa người trên đã
sắp vượt ra khỏi mép bàn. Nét mặt mụ trở nên mơ màng, khiến người ta
nhìn mà dựng tóc gáy: "Sao cụ lại muốn nhờ Grindelwald giúp mình, hả cụ
Dumbledore? Có phải là bởi cụ dự định sau khi diệt trừ
Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai, thì sẽ cùng Chúa tể Hắc Ám đời thứ nhất chiếm
lĩnh giới phép thuật không?"
Suy đoán viển vông lạ kỳ ấy cũng không khiến cụ Dumbledore tức giận. Cụ mỉm cười, không nhìn Grindelwald.
"Ta tin rằng hiện giờ hai chúng ta đều không còn dã tâm ấy nữa. Còn về
chuyện sao ta lại muốn nhờ ông ấy, đó là một sự lựa chọn rất đơn giản,
Dolores ạ, bởi vì Gellert là bạn đời của ta."
Đây chắc chắn không phải một câu trả lời đơn giản, có thể thấy rõ điều ấy thông qua tiếng
ồn ào như sóng gầm tức khắc bùng lên bên trong tòa án.
Cụ
Dumbledore vẫn bình tĩnh như trước, thậm chí cụ còn nở một nụ cười ấm
áp. Cedric sững sờ, vẻ mặt anh trông như thể giấc mộng tình yêu và hòa
bình nào đó vừa bị phá tan. Harry hết sức ngạc nhiên, lòng đầy cảm động, nhưng tiếp đó trái tim y lại không kìm được mà nhói đau.
Grindelwald mấp máy môi nhưng không phát ra được âm thanh gì. Chúa tể Hắc Ám đời
thứ nhất đã hoàn toàn mất đi sự cứng rắn và lạnh lùng dọa người. Ông ta
nhìn chăm chú vào cụ Dumbledore, đôi mắt màu lam nhạt đã lấp loáng ánh
nước.
– Tôi muốn sự tha thứ của ông, Albus.
Điều kiện thứ
ba cho tới nay vẫn luôn bị cụ Dumbledore né tránh, giờ đã có được đáp án còn tốt đẹp hơn cả mong ước của ông ta. Sự nhẫn nhịn và chờ đợi mà ông
ta kiên trì chịu đựng, cuối cùng đã được công nhận và đáp lại. Tấm lòng
của Albus đã được bộc bạch rõ ràng trong câu nói tương đương với từ bỏ
hết thảy này. Grindelwald bỗng cảm thấy, cho dù ông ta phải chết đi ngay khoảnh khắc này, thì cũng hoàn toàn không có gì tiếc nuối.
Umbridge nổi giận đùng đùng đứng lên, nhưng cụ Dumbledore đã lên tiếng trước khi mụ kịp nói gì.
"À, hẳn là ta đã từng nói nói điều này trong quá khứ, Dolores ạ. Có cần ta
nhắc lại lần nữa không? Ta ghét phải bó tay chịu trói."
Hiểu rõ ý đồ của cụ Dumbledore, trước khi cùng biến mất với "bạn đời" của mình,
Grindelwald nhanh chóng nói khẽ với Harry: "Black và Lupin trở về rồi,
Harry à. Về nhà đi, biết đâu cậu sẽ phát hiện..."
Grindelwald
nhìn thấy cụ Dumbledore đưa tay về phía mình thì ngậm miệng lại. Toà án
Wizengamot trở nên hoàn toàn hỗn loạn. Hai vị phù thuỷ tay trong tay
nhân cơ hội ấy bèn bỏ trốn mất tăm.
"Bọn họ trốn rồi! Trốn rồi!"
Umbridge hét lên với Kingsley bằng giọng the thé trước nay chưa từng có: "Các anh sẽ đi bắt bọn họ, đúng không? Grindelwald và Dumbledore!"
"Đương nhiên, bọn tôi sẽ đi." Kingsley nhíu mày, nói một cách chậm rãi và thờ
ơ: "Tôi sẽ cử Moody và Tonks đi, cô có ý kiến gì không?"
Không ai muốn can thiệp vào hướng đi của Kẻ Được Chọn nữa, đương nhiên họ cũng
sẽ không nhận thấy sau khi cụ Dumbledore và Grindelwald xoay tròn và
biến mất tại chỗ, Harry cũng đã rời khỏi Bộ Phép thuật.
Số 12
quảng trường Grimmauld vô cùng vắng vẻ. Harry chậm rãi đi lên cầu thang. Bầu không khí chỉ toàn sự lạnh lẽo, không nghe thấy được tiếng cười
sảng khoái của Sirius và tiếng phụ hoạ ấm áp của Remus. Chàng trai trẻ
đẩy cửa phòng mình ra, sững sờ nhìn gian phòng ngăn nắp sạch sẽ không
một bóng người. Y bước vào, lại không biết nên làm gì tiếp. Ánh mắt y
bắt đầu nhìn quét quanh căn phòng, tỉ mỉ từng chút một. Dù muốn trốn
tránh thế nào đi chăng nữa, đôi mắt xanh của y vẫn đối diện với bức
tranh được treo trên tường.
Harry tiến về phía trước, vươn những ngón tay nhuốm máu đến vuốt khẽ khung tranh. Y cúi đầu, hai vai run khẽ khó mà nhận ra.
Sirius và Remus trở về rồi sao? Tốt quá. Grindelwald bảo y về nhà, là mong y
tận mắt nhìn thấy người thân bình an vô sự thì sẽ không quá đau buồn ư?
Chàng trai trẻ mím chặt môi, cố nén dòng nước đong đầy trong hốc mắt, mở thật to hai mắt để ngăn cản sự yếu mềm.
Thế nhưng y vốn không
kiên cường như người khác hằng kỳ vọng. Ngón tay y bị đè ép như vậy thì
máu lại trào ra, dính loang lổ lên bức tranh trống rỗng.
Cụ
Dumbledore đã giúp y, nhưng trong lòng y có một phần đang gào thét từ
chối. Bởi vì.... Thật ra Azkaban cũng không có gì không tốt. Bị Giám
ngục hút sạch tất cả niềm vui sướng thì y sẽ không còn tinh thần để ôn
lại những dịu dàng trong quá khứ. Nếu mỗi ngày đều ở trong hầm băng lạnh lẽo thì sẽ không khát vọng sự ấm áp xa xỉ.
Có tiếng bước chân
lặng lẽ tới gần, quen thuộc đến nỗi tưởng như một giấc mơ. Harry không
dám xoay người lại, sợ trong khoảnh khắc quay đầu ấy mọi sự tưởng tượng
đều sẽ tan thành mây khói.
"Harry Potter." Một giọng nói trầm thấp mượt mà, đẹp đẽ như tiếng thì thầm trong mơ vang lên phía sau lưng y.
Bức tranh trống không bỗng không còn chút hấp dẫn nào nữa. Chàng trai trẻ
mờ mịt nhìn những ngón tay mình lần lượt rụt lại khỏi khung tranh như có ý thức riêng, hai bàn tay siết lại thành nắm đấm, buông thõng bên
người. Chưa từng có cử động nào tiêu hao nhiều dũng khí như bây giờ.
Harry dồn hết toàn bộ sức mạnh để đè nén bản thân, hít thở thật sâu rồi
chuyển động cơ thể một cách cực kỳ chậm rãi.
Khoé miệng người đàn ông mặc áo chùng đen vẫn mang nét cười hơi giễu cợt như trước nay, đôi
mắt đen nhánh lại vừa sáng ngời vừa dịu dàng. Snape khoanh hai tay trước ngực và nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ, cố ý liếc nhìn y từ trên
xuống dưới mấy lượt. Đôi môi mỏng của hắn mím lại thành một đường cong
khẽ, như thể đang cố nén nụ cười.
"Em đang tìm ai thế?"
Giây tiếp theo Snape được ôm siết lấy trong vòng tay của cái người vừa lao
tới như tên bắn. Hắn không chịu nổi cú va chạm chẳng hề kiềm chế từ
chàng trai trẻ đang kích động, cả hai cùng ngã xuống sàn nhà.
Nụ
hôn nồng nàn ập tới trước khi Snape kịp nói thêm bất cứ điều gì. Harry
đè trên người hắn, hai bàn tay giữ chặt lấy hắn một cách vững vàng, môi
lưỡi nóng bỏng khẩn cấp chiếm lấy đôi môi mỏng. Một nụ hôn truyền đạt
quá nhiều tình cảm. Thế cho nên Snape không cầm lòng được mà thở dốc,
giơ tay ôm lấy chàng trai trẻ cả người đang phát run.
Đây là hiện thực. Harry hơi nhấc người lên, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt giáo
sư Độc dược một giây phút nào. Y không ngừng tự nói với chính mình, đây
là hiện thực.
Như thể để kiểm chứng, y lại dùng cơ thể tiếp xúc
với đối phương, nỗi niềm cảm động và sự hoài nghi như sóng lớn ngập trời nuốt chửng lý trí của y.
Sirius xông vào thì thấy ngay cảnh
tượng hai người đang quấn quýt tay chân, người đàn ông Griffindor xuýt
rớt cả cằm xuống đất. Gã kêu lên với giọng gần như rên rỉ: "Ôi Merlin,
nhất định là ngài đang nói đùa!"
Lupin cũng xuất hiện trong tầm
mắt của Harry chỉ sau hai nhịp bước chân. Người đàn ông tóc nâu dịu dàng chỉ ngạc nhiên trong thoáng chốc rồi mỉm cười vỗ nhẹ vai Sirius và nói: "Chân Nhồi Bông, không phải cậu nói cậu biết chắc chắn là Harry có
người yêu rồi sao?"
"Harry thể hiện ra rõ ràng như vậy... Thế
nhưng... Ai ngờ được đó lại là Snape chứ!" Sirius ôm đầu gầm khẽ với
điệu bộ buồn bực: "Nếu như mình biết, mình không đời nào cứu hắn!"
Những lời này rõ ràng đã chọc trúng ngài giáo sư áo đen. Người đàn ông kiêu
ngạo ấy đẩy chàng trai trẻ ra, đôi mắt đen híp lại như phóng ra những
lưỡi dao sắc bén. Harry vội vã chen lời trước khi hai kẻ đối đầu bắt đầu cãi vã: "Cha đỡ đầu, ôi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Sirius đảo mắt nhìn trần nhà, có lẽ nhận ra bản thân vẫn không thể nào trách
móc nặng nề gì con đỡ đầu của mình được, bèn nhìn chằm chằm vào họ rồi
kể lại một cách chậm rãi.
"Sau khi chú trở về quá khứ, dựa theo
lời con nói, chú không thay đổi bất cứ chuyện gì, chỉ chờ cứu Mơ Mộng
Ngớ Ngẩn. Đêm hôm ấy chú đã giúp Remus giải quyết xong Greyback. Thế
nhưng tiếp đó bọn chú còn chưa kịp nghỉ lấy hơi thì thời không lại bỗng
nhiên vặn vẹo. Cái cảm giác ấy thật sự khiến người ta phiền muộn."
Sirius tạm thời dời ánh mắt khỏi hai người họ, cau mày nói tiếp: "Không
làm được gì hết mà chỉ có thể trơ mắt nhìn. Không gian chuyển biến quá
nhanh. Vào lúc chú đang hết sức cáu kỉnh thì chú phát hiện ra, mình và
Remus đang đứng trước mặt Voldemort."
Harry mở to hai mắt. Tình
huống này... Hẳn là kết quả khi y huỷ hoại cỗ máy thời gian, sau đó cỗ
máy mất khống chế? Hoá ra nó đã gây ảnh hưởng đến cả Sirius và Remus
cũng đang sử dụng cỗ máy.
Lupin nhìn Snape vẫn đang mang biểu cảm sâu xa khó lường, không khỏi mỉm cười và nói: "Lúc đó bọn thầy nghe
thấy Severus nói với Voldemort, 'Tôi yêu cậu ấy', không biết tại sao
Sirius lại đột nhiên ếm một bùa Che chắn ở giữa hai người họ. Nói sao
nhỉ... Nếu như bùa chú được tung ra chậm hơn một giây thôi thì đã không
chặn được Lời nguyền Giết chóc của Voldemort. Lời nguyền không thể tha
thứ ấy đã bị Sirius ngăn cản, Voldemort rất tức giận quay sang đối phó
với bọn thầy. Dĩ nhiên, hai ta đã rất thức thời mà núp đi. Khi gã quay
lại tìm Severus thì phát hiện ra Severus cũng biến mất rồi."
Hiếm khi Sirius không đấu mắt với Snape nữa, mà vỗ tay cười nói sang sảng:
"Đương nhiên là Voldemort giận điên lên, nhưng bọn chú không tiếp tục
chơi đùa với gã nữa, thời không xoay chuyển đã đưa bọn chú trở về hiện
thực. Sau khi trở về bọn chú lập tức liên lạc với cụ Dumbledore, lúc đó
cụ ấy và Snape đều đã ở Hogwarts.... À, đúng rồi! Harry à, sau khi đưa
bọn chú trở về thì cỗ máy thời gian đã tắt lịm hoàn toàn rồi. Sợ là sau
này không thể dùng được nữa."
"Có sao đâu chứ?" Chàng trai trẻ
không để ý đến tròng mắt như sắp lồi ra của Sỉius, cứ thế nắm lấy tay
Snape rồi mỉm cười dịu dàng và xán lạn: "Con sẽ không bao giờ sử dụng nó nữa."
Người yêu dấu mà họ từng mất đi đều đã trở về bên cạnh, chẳng còn điều gì khiến người ta biết ơn hơn thế nữa.
Có lẽ do đã trải qua quá nhiều chuyện trong quãng thời gian ngắn ngủi này, Harry cảm thấy mình có thể hiểu được vì sao lúc đó Sirius lại kịp thời
ra tay cứu giúp. Một trái tim ngập đầy thù hận và một trái tim đã tìm
lại được tình yêu, cho dù cùng đối mặt với một sự việc thì phản ứng cũng sẽ không giống nhau. Tuy cha đỡ đầu của y luôn miệng nói biết thế từ
sớm thì đã không giúp Snape. Thế nhưng vào khoảnh khắc ấy, Sirius nắm
chặt tay Remus – người khó khăn lắm mới cứu lại được, nghe thấy Snape
nói ra tiếng yêu thì đoán chừng suy nghĩ của gã lúc ấy là... "Hoá ra hắn cũng có người trong lòng", phải không?
Chưa có lúc nào Harry
thấy may mắn bởi mọi sự thay đổi đã được tích luỹ từ trước tới nay giống như lúc này. Nếu như không phải Snape từng giải thích giúp Sirius trong chuyện Đuôi Trùn hồi năm thứ ba, mối quan hệ thù ghét lẫn nhau giữa họ
sẽ không được cải thiện. Nếu như Lupin không ra đi vào năm thứ sáu, y sẽ không nghĩ tới chuyện để Chân Nhồi Bông trở về quá khứ cứu Mơ Mộng Ngớ
Ngẩn. Mà nếu như y không trải qua nỗi đớn đau khổ sở do cỗ máy thời gian mất kiểm soát, thì Severus đã không thể trùng hợp được Sirius bỗng dưng xuất hiện giúp đỡ một tay.
Quá nhiều sự trùng hợp và tình cờ kết hợp lại với nhau, có phải không còn là ngẫu nhiên nữa hay không? Có lẽ
số phận thật sự đang âm thầm che chở cho họ từ chốn thẳm sâu, khảng khái ban tặng cho người vẫn luôn kiên trì không chịu từ bỏ phần thưởng mà họ mong muốn nhất.
"Này!" Trước khi kéo Lupin rời đi, gã Gryffindor tuấn tú lầm bầm châm chọc với người đàn ông Slytherin đang khoanh tay
và nghếch cao cằm: "Coi như là trả lại cho anh, mối ân tình hồi chuyện
của Peter. Giờ chúng ta hoà nhau, đừng quá cảm kích tôi."
Snape phát ra một tiếng khịt mũi khinh miệt, liếc mắt nhìn Sirius rồi trả lời với giọng lãnh đạm: "Anh nghĩ rằng tôi sẽ à?"
Cửa phòng được Lupin đóng lại một cách chu đáo. Harry nhân lúc Snape không
kịp đề phòng bèn hỏi khẽ: "Severus, anh nói với Voldemort, anh yêu em?"
Khuôn mặt Snape đỏ lên vì tức giận, dường như hắn thấy cực kỳ phản cảm với
giọng nói tràn đầy hạnh phúc và sự tự mãn của Harry. Hắn hỏi ngược lại
với vẻ hết sức nghiêm nghị: "Thế thì sao?"
Chàng trai trẻ mỉm
cười, đưa hai cánh tay quấn lấy eo đối phương, và rồi bao phủ đôi môi
cay nghiệt của người dấu yêu mất đi rồi lại tìm về được của mình trong
một nụ hôn mềm mại, chẳng thể đợi chờ.