Harry bước xuống bậc thềm đá trơn nhẵn. Y quá kinh ngạc, cho nên khi đã
đứng ở trước mặt vị phù thủy già rồi y mới nhận ra mình vẫn đang há hốc
miệng. Chàng trai trẻ vội vàng dừng động tác thiếu lễ phép của mình lại, thế nhưng ngay sau đó y lại không kìm được mà mở miệng hỏi: "Thưa thầy, chuyện gì đây ạ?"
Vị phù thủy phe sáng không trả lời y ngay mà
nhìn chăm chú vào y bằng đôi mắt ánh nét mừng rỡ và ngợi khen, nói nhẹ
nhàng: "Mũi con, Harry à, trông có vẻ không hợp mỹ quan cho lắm."
Cụ Dumbledore giơ đũa phép tới trước mặt chàng trai trẻ và gõ nhẹ. Harry
vuốt sống mũi đã được chữa lại lành lặn nhẵn nhụi của mình, nói câu cảm
ơn mơ hồ.
Không biết từ lúc nào Aberforth đã bưng mấy chén trà
ra từ trong bếp. Harry không chắc mình có dám uống nó hay không, bởi vì
ánh mắt Grindelwald nhìn chén trà được đặt trước mặt mình trông như thể
đang nhìn kẻ thù không đội trời chung.
"Nên bắt đầu từ đâu nhỉ?" Cụ Dumbledore mỉm cười nhìn khuôn mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ của Grindelwald: "Có thể nhờ ông giải đáp cho Harry được không, Gellert?"
Ngài
cựu phù thủy hắc ám rốt cuộc cũng dời sự chú ý khỏi chén trà của
Aberforth, đưa đôi mắt xanh lam thông tỏ nhìn sang Harry. Ông ta suy tư
một hồi rồi chậm rãi lên tiếng: "Chuyện khá phức tạp, con trai ạ, nhưng
ta nghĩ cậu cũng đoán được đại khái rồi, dù sao cậu cũng được xem như
thông minh. Nói đơn giản thì, ta và Albus đã giúp Voldemort thiết kế một con đường dẫn đến thất bại."
"Đó là...?" Sự việc phát triển cho đến nay, Harry đã lờ mờ nhận thấy có vài chỗ lạ lùng. Y quyết định cho
dù để lại ấn tượng ngu dốt trong lòng Grindelwald thì cũng phải hỏi cho
tới cùng: "Nó có liên quan đến sự mất tích của ngài và thầy Dumbledore
ư?"
"Có liên quan một chút." Giọng nói của Grindelwald bắt đầu
trở nên mất kiên nhẫn, bởi vì Aberforth đã quay lại bàn sau khi đặt khay xuống, đồng thời ném cho Chúa tể Hắc Ám đời thứ nhất một cái nhìn hung
dữ.
"Harry này, có lẽ con đã biết Voldemort không tin vào sức
mạnh của Hòn Đá Phục Sinh. Gã cho rằng thứ không thể hiểu rõ và nắm giữ
hoàn toàn thì sẽ không tồn tại lâu dài." Cụ Dumbledore thấu hiểu lòng
người bèn tiếp lời Grindelwald, cặp kính hình bán nguyệt ánh lên lấp
lóe: "Nhưng sự thật là, sức mạnh của Hòn Đá Phục Sinh sẽ không bị suy
kiệt. Và nó sẽ không biến mất cho đến khi Voldemort chết đi."
Chàng trai trẻ hơi hé môi, lòng đầy ngờ vực nhưng lại không nói nên lời.
"Đúng thế, nếu như gã Tom tự cao tiếp tục mượn sức mạnh của Hòn Đá Phục Sinh
và sử dụng nó mãi mãi, thầy nghĩ không ai trong chúng ta là đối thủ của
gã... Quả là nản chí khi phải thừa nhận điều này, Harry ạ. Thế nhưng
tính cách của Voldemort có một khuyết điểm trí mạng, con nhớ chứ? Gã chỉ tin tưởng chính mình. Chúng ta phải nghĩ cách khiến gã chủ động vứt bỏ
phần thần bí ấy. Vì thế khi gặp gã, thầy ám chỉ gã đã dần suy yếu. Thông qua miệng Bellatrix, Grindelwald truyền lời tới gã rằng Hòn Đá Phục
Sinh không thể bù đắp được chỗ thiếu hụt trong linh hồn. Voldemort bắt
đầu hoài nghi. Gã vốn đã không thể hoàn toàn tin tưởng vào những điều
tốt đẹp không rõ nguồn gốc xảy đến với mình, huống chi đó còn là sức
mạnh mà gã vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo. Gã Chúa tể Hắc Ám thật ra đã
không ai địch nổi lại trở nên nôn nóng và bất an, Harry ạ. Gã muốn gặp
mặt Gellert, bởi gã suy đoán sự hiểu biết của Gellert về Bảo bối tử thần có thể giúp gã vạch ra được nhược điểm của mình."
Vị phù thủy
phe sáng mỉm cười, nét tinh quái và dí dỏm thoáng hiện trong đôi mắt
xanh lam: "Thật mỉa mai phải không? Voldemort ở thời điểm đó vốn không
có điểm yếu nào, đáng tiếc sự hoài nghi thận trọng của gã trái lại đã
góp phần tạo nên lỗ hổng."
"Voldemort ở thời điểm đó?" Harry lẩm bẩm nhắc lại rồi nhìn thẳng vào cụ Dumbledore: "Thế nghĩa là, Voldemort lúc này đã khác rồi ạ?"
"Bởi vì gã quá sợ chết." Grindelwald
bĩu môi, nói với sắc mặt u ám: "Gặp mặt gã chẳng phải trải nghiệm vui
sướng gì, ta căm ghét việc phải tỏ ra yếu kém trước mặt một kẻ địch mà
ta khinh thường. Harry Potter, e rằng cậu không biết phương thức hủy
diệt linh hồn đã trở thành bóng ma trong lòng Voldemort. Ta đã dùng câu
chữ mập mờ để nhắc nhở gã, gã sẽ bại bởi linh hồn. Voldemort hoàn toàn
tin vào điều ấy, đồng thời vừa hận vừa sợ chuyện cậu định cùng chết với
gã."
Chàng trai trẻ ngạc nhiên mấp máy môi, vừa muốn giải thích thì Grindelwald đã phất tay ngắt lời y.
"Ta biết cậu dự định làm gì, Harry. Từ khi cậu trả lời câu hỏi của ta về
nguyện vọng trong lòng cậu, ta đã đoán được rồi. Một đáp án không vụ lợi và cao thượng đã đủ để truyền đạt quyết tâm của cậu tới ta và Albus.
Cậu bình thản, thậm chí là vui lòng đón nhận cái chết. Tom Riddle đã
thua thảm hại rồi. Quyết tâm của cậu đã khiến Voldemort khiếp đảm, trong thâm tâm gã biết chắc đó không phải câu nói đùa. Dựa theo phương hướng
mà ta vạch sẵn cho, gã hết sức thông minh, đã biết đường nghĩ tiếp."
Grindelwald dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát. Harry nhíu mày, hơi chán ngán nản
lòng: "Nhưng Voldemort đã lấy đi mảnh linh hồn trong người tôi rồi.
Chúng đã dung hợp lại với nhau, tôi đã mất đi cơ hội cùng hủy diệt với
gã."
"Chính ta đã khiến cậu mất đi cơ hội ấy." Grindelwald chừng như rất phấn chấn khi nói điều này. Ông ta nghiêm túc tìm kiếm bất cứ
sự thay đổi nào trong nét mặt của chàng trai trẻ, nói nhanh: "Harry, đây chính là phương hướng mà bọn ta vẫn luôn dụ dỗ gã."
Nhịp tim
của Harry không kìm được mà tăng nhanh, hy vọng của y đã được khẳng định – việc thu lại những mảnh hồn không thể giúp Voldemort tăng thêm sức
mạnh. Y đã để Chúa tể Hắc Ám được như ý, dẫu cho mảnh hồn ấy là thứ y
căm ghét. Nhưng giờ lời nói của Grindelwald tựa như tia sáng mở ra một
cánh cửa chính nghĩa khác, chân tướng mà y hằng khát vọng cũng lấp ló
hiện ra.
"Chúng ta nên làm thế nào đây?" Cụ Dumbledore bước tới
và ngồi xuống chiếc ghế gỗ ọp ẹp bên cạnh bàn. Ánh mắt Grindelwald trở
nên mềm mại, dõi sát theo cụ. "Từ sau khi Gellert giải thích với thầy
rằng sức mạnh của Hòn Đá Phục Sinh sẽ tồn tại mãi mãi, thầy đã nghĩ,
chúng ta nên làm thế nào đây? Gã đã dựa vào sức mạnh bí ẩn ấy để đánh
bại thầy, có phải điều ấy nghĩa là chúng ta không có cách nào để đối đầu với gã không? Harry, thầy không mong sẽ thấy con hiến dâng sinh mạng
mình để cứu vớt bọn ta – những người vốn đã chết đi. Nếu như trong trận
chiến này cần có ai đó bị Thần Chết đón đi, thầy cho rằng người đó nên
là thầy."
"Thật biết ơn lòng xót thương của các vị thần." Có lẽ
Grindelwald rất không thích nghe cụ Dumbledore nói những lời này, ông ta ngắt lời cụ bằng giọng điệu lãnh đạm và đầy bất mãn rồi quay qua phàn
nàn với Harry: "Việc bọn ta có thể làm rất ít, con trai ạ. Bọn ta không
thể quyết đấu một chọi một với Voldemort. Giả như bọn ta bại trong tay
gã thì việc ấy sẽ giúp gã nhận ra được sức mạnh vô hạn mà Hòn Đá Phục
Sinh ban tặng. Cũng không thể sử dụng thế lực trong tay để phát động
cuộc chiến tranh không hề có chút cơ hội thắng nào. Hội Phượng Hoàng có
một số phù thủy thực lực không tồi, nhưng dẫu sao vẫn ở thế yếu. Nếu ta
tập hợp lại những thuộc hạ cũ còn sót lại và đại quân âm thi, thì có thể còn có phần thắng, nhưng hiển nhiên Albus cũng không muốn thấy chúng."
"Ồ, tôi cho rằng anh trai tôi hẳn là người duy nhất không muốn thấy chúng,
đúng không?" Aberforth nói với giọng trào phúng chua ngoa: "Đám âm thi
trắng ởn khủng bố rợn người, thật đáng yêu biết bao!"
Grindelwald vẫn luôn giả vờ không thấy Aberforth cũng ngồi ở bên cạnh, lúc này rốt
cuộc không nén nổi căm tức mà nói lạnh lùng: "Làm ơn đừng chen lời có
được không? Hoặc là nhân từ chút nữa, cho chúng tôi cơ hội ở riêng đi."
Aberforth trừng mắt nhìn Grindelwald một cách thô lỗ, bộ dáng trông hết sức đáng
sợ: "Sao tôi phải đi? Đây là quán rượu của tôi."
Cụ Dumbledore rất hào hứng quan sát sự đối chọi gay gắt giữa hai người, dường như không hề có ý định khuyên nhủ.
Trong đầu Harry bỗng dưng có một suy nghĩ rất quái đản, có lẽ cụ Dumbledore
cố tình chọn quán Đầu heo để ẩn náu? Mấy tháng nay, sợ là Grindelwald
cũng không dễ chịu gì?
"Voldemort hết sức ngông cuồng ngạo mạn,
chúng ta không thể cứng rắn đối chọi, thì chỉ có thể dùng biện pháp
mềm." Grindelwald đột nhiên quay sang tiếp tục giải thích với Harry, vẻ
mặt của ông ta trông như thể vừa bị ép nuốt một con ruồi bay loăng
quăng: "Ta nói với gã ta muốn đưa Albus rời khỏi trung tâm cơn bão táp
sắp bùng lên. Voldemort đương nhiên cho rằng bọn ta muốn rút lui. Điều
này cũng không sai, không chỉ mình gã cần nghỉ ngơi dưỡng sức. Mất đi
đối thủ, trái lại Chúa tể Hắc Ám sẽ không quá nôn nóng trong việc chinh
phục giới phép thuật. Ta tin rằng chỉ riêng nước Anh thì chưa đủ để thỏa mãn dã tâm của gã."
"Ngài đã đúng." Harry nhún vai và đáp:
"Nghe nói gần đây gã đang xây dựng quân đội của mình. Ngoài Tử thần thực tử ra, còn có người khổng lồ, người sói và đại đội âm thi. Chẳng qua kỳ quái là, lần này đánh vào Hogwarts, Voldemort chỉ dẫn theo Tử thần thực tử."
Cụ Dumbledore và Grindelwald nhanh chóng nhìn nhau, nét
thấu hiểu lóe lên trong mắt cả hai. Điều này trái lại chỉ làm tăng thêm
sự lo lắng và tò mò trong lòng Harry.
"Voldemort đối xử với thứ
mình không coi trọng vừa lạnh lùng vừa thô bạo, cũng không chịu bỏ chút
công sức nào để hiểu về thứ mình chẳng thèm để tâm." Ngài hiệu trưởng
tóc bạc than khẽ: "Bất kể là tình yêu, sự trung thành, hay là trái tim
đơn thuần, gã đều chẳng hiểu được mảy may. Gã quá ỷ lại vào phán đoán và quyết định của mình, không nghe lọt lời khuyên nhủ của người khác, chỉ
nghe thấy được sự châm chọc hoặc phản bội. Khi Tom biết được từ Gellert
rằng sức mạnh của Hòn Đá Phục Sinh cuối cùng rồi sẽ tan biến, điểm yếu
của gã lại là linh hồn, Voldemort giỏi về lựa chọn đã tức khắc đưa ra
đánh giá, Harry ạ. Gã đã từ bỏ Hòn Đá Phục Sinh, quyết định dung hợp lại linh hồn đã chia năm xẻ bảy của mình."
"Từ bỏ hay không..."
Harry đưa ngón tay sờ lên vết sẹo trên trán mình, nói chậm rãi: "Chẳng
phải Hòn Đá Phục Sinh vẫn còn ở trong cơ thể gã sao?"
Cụ
Dumbledore mỉm cười, hết sức kiên nhẫn mà giải thích mối nghi hoặc cho y một cách nhẹ nhàng: "Hòn Đá Phục Sinh thỏa mãn nguyện vọng của mảnh
linh hồn vỡ vụn ban đầu của Voldemort, cho gã một sinh mệnh và xác thịt
xa rời cái chết, đồng thời giấu mảnh linh hồn bên trong chiếc nhẫn kia ở chỗ sâu nhất, cho nên sức mạnh khổng lồ ấy mới không bao giờ cạn kiệt.
Nhưng khi mỗi một mảnh linh hồn còn lại lần lượt trở về trong cơ thể
Voldemort, mỗi mảnh đều có ý thức tự chủ giống như mảnh bên trong chiếc
nhẫn, thì sự tồn tại của Hòn Đá Phục Sinh sẽ bị suy yếu đi rất nhiều,
thậm chí có thể nói nó đã mất đi tác dụng vốn có.
"Harry à, thầy và Gellert không muốn thấy con có cơ hội hi sinh chính mình. Ông ấy đã
ếm thần chú lên chiếc cúc áo con đưa cho ông ấy để giúp Voldemort tìm
được con, hấp thu mảnh linh hồn trong cơ thể con. Như thế vừa ngăn chặn
khả năng con muốn cùng hủy diệt với gã, vừa khiến Voldemort hoàn toàn
trở thành một người phàm bằng xương bằng thịt, cùng lúc triệt để ép gã
vứt bỏ sức mạnh của Hòn Đá Phục Sinh. Nỗ lực muốn khiến linh hồn hoàn
chỉnh của gã dẫu đã trả lại cho cơ thể phần nhiều lý trí và sự tỉnh táo
vốn có, nhưng so sánh với lúc thầy giao đấu với gã... Thực lực đó đã suy giảm rất nhiều rồi, không còn là bất khả chiến bại nữa. Harry, nếu như
kế hoạch của hai ta đã mang đến cho con nguy hiểm và sự giày vò, xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của hai ta."
"Không, chuyện ấy không sao
đâu ạ." Harry bình tĩnh nhìn cụ Dumbledore, mấy giây sau y vẫn không kìm chế được nỗi ngờ vực trong lòng mà hỏi: "Thưa thầy, những điều này đã
vượt khỏi phạm trù phép thuật huyền bí rồi đúng không ạ? Trong quá khứ
chưa từng có ai ở trong tình huống phức tạp như Voldemort, vậy thì những điều thầy nói, hẳn chỉ là suy đoán mà thôi?"
"Đúng thế, Harry
à, đó là phỏng đoán mà chúng ta đã từng bước nghĩ ra được." Cụ
Dumbledore nháy mắt, nói với giọng vừa khiêm tốn vừa khoái trá: "Chẳng
qua, mong con đừng chê cười, suy đoán của thầy và Gellert thường sẽ
không cách sự thật quá xa."
Grindelwald chống tay dưới cằm,
nghiêng đầu nhìn sang rồi đột nhiên hỏi: "Này con trai, sự sám hối của
Voldemort có phải thật lòng không?"
Nhớ tới giọng nói đê tiện xảo quyệt kia, Harry tức giận khịt mũi: "Đương nhiên là không! Lời sám hối của gã cực kỳ dối trá!"
"Thế là đúng rồi." Grindelwald gật đầu hài lòng, cười tít mắt mà nói: "Lần
này Chúa tể Hắc Ám của các cậu bị tổn thất hết sức nặng nề đây, không
chỉ mất đi sự hỗ trợ của Hòn Đá Phục Sinh mà ngay cả linh hồn được dung
hợp trở lại cũng không chỉ mang dấu ấn của riêng gã. Harry này, cậu nghe xong cũng đừng giật mình nhé, ta đoán một phần linh hồn của Voldemort
sẽ mang theo tư tưởng và phẩm cách của cậu."
Sao y có thể không
giật mình được chứ? Harry mở to mắt tiến lên một bước, xuýt nữa đã vấp
ngã. Y nói lắp bắp: "Ngài nói là... Tôi? Hiện giờ Voldemort là Trường
sinh linh giá của tôi?"
Grindelwald cười lớn và xua tay: "Đừng
ngốc thế, con trai, linh hồn của cậu vẫn hoàn toàn nguyên vẹn. Ý của ta
là, mảnh linh hồn Voldemort giấu trong cơ thể cậu đã đi theo cậu mười
mấy năm, bất kể có phải tự nguyện hay không thì nó ít nhiều cũng chịu
ảnh hưởng từ cậu, trong vô thức đã lây dính sự lương thiện của cậu, hay
nên nói là... Được tiêm nhiễm rất nhiều cảm xúc mà Voldemort chưa từng
có được. Có lẽ gã sẽ cảm thấy đau lòng, khổ sở, cô đơn, đương nhiên quan trọng nhất là, gã đã có được tình yêu, bất kể nó yếu ớt mong manh thế
nào. Có thể tưởng tượng được, phần linh hồn trở về từ cơ thể cậu sẽ bị
Voldemort phỉ nhổ xem thường. Việc không thể thành tâm hối cải sẽ khiến
Voldemort sau khi dung hợp lại trở nên thất thường và khó đoán. Gã chỉ
dẫn mỗi đám Tử thần thực tử đến phá hủy Hogwarts... Đây chẳng phải sự
thuyết minh rõ nhất cho hậu quả ấy sao? Một phần tàn nhẫn, một phần lại
không đành lòng, Tom đáng thương tội nghiệp rốt cuộc đã phải trải qua
bao nhiêu mâu thuẫn và băn khoăn đây?"
Bị kích thích bởi dáng vẻ vui sướng của Grindelwald, Harry chợt nhớ tới lúc mình tới văn phòng
hiệu trưởng để tìm cụ Dumbledore hồi năm thứ sáu. Y nói to: "Hai người
đã nghĩ xong từ lâu rồi đúng không? Thế nên lúc ấy ngài mới trả lời câu
hỏi của tôi một cách mập mờ như thế!"
"Ồ!" Grindelwald có hơi
ngạc nhiên vì sự nhạy bén của chàng trai trẻ, sau đó gật đầu tán thưởng: "Không sai. Nhưng quả thật ta đã nói cho cậu một phần bí mật của Hòn Đá Phục Sinh, dẫu cho ta đã giữ lại phần quan trọng nhất. Bọn ta phải đề
phòng cả cậu, con trai ạ. Kế hoạch này cần rất nhiều sự nhẫn nại, cũng
có quá nhiều nhân tố không ổn định, nó không thích hợp với Gryffindor
luôn dũng cảm tiến lên. Nói cho cậu biết quá sớm, có thể cậu sẽ vẫn lựa
chọn con đường cùng hủy diệt với Voldemort."
"Chúng ta đều nên
tinh lọc và tiến bộ từ những kinh nghiệm trong quá khứ, Harry ạ." Đôi
mắt xanh lam sắc bén phía trên chòm râu bạc của cụ Dumbledore giờ phút
này trông hết sức dịu dàng, cụ nói nhẹ nhàng: "Kết cục của trận chiến mà con kể cho thầy, có bao người vô tội đã chết đi, những người yêu thương họ thì đau buồn khôn xiết. Chính nghĩa của chúng ta sẽ vĩnh viễn không
mất đi, thế nhưng nếu như lựa chọn một cách thức khác thì sao? Harry,
không phản kháng không có nghĩa là hèn yếu, thậm chí nó còn có thể mở
rộng thêm sự bảo vệ. Thầy biết điều này rất khó chịu đựng, nhưng trong
chúng ta có ai nhẫn tâm để mất nhau thêm lần nữa đây?"
Harry
nghĩ tới sự bại lui liên tiếp của Hội Phượng Hoàng, nhớ ra dẫu dưới bầu
không khí u ám nặng nề như vậy nhưng đã không có bất cứ thảm kịch nào
xảy ra. Y bỗng hiểu được ý của cụ Dumbledore, cũng hiểu được sự bùng nổ
cảm xúc của nhóm Moody sau khi bị đè nén quá lâu.
Tình yêu và sự bảo vệ, những thứ nói ra thì mờ nhạt và yếu ớt biết bao, nhưng vì sao
luôn có người có thể khiến chúng trở nên sâu sắc đến vậy?
Chàng
trai trẻ nhắm mắt lại rồi mở ra, trong đôi mắt biếc xanh đầy ắp nét
cười: "Rất nhiều người nói các thầy đã chạy trốn, bỏ rơi những người cần trợ giúp, thưa thầy. Những lời thất vọng hay phẫn nộ tương tự, thầy đã
từng nghe thấy chưa ạ?"
Cụ Dumbledore chớp mắt với vẻ tinh
nghịch, bỗng như trở thành một cậu nhóc thích ganh đua: "Đương nhiên,
Harry ạ. Việc thay đổi vẻ bề ngoài không hề khó với bọn thầy, huống chi
có vài lời sắc bén bên ngoài, dù có trốn trong phòng cũng không thể ngăn hết được. Chẳng qua việc này hẳn là con cũng đã từng trải qua rồi nhỉ?
Khi mai danh ẩn tích để tìm kiếm Trường sinh linh giá ấy. Ắt hẳn con
hiểu rất rõ, Harry à, rằng điều quan trọng không phải chuyện người khác
nói thế nào, đúng không?"
"Được rồi, thời gian giải đáp thắc mắc dừng ở đây thôi." Vị phù thủy phe sáng đứng lên, cười tủm tỉm nói:
"Dobby thường xuyên truyền tin tức trong lâu đài tới cho thầy, các con
đã rất nỗ lực. Điều khiến thầy mừng rỡ nhất là thấy được bốn nhà đã hóa
giải mâu thuẫn, đồng lòng chống địch. Harry này, giữa con và Voldemort
có mối ràng buộc rất sâu sắc, nếu con muốn tự mình đối mặt với gã thì
thầy sẽ không ngăn cản. Dù sao từ trước đến giờ thầy chưa từng có ý định nuôi dưỡng con thành một đóa hoa mảnh mai."
Tiếp đó cụ
Dumbledore quay sang Grindelwald đang hưng phấn ra mặt (Harry đoán ông
ta vui vì cuối cùng cũng có thể rời khỏi quán Đầu heo), nói với giọng
bình tĩnh: "Tôi muốn nói thêm với Aberforth mấy câu nữa, Gellert."
Grindelwald ném một cái nguýt dài về phía góc tường rồi kéo Harry đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng lại, Grindelwald tức khắc cau mày nhìn chòng chọc vào
trong với ánh mắt như có thể xuyên thủng ván cửa, mãi cho đến khi ông ta nghe thấy chàng trai trẻ bên cạnh lên tiếng.
"Thật ra có một
quãng thời gian, tôi thật sự cho rằng ngài đã đưa thầy Dumbledore đi
rồi. Nên nói sao đây, bởi vì khi ở trong tháp Nurmengard ngài đã từng
bày tỏ nguyện vọng của mình..."
"Ta vứt bỏ hết thảy, chỉ để đổi
lấy ước nguyện ấy." Đôi mắt xanh lam của Grindelwald híp lại, ông ta
quay sang nhìn chăm chú vào Harry, mỉm cười và nói: "Dù cho sinh mệnh
chấm dứt, nó cũng sẽ không phai nhạt. Harry này, không phải ta không
từng nghĩ tới việc dùng cách thức ích kỷ để thực hiện nó, thế nhưng,
hiệu trưởng của các cậu không thể tách rời khỏi Hogwarts, ngay cả chỗ ẩn náu cũng phải ở gần trường thế này. Nếu như ta không đếm xỉa đến trách
nhiệm và mong muốn của Albus, ông ấy cũng sẽ không vui vẻ. Vậy thì
nguyện vọng của ta... Sẽ không thể thật sự trọn vẹn."
Trái tim
Harry bị cảm nhiễm bởi giọng điệu ấm áp của Chúa tể Hắc Ám đời thứ nhất, y kìm lòng không đậu mà thì thầm cảm khái: "Thật hy vọng chú Sirius
cũng có thể thực hiện được mong ước của mình."
"Sirius Black ư?" Grindelwald nhún vai với vẻ tiếc nuối, nhưng Harry nhận ra ông ta cũng
không có bao nhiêu cảm xúc. "Cái chết của Remus Lupin quả thật khiến
người ta thương xót, ta có thể hiểu được những gì Black phải trải qua
khi sống tiếp. Khi Albus nói cho anh ta biết đã đến lúc đánh trả, cái
ánh mắt lại một lần nữa tỏa ra sức sống ấy của Black, thật đáng tiếc,
chỉ chứa toàn thù hận."
"Nghe này, Harry." Grindelwald như bỗng
dưng nhớ ra gì đó, thu lại nét cười rồi nói với giọng nghiêm túc: "Hiện
giờ linh hồn Voldemort cực kỳ bất ổn, có nghĩa là sức mạnh của gã cũng
sẽ suy giảm. Đũa phép của cậu và gã vẫn là đũa phép anh em, không cần sử dụng Lời nguyền Giết chóc, chỉ cần một lời nguyền hắc ám đơn giản..."
"Cảm ơn ngài, Grindelwald." Harry dứt khoát cắt ngang ý tốt của vị phù thủy
già, đôi môi mím chặt cong khẽ: "Tôi mong muốn dùng cách của chính mình
để đánh bại và hủy diệt gã."
Grindelwald sửng sốt trong thoáng
chốc, ông ta còn chưa kịp nói gì thì cụ Dumbledore đã đi ra. Mái tóc bạc trắng của vị phù thủy phe sáng ánh lên chói mắt, cụ nở một nụ cười tự
hào tươi sáng Harry chưa từng được thấy và nhìn chăm chú vào
Grindelwald.
"Đi thôi, Gellert, đi đoạt lại mặt trời từ trong mây đen."
Grindelwald ngừng thở, để mặc cho ánh nắng phủ xuống bờ vai cả hai, hồi lâu sau mới khẽ khàng đáp lại, "Được."
Aberforth ngồi bên bàn, ngoan cố nhìn chằm chằm vào bức tranh Ariana. Cô gái
trong tranh cười vô cùng hạnh phúc, giống như một cô thiếu nữ đáng yêu
đang sống bằng xương bằng thịt. Nước mắt trào ra từ hốc mắt ông, tiếng
nói lặng lẽ va chạm với vách tường trống rỗng, rốt cuộc cũng được giải
thoát.
"Anh cũng thế, anh trai ngốc của em."
Sirius đánh giết đến mức hai mắt đỏ ngầu. Gã không thỏa mãn với việc đi theo các
thành viên Hội Phượng Hoàng nữa, mà một mình đuổi theo đám Tử thần thực
tử đang chạy trốn khắp nơi, càng lúc càng tiến sâu vào trong lâu đài.
Trong lòng gã có một niềm vui sướng tàn nhẫn vặn vẹo. Gã không ngừng gào
thét, quả thật như đang đợi ai đó cho gã một Lời nguyền Giết chóc, một
nụ hôn của Giám ngục để gã được giải thoát. Trước đó, gã muốn dốc hết
khả năng để giết đám Tử thần thực tử hèn hạ này, kéo chúng xuống địa
ngục cùng mình.
"Cho nên? Ngài hối hận rồi sao, chủ nhân của ta?"
Sirius từng nghe thấy giọng nói này. Nó không được tính là xa lạ, nhưng trước
giờ chưa từng chứa đầy sự khinh thường, giễu cợt và châm chọc như lúc
này. Người đàn ông ấy cố tình dùng làn điệu trầm thấp mượt mà để nhấn
mạnh thêm mấy chữ "chủ nhân của ta", ác độc không nói nên lời, cực kỳ
đáng ghét.
Trước khi lý trí đưa ra phán đoán, cơ thể gã đã chạy
ra khỏi góc ngoặt hành lang, đối mặt trực tiếp với hai phù thủy mặc áo
chùng đen khác.
Voldemort hơi nghiêng người sang, dành cho gã Gryffindor vừa lỗ mãng xông tới một cái nhìn thoáng qua từ đôi mắt đỏ au đáng sợ.
Cảm ơn sự đồng hành và chia sẻ của các bạn trong năm qua ^^
Chúc mọi người năm mới vui vẻ, mạnh khoẻ, gặp nhiều điều tốt lành, có thể
làm những việc mình muốn làm, đến những nơi mình muốn đến, gặp những
người mình muốn gặp, và yêu thương bản thân thật nhiều ^^