Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống khuôn mặt mỗi người, tạo thành
những đốm sáng loang lổ méo mó. Ron nép mình sau một thân cây lớn, lắng
nghe thật kỹ.
"Tao thật sự không rõ ý nghĩa thành lập của đội
lùng bắt này. Ý tao là..." Một người đàn ông da ngăm đen cầm đũa phép
đập khẽ lên bắp chân mình, nói to: "Vừa không thể bắt đám máu bùn một
cách quang minh chính đại, vừa không thể trừng trị kẻ phản bội. Chạy
loăng quăng cả ngày, chán thật đấy!"
Một thành viên khác của đội
lùng bắt không nhịn được mà lên tiếng. Ron nhận ra hắn ta. Đây là
Scabior – kẻ trước đây từng bắt bọn họ.
"Bọn mình là đội lùng bắt bí mật, đồ ngu này! Tuy tao không muốn thừa nhận, nhưng Dumbledore vẫn
còn sức ảnh hưởng nhất định ở giới phép thuật. Trước khi lão ta xong
đời, chúng ta không thể hành động tùy tiện! Ngài ấy vẫn đang chờ đợi
thời cơ tốt nhất, hiểu không?"
"Được rồi, Scabior, mọi người đều
nóng lòng cả thôi." Người đàn ông cao lớn ngồi bên cạnh Scabior khoát
tay. Như để chuyển chủ đề, hắn ta quay sang đối diện với thiếu niên tóc
bạch kim ngồi ở xa nhất và hét lên: "Còn cậu, Malfoy, Hogwarts sắp vào
năm học mới rồi, cậu định quay về hay ở lại đây?"
Cậu trai trẻ đã từng ngạo mạn giờ đây như thể đã bị mài mòn đi rất nhiều ưu thế. Cậu ta lơ đãng hừ khẽ một tiếng, thu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào một góc
bóng râm trong rừng cây lại, nhìn xuống dưới chân mình chứ không nói gì.
"Thật vô vị." Người đàn ông cao lớn kia lầm bầm đầy bất mãn, đứng dậy hô to
với cả đám: "Chúng ta nên đi thôi, các quý ngài? Hay các ngài muốn ở đây nướng công tử nhỏ da non thịt mềm nhà Malfoy lên ăn, hả?"
Scabior đáp lại với giọng châm chọc: "Ai da, nếu như Greyback còn sống thì chắc chắn sẽ hết sức sẵn lòng."
Đám phù thủy trong đội lùng bắt bật cười ha hả. Malfoy mím môi, sắc mặt
càng tái nhợt hơn nhưng cậu ta vẫn giữ bình tĩnh: "Các người đi trước
đi, tôi muốn ở lại thêm một lúc."
"Đừng sợ, Malfoy. Tụi này đâu
phải Greyback." Một thành viên thô lỗ trong đội nói thế nhưng hoàn toàn
không có ý định níu giữ cậu ta. Từng người trong đám đều xoay tròn tại
chỗ rồi độn thổ rời đi.
Rừng cây trở nên tĩnh lặng đến mức hơi
đáng sợ. Malfoy không nhìn về hướng của Ron nữa nhưng cậu biết, Malfoy
có chú ý đến mình, cũng giống như mình đang tập trung vào cậu ta. Chàng
trai trẻ tóc đỏ không chần chừ lâu mà bước thẳng ra từ trong bóng tối,
bĩu môi nói khẽ: "Có vẻ bọn chúng cũng không thân thiện gì với cậu."
"Cũng đâu phải ở trường học." Malfoy cười khẽ, tầm mắt vẫn luôn dừng ở những
chiếc lá trên mặt đất. "Ha ha, đương nhiên, trong trường cũng có người
chẳng thân thiện ra sao."
Ron không kìm lòng nổi mà nghĩ tới mấy
năm đầu nhập học, họ và Malfoy đối chọi gay gắt, thù hằn lẫn nhau, ước
gì đối phương toi đời bởi những lời nguyền ác độc. Giờ nhớ lại, chẳng
ngờ lại cảm thấy buồn cười và ấm áp nhiều hơn. Bầu trời xám xịt bao phủ
lên những khuôn mặt tươi cười đáng ghét năm xưa. Nắm đấm vô thức siết
chặt lại, Ron nói với giọng hờ hững: "Cậu để ý sao?"
"Hogwarts ư? Tôi không biết." Dường như Malfoy đã quyết định không nhìn vào Ron, cậu ta nói chậm rãi: "Cậu còn nhớ một câu trước đây cậu từng nói với tôi
chứ? Cậu nói 'Có lẽ tương lai mà chúng ta muốn thấy có chỗ khác biệt,
nhưng thứ chúng ta không mong thấy, chắc chắn là giống nhau.'... Tôi hận việc các người nói muốn giúp tôi chân thành hết mức. Các người vốn
không hiểu, đồng bạn của Malfoy vĩnh viễn sẽ không phải Gryffindor."
"Vậy đồng bạn của cậu là ai? Đám Tử thần thực tử tàn nhẫn hay là đội lùng
bắt kia?" Ron hét to, hoàn toàn không thể áp chế cơn phẫn nộ dưới đáy
lòng mình. "Cậu biết cái gì gọi là đồng bạn không, Malfoy? Đồng bạn là
người mà cậu có thể yên tâm đưa lưng về phía ấy, không cần lo sẽ bị đánh lén hay phản bội! Harry chính là đồng bạn của tôi. Cậu ấy sẽ dùng dũng
khí của mình để thay tôi ngăn chặn hiểm nguy, tôi cũng sẵn sàng dùng đôi tay mình tiếp nối vinh quang cho cậu ấy! Tôi biết cậu ấy dự định hy
sinh bản thân, nhưng tôi không thể ngăn cản, bởi vì điều ấy sẽ chỉ vấy
bẩn quyết tâm của cậu ấy! Kẻ không hiểu gì hết là cậu, là cậu người tôi
cho rằng có thể trở thành bạn bè!"
Chàng trai Gryffindor khổ đau
cụp mắt xuống, lúc thì nhớ tới người thanh niên tóc đen kiên quyết nói
rằng mình sẽ cố gắng hết mức để mọi thứ kết thúc càng sớm càng tốt, bất
kể nó có hoàn hảo hay không, lúc lại nhớ đến bản thân từng gặp Malfoy ở
Hẻm Xéo trong hiện thực, mái tóc bạch kim rũ xuống không còn sức sống,
khuôn mặt tái nhợt chỉ còn vẻ tiều tụy sau những tháng ngày ẩn nhẫn...
"Đương nhiên là nhà Malfoy rất khôn ngoan, đến phút cuối mới nghĩ đến chuyện
thoát thân chạy trốn, đáng tiếc là từ đó về sau không thể lấy lại được
sự cao quý và kiêu ngạo, trên mặt cũng không còn nụ cười làm người ta
chán ghét nữa. Draco, bọn tôi muốn giúp cậu, không phải là nói đùa, cho
dù trong mắt cậu thì bọn tôi giống kẻ ngốc đến thế nào đi nữa."
Khuôn mặt trắng nhợt của thiếu niên Slytherin tóc bạch kim gần như trở nên
trong suốt. Cuối cùng cậu ta cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Ron rồi
cất tiếng nói khàn đặc gần như sắp sụp đổ: "Điều tôi không muốn thấy, là bất cứ người nào tôi kính trọng hay yêu quý bị làm hại! Thế nhưng...
Tôi đã hành hạ một người như vậy bằng chính đôi tay này! Ron Weasley,
Malfoy có thể có bạn bè, nhưng bạn đồng hành chỉ có thể là lẻ loi một
mình! Cậu nghĩ vì sao tôi lại chịu đựng cái đội lùng bắt này? Tôi không
thể tròng trành qua lại nữa, tôi căm hận... Chúa tể Hắc Ám!"
Ron
vốn đã sẵn sàng để lớn tiếng phản bác, nhưng sau khi Malfoy nói xong thì cậu lại ngơ ngác hồi lâu, ngẩn người nhìn chàng thiếu niên trước mặt
mình. Một lát sau Ron mới lúng túng nói: "Ừm, thế vì sao cậu lại tham
gia vào đội lùng bắt?"
Malfoy vuốt lại mái tóc rũ xuống vì kích
động, quay mặt đi rồi nói khẽ: "Tôi biết không đời nào các cậu, cậu,
Potter và Granger, chịu yên phận chờ đợi dưới sự bảo vệ của Hội Phượng
Hoàng. Đội lùng bắt sẽ tìm kiếm lùng sục rất nhiều nơi có khả năng có
người lẩn trốn. Tôi muốn... Nói cho các cậu một chuyện, tung tích của
giáo sư Snape."
Nghe được câu này, trái lại sắc mặt Ron lại sa sầm xuống.
——
Harry xoa trán. Vết sẹo của y đau đớn như sắp bốc cháy đến nơi. Mạch suy nghĩ của y bị đông cứng lại, rất khó động não để nghĩ ngợi điều gì. Y chỉ có thể nhớ lại tâm trạng vừa rồi của Voldemort hết lần này đến lần khác.
Gã rất mừng rỡ, vì điều gì đây?
Ron xuất hiện trong tầm mắt y. Cậu chàng tóc đỏ trông có hơi khác thường, như đang băn khoăn do dự gì đó.
Harry vừa định hỏi thì Ron đã nhìn sâu vào trong mắt y và nói một cách nghiêm túc: "Trường sinh linh giá là quan trọng nhất, đúng không, Harry?"
Harry nhướng mày, tức khắc liên tưởng đến khuôn mặt tươi cười gian ác của Voldemort. Y gật đầu trả lời: "Đương nhiên."
"Kế hoạch của bọn mình là ngày mai xâm nhập vào Gringotts. Vì việc này bọn
mình đã trù tính rất nhiều ngày, đúng không? Đó là việc vô cùng cấp
bách, nhất định phải hoàn thành?"
Trong lòng Harry bỗng dâng lên
một cảm giác kỳ dị, y ép mình đối diện với vẻ mặt nghiêm nghị của Ron,
cũng đáp với giọng nghiêm túc: "Ngày mai bọn mình sẽ đến Gringotts trộm
Trường sinh linh giá, Ron, việc này sẽ không thay đổi."
Chàng trai tóc đỏ nở một nụ cười dở mếu dở khóc, như trút được gánh nặng.
——
Dừng bước trước cánh cổng tráng lệ, Harry thò đũa phép ra từ dưới áo chùng
và ếm một bùa Lú vô thanh, lừa gạt thần chú kiểm tra thân phận.
Voldemort bước lên cầu thang dẫn tới Gringotts, cái cổng vòm cao lớn đã gần ngay
trước mắt. Hai gã yêu tinh cung kính cúi gập người chào đón gã.
Chàng trai trẻ ếm một bùa tàng hình cao cấp cho mình, cẩn thận tránh né những sinh vật đang đi lại nhàn nhã xung quanh, lách người lẻn vào trong hành lang.
Chúa tể Hắc Ám lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám yêu tinh xấu xí, một chiếc xe đẩy nhỏ vội vã lao tới từ đường ray tối tăm.
Trái tim của chàng trai Gryffindor tóc đen đập thình thịch trong lồng ngực.
Gần như là nhảy bước một, y chạy xuống cầu thang, đánh ngất tay giữ cửa
nhát như chuột một cách thuận lợi.
Gã phù thủy tuấn tú nhíu mày,
chẳng ngờ lại thấy hơi gấp gáp. Cửa kho vàng đã gần đến vậy, mảnh linh
hồn mà gã cất giấu ở ngay bên trong cánh cửa đá này, gã nhất định phải
lấy được nó...
Harry đẩy mạnh cánh cửa sắt dày nặng ra, bóng tối
che khuất khuôn mặt y. Y đứng ở cửa run rẩy một hồi, nhắm chặt hai mắt,
rất sợ thứ ập đến tiếp theo sẽ là nỗi thất vọng – Ron đã lừa y. Y mở mắt ra, nương theo tia sáng yếu ớt lọt xuống từ trên cầu thang, thấy được
người đàn ông bị khóa trong góc phòng ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên. Vào
khoảnh khắc này mọi cực khổ buồn đau đột nhiên đều tan biến hết.
Harry hoàn toàn không biết mình bước đến trước mặt Snape bằng cách nào. Đầu
óc y trống rỗng và chẳng thể nào kiểm soát được hành động của bản thân.
Khi tỉnh táo lại, y thấy mình đang hôn hắn, dùng hai tay ôm lấy khuôn
mặt gầy gò. Nước mắt trào ra từ khóe mắt, tan vào mái tóc đen.
"Tốt quá..."
Y vẫn chưa đánh mất hắn. Nỗi sợ hãi và kinh hoàng, cơn run rẩy bám vào da thịt, sự giày vò như sâu mọt bò kín trái tim y – y vẫn chưa đánh mất
hắn.
Cơ thể Snape run lên kịch liệt, như thể thứ Harry trao cho
hắn không phải một nụ hôn mà là một cực hình thảm thiết không thể chịu
đựng nổi.
Harry mỉm cười rời khỏi đôi môi người đàn ông tóc đen. Hai cánh môi khô khốc rướm máu của hắn khiến y gần như lại muốn bật khóc.
Xem xem, y thật ra yếu ớt đến thế, chẳng thể chịu nổi chia ly và mất mát.
Mong muốn của y buộc phải đơn giản và không vụ lợi, nhưng chưa bao giờ
nó lại mạnh mẽ và rõ ràng như giây phút này – y muốn sống bên người y
yêu! Không phải cùng chết với Voldemort, chẳng cần làm kẻ cứu vớt thế
giới dũng cảm không biết sợ. Hãy để y ích kỷ, đê tiện, yếu hèn!
Harry sụt sịt thật lớn. Y không thấy được tình trạng cơ thể của Snape, chỉ có thể tham lam mà nhìn kỹ cặp mắt đen sáng ngời kia. Hiển nhiên trước đó
chàng trai trẻ đã được cảnh báo rằng căn hầm giam này ngăn cản và triệt
tiêu mọi phép thuật, y gọi to tên Kreacher. Một giây sau một tiếng "bụp" lớn vang lên giữa không trung, lão gia tinh gầy gò nhìn chằm chằm vào y bằng đôi mắt to như hai cái bóng đèn.
"Cởi mớ dây xích này ra!"
Trước khi Kreacher kịp lải nhải không ngừng, Harry nhanh chóng ra lệnh:
"Sau đó đưa bọn tôi quay về quảng trường Grimmauld!"
"Không."
Snape trầm giọng phản đối yêu cầu cuối cùng, cắn chặt răng trong bóng
tối: "Chúa tể Hắc Ám đã ếm bùa Phản di chuyển và bùa Lần tìm lên người
ta, chỉ cần ta rời khỏi căn hầm này là gã sẽ biết ngay. Trò muốn khiến
Black ra ngoài là bị giết sao?"
Kreacher tò mò quan sát người đàn ông Slytherin đang bị giam cầm. Nó búng tay một cái, những xiềng xích
đang trói chặt Snape tức khắc gãy vụn theo. Hắn không chần chừ chút nào
mà loạng choạng đứng lên, tiến lên trước hai bước, vươn tay vạch một
hình thù cổ quái tương tự ở vị trí Lucius đã đứng hôm trước. Lập tức,
một cánh cửa đá bí ẩn lõm vào trong tường đột ngột hiện ra.
"Thử
mật khẩu đi, dùng Chúa tể Hắc Ám, cao quý, Hogwarts, Draco..." Snape như không còn đủ sức lực để chống đỡ bản thân đi tới đó. Hắn chần chừ hai
giây sau đó nói tiếp: "Cả bạn bè nữa."
Sau khi Harry nói xong từ
cuối cùng, cánh cửa đá mở ra. Snape nhắm mắt lại im lặng trong chốc lát
sau đó hừ khẽ, ra hiệu cho chàng trai trẻ mau tiến vào. Kreacher nhận
được lời cảm ơn của Harry, mặc dù không muốn nhưng vẫn khom mình xuống
đến mức cái mũi gần như chạm xuống mặt đất, rồi biến mất vào hư không.
Harry đưa tay kéo Snape. Ngài giáo sư áo đen có vẻ vô cùng suy yếu, y bèn đỡ
hắn bước đi với cái ôm tràn ngập yêu thương. Người đàn ông khẽ vùng vẫy
trong vòng tay của Harry theo bản năng. Y mỉm cười vô cớ nhưng hoàn toàn không có ý định buông ra. Dần dần, Snape mệt mỏi không có động tác gì
nữa, chẳng qua cơ thể hắn thi thoảng lại run lên như bị lạnh.
Sự
riêng tư tĩnh lặng xa xỉ chẳng mấy chốc đã bị tiếng bước chân vội vã bên ngoài phá vỡ. Harry nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của Lucius.
"Sao... Sao lại thế này? Chủ nhân, không thấy Snape đâu nữa?"
Voldemort thét lên giận dữ: "Đuôi Trùn đồ rác rưởi! Ta cảm nhận được tên phản bội đang rời đi!"
Gã cực kỳ tức giận, thế nhưng ý thức tự giác trước thân phận Chúa tể Hắc
Ám làm gã nhanh chóng tỉnh táo lại. Voldemort khép đôi mắt đỏ tươi lại
mà tìm kiếm. Khi gã mở mắt ra, trong đó là sự lạnh lẽo đáng sợ.
"Bùa chú của ta nói cho ta biết, hắn vẫn đang ở trong hầm giam. Lucius, vì sao thế?"
Chủ nhân nhà Malfoy còn ngạc nhiên hơn nữa. Y vừa hoang mang vừa hoài nghi, khom mình tỏ lòng tôn kính rồi nói một cách thận trọng: "Căn hầm giam
này do ngài tự mình lựa chọn, thưa chủ nhân, nó không có bất cứ sai sót
hay kẽ hở nào. Nó có thể ngăn chặn mọi phép thuật, cho dù là Dumbledore, thậm chí là ngài... Chắc chắn Snape đã rời đi rồi, thưa chủ nhân của
tôi, hắn đã được người ta cứu thoát rồi."
Harry đã ít nhiều đoán
được cánh cửa đá bí mật và mật khẩu này có được từ đâu, giờ nghe thấy
giọng nói tha thiết của Lucius thì lại càng buồn cười. Lão cáo già giảo
hoạt! Y quan sát kỹ lối đi này, nó giống như một phần của hầm giam, cũng đen kịt u ám và ẩm ướt. Lối đi kéo dài về phía trước. Harry không có
hứng thú nghe xem Voldemort tức giận thế nào nữa, trái lại y nắm thật
chặt tay Snape, dẫn hắn lặng lẽ tiến về hướng đó.
Trong căn phòng tối tăm, Voldemort im lặng rất lâu, lâu đến mức Lucius không kiềm chế được mà dần thấy thấp thỏm bất an.
Chúa tể Hắc Ám mỉm cười một cách bất ngờ, tiếng nói của gã vang vọng giữa những vách tường ẩm ướt, khủng bố và trống rỗng.
"Tốt nhất là Snape nên cầu khẩn người cứu hắn không phải Potter, Lucius ạ. Nếu quả thật là thế, hắn vốn không chạy thoát nổi."
– TBC –
Lảm nhảm: Dù biết trước rồi nhưng lúc làm chương này mà tim toi vẫn đập thình thịch luôn. Vẫn còn nhiều bí mật lắm