Buổi tối không có Nhiên Nhiên, cảnh trong mơ đều biến thành màu xám.
Hai tròng mắt Giang Ngu dần dần có chút thất tiêu, cô ấy nhớ tới mấy năm
nay, nhiều ít những đêm, bản thân ôm lấy con thỏ nặc danh kia vượt qua.
Lại nghĩ đến hai ngày trước đó không lâu, bản thân đã ngủ một giấc có
bao nhiêu an tâm.
Đời nay của cô ấy đã chú định không thể rời khỏi Nhiên Nhiên.
Cô ấy cũng sẽ không lần nữa thả cô đi.
Tiếng nói ôn nhu quanh quẩn bên tai, Trình Tô Nhiên rung động không thôi,
trong thân thể phảng phất như có cái gì đó sôi trào, sáng quắc thiêu đốt cô, lệnh cho cô ngăn không được run rẩy.
Tâm chậm rãi mễm đến hòa tan.
Đột nhiên có điểm hối hận.
Cô không nên vì để nghiệm chứng cái gọi là lòng nghi ngờ của mình mà mang
Nhược Huyền đến đây, chuyện này đối với Nhược Huyền không công bằng cũng đã gián tiếp thương tổn đến Giang Ngu, lại trong lúc vô ý trêu đùa
Nhược Huyền....
Nhưng mà cục diện đã đúc thành, hối hận cũng vô
dụng, cô không thể bỏ mặc Nhược Huyền mà tới bồi Giang Ngu, tiến thoái
lưỡng nan.
Trình Tô Nhiên lâm vào thật sâu tự trách.
"Nhiên Nhiên?" Thấy cô ngây người, mặt mày toàn là chua xót, Giang Ngu nhẹ gọi một tiếng, trong mắt toàn bộ đều là thương tiếc mà hôn hôn mặt cô.
"Tôi chỉ nói đùa với em thôi, không cần tóc, bởi vì em đã ở trong lòng tôi rồi."
Trình Tô Nhiên lẩm bẩm nói: "Thực xin lỗi...."
"Hả?" Giang Ngu không rõ nguyên do.
Trình Tô Nhiên lại chỉ lắc đầu, nặn ra một nụ cười áy náy vô lực, ánh mắt
nhìn chung quanh bốn phía, "Có kéo không? Lưỡi dao cũng được."
"Nhiên Nhiên...." Giang Ngu ôm lấy mặt cô, để cho cô quay lại nhìn mình "Phát sinh chuyện gì rồi sao?"
"Không có."
"Vậy tại sao lại nói xin lỗi với tôi?"
"Không thể ở cạnh chị." Trình Tô Nhiên nhỏ giọng nói.
Khóe môi Giang Ngu cong lên nhợt nhạt độ cung, lại hôn hôn cái trán cô, "Về sau còn có rất nhiều thời gian."
"Được rồi, đi nghỉ ngơi đi, đợi chút nữa chúng ta đi dạo một vòng quanh đảo."
Trình Tô Nhiên yên lặng gật đầu, lưu luyến nhìn cô ấy một cái, sau đó tháo
chiếc lắc trên cổ tay xuống, bắt lấy tay cô ấy nhét nó vào, "Để nó thay
em bên cạnh chị."
Đôi mắt ảm đạm của Giang Ngu sáng lên.
Cửa phòng mở rồi lại đóng, độ ấm trong lòng ngực chợt biến mất, cô ấy đưa
tay mở năm ngón tay ra, lắc bạc tinh tế nằm ở trong lòng bàn tay, ánh
sáng liễm diễm.
Cô ấy nghĩ Nhiên Nhiên mềm lòng liền sẽ ở lại.
Nhiên Nhiên đích xác đã mềm lòng, luyến tiếc cô ấy, nhưng vẫn lựa chọn trở
về, tuy rằng cô ấy có thể hiểu được, tựa như ngày đó ở sân bay vậy,
nhưng trong lòng vẫn càng thêm hối hận, không nên vì cái gọi là thử mà
đồng ý Nhiên Nhiên mang Văn Nhược Huyền tới.
Đã tiếp xúc với nhau rất nhiều lần, lấy độ mẫn cảm đối với đồng tính của cô ấy mà nói, xác
suất Văn Nhược Huyền đối với Nhiên Nhiên có ý nghĩ rất lớn. Một người
muốn che giấu tính hướng của bản thân mình, có lẽ có thể ngụy trang hành vi rất khá, nhưng ánh mắt và động tác nhỏ sẽ bán đứng nàng.
Ánh mắt nhìn Nhiên Nhiên, động tác vô thức khi ở bên cạnh Nhiên Nhiên, cố ý vô tình tranh đoạt với cô ấy.
Cô ấy không cho phép con sói này lưu tại bên người Nhiên Nhiên.
......
Nghỉ ngơi ước chừng một giờ, giờ ngọ thời điểm nóng bức nhất đã qua đi, dưới sự hướng dẫn của Bùi Sơ Đồng và Nguyễn Mộ, một hàng năm người xuất phát tự lái xe quanh đảo.
Nguyễn Mộ kinh doanh khu homestay này đã
được bốn năm, quen thuộc với hầu hết những thương gia lớn nhỏ trên đảo,
cùng với lão bản cho thuê xe là bằng hữu, Nguyễn Mộ tới trước chào hỏi,
lão bản để lại cho cô ba chiếc ô tô mui trần, một trắng hai hồng.
Bùi Sơ Đồng và Nguyễn Mộ chọn hồng nhạt.
Trình Tô Nhiên cũng thích chiếc màu hồng nhạt, nhưng một chiếc xe chỉ có hai
chỗ ngồi, lựa chọn ngồi với ai lại trở thành nan đề. Cô nhìn Văn Nhược
Huyền, lại nhìn Giang Ngu, tâm tình tốt đẹp trong chuyến đi cũng tức
khắc ảm đạm xuống.
"Tôi lái chiếc màu trắng, vừa lúc ghế phó lái
không có ai sẽ không che đậy tầm mắt, càng tiện cho việc ngắm cảnh
biển." Giang Ngu không cho cô thời gian rối rắm lâu, kéo cửa xe màu
trắng ra đi vào.
Văn Nhược Huyền mím môi, đột nhiên cảm thấy có chút hổ thẹn, nàng nhìn về phía Trình Tô Nhiên, "Nhiên Nhiên...."
Nàng muốn nói "Đừng vì chiếu cố mình mà làm trái ý nguyện", nhưng mà lời vọt đến bên miệng, nghĩ nghĩ, bản thân tựa hồ không có tư cách nói như vậy. Là nàng cố ý muốn tới, là nàng dẫn tới cục diện như hiện tại, là nàng
làm Nhiên Nhiên không vui.
Rõ ràng mấy năm nay nàng che giấu rất khá, vì cái gì hiện tại lại không thể khống chế bản thân mình chứ?
"Làm sao vậy?" Trình Tô Nhiên đang chờ nàng nói tiếp.
Đảo nhỏ quanh năm thời tiết luôn như giữa hè, giờ phút này thái dương ngả
về tây, không nóng cũng không khô. Xe con các màu chạy chậm trên vòng
xoay quốc lộ rộng lớn, tựa như macaron ngọt nị.
Bùi Sơ Đồng và Nguyễn Mộ ở phía trước, Trình Tô Nhiên và Văn Nhược Huyền ở giữa, Giang Ngu một người ở cuối cùng.
Gió thổi rối loạn mái tóc nhu nhuyễn của cô ấy.
Xuyên thấu qua kính râm, cô ấy chăm chú nhìn vào bóng dáng hai người ở chiếc
xe phía trước, Nhiên Nhiên giơ điện thoại lên chụp ảnh, Văn Nhược Huyền
một bên lái xe, một bên thường xuyên nghiêng đầu nhìn cô ---- lại có lẽ
là đang nhìn cảnh biển.
Hai người cũng không giao lưu.
Không biết có phải là ảo giác hay không, bầu không khí giữa các cô tựa hồ như trở nên cứng nhắc hơn, đã không còn loại thân mật mà trước kia cô ấy
hâm mộ nữa.
Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Giang Ngu ngưng trọng, bất tri bất giác thả chậm tốc độ xe, rốt cuộc cũng không còn tâm tư nào ngắm cảnh nữa.
Một vòng quanh đảo mất nửa giờ, thái dương dần dần nghiêng về phía tây, các cô đi đến một bờ biển ít du khách lui tới trên đảo, đỗ xe lại, đi bộ
xuống. Có thể nghe thấy ở phía xa xa là thanh âm sóng biển chụp đánh vào đá ngầm, đông đảo hải âu lượn vòng trên bầu trời.
Trình Tô Nhiên xông lên trước nhất, cao hứng đến nỗi ngay cả giày san đan cũng không mang, chân trần chạy xuống.
"Nhiên Nhiên, đừng cởi giày, cát rất nóng...." Văn Nhược Huyền cuống quýt nhắc nhở cô.
Nhưng mà đã chậm.
Một chân Trình Tô Nhiên dẫm lên trên hạt cát mềm mại, trong nháy mắt bàn
chân như bị bàn là nóng đỏ thiêu đốt, cả người nhảy dựng lên.
"A, nóng quá nóng quá -----"
Văn Nhược Huyền nhặt giày san đan đã bị cô ném cạnh tảng đá lên, ba bước
thành hai chạy tới, một tay đem người ôm vào trong lồng ngực, buông giày xuống, "Mau mang vào."
Trình Tô Nhiên bị nóng đến nhe răng trợn
mắt, bất chấp mọi thứ, trọng lượng hơn nửa thân mình dựa vào trên người
nàng, run rẩy mà mang giày vào.
"Bờ cát này..... Nếu như chôn thịt dê xuống, rải thêm một ít thì là lên là có thể ăn rồi."
"Ha ha ha ha ------" Bùi Sơ Đồng không ngừng cười to.
Sắc mặt Giang Ngu trầm xuống.
"Buổi tối chúng ta có thể đến bãi biển lớn nướng BBQ, tôi nói nhân viên mang
bếp lò và công cụ dọn đến." Nguyễn Mộ vẫn luôn không nói chuyện mở
miệng.
Trình Tô Nhiên lập tức quên mất đau đớn, liên tục gật đầu: "Được a!"
Sau khi cô mang xong giày san đan, Văn Nhược Huyền cũng đúng lúc buông tay
ra, mọi người tiếp tục đi về phía trước. Trên bờ biển còn có linh tinh
mấy vị du khách khác, có cả trai lẫn gái, mặc quần xà lỏn, áo tắm, ven
bờ trong nước truyền đến thanh âm vui cười.
Liên tục đi dọc theo bờ biển, trước mắt là mỏm đá hướng ra biển.
Sóng biển dâng cao làm ướt bùn sa tế nhuyễn, từng con cua từ bên trong lòng
cát chui ra ngoài, múa may cái càng thật lớn, bò nhanh chạy trốn.
"Oa, nơi này có thật nhiều cua." Bùi Sơ Đồng nhấc váy thật cẩn thận đi đến.
Nguyễn Mộ nắm tay nàng, rũ mắt nhìn quét xuống bùn sa dưới chân, thấy cua liền một chân đá văng nó đi, sợ chúng nó không có mắt dùng càng lớn làm nàng bị thương. Hai ba con cua bị đá đến trở mình, cái bụng hướng lên trên,
tám chân vung vẫy lung tung.
Trình Tô Nhiên bị bộ dáng buồn cười
của chúng nó chọc cười, cong lưng, hảo tâm duỗi tay lật chúng nó lại,
"Không biết có thể ăn được không, thoạt nhìn trong rất béo."
Nguyễn Mộ đúng lúc trả lời: "Có thể, đây chỉ là những con bình thường, phụ cận còn rất nhiều, không ai quản cả."
"Xào cay, hấp, tôi chảy cả nước miếng rồi...."
Giang Ngu đi ở phía sau các cô hai ba bước, yên lặng nhìn, thấy trong mắt
Trình Tô Nhiên toàn bộ đều là dáng vẻ mèo nhỏ tham ăn, liếc mắt nhìn con cua, tâm niệm vừa động.
Hoàng hôn dần dần đem không trung nhuộm thành màu cam hồng.
Mọi người ở trên bãi biển nghịch nước một lát, chụp ít ảnh, sau đó đón
hoàng hôn trở về, đi đến bãi biển lớn có du khách nhiều hơn, Nguyễn Mộ
gọi cho nhân viên khu homestay, để cho bọn họ dọn công cụ và nguyên liệu dùng để nướng BBQ đến đây.
"Đồng Đồng...." Giang Ngu lôi kéo Bùi Sơ Đồng đi đến một bên.
"Các cậu chuẩn bị nướng BBQ trước đi, hiện tại tôi đến bãi biển nhỏ một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại."
Bùi Sơ Đồng vẫn mang kính râm, sợ bị người nhận ra, nghe vậy nghi hoặc: "Cậu muốn làm gì?"
"Nhiên Nhiên muốn ăn cua, tôi đi bắt chút." Giang Ngu nghiêm túc nói.
"......"
Bùi Sơ Đồng chớp chớp mắt, nhìn trái nhìn phải, tầm mắt lại trở về trên mặt cô ấy, đột nhiên phụt một tiếng cười lên: "Cậu cũng biết bắt cua sao?
Đừng để biến thành cua bắt cậu đó." Nói xong lại tấm tắc hai tiếng, lắc
lắc đầu, "Vì theo đuổi người ta cũng thật là....."
"Đầu gỗ nhà cậu không như vậy sao?" Giang Ngu buồn cười nói.
Bùi Sơ Đồng quay đây nhìn về phía Nguyễn Mộ. Vừa lúc Nguyễn Mộ cũng đang
nhìn nàng, biết hai người các nàng đang nói nhỏ, cho nên chỉ bảo trì
khoảng cách đủ nhìn thấy, không tới gần.
"Cậu ấy cũng ngốc."
"Được rồi, tôi đi đây, thay tôi đánh yểm trợ."
"Chú ý an toàn."
Giang Ngu xoay người bò lên trên quốc lộ, lái xe rời đi.
Giờ phút này là thời điểm tuyệt hảo nhất để ngắm mặt trời lặn, một vòng
hoàng hôn lửa đỏ hướng gần về phía chân trời, mặt biển sóng nước lóng
lánh, giống như có ngôi sao trên trời cao rơi xuống. Trình Tô Nhiên và
Văn Nhược Huyền cùng giơ điện thoại lên chụp ảnh, không chút nào phát
hiện thiếu mất một người.
Lò nướng và nguyên liệu BBQ đều đã được lục tục vận chuyển đến đây.
"Ai, Giang Ngu đâu?"
Trình Tô Nhiên nhìn quanh bốn phía, rốt cuộc cũng phát hiện thiếu mất một người.
Nguyễn Mộ đang bày biện bếp nướng, nghe vậy, liếc mắt nhìn Bùi Sơ Đồng một
cái, Bùi Sơ Đồng sửng sốt, lấy ra kỹ thuật diễn xuất tinh vi nhất cuộc
đời này, đầy mặt mờ mịt nói: "A?"
"Chị ấy vừa mới ở chỗ này mà...." Trình Tô Nhiên nhíu mày.
Bùi Sơ Đồng tiếp tục diễn, nhìn khắp nơi xung quanh, "Đúng vậy, vừa mới còn ở chỗ này, người đâu rồi? Chạy đi đâu rồi...."
Nguyễn Mộ che miệng cười trộm.
Sắc trời cũng dần trở tối, chung quanh đều là những gương mặt xa lạ, Trình
Tô Nhiên nhìn quét một vòng, trong lòng bắt đầu có điểm sốt ruột. Cô lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Giang Ngu, điện thoại vẫn luôn vang
nhưng lại không có ai tiếp.
"Tại sao lại không tiếp chứ...." Cô cắn môi dưới, gấp đến độ dậm chân.
Văn Nhược Huyền vỗ vỗ bả vai cô trấn an, "Có lẽ là đi nhà vệ sinh rồi."
Vừa dứt lời Trình Tô Nhiên liền nhìn thấy một người đang từ quốc lộ đi
xuống, thân hình cao gầy, mặc một chiếc váy dài màu đỏ quen thuộc, một
tay xách theo một chiếc túi nilon, một cái tay khác giấu ở bên người.
"Giang Ngu-----"
Cô chạy chậm qua.
Bước chân Giang Ngu hơi chững lại, cánh tay bên người giấu giấu ra phía sau lưng.
"Chị đi đâu vậy?" Trình Tô Nhiên lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
"..... Bắt cua."
"?"
Giang Ngu cong cong khóe môi, mặt mày toát ra ý cười ôn nhu, "Không phải em
nói muốn ăn cua sao?" Nâng túi trong tay lên, "Xem, tôi bắt được chín
con. Trên xe chỉ có túi nilon cho nên tạm thời dùng cái này bao lại một
chút."
Trình Tô Nhiên ngẩn ra, cúi đầu nhìn về phía túi nilon,
mấy đại gia hỏa đen tuyền không an phận nhích tới nhích lui. Cô vừa mừng vừa sợ, má lúm đồng tiền nhỏ nhợt nhạt mà hãm xuống.
"Trời ạ....."
Hai người chậm rãi trở lại cạnh lò nướng BBQ.
Ánh đèn đường ám nhược trên bãi biển sáng lên, Nguyễn Mộ các cô đã bày xong thiết bị, chuẩn bị tốt công cụ và nguyên liệu nấu ăn. Bùi đại tiểu thư
thấy các cô ấy đi tới, nhanh chóng tiến vào trạng thái biểu diễn: "Khả
Khả, cậu đi đâu vậy?"
"Bắt cua a, cậu....."
Nửa câu sau "Cậu không biết sao" vừa sinh sôi đã bị ánh mắt của nàng làm nghẹn trở về.
Văn Nhược Huyền yên lặng nhìn các cô.
"À, bắt cua a, cũng không nói một tiếng, Nhiên Nhiên rất lo lắng cho cậu
đó...." Bùi Sơ Đồng oán trách nói, ánh mắt lơ đãng đảo qua cánh tay đang giấu bên người của cô ấy, nhìn thấy một mạt màu đỏ tươi.
"Tay cậu làm sao vậy?"
Nàng cầm lấy cái tay kia của Giang Ngu đưa đến trước mặt.
Nương theo ánh sáng mỏng manh, chỉ thấy trên đầu ngón tay cô ấy dính lấy tinh tinh điểm điểm vết máu, một sợi chất lỏng màu đỏ dẫn dọc theo ngón tay
chảy xuống, nhìn thấy ghê người.
Giang Ngu theo bản năng rụt trở về, hoảng loạn liếc mắt nhìn Trình Tô nhiên.
Sắc mặt Trình Tô Nhiên trắng bệch.
"Không có việc gì....." Giang Ngu lại đem tay giấu ở sau người, "Không cẩn thận bị cua kẹp trúng."
Bùi Sơ Đồng: "....."
Văn Nhược Huyền: "......"
"Bên cạnh homestay có phòng khám, vẫn nên đi xử lí chút đi." Nguyễn Mộ ở bên cạnh nói.
Trình Tô Nhiên lấy lại tinh thần, không khỏi phân trần nắm lấy cái tay kia
của Giang Ngu, "Tôi mang chị ấy đi, mọi người nướng đồ ăn trước đi." Rồi sau đó tiếp nhận cái túi cua kia ném xuống đất.
Nhìn bóng dáng các cô đi xa, Văn Nhược Huyền khẽ thở dài, đáy mắt tối sầm.
........
Phòng khám cách bãi biển lớn không xa, Trình Tô Nhiên nhanh chóng lái xe đến đó, chỉ mất vài phút đã đến nơi.
Phòng khám có truyền nước biển, có băng bó miệng vết thương.... Trình Tô
Nhiên gắt gao nắm một tay khác của Giang Ngu bước vào trong, giải thích
tình huống với bác sĩ, sau đó hộ sĩ bưng khay thuốc đến bôi thuốc cho
Giang Ngu.
Giang Ngu trước sau vẫn không nói chuyện, lẳng lặng ngồi ở trên ghế.
"Có điều gì cần lưu ý không ạ?" Trình Tô Nhiên khẩn trương hỏi.
Hộ sĩ lắc đầu: "Không cần, miệng vết thương không sâu, chú ý đừng để chạm nước là được rồi."
"Vâng....."
Đôi mày nhíu chặt của cô rốt cuộc cũng lơi lỏng.
Động tác của hộ sĩ thuần thục, xử lý thật sự nhanh, ngón trỏ thon dài của
Giang Ngu được quấn một lớp băng gạt hơi mỏng, thoạt nhìn có vài phần
buồn cười.
"Được rồi."
"Cảm ơn hộ sĩ."
Trình Tô Nhiên đứng dậy quét mã thanh toán tiền, dắt lấy tay Giang Ngu, mí mắt cũng không nâng, "Đi thôi."
Tâm Giang Ngu trầm xuống.
Đi ra khỏi phòng khám, gió đêm hơi nóng nghênh diện thổi tới, hai người
không nói một lời đi đến bên cạnh xe, đột nhiên, Trình Tô Nhiên buông
tay Giang Ngu ra, ôm chằm lấy cô ấy.
Cả người Giang Ngu cứng đờ.
"Nhiên Nhiên...."
"Tại sao lại không nói với em một tiếng?" Trình Tô Nhiên chôn mặt ở bên cổ
cô ấy, thanh âm rầu rĩ, "Em.... cũng không phải một hai phải ăn cua."
Giang Ngu thở phào một hơi, thần kinh căng chặt rốt cuộc cũng thả lỏng, cánh
tay đang treo giữa không trung của cô ấy chậm rãi thả xuống, vòng chặt
người trong lồng ngực, thấp giọng nói: "Muốn cho em một chút kinh hỉ."
"Thật sự rất 'kinh hỉ'." Trình Tô Nhiên nhấn mạnh hai chữ kia.
Người này không biết, thời điểm không tìm được cô ấy trong lòng cô có bao
nhiêu hoảng loạn, bởi vì bản thân tự chủ trương mang bằng hữu tới, khiến cho cô ấy không vui, mỗi ngày kẹp ở bên trong tiến thoái lưỡng nan, làm cho hỏng bét.
Giang Ngu có chút áy náy, lòng bàn tay nhẹ nhàng
vỗ lưng cô, ôn nhu trấn an: "Tôi sai rồi, Nhiên Nhiên, về sau sẽ không
như vậy nữa."
- ----- lộc cộc.
Bụng Trình Tô Nhiên kêu lên.
"...."
Giang Ngu cũng không nhịn xuống, cười lên tiếng, "Đi thôi, chúng ta đi ăn nướng BBQ, các cậu ấy hẳn là đã bắt đầu rồi."
Trình Tô Nhiên đỏ mặt rời khỏi lồng ngực cô ấy.
........
Nướng BBQ ở trên bãi biển hai giờ, Trình Tô nhiên nhớ thương bàn tay đang bị
thương của Giang Ngu, gắp đồ ăn cũng không tiện, từ đầu đến cuối đều
không cho cô ấy động thủ nướng nguyên liệu nấu ăn, mà bản thân nướng
xong mới cho cô ấy, hoàn toàn quên mất cô ấy còn có một tay không bị
thương.
Giang Ngu dở khóc dở cười.
Văn Nhược Huyền vẫn luôn yên lặng nhìn các cô, lần ăn BBQ này ăn đến không biết mùi vị gì.
......
Đêm khuya, đoàn người trở lại homestay.
Đêm nay Bùi Sơ Đồng phóng túng một hồi, ăn không ít, uống cũng không ít,
say đến nỗi bước chân đi đứng không vững, Nguyễn Mộ đỡ nàng nhanh chóng
vào phòng.
Ngoài cửa chỉ con lại có ba người.
"Chị tắm rửa như thế nào? Muốn em giúp hay không...." Trình Tô Nhiên nhìn lớp băng
gạc trên tay Giang Ngu, nói được một nửa đột nhiên nghẹn lại.
Văn Nhược Nhuyền đột nhiên ngẩng đầu.
Ánh đèn mờ nhạt bên mái hiên chiếu lại đây, phản chiếu gương mặt tái nhợt
của nàng. Giang Ngu liếc nhìn nàng một cái, đối với Trình Tô Nhiên cười: "Không có việc gì, tôi có thể làm được, em nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Gương mặt Trình Tô Nhiên có chút nóng, không biết tại sao lại nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu.
"Vậy...... Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Nhìn Giang Ngu vào phòng, Trình Tô Nhiên mới lưu luyến thu hồi tầm mắt, lấy
thẻ phòng ra, xoát mở cửa phòng mình, trước một bước đi vào.
Tùy tay buông túi xách xuống, ngồi liệt ở trên sô pha.
"Nhược Huyền, cậu tắm trước đi, mình nghỉ ngơi một lát." Cô ngửa đầu nhắm mắt lại.
Văn Nhược Huyền chăm chú nhìn cô, ứng thanh được, cầm lấy áo ngủ từ trong rương hành lý, xoay người tiến vào phòng tắm.
Sau đó phòng tắm truyền đến tiếng nước tí tách tí tách.
Trình Tô Nhiên ngồi liệt ở trên sô pha hồi lâu, nghe bên tai là thanh âm
tiếng nước rơi xuống trên nền gạch, tựa như tiếng tim đập của mình, cô
chậm rãi hít sâu, tâm rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, mở mắt.
Đứng dậy đi đến túi cầm điện thoại lên.
Cô trả lời từng tin nhắn Wechat một, còn thừa lại 5% pin, cáp sạt được gắn vào ổ điện ở giữa hai giường, cô vòng qua giường, khom lưng nhặt đầu
sợi dây cắm vào, buông điện thoại xuống.
Tầm mắt lơ đãng đảo qua
giường của Văn Nhược Huyền ở bên cạnh, thoáng nhìn thấy ở dưới gối đầu
lộ ra non nửa màu sắc rực rỡ của tranh vẽ.
Hửm?
Cô tò mò xốc gối đầu lên.
Là một bức ảnh kích thước bằng lòng bàn tay.
Trong ảnh là nữ nhân mặc một chiếc váy liền áo màu xanh nhạt, đang đứng ở
trước một tòa kiến trúc cổ xưa, tóc dài bay tán loạn, tươi cười xán lạn, gương mặt hiện lên hai má lúm đồng tiền thật sâu.
Trình Tô Nhiên cả kinh.
Đây không phải là cô sao?
Mùa hè năm kia, cô và Văn Nhược Huyền đi du lịch ở Italy, mọi nơi đi đến
đều lưu lại lẫn nhau ký ức vui vẻ, Nhược Huyền chụp cho cô rất nhiều
ảnh, làm thành một cuốn album, đây chỉ là một trong số những bức ảnh đó.
Tại sao Nhược Huyền lại mang giấu ở dưới gối đầu?
Trong đầu hiện lên ý niệm đã hoài nghi không biết bao nhiêu lần.....
Thật sự như những gì cô nghĩ sao?
Trình Tô Nhiên gắt gao siết chặt ảnh chụp, lật qua, phát hiện ở mặt sau thế nhưng lại có chữ viết.
[Für dich wein' und schrei und lach und leb ich....]
"?"
Hình như là tiếng Đức.
Cô mở phần mềm phiên dịch ra, chụp lại những lời này, đợi vài giây, hiện ra ý tiếng Trung: Hỉ nộ ai nhạc của tôi đều vì em.
Trình Tô Nhiên thở hốc vì kinh ngạc.
Trong phút chốc, như có một màn hình đang chiếu lại một bộ phim, từng bức
từng bức xuất hiện ở trước mắt. Một quyển vỡ vẽ thật dày, ánh mắt hoảng
loạn của Nhược Huyền, sân bay cố chấp kiên trì, còn có cấp bách đoạt đáp hôm nay.....
[ mình có người mình thích. ]
[ ai a? ]
[ cô ấy không ở chỗ này, hơn nữa..... Cô ấy không thích mình. ]
[ a, vậy thì thật đáng tiếc. ]
Bên tai là quanh quẩn đoạn đối thoại đêm trung tru, sắc mặt Trình Tô Nhiên
trắng bệch, yết hầu phảng phất như bị một đôi tay vô hình bóp chặt, thở
không nổi, mất đi hết thay cảm giác.
Tiếng nước không biết khi nào thì ngừng lại.
Một trận sột sột soạt soạt, cửa phòng tắm mở ra, Văn Nhược Huyền vừa lau
tóc vừa đi ra ngoài, "Nhiên Nhiên, mình tắm xong rồi, cậu...."
Nàng sửng sốt.
Thoáng chốc Trình Tô Nhiên khôi phục tri giác, thong thả lại cứng đờ mà quay mặt lại, cùng ánh mắt của nàng va chạm nhau.
Khăn tắm rơi trên mặt đất.
Sắc mặt Văn Nhược Huyền chợt biến, bên trong con ngươi thâm thúy là một
mảnh binh hoang mã loạn, hai chân lại giống như mọc rễ, không thể động
đậy.
"Nhược Huyền...." Trình Tô Nhiên thấp giọng gọi nàng.