Thời gian trôi thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng 11. Tiết
trời dần chuyển lạnh, gió thu thổi bay những cành cây khô héo trong sân
trường. Lúc này Bạch Tĩnh An đang chỉnh sửa bản vẽ trong thư viện, cậu
đã nhiều đêm thức khuya, quầng thâm dưới mắt hiện rõ trên khuôn mặt
trắng nõn.
Cậu dần thấm mệt, ngáp một cái, chuẩn bị nằm trên bàn ngủ một lát, thư viện lúc này rất ít người nên không cần lo lắng người
khác sẽ không có chỗ ngồi. Thời điểm cậu tỉnh dậy dậy đã là 2 -3 giờ
sau.
Người bên cạnh chạm vào cậu, lắp bắp nói: "Cậu tỉnh rồi, có muốn... uống chút nước không, tớ vừa ra ngoài mua nước cho cậu."
Cậu nhìn người bên cạnh, hóa ra là người bạn lần trước trong lớp học muốn
kết với mình, cậu không từ chối, nhận chai nước, sau đó nói cảm ơn. Cậu
cảm thấy nhận lòng tốt của người khác thì phải đáp lại, đặc biệt là đối
với những người không thân quen.
Cậu nhìn những người khác, nhẹ
giọng nói: "Đi thôi, cùng nhau ăn cơm đi, cám ơn cậu đã mua nước giúp
tớ." Từ Vĩ vừa mừng vừa sợ, lại có chút kích động, không nghĩ tới có thể cùng cậu ăn bữa cơm, trong lòng hắn cảm thấy rất vui mừng. Trên mặt lộ
ra vẻ hưng phấn, đỏ mặt nói: "Được... cám ơn cậu, thật ra cũng không
cần."
Bạch Tĩnh An nhìn đối phương, không nghĩ tới nói có hai
câu mà đối phương đã đỏ mặt, nên muốn trêu chọc một chút: "Vậy thì được, tớ đi một mình." Thực ra cậu không hề biết, bản thân cậu so với người
khác da mặt còn mỏng hơn, dễ mắc cỡ hơn.
Người bên cạnh nghe
xong, kích động đứng lên nói: "Tớ muốn đi cùng cậu. Đây là bản vẽ của
cậu à, nhìn rất đẹp nha, đẹp giống như cậu vậy."
Bạch Tĩnh An
trong lòng cảm thấy có chút vui vẻ khi được người khác khen ngợi, nhưng
lại nghiêm túc nói: "Có thật không, vẫn chưa hoàn thiện đâu." Từ Vĩ vui
vẻ tiếp tục nói, "Bây giờ trông rất ổn, khi hoàn thiện nhất định sẽ đẹp
hơn."
Được nghe những lời khen có cánh, Bạch Tĩnh An vui vẻ, "Đi thôi, đến trễ sẽ không còn đồ ăn, tớ sẽ nhắn cho bạn cùng phòng đến ăn
chung."
Vì vậy, mọi người cùng gặp nhau trong nhà ăn. Họ đều là
những người trẻ tuổi, tuy chuyên ngành khác nhau, nhưng trò chuyện khá
hợp ý.
Nhưng Giang Tri Tâm không thích Từ Vĩ, hắn cho rằng An An và Từ Vĩ đều là kiểu con trai mềm mại nhưng An An đáng yêu hơn rất
nhiều, hắn nhìn Từ Vĩ, thấy ánh mắt của đối phương lúc nào cũng nhìn An
An, trong lòng cảm thấy có chút kì quái.
Hắn im lặng nghe mọi
người nói chuyện và lặng lẽ quan sát đối phương, là bạn cùng phòng của
An An, hắn cảm thấy chăm sóc cậu là chuyện đương nhiên, không để người
khác có tâm tư với cậu.
Hắn đổi chủ đề và nói, "An An, hôm nay
lớp chúng ta và lớp khác thi đấu bóng rổ, cậu có muốn tham gia không?
Mấy ngày nay cậu đều học ở thư viện, cũng nên thả lỏng bản thân một
chút."
Bạch Tĩnh An nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có lý, nên đồng ý: "Được, chúng ta cùng đi."
Giang Tri Tâm nhìn Từ Vĩ, nói: "Cậu cũng đi cùng sao, hôm nay không có lớp
học à?" Từ Vĩ không ngờ bản thân bị nhắc tên, thật ra hắn có giờ học,
nhưng cũng không quan trọng lắm, hắn muốn xem Bạch Tĩnh An chơi bóng rổ, vì vậy hắn cố chấp nói: "Không có... mình có thể đi cùng không?"
Giang Tri Tâm liếc mắt nhìn đối phương, không vui nói: "Chúng ta cùng nhau đi." Vì vậy năm người cùng nhau đến sân bóng rổ.
Bạch Tĩnh An tương đối gầy và linh hoạt, vì vậy cậu đảm nhận vị trí hậu vệ,
Lý Tráng vóc người cao to nên đảm nhiệm vị trí trung vệ, Tiên Dư là tiền đạo và Giang Tri Tâm đảm nhận vai trò tiền đạo cánh. Còn dư 1 vị trí,
cho nên Từ Vĩ đảm nhận vị trí hậu vệ, đối thủ của bọn họ đều là những
người có vóc dáng to lớn.
Ở hiệp 1, Bạch Tĩnh An bị đối phương
kèm chặt nên không thể chuyền bóng, hơn nữa họ phối hợp chưa được ăn ý
nên thua ở hiệp đầu. Đầu hiệp hai, họ bàn bạc phương án tác chiến, Bạch
Tĩnh An chịu trách nhiệm chuyền bóng, Lý Tráng sẽ đưa bóng vào lưới.
Khán biết từ lúc nào đã đến rất đông, Bạch Tĩnh An chơi hai ván, cảm thấy có chút nóng lên, nhưng lại cảm thấy rất thỏa mãn, thiếu niên rơi mồ hôi
trên sân bóng chính là hơi thể của tuổi trẻ.
Trong giờ giải lao, xung quanh có khá nhiều cô gái bắt đầu di chuyển, bạn cùng phòng đi mua nước, Bạch Tĩnh An và Từ Vĩ ở lại ngồi đợi.
Lúc này, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đến gần Bạch Tĩnh An, nhẹ giọng nói: "Bạn cùng lớp
Bạch Tĩnh An có muốn uống nước không, tớ vừa mua nè."
Bạch Tĩnh
An có chút khó xử nhìn chai nước, nếu không nhận thì nhiều người xung
quanh như vậy sẽ khiến cho cô gái bị tổn thương, mặc dù cậu không quen
người ta nhưng vẫn là một người nhẹ nhàng khi ứng xử với người khác, nếu nhận chai nước này không biết sẽ xảy ra những chuyện gì.
Lúc
này cậu đang định giải thích với cô gái rằng, "Bạn cùng phòng của tôi đã đi mua nước, xin lỗi cậu." Từ Vĩ lẳng lặng nhìn bên cạnh, trong lòng đã cảm thấy rất khó chịu, hắn nhìn thiếu niên hiền lành đang khó xử, nên
muốn giải vây cho cậu: "Đưa cho tớ, không có ai mang nước cho tớ uống
hết."
Lời nói của hắn cũng giải quyết được tình huống khó xử
giữa hai người, Bạch Tĩnh An nhìn hắn tỏ vẻ biết ơn, mấy người bạn cùng
phòng lúc này cũng quay lại. Họ uống nước và sẵn sàng đấu hiệp 2.
Tỉ số của hai bên rất sát sao nên hiệp 2 càng trở nên gay cấn hơn, cứ sau
mỗi bàn thắng là đám đông xung quanh lại hò reo cổ vũ, cuối cùng, đội
cũng Bạch Tĩnh An đã hạ gục đối phương trong gang tất.
Đám đông
xung quanh la hét và Bạch Tĩnh An cũng cảm thấy rất vui. Người chiến
thắng luôn khiến người khác cảm thấy phấn khích, năm người cùng vỗ tay,
Từ Vĩ cũng đặc biệt vui vẻ nhìn cậu nói: "Tĩnh An, chúng ta thắng rồi,
cậu thực sự rất tuyệt vời, rất chói sáng trên sân bóng."
Bạch
Tĩnh An nở nụ cười thật tươi, "Cảm ơn, cậu cũng vậy, thật tuyệt vời."
Hai người họ đang khen nhau và trong mắt người khác, "Ahhhhh, hai người
sao lại xứng đôi đến thế. Chuyện này là thế nào?"
Có một số bạn
nữ fan CP cảm thấy phấn khích không chịu được, bọn họ cảm thấy không có
bất cứ cô gái nào xứng đôi với nam thần nhưng con trai thì sẽ khác, nên
họ chụp ảnh được khoảng khắc cả hai đang cười đùa với nhau, sau đó đăng
ảnh lên diễn đàn, để những bạn nữ khác cũng nhìn thấy được.
Nhiễm Mộ Húc đang họp trong văn phòng, gần đây dự án mà anh đầu tư gặp sự cố, dự án đó đột nhiên bị công ty khác tăng vốn, họ vốn đã nắm chắc nhưng
lại xuất hiện vấn đề.
Anh lúc này đang ở trong phòng họp nhìn
giám đốc bộ phận, lạnh lùng nói: "Dự án của chúng ta gặp vấn đề. Tôi
cũng có trách nhiệm. Mọi người nhanh chóng tìm ra giải pháp để bù đắp
tổn thất. Tôi muốn có phương án mới vào ngày mai. "
Anh nhìn
Ninh Dung Hứa bên cạnh đang ngẩn người, vẻ mặt của anh càng lạnh lùng
hơn, lớn tiếng nói: "Ninh Dung Hứa, ngày mai cậu nhất định phải đề xuất
phương án mới cho tôi. Cậu suy nghĩ như thế nào."
Ninh Dung Hứa
bị mắng, trong lòng bất mãn nhưng nhìn thấy sắc mặt người kia, hắn không dám nói lời nào, thật ra là đang nghĩ tới nhóc con đáng yêu kia nên
ngẩn người, quả thật là lỗi của hắn, vì vậy hắn nghiêm túc nói: "Được."
Tan họp, Nhiễm Mộ Húc đang định xem dự án gặp vấn đề ở đâu, nhưng điện
thoại lại vang lên, anh theo thói quen mở ảnh trong diễn đàn, bé cưng
của anh đang chơi bóng rổ, sức sống thiếu niên không ngừng tỏ sáng, anh
cảm thấy rất vui và hạnh phúc cho bé cưng của anh.
Thiếu niên ấy chính là mặt trời của anh, luôn chạm có thể vào sự mềm mại nhất trong
lòng anh, vẻ mặt của anh dịu dàng hơn, cho đến khi lướt qua những hình
ảnh khác, anh như rơi vào hầm băng, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng đáng sợ khi nhìn thấy bé cưng của mình đứng cạnh tên kia, ánh mắt chứa lửa như muốn xuyên thấu màn hình, đấm tên kia đánh một trận, anh tức giận đến mức
muốn đập nát điện thoại.
Trong diễn đàn mọi người còn kháo nhau
cả hai là một đôi, trong lòng anh không khỏi có chút chua xót, "Mấy ngày nay sao mình có cảm giác giống như đang đội mũ xanh? "
Anh bổ
não, nghĩ đến mũ xanh trên đầu không khỏi có chút sợ hãi. Ánh mắt của
tên kia lại rất trực diện và nhiệt tình, bé cưng nhà anh chắc không để ý đến, ngoan như vậy rất dễ bị lừa, anh tự trấn an chính mình.
Trong lòng anh vẫn tràn đầy ghen ghét và khó chịu nên bình luận trong diễn
đàn: "Một chút cũng không xứng, người bên cạnh không đẹp một tí nào."
Sau đó có một nhóm lớn fan cp phản bác "Rất hợp nhau, hai nam sinh viên
nha, thật phấn khích quá đi." "Bạn không rõ thì nên đi xem thuộc tính
của hai người họ." Anh gõ "Thuộc tính gì?"
Cô gái trả lời: "Mỹ
nam đáng yêu công x Thanh tú dính người thụ, đúng không?", Anh tức muốn
chết rồi, nhưng vẫn giữ phong độ: "Lý trí mà phân tích thì có thể thấy
rõ là không phù hợp mà, mọi nên nhìn lại rõ ràng đi."
Thế nên
anh phản bác: "Bá đạo tổng tài x Mỹ nam đáng yêu mới đúng." Thế nhưng
anh phát hiện ra không thể gửi được vì anh đã bị khóa bình luận.
Sau đó nhóm người trong diễn đàn phớt lờ anh, nói: "Người đó không hiểu gì
cả, chúng ta không cho người đó phát biểu ở đây nữa" "Hmm, vâng, vâng,
tôi cũng nghĩ vậy."
Anh bất lực nhìn điện thoại, vẻ mặt trống
rỗng ném nó sang một bên, tiếp tục làm việc. Sau khi kết thúc công việc, anh định về nhà, nhưng lại lại thấy Ninh Dung Hứa đứng ở cửa ai oán:
"Đến nhà tôi uống rượu đi, tôi có chuyện tâm sự."
Nhiễm Mộ Húc
chán nản, "Đi thôi." Trong căn hộ hai người uống hết ly đến ly khác, lúc đã hơi say, Ninh Dung Hứa bất mãn lẩm bẩm: "Tôi như vậy mà lại thua cậu nhóc, còn bị cậu ấy tỏ ra hờ hững. Mỗi ngày tôi đều quan tâm đến em ấy
nhưng đối phương không thèm quan tâm tới tôi. Trước đây tôi tốt xấu gì
cũng là người đào hoa nhưng bây giờ thậm chí còn không thể làm lốp xe dự phòng, em ấy có người rồi tôi cũng không biết."
Nhiễm Mộ Húc
cảm thấy có chút buồn bực, lần trước không nói cho hắn biết là bản thân
không trọng nghĩa, nên mơ hồ nói: "Người hôm đó là bé cưng của tôi, cậu
chưa có đội mũ xanh."
Ninh Dung Hứa đột nhiên đứng lên, hắn cảm
thấy choáng váng, nhìn không rõ, nói: "Thật sao? Ồ, sao cậu không nói
cho tôi biết sớm, hại tôi mấy hôm nay đều rất muộn phiền, đêm nào cũng
mất ngủ, cậu thật quá đáng."
Nhiễm Mộ Húc nhìn hắn, lạnh lùng
nói: "Đừng có mà được nước lấn tới, nói cho cậu biết là phúc cho cậu
rồi." Vì vậy Ninh Dung Hứa tâm trạng vui vẻ, đi vào giường ngủ.
Bỏ lại Nhiễm Mộ một mình trong phòng khách, anh hơi cúi đầu, bóng lưng có
chút cô đơn. Anh chỉ đang suy nghĩ, ngẫm nghĩ lại bản thân.
Bản
thân anh không có bất kì hành động đặc biệt nào, vì vậy bé cưng lựa chọn người khác là rất có khả năng nên phải lập tức hành động chứ không thể
ngồi yên chờ chết được.
Nghĩ xong, anh phóng xe về nhà, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon và lập kế hoạch theo đuổi người thương.
Sau khi kết thúc trận đấu, Bạch Tĩnh An và những người khác chuẩn bị đi ăn
tối để ăn mừng trận thắng. Họ đến quán ăn bên ngoài trường học và gọi
món lẩu.
Bạn cùng phòng đều uống bia, chỉ có Bạch Tĩnh An là
không uống, cậu còn chưa thành niên nên không thể uống được, Từ Vĩ sợ
sau khi uống sẽ làm chuyện khùng điên, Bạch Tĩnh An nhìn thấy sẽ phá vỡ
hình tượng trong lòng cậu. Mọi người đều quan tâm chăm sóc Bạch Tĩnh An.
Ăn uống xong bọn họ trở về ký túc xá, Bạch Tĩnh An cảm thấy quá mệt mỏi, hôm nay đã vượt quá giới hạn vận động thường ngày, cậu nhìn
điện thoại di động, anh mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho cậu, nhưng cậu căn bản không đáp lại nhiều. Bởi vì cậu là một người không mấy cuồng nhiệt, tuy rằng rất dễ mắc cỡ nhưng lại không dễ để cho người khác thân cận
với mình, xem ra hôm nay không có nhắn tin, cậu đặt điện thoại xuống, ôm thỏ bông vào lòng mà ngủ say giấc.