Ngô Khảo Ký nhưng mà liếc mắt nhìn Đỗ Tùng “ Nếu chúng ta tự lên men tự
chưng tửu thì thiên hạ này người chế tửu ai còn thèm đụng tới, vẫn nói
là tửu thường giá tiện nghi, nhưng nhân còn không biết mang liệt tửu của chúng ta pha loãng mà bán. Nếu quả thực chúng ta tự nhưỡng tự chế thì
thiên hạ này nhưỡng tửu người toàn diệt. Ngươi biết những kẻ nhiều nhất
chế tửu kia là ai? Chính là Thế gia cùng tiểu gia tộc, thường nhân nào
dám nhúng tay mối làm ăn này. Pháp lệnh nhưng mà cấm chế tửu số lượng
lớn vì tích trữ lương thực. Chỉ có thế gia bọn, tiểu thế gia bọn mới đủ
gan mà làm. Nay nếu chúng ta tuyệt đường của chúng thì liệu một cái nho
nhỏ Bố Chính châu đủ cho thiên hạ công kích, Ngay cả Hoàng gia, Ngô Gia, Đỗ gia, Lê gia chống lưng chúng ta cũng không có đủ sức kháng trụ. Việc này quyết không thể làm. Vẫn là thu gom thường tửu cùng hèm tửu mà
chưng cất, như vậy lợi nhuận có bớt đôi phần nhưng các phương đều có
đường sống, không ai công kích ai… hiểu hay không hiểu”
Đỗ Tùng
thấy được Ngô Khảo Ký rất nghiêm túc thì cũng sợ hãi, đúng thật như chủ
công phân tích, nếu như tiệt đường làm ăn của thế gia, tiểu thế gia
thiên hạ thì Bố Chính chỉ có đường chết mà thôi. “ Tiểu nhưng mà hiểu
rõ, đa tạ chủ công giải thích. Cái này tiểu sẽ về cặn kẽ báo cáo gia phụ cùng Ngô Tam lão”.
Ngô Khảo Ký gật đầu “ Vậy là tốt nhất, giờ
ta biên một phong thư trở về nói rõ tình hình, ngươi cấp tốc đưa về Bố
Chính. Cách kiếm tiền ta còn có nhiều, các ngươi không khỏi lo lắng. Đây chỉ là bước đầu. Nếu như lo cái lợi trước mắt rất dễ dẫn đến sai lầm
toàn cục. Ngoài ra ta lên một bản kế hoạch xây dựng quy hoạch lại Thành
Bố Chính, giờ tiền tài không phải mối lo lắng, các ngươi nhưng mà nghiêm túc không tiết kiệm xây dựng lên cho ta. Còn bản thân ta còn phải ở lại Nghệ An một đoạn thời gian để thao luyện binh sĩ”
Đỗ Tùng thưa phải một bên lom khom mài mực phục Ngô Khảo Ký viết thơ.
Lần này hàng hóa có tới 500 vò tửu số lượng lớn vô cùng. Tất nhiên vì Lê
gia giúp đỡ nhiều cùng trả trước tiền hàng nên 500 vò này Lê gia được
phân tới 200 vò hạn ngạch buôn bán. Số lượng này vừa đủ trả 350 thạch
lương thực cùng 300 vò thường tửu là Lê gia đã ứng trước. Ngoài ra có
300 vò liệt tửu là thuộc Bố Chính lúc này tự thân muốn buôn bán ra
ngoài. Tất nhiên Bố Chính đã cam kết bản thân không tham gia thị trường
nội địa nên số tửu này chỉ có thể trao đổi cùng Ngoại Bang như Tống,
Chiêm, Lô Oa.
Thỏa thuận trải qua chính thức ký kết, Ngô Khảo Ký tung ra 100 vò giao dịch với thương nhân Chiêm, Lô Oa tại Diễn Châu.
200 vò còn lại hắn vận chuyển theo đường thủy ngược bắc tới Vân Đồn Cảng giao dịch cùng người Tống. Cũng theo hạn ngạch thì Lê gia phân ra 100
vò liệt tửu giao dịch ngoại thương nhân tại Diễn châu, 100 vò còn lại
theo đoàn lái thương lái tới Vân Đồn.
Bố Chính là không có tiềm
lực tự minh đội buôn đi Vân Đồn do đó lần này hắn là đu càng Lê gia nhóm thuyền buôn ngược bắc. Lê gia dĩ nhiên cũng là vui vẻ giúp đỡ một tay.
Tháng trước liệt tửu lấy tên Ngọc Lộ Tửu tung ra thị trường với sức lan tỏa
của Lê gia thì toàn bộ Nam Trung Bộ Đại Việt quốc đã dạy sóng. Quý tộc,
thế gia, huân húy, địa chủ, giàu có hộ không ai không biết đến loại
“tiên tửu” này. Những người đã từng thử qua Ngọc Lộ Tửu thì quả thật
không thể nào chịu đựng được khi quay trở lại uống thường tửu. Cả một
mảnh Đại Việt phương Nam dạy sóng, người người săn lùng, nhà nhà săn
lùng tung tích Ngọc Lộ Tửu.
Chỉ trong một tháng trời thì Ngọc Lộ Tửu đã trở thành thước đo đánh giá sự quyền thế, giàu sang cũng như mặt mũi của gia chủ. Tiếp khách a nếu ngươi không có một ly Ngọc Lộ Tửu thì đâu còn xứng đáng với danh thế gia? Chiến tướng a, nếu đã một lần uống
thứ liệt tửu Ngọc Lộ Tửu thì không còn muốn đụng vào rượu thường. Văn
nhân thì coi Ngọc Lộ Tửu là thân phận chứng minh, đối với họ lúc này mà
nói uống một ngụm Ngọc Lộ Tửu coi như là thân phận đẳng cấp, uống thường tửu lúc này không còn cảm giác văn nhã như xưa mà cảm thấy hơi mất thân phận. Cái trào lưu này chỉ trong vòng tháng trời đã lên men mà ảnh
hưởng tới Long Thành. Lúc này Long Thành người cũng đang ráo riết điều
tra nguồn gốc của Ngọc Lộ Tửu nhưng vẫn chưa có được kết quả.
Giá
Ngọc Lộ Tửu ban đầu thống nhất toàn gia nội địa bán khoảng chừng 1000
đồng cho đến 1100 đồng giao động từng vùng chi phí vận chuyển. Nhưng lúc này vì hàng khan hiếm cho nên giá trị của nó đã xào xáo lên đến 2000
đồng một vò Ngọc Lộ Tửu đã bằng với giá ấn định ngoại thương của Ngọc Lộ Tửu rồi.
Trước khi tung liệt tửu ra thị trường Ngô Khảo Ký có
thể hình dung một chút về phản ứng của người cổ đại về loại tửu vượt
thời đại này. Nhưng hắn không thể hình dung được sự cuồng nhiệt của cổ
đại người đối với liệt tửu. Điều này âu cũng dễ hiểu vì thực tế Ngô Khảo Ký thế giới trước đây không phải tín đồ của rượu, hắn không thể nào
hiểu được sự cuồng nhiệt của những con ma men. Thực tế người cổ đại có
lẽ mê tửu nhiều hơn người hiện đại, đơn giản vì thời này thú giải trí
của người cổ đại là nghèo nàn, không tivi, không báo chí, không phim
ảnh, không internet, vậy thì thú vui của họ rất hạn hẹp. Cũng chỉ là
nghe hí xem kịch, nhưng không mấy tiện lợi, đi thanh lâu, thưởng trà
uống rượu. Trong đó trà và rượu đã len lỏi mọi thú vui giải trí của
người cổ đại. Xem hí kịch cũng một bàn tửu nhục, bình thơ vấn văn cũng
cần tửu khí. Võ tướng không có việc gì cũng xem tửu như một cách giải
trí. Thành thử ra khi loại liệt tửu có chất lượng thượng thượng đẳng như Ngọc Lộ Tửu được tung ra thị trường thì hiệu quả bùng nổ của nó trở nên kinh khủng hơn sức tưởng tượng của Ngô Khảo Ký nhiều.
Lần này
đội buôn của Bố Chính chở tới Lộ Nghệ An 500 vò liệt tửu cũng là nhận về một lô hàng hóa để có thể tái sản xuất. Lê gia trên phương diện cung
cấp nguyên liệu đầu vào rất là cố gắng và nghiêm túc. Trong một tháng
thì đội buôn của họ không còn chỉ vơ vét thường tửu cùng hèm tửu ở Nghệ
An Lộ. Lúc này mạng lưới kinh thương của Lê gia triệt để hoạt động mà vơ vét khắp Lộ Thiên Trường, Thanh Hoa, Diễn Châu, thực tế họ còn thò tay
vơ vét một phần Lộ Trường Yên và còn mom men đế Long Thành thu mua
thường tửu. Điều này không thể trách Lê gia vì thực tế Ngô gia lẫn Đỗ
gia chưa hề biết về bản hợp đồng giữa Ngô Khảo Ký và Lý Đạo Thành. Vì
chưa biết nên hai tộc này chưa tham gia làm ăn. Vì không thể để Bố Chính thiếu nguyên liệu đầu vào nên Lê gia tạm thời vươn móng vuốt đến mấy
vùng kể trên. — QUẢNG CÁO —
Lần này Lê gia chơi cực lớn, số lượng thường tửu lên tới 2800 vò, hèm rượu
là 7000 cân. Nói thật hàng hóa không thể nói là núi nhỏ để hình dung
được nữa rồi. Đây gần như là một phần 3 tổng lượng thường tửu trong nhân gian mà Đại Việt có được. Tất nhiên Lê gia vẫn là ứng tiền chờ nhập
hàng, nếu đòi Ngô Khảo Ký trả ngay số tiền này thì hắn trụ không nổi.
Tiễn đưa Đỗ Tùng cùng đoàn thuyền buôn trùng điệp của Lê gia tiến về Bố
Chính trong lòng Ngô Khảo Ký hâm mộ vô cùng. Nếu hắn có được đám thuyền
buôn hùng hậu như vậy thì còn lo gì thiếu tài nguyên cùng tiền bạc.
Nhìn thấy ánh mắt của Ngô Khảo Ký thì Lý Cao Thiêm cười cười. “ Quốc Tuấn
hiền đệ nhưng mà hâm mộ đồi thuyền của Lê gia chúng ta?”
Quốc Tuấn chính là tên chữ của Ngô Khảo Ký, lúc này vì thân mật cho nên Lý Cao Thiêm dùng cái này để xưng hô.
“ Hâm mộ thật hâm mộ a, nhưng có thuyền không thôi cũng là vô dụng, Bố
Chính là không đủ nhân viên thủy thủ ..” Ngô Khảo Ký , lắc lắc đầu cười
khổ, hắn nhưng mà biết bản thân mình mới phất lên trong thời gian ngắn,
căn cơ nông cạn vô cùng. Trước mắt chưa phải lúc mơ ước những thứ cao xa như vậy.
“ Phải rồi Cao Thiêm thế huynh, Bố Chính muốn mua sắm
một chút chiến hạm không biết liệu Lê gia có phương tiện? Ý ta là không
cần tốt nhất chiến hạm, chỉ là những chiến hạm thường thường. Ngươi cũng biết Bố Chính nói gì cũng là biên Trấn cả một đường dài bờ biển cần
tuần tra mà hạm đội lại quá mỏng.” Ngô Khảo Ký làm ra vẻ mặt khó khăn mà nhìn Lý Cao Thiêm, hắn biết vấn đề chiến hạm của Bố Chính không phải
mỏng bình thường mà là rách nát.
Hạm đội cả một Châu của Bố
Chính tổng cộng chỉ có 4 chiến hạm thực sự là Mông Đồng chiến hạm dài 23 m. Còn lại chiến hạm chỉ là thương thuyền dân sự gia cố lại một chút
cho ra vẻ mà thôi.
“ Chiến hạm sự tình Lê gia không có đóng quá,
không phải không đóng được mà là không được phéo sản xuất. Ngươi phải
biết chỉ có triều đình Công Bộ xưởng mới được phép chế chiến hạm và mỗi
chiến hạm phân bổ đều là theo chỉ tiêu của triều đình. Không phải năm
trước ta có thấy Bố Chính dâng sớ xin chiến hạm sao?” Nói đến chính sự
thì Lý Cao Thiêm không có hàm hồ. Nhà hắn đúng là có xưởng đóng tàu,
cũng không nhỏ hơn Công Bộ Xưởng của triều đình đóng ở Diễn Châu. Nhưng
hắn sao có thể nói ra là Lê gia tự mình chế tạo chiến hạm, đây là tử tội a. Cái này có thân thiết đến cỡ nào hắn cũng không thể phương tiện nói
ra cho được.
Ngô Khảo Ký đánh cho Lý Cao Thiêm một cái nhìn
khinh bỉ, ngươi lừa ai, ta ở đây gần hai tháng trời cũng đã lượn lờ qua
xưởng đóng tàu Lê gia không ít lần. Nhưng có những việc hiểu trong lòng
hì được nói không phương tiện.
“ Ý ta nói là ta tư cách cá nhân
đặt mua một ít thương thuyền của Lê gia, tất nhiên để dùng cho quân đội
nên yêu cầu Lê gia đóng lớn một chút, chắc một chút, tốt nhất mũi thuyền có bọc gang đồng..” Ngô Khảo Ký hàm hồ nói vài đặc điểm, hắn cũng muốn
cho đối phương hiểu rằng mình không có quá ngu sao.
“ À ha.. Hiền đệ nếu muốn loại này thương thuyền thì thế huynh nhưng mà hết sức cố gắng
sao. Nhưng mà cái này cũng không phương tiện, thời gian đóng lâu mà giá
cả cũng không quá phương tiện cho lắm” Lý Cao Thiêm nhưng mà tỏ vẻ khó
khăn.
— QUẢNG CÁO —
“ Nói thật với thế huynh, thực sự ta cần gấp một nhóm này “thương thuyền” để huấn luyện binh sĩ. Nếu như Lê gia phương tiện một chút thì vấn đề
tửu xưởng dễ nói. Ngươi cũng biết là Bố Chính cuối cùng cũng không thể
độc chiếm loại này sản nghiệp, cuối cùng cũng là phân ra cổ phần một
nhóm. Hoàng gia, Ngô gia, Đỗ gia… còn có Lê gia cũng là ứng cử a.. Còn
về mặt số lượng thì dễ bàn . Thế huynh nói có phải hay không?”
“ Há cái này cổ phần là?” Lý Cao Thiêm ra vẻ ngu ngơ mà hỏi.
“ Xưởng chế tửu Bố Chính ta sẽ chia một ngàn cổ phần, mỗi cổ giá trị 15
xâu tiền. Ai bắt tới bao nhiêu cổ thì tính theo tỉ lệ cuối năm chia lãi. Còn về phần bán ra ngoài thì không chỉ tứ gia độc chiếm mà là cung cấp
cho toàn bộ các thế lực khác cùng kinh thương, tứ gia nắm hết không có
cái lợi gì chỉ gây cho quần tình phẫn nộ và nhiều rắc rối hệ lụy” Ngô
Khảo Ký nghiêm trọng vấn đề nhìn Cao Thiềm mà đạo.
“ Ngươi muốn
bán ra cổ phần Tửu Xưởng” Lý Cao Thiêm mặt mũi khiếp sợ, theo như Lý Đạo Thành suy đoán có lẽ Ngô Khảo Ký sẽ cố gắng giữ Tửu Xưởng một thời gian đến khi kiếm đầy bồn đầy bát mới nhả ra. Nhưng Lý Cao Thiêm không nghĩ
tới Ngô Khảo Ký nhả sớm như vậy mà giá thành cổ cũng là cao dọa người.
Hắn có đôi chút kinh hãi.
“ Phải , cổ là ta bán ra ngoài, mọi
người cùng nhau chia lợi nhuận, nhà nào cũng có thể cử nhân đến giám sát tiền bạc kế toán. Nhưng công nghệ thì ta vẫn nắm, nói chung là vậy” Ngô Khảo Ký nói rõ luôn ý định của bản thân.
“ Cái này chuyện này…
quá sức nghiêm trọng, ta còn không quyết được, vấn đề này còn cần trao
đổi phụ thân” Lý Cao Thiêm hơi luống cuống , tình thế này là một mình
hắn không thể quyết cho được.
“ Cái này là dĩ nhiên, ngươi gặp
thế bá bàn qua một hai. Nhưng nói thật ta vẫn mong Lê gia giúp đỡ một
hai vấn đề chiến hạm. Nói thẳng nếu ta nhờ đến Ngô Gia, Đỗ gia cũng
không thiếu. Chẳng qua ta cần gấp với lại Lê gia xưởng đóng tàu cũng là
gần, nếu có vấn đề cần tu sửa cũng là dễ dàng hơn” Ngô Khảo Ký cười cười không cho nhiều ý kiến.
“Được rồi, việc thuyền buôn loại đặc
biệt kia ta có thể hứa chắc Lê gia sẽ ủng hộ ngươi, nhưng nếu chia cổ
nhà ta có bao nhiêu phần mặc định?” Lý Cao Thiêm chợt bừng tỉnh vấn đề
quan trọng nhất, số lượng cổ mà Lê gia có thể mua mới quan trọng.
“ Ta dự định Bố chính 2 thành, Hoàng gia 3 thành nếu muốn tham gia, Ngô
gia 2 thành , Đỗ gia hai thành. Lê gia nói thật một thành đã là rất
nhiều, Ngươi nghĩ sao. Nhưng ta nghĩ Hoàng gia Ngô gia, Đỗ gia còn lâu
mới nhận được tin tức. Nói chung nếu Lê gia quyết tâm nhập cổ ta có thể
ưng thuận ngay lúc này. 1 thành sẵn sàng bán cho các ngươi. Và lợi nhuận bắt đầu chia ngay lập tức?” Ngô Khảo Ký cũng là nói thẳng không dấu
diếm.
“ Ngươi chờ… ta nhưng mà có chút việc gấp. Chờ a.. tối nay
không gặp không về” Lý Cao Thiêm cuống cuồng không nói nhiều mà lật đật
phóng người lên lưng ngựa phóng về thành Nghệ An, một đám thân binh
không hiểu chuyện cũng ầm ầm lao theo.
— QUẢNG CÁO —
Ngô Khảo Ký chỉ lắc lắc đầu mỉm cười, mọi người nhốn nháo lợi mà đến nhốn nháo lợi mà đi a.
……………………….
Thứ sử dinh thự nơi cơ quan đầu não của Lộ Nghệ An. Lúc này Lý Đạo Thành
đang khiếp vía mà nghe con trai mình đạo qua chuyện cổ phần.
“
Hồ đồ, ngươi phải đồng ý ngay lập tức, chuyện chiến hạm cũng đồng ý.
Không những cấp chiến hạm thuyền buôn mà ngay cả Lâu thuyền, Mông Đồng
thuyền cũng cấp cho hắn. Ngươi cái tên hồ đồ này ngươi không hiểu cổ
phần Tửu Xưởng lúc này quý trọng ra sao ư” Lý Đạo Thành là phì phì râu
bất mãn.
“ Phụ thân, hài nhi nhưng mà.. cái giá này quá nao 15
xâu tiền một cổ. 1 phần là 100 cổ tức 1500 xâu tiền cái này không phải
con số nhỏ.” Lý Cao Thiêm vội vàng thắc mắc, hắn nhưng mà sợ phụ thân có nhầm lẫn.
“ Cái thằng ngu này. Ngươi biết một vò Ngọc lộ tửu
giờ đây đã là bao nhiêu xâu tiền, là 2 xâu một vò. Ngươi biết số lượng
hàng nhập trước đây cho Bố chính chỉ có 1400 vò thường tử cộng thêm 3
ngàn cân hèm tửu tổng số tiền cũng chỉ là 70 xâu tiền, số nguyên liệu ấy ủ được 500 vò liệt tửu giá thành lên tới 1000 xâu tiền. đây là gấp 14
15 lần lợi nhuận. Lại thêm nếu là bán cho Tống nhân giàu có ham hưởng
lạc thì giá thành không biết bay lên đến mức nào. Tửu này là cung không
đủ cầu. Ngoài Đại Việt còn Tống triều còn Chiêm Thành, Lô Oa, Tam Phật
Thệ. Những nơi này ngươi nghĩ sẽ bao nhiêu thị phần. Mỗi tháng không
dưới 1000 vò đi, hai ngàn xâu mỗi tháng một măm hai mươi ngàn xâu đó là
ít nhất. Một phần mười cổ tức là chia lợi cũng tầm 2000 xâu tiền. Chỉ
một năm đã lại vốn sau đó là ngồi không đếm tiền, ngươi ngu ngốc mà
không tính ra?” Lý Đạo Thành tức giận phì phì râu mắng chửi.
“
Cha, ta nhưng là một cái thiếu học toán người, ngươi bảo ta dẫn quân
đánh trận còn được, nói đến tính toán ta nhức đầu a.” Lý Cao Thiêm là sụ mặt, hắn nhưng là một cái võ tướng, đối với số học là rất nhàm chán và
đau đầu.
“ Thằng oắt con này. Cái gia này cuối cùng là ngươi làm chủ, một con số bẻ đôi đều không hiểu thì sao có thể trị gia. Cha đánh
chết ngươi” Lý Đạo Thành nói đoạn vớ lấy chổi lông gà mà quất cho thên
vai u thịt bắp này một trận nên thân.
Đánh một hồi cũng mệt mỏi , Lý Đạo Thành lão cuối cùng cũng dừng tay mà ngồi xuống.
“ Ngươi đi nói cho Ngô tiểu tử, số cổ này Lê gia ăn hết, không phải một
thành cổ mà là bao nhiêu cổ Lê gia ăn bấy nhiêu. Tiền có thể dùng bạc
hay đồng để trả, cũng có thể dùng chiến hạm để trả. Nếu là Ngô tiểu tử
muốn chiến hạm Lê gia nguyện lấy cái giá gốc giao cho hắn. Ân 150 xâu
một hạm đi. Ngoài ra công văn ta xoạn đến ứng cho Bố Chính thủy quân 2
cái trung lâu hạm 3 cái Mông đồng hạm. Số hạm này trực tiếp lấy từ Nghệ
An thủy Doanh, khi nào Công xưởng triều đình đóng xong chiến hạm cho Bố
Chính thì yêu cầu hắn trả lại” Lý Đạo Thành rất quyết đoán. Lúc này hắn
cũng không nghĩ gì tới hiềm khích giữa hắn và Lý Thường Kiệt. Đơn giản
đó chỉ là tranh đấu chính trị giữa hai người, không thể để vì nó mà ảnh
hưởng toàn gia tộc cần câu cơm a.