Tiền phương báo về kết quả, người Môn đã dồn dập rút lui, chiến đấu cũng không quá nửa canh giờ. Lúc này Ngô Khảo Ký ra lệnh tiến lên về phía
trước, nhưng có điểm là nỏ binh sẵng sàng tên cài dây căng. Cái này Nỏ
Binh Bố Chính đừng nhìn tầm thường, họ là có điểm cường đại riêng mà chỉ có Ngô Khảo Ký mới có thể tạo nên được.
Nỏ thép của quân Bố
chính không mạnh ở chỗ cánh thép của nó bao dàn hồi, cũng không mạnh ở
chỗ tên nỏ bắn bao mạnh , Nỏ Bố Chính mạnh là ở chỗ cò nỏ. Sở dĩ chiến
giáp của Legion quân đoàn, chiến giáp của sương binh, chiến đao, Gladius sản xuất cứ gọi là như gà đẻ trứng. Nhưng riêng nỏ binh tốc độ phát
triển không hề nhanh lắm. Tất cả vì một yếu tố đó là cò nỏ, khi nghĩ về
nỏ mọi người thường có liên tưởng tới cung tên. Lúc nào cũng chăm chăm
tới lực kéo bao lớn, tên bay bao xa, xuyên được giáp hay không? Nhưng
tất cả đều quên đi một chuyện Nỏ còn có cò. Tại sao lại đặt nặng vấn đề
cò nỏ đến như vậy, đơn giản vì nó rất rất quan trọng mà đôi khi mọi
người xem nhẹ.
Phải thừa nhận một điểm, người Châu Âu về mặt vũ
khí sáng tạo luôn có những suy nghĩ cơ khí hóa tốt hơn. Ví dụ điển hình
là cò nỏ cấu tạo, ngay tại thời điểm này đây thì những tên lính nỏ ở
Genoa đã hoàn thiện vũ khí của họ và sẽ tỏa sáng vào cuộc vây hãm Jaffa
và trận công thành Jerusalem năm 1099. Tất cả không chỉ vì những cánh nỏ mạnh mẽ mà chính là vì hệ thống cò nỏ đã được cải tiến hoàn thiện.
Nỏ thường có lực kéo rất nặng đồng thời nó cũng sẽ gây nên xức ép cho bộ
phận hãm dây nỏ. Chính vì đó những hệ thống cò nỏ đơn sơ cấu tạo chỉ có
thể chịu đựng một mức độ sức ép nhất định. Nếu dây nỏ quá nặng thì thậm
trí lãy cò cũng chẳng thể xê chích được dây cung để nó bật ra. Hoặc giả
mặc dù cố sức để có thể khiến dây cung bật ra khỏi hãm nhưng động tác
dùng nhiều lực sẽ khiến cho tầm ngắm bị lung lay và mất đi chính xác.
Nhưng hệ thống cơ học kim loại cò nỏ của người Genoa nói riêng hay người Châu Âu lúc này nói chung đã giải quyết triệt để vấn đền trên, hệ thống tay
đòn trợ lực kéo dài đã khiến việc bóp cò dễ hơn bao giờ hết. Thêm vào đó những cải thiện như có giá cố định tên, chốt hãm tránh cướp cò khiến
cho nỏ binh trở nên cơ động vô cùng và khá an toàn đối với đồng đội xung quanh.
Việc chế tạo cánh nỏ ở Bố Chính tốc độ nhanh bao nhiêu
thì cò nỏ lại cần thời gian nhiều hơn nhiều với những chi tiết cần chính xác cao. Tất nhiên những chi tiết này Ngô Khảo Ký cho phép một phần đúc bằng gang cho tiện lợi, nhứng bộ phận quan trọng vẫn phải dùng thép mà
rèn thành. Đây chính là lý do khiến cho Nỏ binh Bố Chính hoàn toàn vượt
trội những Nỏ Binh của người Môn.
Bố Chính quân lại rầm rập tiến về phía trước thêm 4 dặm, thời gian đã quá trưa, cũng may thời tiết lúc này không có nóng bức vì đã tháng chạp. Ngâm mình trong chiến giáp
Lorica segmentata Ngô Khảo Ký cảm thấy vẫn không ổn. Mặc dù cảm giác tốt hơn nhiều so với mặc Quang Minh Khải giáp bức bối, nhưng vẫn chưa đạt
đến điều kiện mà Ngô Khảo Ký chờ mong.
Nếu là chiến tranh vào
mùa hạ thì chắc chắn bộ chiến giáp này vẫn làm quân đội của hắn mất sức
nhanh chóng. Muốn cải thiện điều này Ngô Khảo Ký là có phương pháp,
nhưng điều kiện hiện tại rất khó để có thể thực hiện ngay được.
Đúng lúc này một tên thám báo một tay giơ khiên quá đầu che chắn mà tiến về phía Ngô Khảo Ký.
“ Bẩm Đại nhân, tiền quân đã đến vị trí chỉ định”
“ Hả.. ta đã biết, ngươi lập tức quay lại thông báo cho tiền quân Ngô Tam Đô Suất, dừng quân tại chỗ, nghỉ ngơi, bổ xung lương thực nước uống.”
Tiếng trống lại dồn dã vang lên với một nhịp điệu nhất định. Quân sĩ đa phần
là nghe hiểu, các sĩ quan thì chắc chắn là nắm chắc hoàn toàn. Đây là
môn học bắt buộc của họ. Không nghe được hiệu lệnh từ trống, chiêng thì
không đủ tư cách làm sĩ quan. Các sĩ quan từ lớn tới bé thúc dục quân
lính làm theo hiệu lệnh. Tại chỗ tạo nên phòng ngự hàng khiên đơn giản,
ẩn úp và bổ xung tạm thời nước cùng năng lượng thực phẩm.
Trước
đây trong tình huống hành quân như thế này việc dừng lại nghỉ ngơi là
có, nếu ở bên cạnh khe suối hoặc sông thì cũng có thể bổ xung nước uống. Nhưng việc ăn bổ xung năng lượng là không bao giờ có thể xảy ra.
Nhưng với đội quân trang bị tận răng của Bố Chính đã vượt qua nhiều cái thưởng thức này.
Tiền quân của Bố Chính dừng lại, các Legion dồn lên tạo thêm một lớp phòng
ngự phía trước the như diễn tập. Mọi người không buông lỏng canh phòng
các mặt xung quanh mà thay nhau ăn uống nghỉ ngơi đôi chút.
— QUẢNG CÁO —
Từng binh sĩ móc mở ra túi da nhỏ được may trên đai thắt lưng rồi móc ra một thứ nho nhỏ hình hộp sau đó bóc ăn ngon lành. Không nghi ngờ gì nữa đây chính là lương khô chứ danh mà Ngô Khảo Ký đã cho thử sản xuất một chút để phục vụ cho trận chiến này. Sản xuất lương khô không có khó, các
nguyên liệu như chút thịt, cá, kể cả rau củ được nấu chính nghiền nát
sau đó pha trộn cùng bột mì trứng rồi đem vào khuôn sấy chín ma thôi.
Lương khô để dùng cho hành quân trên đường đi, mỗi người mang theo 4 thanh
lương khô đủ ăn lót dạ trong 2 ngày nếu gặp trường hợp không có lương
thực bổ xung, cũng khó chết đói được. Thứ này tiết kiệm diện tích, trọng lượng và đặc biệt hiệu quả trong những lần hành quân dài kì. Ngoài ra
đoàn ngựa thồ chỉ có 20 con phía hậu quân mỗi con 50kg lương khô cũng
thồ đến 1 tấn lương khô, chỗ này đủ để quân đoàn ngàn người ăn rất lâu,
ít nhất 2 tuần không ngại.
Lương khô của Bố Chính là không tiếc
tiền mà chế tạo, cá thịt dầu mỡ, trứng đậu, kể cả rau xanh là không
thiếu. Mùi vị thì Ngô Khảo Ký từ chối cho ý kiến, theo hắn một kẻ sành
ăn thì thứ hổ lốn này rất khó nuốt. Nhưng về mặt dinh dưỡng thì tuyệt
đối đảm bảo tốt vô cùng.
Nước là chai vỏ dang đúc 300 ml bên
hông, thứ này không thể chế tạo lớn hơn vì sợ quá nặng ảnh hưởng đến
quân sĩ. Nếu có nhôm thì tốt hơn, nhưng Ngô Khảo Ký dĩ nhiên không thể
nào điều chế được nhôm bằng công nghệ ý ẹ lúc này rồi.
Bố Chính
quân cũng như thường dân đã được phổ biến cũng như ép buộc uống nước đun sôi từ lâu. Riêng trong quân đội là bắt buộc, thậm trí có một bộ phận
riêng chuyên làm công việc này, đun sôi nước phục vụ quân sĩ.
Tiền quân mọi người đang ăn uống ngon lành, cũng không quên đánh mắt canh
phòng cẩn thận xung quanh, thực tế vũ khĩ của họ vẫn để bên mình và liên tục sẵn sàng chiến đấu. Các nhóm binh sĩ lần lượt thay phiên nhau canh
gác và nghỉ ngơi một cách xen kẽ.
“ Ai ui thứ này lương … khô này thật ngon, chỉ có lúc nào hành quân mới được ăn, ngày bình thườn nếu
được ăn thứ này thì tốt biết bao. Ta ngửi thấy mùi trứng, thịt trong
này” Một tên binh sĩ vừa ăn vừa thì thầm.
“ Ăn nhanh lên còn
canh cho bố mày ăn, ở đó nói lắm” Một tên binh sĩ đang lom khom dựng
kiên che vừa hằn học, hắn chờ mãi vẫn chưa tới lượt mình.
“ Hai
thằng khốn này im lặng mà ăn uống canh gác, canh hỏa điểm cho tốt, tắt
rồi lão tử làm thịt các ngươi” Một tên sĩ quan quát nạt.
“ Ngũ
trưởng yên tâm, huynh đệ biết ngài thèm nhỏ rãi chiến giáp Lỗ Cá Xa Mã
Tát kia rồi, yên tâm Ngũ của chúng ta sẽ lập công đầu cho ngươi thăng
chức, nhưng cái kia đâu, sau này ta đến nhà chơi Ngũ trường đừng lấy cây đuổi ta a” Một tên trẻ măng sương binh vừa mở bình tu nước vừa cười
nói.
Tên Ngũ trưởng nấp sau tấm khiên, trên tay nỏ vẫn lăm lăm
ngắm nhìn phía rừng cây nghe vậy thì gằn lên “ Cút con mẹ mày, còn đánh
chủ ý con gái lão tử, chặt chân” .
Đúng lúc này một tiếng hỏi han vang lên. “ Thứ lương khô này ăn tốt sao? Cho ngươi ă mười ngày nửa tháng có chịu nổi không”
Tên trẻ binh sĩ giơ miếng lương khô nhỏ cuối cùng cho vào mồm nhai nhai vẻ
mặt vẫn còn thèm thuồng tiếc nuối. “ Ngươi cái tên nào hỏi ngu ngốc,
thức này thật ngon thật ngon, mẹ ta ở nhà nấu bữa cũng không có bằng, mà trong quân doanh cơm cũng không thơm ngon bằng. Đừng nói ăn 10 ngày nửa tháng, ăn luôn cả năm cũng được”
Tên binh sĩ trẻ vừa nói vừa quay đầu lại xem cái tên ngu ngốc hỏi mình là ai.
— QUẢNG CÁO —
“ Ai ui , Đại nhân, tiểu nhân không… không biết là ngài…. Xin xin đại…
đại nhân… tha mạng….” Thấy được người hỏi là ai thì tên trẻ sương binh
sợ tè ra quần mà quỳ xuốn lậy sụp..
Một đám binh sĩ xung quanh cũng nhao nhao muốn hành lễ.
“ Trên chiến trường không hành lễ, tập trung cương vị canh phòng của các
ngươi…” Ngô Khảo Ký quát lớn, khiến các binh sĩ lật đật vội vàng quay
lại cương vị công tác.
“ Ngươi tốt… người không biết không có
tội, ăn xong rồi thì đi canh gác đổi phiên cho người khác ăn uống” Ngô
Khảo Ký cười cười nhìn người lính trẻ không chấp nhặt. Tính cách lính
tráng nó vậy, nói bậy chửi tục nhưng chât chất ngay thẳng không cong
cong vẹo vẹo. Ngô Khảo Ký chấp họ làm gì.
“Cám ơn…cám ơn đại
nhân. Tiểu… tiểu đi canh phòng” Tên trẻ sương binh vẫn bị sợ không nhẹ
bò cả tứ chi nhanh như cắt lao đến mộ vị trí phòng ngự tiếp lấy tấm kiên của đồng đội.
“Chết mịa cái tội bép bép lắm mồm, lần này chừa” tên đồng đội vừ giao lại kiên chắn vừa cười mỉa thì thào.
“ Chừa , lần này chừa hẳn… lần sau tao sẽ quay lại nhìn ai hỏi mới chửi bậy”
“….” Tên lính còn lại bó tay.
……………………………………………………….
Ngô Khảo Ký đang bận rộn tiến quân Bản Ro thì không biết lúc này trong cung cấm đã rộ lên tin đồn hắn được chọn làm phò mã, và hôn thê tương lai
của hắn là công chúa Lý Từ Huy, tên húy của nàng là Ngọc Quyên.
Nói về Tự Huy Công Chúa thì nàng cũng đã có giai thoại rồi, nhưng giai
thoại này là sau khi Ngô Khảo Ký rời khỏi Long Thành cho nên chắc hắn
cũng không hay biết.
Ngọc Quyên thực chất là con gái nhỏ của
Phụng Càn vương Lý Nhật Trung là em trai của Lý Thánh Tông. Vì Lan Thái
Hậu không có một mụn con gái cho nên nàng nhận Ngọc quyên làm con nuôi
và lấy tự cho nàng là Tự Huy. Năm nay Tự Huy mười bảy tuổi cũng là quá
một năm tuổi cưới hỏi. Vấn đề đó là vị công chúa này sau khi vào cung 9
năm trước tì điên điên khùng khùng có bệnh phát tác hay nói lảm nhảm
linh tinh những thứ người khác khó hiểu.
Nhưng ngoài lúc bệnh
thì nàng lại là một cái nha đầu lung linh bát quái dễ thương và thấu
hiểu lấy lòng người. Cho nên nàng cũng được Lan Thái hậu từ đó đến giờ
khá cưng chiều.
Vấn đề ở chỗ nàng có danh là bị thần kinh sẵn
rồi cho nên thế gia đệ tử bằng những nguồn thông tin của mình là biết
một hai. Không ai dám cưới nàng cả. Cuối cùng vì đến tuổi lập gia không
thể tìm được danh môn thế gia miền xuôi nhân tuyển Lan Thái Hậu đành chỉ định một vị Biên thùy gia tộc người miền núi hôn ước.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng ngày động phòng hoa trúc là lúc Tự Huy lên cơn điên vác kiếm đâm Phò
Mã, hai bên đánh nhau thừa sống thiếu chết, may mắng tên Phò Mã Lưu gia
võ nghệ cao cường nhưng thoát chết trong gang tấc. Nhưng tin tức Tự Huy
có bện điên lộ ra rồi, tên Phò Mã này hối hôn chạy thẳng về Quảng
Nguyên, Hắn không muốn lúc nào đó đang ngủ thì bị lão bà cho một nhát
chầu ông bà ông vải. Cho nên triều đinh lại phải bù đắp tên này bằng một vị tông thất công chúa khác làm dâu.
Lý Từ Huy từ đó danh tiếng lẫy lừng càng là không có một bà mối nào dám đến nhà hoàng gia hỏi
nàng. Càng là dù chỉ phúc ban hôn thì chú rể cũng thà chết không nhận.
Trái Thánh Ý đúng là tội chết nhưng cưới vợ kiểu này thì cũng khác nào
chết đâu. Cho nên Lý Từ Huy thuộc dạng cấm địa không ai sờ tới. Không
ngờ lần này Lan Thái Hậu lại nhấc lên Lý Từ Huy khiến cho tông thất
người bất ngờ không thôi.
Cung Xuân Nguyệt , đây là thuộc nội
cung nơi và cũng là một tập hợp của các công chúa tiểu cung. Nơi ở của
Lý Từ Huy lúc này hai cái cung nữ theo hầu Lý Từ Huy đang bẩm báo tình
hình.
Lý Từ Huy lúc này đang ngồi trên giường, quần áo, tóc tai
rũ rợi không mấy chỉnh chu, đặc biệt dáng ngồi của nàng không chấp nhận
nổi, một chân gác lên giường tay chống vào đầu gối nhấc nấc lên cái cằm
thon xinh xắn mà lẩm bẩm.
“ Ngô Khảo Ký, Họ Ngô thế gia, Lý
Thường Kiệt cháu trai thứ hai… Ngọc Lộ Tửu… thú vị. Bản công chúa là
đồng ý mối làm ăn này. Đi chải lại tóc tai cho ta, cần đi gặp mẫu hậu”
“ Hả công chúa đồng ý?”
“ Bố Chính rất xa kinh thành đâu, nghe nói còn xa hơn Quảng Nguyên, nghe đâu nơi đó còn nghèo đó, lạc hậu hơn Quảng Nguyên đó”
Hai tên nô tỳ cung nữ mồm năm miệng mười, nếu Lý Từ Huy phải gả đi Bố Chính thì họ phải đi theo, thông tin là Bố Chính nghèo khổ còn hơn vùng biên
Tây Bắc. Nghe nói vị Ngô Khảo Ký Châu Mục kia ăn chơi chác táng ngày ngự chục nữ mà đối sử với nữ nhân tàn bạo. Họ sợ hãi a.
“ Các ngươi biết cái gì, thiển cận, Bố Chính chơi sẽ thú vị a” Lý Từ Huy gắt lên.
“ Chơi? Công chúa không định lại đâm vị Châu Mục kia?” Một tên nô tì tò mò.
“ Đâm hay không còn phải xem hắn biết điều hay không, nhanh chuẩn bị cho
bản cung” Lý Từ Huy vui vẻ ra mặt đứng lên thay quần áo vấn lại tóc tai.
………………………………………….
Về mặt vị Châu Mục nào đó không biết
rằng mình nằm không trong nhà cũng có sao quả tạ rơi đầu. Lúc này vị
“anh minh thần võ” Phò Mã gia tương lai đang hừng hực khí thế tự tin dẫn quân xông trận mà không hiểu thứ gì sẽ chờ đón hắn trước mặt.