Ngô Khảo Ký cảm thấy dường như mình là kiếp xa nhà, chuyên phải đánh
nhau nơi xa. Tính ra hấn xuyên về Đại Việt mà ở Đại Việt không có bao
nhiêu ngày cả.
Ký cảm thấy mình đang xa lầy ở Biển Hồ y như tình trạng ở Chi Lăng.
Hắn như một võ sĩ hùng mạnh đối đầu cùng một đứa trẻ con nhưng trong căn
phòng quá nhiều chỗ ẩn nấp hắn không thể tìm ra đứa trẻ kia mà bóp chết.
Đám Khmer thuỷ bịn rất tặc, chạy rất nhan toàn tìm chỗ nước nông mà phi Carrack thuyền không dám đuổi gấp.
Đánh đắm thì nhiều thuyền lắm của địch nhưng đám này một là bị bắn chết hai
là chui rừng đước mà chạy bắt không nổi. Bố chính lính Ngô Khảo Ký không dám để quân sĩ nhảy xuống rừng Đước truy đuổi.
Bắt dân chỉ
đường, dân chỉ biết khu vực mấy km xung quanh họ . Mà họ cũng không nắm
quá vững nông sâu mặt hồ vì họ toàn đi thuyền siêu nhỏ, đâu thể mắc cạn
mà để ý.
Ngô Khảo Ký muốn lui binh rồi.
Đà Nẵng nơi này náo nhiệt hẳn lên, từ khi Nam Vương đến thì cuộc sống người dân Ê Đê khá từng ngày.
Nữ Vương bỏ mặc không quản, đóng cửa học cái gì đó sách giáo khoa. Nam
Vương một tay sắp xếp mọi thứ hoàn hảo hoàn chỉnh, nhìn thấy rõ. Mỗi
người đều có phận sự công tác rõ ràng.
Binh sĩ chuyên nghiệp
luyện tập, nông dân cày cấy. Ngư dân đang học đánh bắt cá, người đốn gỗ
thì theo voi lên rừng làm việc. Người dệt vải giờ đang học cách vận dụng máy dệt, máy quay sợi.
Người Đại Việt Bố Chính gọi chung là chuyên gia đã tràn ngập nơi này.
“ Thuyền … có thuyền Bố Chính….”
Đài canh các lính Ê Đê mừng rỡ reo hò thông báo, lính báo tin cưỡi ngựa lùn lao vun vút truyền tin.
Người Bố Chính đến.
Nếu là trước đây sẽ sợ hãi trốn vì chiến tranh vì sợ bị giết. Nhưng giờ Bố
Chính – Đại Việt chính là người Thiên Triều, mang văn minh, ánh sáng hi
vọng cùng tương lai cho mảnh đất này.
Dân chúng rất nhanh cũng biết tin nô nức kéo ra bên cảng chật cứng cả.
Không hiểu thằng nào loan cái tin Đại Việt là Nước Trời là Thiên Quốc giờ chỉ mấy ngày lam rộng toàn dân.
Cho nên chạy ra xem đội thuyền Thiên Quốc là vui vẻ lắm.
Năm chiến hạm Carrack thiết giáp thuộc quyền sở hữu của Đà Nẵng ầm ầm xuất kích.
Không đùa, dù đám thuyền buôn kia mang cờ Đại Việt thì vẫn phải kiểm tra thì mới được thông quan cập bến.
Lý Nhật Trung quản lý rất quy củ chứ không phải đơn thuần như người Ê Đe
trước đây. Bị quân Bố Chính đột kích đến nhà vẫn còn u u mê mê.
Người Ê Đê mặc chiến giáp sáng chưng đứng trên sàn thuyền oai vệ nhìn về phía đoàn thương thuyền.
Oai cóc thôi, bọn này đang làm quen sóng biển trên tàu, chiến hạm nào dám đi xa , chỉ chạy quanh trong vịnh luyện tập là chính. — QUẢNG CÁO —
Đây là đợt hàng viện trợ thứ hai của Bố Chính. Đợt đầu tiên là lương thực,
quần áo, thuốc men cùng đồ gia dụng, đồ sản xuất lao động, hàng
secondhand , hàng tái chế, hàng kém chất lượng bị thải loại sau khi sản
xuất. Thứ này ở Bố Chính là đem nung đi luyện lại. Nhưng nung còn phí
thời gian hơn luyện quặng mới nên chất đống lại rỉ sét.
Nhưng hàng thải Bố Chính là hàng tuyển bên ngoài, chỉ cần mài mài đánh bỏng rỉ sét sẽ trở thành siêu cấp hữu dụng.
Đợt hàng thứ hai này là khôi giáp vũ khí, thuốc nổ đại pháo và cả cối. Rất nhiều cối.
Lý Từ Huy đã hồi đáp chỉ cẩn xi măng mà thôi . Cho nên Lý Thường Kiệt tổ chức đội tàu khổng lồ chở ximang đi Thăng Long.
“ ….. lão đệ Lý Từ Huy không ý kiến việc ngươi cưới vợ, nhưng nàng nhờ ta nói lại sẽ không gọi mẹ với người đó….. Lý Từ Huy xây dựng ở Thăng Long nên lấy hết ximang rồi, lão Ca không có cho ngươi… Thăng Long đã sản
xuất được pháo cối, phương bắc không cần ta chuyển ngươi 80 thanh… à
ngươi tìm 600 nài tượng suất sắc ngay lập tức đưa lên khoái thuyền
chuyển về Bố Chính. Nơi này có 300 chiến tượng tốt nhưng không người
điều khiển. Quân Đông Khmer động rồi , người Mon trên núi đã phát hiện
chúng chỉ là các tiểu nhóm nhưng ta đoán không lâu chúng sẽ theo tiểu lộ công vào Tây An Đô Hộ Phủ. Cần gấp cần gấp nài tượng… Kính Thư Lý
Thường Kiệt”
Hít hà….
Lý Nhật Trung hít một hơi sâu.
“ Lão ca ngươi cần gì phải khổ vậy chứ…. Tám mươi cây súng cối này đưa
sau cũng được mà, sao không dùng nó bảo vệ Tây An Đô Hộ Phủ?”
Càn Vương lắc đầu.
“ Ông đọc gì vậy…” Mị từ đâu đi đến.
“ Nàng xem đi” Lý Nhật Trung đưa thư cho Gauren Drah Mị.
“ Quá tốt rồi, tận va vạn hai ngàn bộ giáp có cả nỏ tên mấy ngàn, còn có
đao kiếm vũ khí… Đại ca thật quá tốt. Oa pháo cối 80 thanh, có phải là
cái loại thấp thấp lùn lùn bắn ra lôi điện nổ ầm ầm không?” Gauren Drah
Mị đọc xong vui vẻ nhảy nhót khắp nơi.
“ Đàn bà này, việc lợi
mình hai người vậy mà vui vẻ được. Ngươi không đọc cho kĩ sao, là đám
liên quân các ngươi Khmer Đông- Chiêm thành và đám Ê Đê phản bội tấn
công Bố Chính theo đường núi kìa. Chuyện đã đến vậy mà lão ca vẫn giữ
lời chuyển pháo cho chúng ta, nếu pháo này dùng cho chống quân địch ở Bố Chính không phải tốt hơn sao?” Lý Nhật Trung tức giận mắng.
“ Ừ thì ta không biết, ta phụ nữ cái gì cũng không biết, Ông muốn giúp thì
cử người Ê Đê đi đến đó đánh trận là được, cớ gì cả ngày mắng ta..”
Gauren Drah Mị vặc lại.
“ Hả… phu nhân tốt… đúng vậy… luyện binh bấy lâu cũng ra hồn một đám, cho mặc lên chiến giáp cầm vũ khí vẫn có
chút tác dụng… gởi một vạn , không một vạn binh đi Bố Chính” Lý Nhật
Trung vỗ đùi cái đét.
“ Bủn xỉn, người Ê Đê có nhiều, sao không gửi 2 vạn ba vạn?” Gauren Drah Mị bĩu môi.
“ Phụ nữ đúng là phụ nữ mà. Ngươi thì biết gì. Quản lý be bét cả Đà Nẵng. 40 vạn người mà có đúng chưa đầy 1 vạn có thể đánh. Đám này phải ở lại
để bảo vệ Đà Nẵng. Mới đây ta luyện quá quá được tầm 3 vạn phụ binh, chỉ là hơi hơi biết chiến trận điều lệnh, từ chỗ này chọn ra cũng chỉ có 1
vạn tạm đủ yêu cầu thấp nhất làm phụ binh Bố Chính. Gửi nhiều thêm loạn, người ta còn phiền ngươi đến gây rối làm loạn đâu” Lý Nhật Trung càu
nhàu đáp.
Gauren Drah Mị im re không nói được gì, nàng làm nữ
vương đúng là thất bại, cãi không lại phải im lặng thôi. Đành vậy để tối nay xử lý lão già này, riêng chuyện đó nàng luôn thắng, lão già luôn
đầu hàng thua trận.. hừ hừ.
Vì sao Lý Thường Kiệt không đánh sâu, đánh lâu, đánh thật mạnh tiêu hao Chiêm Thành? Đó là bởi vì Bố Chính không có yên.
Quân Bố Chính có năm vạn. Lý Từ Huy dẫn đi một vạn tinh nhuệ còn lại hai vạn tinh nhuệ nhưng lại bổ xung 800 thiên tử binh siêu cấp cận chiến cho
nên coi như không thay đổi. Về sau cướp được Hoan Châu lấy được một vạn
từ đây đó là 6 vạn.
Lần này Ngô Khảo Ký đi đánh nhau ở Biển Hồ
đã mang một vạn thủy binh tinh nhuệ đi. Hai lão Lý Thường Kiệt và Lý
Nhật Trung lại mang đi hai vạn quấy đánh Chiêm cùng Anak Đê cho nên quân ở nhà không còn mấy.
Một vạn đã được điều đi Tây An đô hộ phủ
thủ vững, còn lại phải phân các nơi phòng thủ ở Tân Bình Lộ nói cung
giật gấu vá vai. Đó là vốn gốc của Tân Bình Lộ không còn lực lượng dự bị nào.
— QUẢNG CÁO —
Cho nên Lý Thường Kiệt luôn muốn giải quyết thật nhanh Chiêm cùng Anack Đê để về Bố Chính.
Do đó gặp sự việc Gauren Drah Mị và Lý Nhật Trung thì ông phải hết sức vun vào vì nếu cưới nhau thành tâm thì Bố Chính không cần quá nhiêu quân
thủ phương Nam nữa mà có thể tập trung ở Tây An Đô Hộ Phủ làm một trận
ra trò.
Lúc này Lý Thường Kiệt dẫn một vạn rưỡi quân về đến Bố
Chính, bất kỳ lúc nào cũng có thể viện trợ Tây An, nói chung đã thở phào một hơi lớn.
Lý Thường Kiệt không sợ chiến ở Tây An Đô Hộ Phủ,
đời này ông chưa sợ quá bất kỳ cuộc chiến nào. Ông còn lấy làm mừng khi
người Mon- Trê báo lại đã thấy tung tích quân địch. Điều này chứng tỏ
liên quân phe trục vẫn còn có số lượng không nhỏ lảng vảng ở Tây Khmer
vậy thì cơ hội cho cháu ông lại càng nhiều rồi.
“ Lệnh cho Đinh
Quý ẩn bớt quân, làm ra vẻ lười biếng canh phòng ở Tây An Đô Hộ Phủ. Dẹp hết hàng thép gai lại, sau đó để người Mon thả thám báo của quân định
vào trinh thám.” Lý Thường Kiệt ra lệnh cho quân tướng.
“ Thái Sư định là..?” Đỗ Văn Minh trung tá lên tiếng hỏi.
“ Đóng cửa đánh chó thôi” Lý Thường Kiệt lạnh lùng nói, ông lại bắt đầu tính toán thêm.
“ Phải rồi Vũ Tường Yên chỗ ngươi đã có bao nhiêu chiến hạm loại nhỏ được đóng mới?” Lý Thường Kiệt bỗng nhiên quay qua hỏi Vũ Tường Yên người
quản lý bên quân khí.
“ Bẩm Thái Úy, các xưởng tư nhân đã khởi
công đóng rất nhiều vỏ tàu, thứ này tàu nhỏ bọn họ đóng rất nhanh cho
nên cả trăm vỏ cũng có. Nhưng sản xuất máy lại không theo khịp sản xuât
vỏ tàu cho nên chỉ có 37 chiếc hoàn công”
“ Ba mươi bảy thì ba
mươi bảy… lòng ta như lửa nóng.. Ngô Bình ngươi dẫn theo 1500 tinh nhuệ
theo 37 thuyền này xuôi nam hỗ trọ Bình Nam Vương” Lý Thường Kiệt ra
lệnh tiếp theo.
“ Bề tôi tuân lệnh. Ngô Bình đứng dậy dạ vang”
“ Buổi họp đến đây nghỉ, chúng tướng quay về vị trí công tác, ước thúc bộ hạ, không được lơ là” Lý Thường Kiệt kết thúc cuộc họp quân cơ này ở
Chính Hòa. Chúng tướng cúi đầu vái lui.
Đúng như Ngô Khảo Ký dự đoán, chiến trường ở phương Bắc không thể nhanh được vì cần vừa đánh vừa theo dõi tình hình.
Kiều Thạc một đường tiến quân lên Thượng Nguyên một đường vảy dịch bệnh, gây hoang mang, gây sợ hãi độc chết chủ tướng sau đó mới tiến công. Không
một nơi nào đỡ được.
Cháu trai Dương Tự Võ thủ Thái Nguyên cũng
là bị lừa dính bệnh độc chết. Quân Thái nguyên loạn vì mất chủ tướng lại dịch bệnh tràn ra . Kiều Thạc không khó thu phục nơi này.
Dưới
uy hiếp của dịch bệnh không thiếu người đi theo Kiều Thạc quân số của
hắn nở ra một vạn tám người. Vơ vét hết lương thực ở Thái Nguyên thành
hắn chạy đi Thượng Nguyên, lúc này quân của Lý Hoằng Chân, Ngô Thường
Hiến, Ngô Cẩm mới chạy đến.
Lúc này thằng khốn Kiều Thạc cầm ngọc tỉ của Đại Việt ( lúc chạy là hắn cầm lấy vì hắn lúc đó chấp chưởng
ngọc tỷ) giả chiếu thư phong cho một vị Tù Trưởng người Tày ở đây làm
Vương cắt đất Phú Lương cho thằng này.
Ông tù trưởng này không biết vì ngu hay cố tình giả ngu tiếp nhận và cũng đưa người vô thủ Thái Nguyên.
Lý Hoằng Chân đến thì thằng này lôi ra chiếu thư mà nói hắn được phong Vương.
Ngô Thường Hiến dưới chân thành cố giải thích rõ Kiều Thạc là loạn thần
đang bị cả Đại Việt truy sát. Thăng Tù trưởng kia vội nói hắn không biết rồi ngả bài dù sao hắn đã mang cả tộc về Thái Nguyên, hay là để hắn
trấn thủ Thái Nguyên?
Đây là rõ ràng biết giả chiếu thư, biết Kiều Thạc là loạn thần tặc tử nhưng muốn lợi dụng Đại Việt khó đục nước béo cò.
Dương Tựu Võ vố là trấn thủ Thái Nguyên cũng là người Tày cho nên hiểu rõ thằng kia, nhảy ra nóng giận chửi tán loạn.
“ Hừ Hừ.. Dương Tự Võ ngươi hung hăng cái gì, tộc nhân ngươi một nửa chạy theo Kiều Thạc làm loạn kìa. Ngươi còn mật mũi giữ Thái Nguyên?” Tù
trưởng người Tày cười lớn. — QUẢNG CÁO —
Đục nước béo cò…. Thừa dịp cháy nhà hôi của.
“ Hừ Hừ… giang sơn này vốn dĩ họ Lý ta, họ Lý bạc phước không gánh vác
được thì họ Ngô gánh, nhưng chưa đến lượt họ Bạch các ngươi nhúng chàm.
Thái Nguyên này ai làm trấn thủ. Không phải Lý thì Ngô quyết, chưa đến
phiên họ Bạch Ngươi Tự tung tự tác. Ngô huynh, ngươi đại diện họ Ngô, ta đại diện họ Lý nơi này, cùng đưa ra quyết định sao”
Lý Hoằng Chân rất thâm ý nói, giọng đầy tức giận.
“ Giết thôi, loại sói mắt trắng này không đáng để nuôi- hắn tiếp tục trấn thủ Thái Nguyên”. Ngô Thường Hiến rất lạnh lùng tuyên bố tay thì chỉ
vào Dương Tự Võ nói.
“ Cảm ơn tướng quân,” Dương Tự Võ cúi rạp người vội vã cám ơn.
“ Ngô huynh chính hợp ý ta.. giết thôi”
Vị Tù Trưởng Người Tày kia đã sai lầm rất lớn, các siêu cấp đại thế gia
Đại Việt lúc này còn cúi đầu trước Ngô_Lý liên minh huống chi nho nhỏ
một cái Thủ Lĩnh Tày chưa đến vạn quân tốt?
Chiến tranh cứ thế được quyết định. Là đồ sát là pháo lơn như sấm vang chớp rền là tu la địa ngục cho quân thủ thành người Tày.
Thời đại này vũ khí tiến quá nhanh, mỗi ngày đều uy lực hơn, thành trì không kịp thay mình đổi dạng để phù hợp, đối trọng cùng súng pháo.
Thái Nguyên Thành một tay do Lý Hoằng Chân hắn xây để có một hệ thống thành
trì Tây Bắc đối trọng với Lưu Kỷ, nhưng hôm nay hắn tự tay phá đi.
Dương Tự Võ dẫn con em người Tày Thái nguyên đạp lên tường thành chém đầu kẻ muốn thế chỗ bọn họ.
Thái Nguyên cáo phá, nhưng tốn thời gian Kiều Thạc lại chạy rồi.