Nghị sự sảnh. Một toà nhà trong khu liên hợp các nha phủ của Điện Thành.
Nơi này do người chăm xây, kiến trúc rất tốt, chắc chắn , bền đẹp cũng khá khoa học.
“Càn Vương, lão ca để lại cho ngươi tạm thời 6 ngàn binh Sanock, ta phải đem quân về Bố Chính, ngươi hiểu tình hình phải không? Ngươi có yêu cầu gì
cứ nói đi, lão ca đây sẽ cố hết sức”
Lý Thường Kiệt cùng Lý Nhật
Trung ngồi đối diện trò chuyện, nơi này không phải Bố Chính, Lý Thường
Kiệt không còn cao hơn Lý Nhật Trung một đầu, Nhật Trung giờ là nửa cái
chủ nhân ở Đà Nẵng đứng trên đất này hắn ngang hàng Lý Thường Kiệt.
Gauren Drah Mị, chỉ là ngồi một bên ánh mắt nhu thuận nhìn chằm chằm Lý
Nhật Trung, có lẽ lão già này tuy cao tuổi nhưng rất có vị, đêm qua
chiến đấu hăng hái, đến nay gương mặt lúa mì của Gauren Drah Mị vẫn còn
phảng phất ánh hồng đâu.
À chỗ này bản đồ Ngô Khảo Ký đã đặt tên luôn cho dễ gọi. Đà Nẵng, hắn lười phiên âm người Chăm người Ê Đê gọi cái gì, quá loạn.
Thật tế Ngô Khảo Ký không quá am hiểu địa lý nơi đây thôi.
Hai Châu Ô, Rí không đơn giản chỉ có Huế và Quảng Trị như vậy.
Nếu tính chuẩn theo các tính của người Chiêm thì Đà Nẵng vẫn thuộc Châu Rí
có tên Điện Bàn. Thành Điện, Thành Đồng chính là hai thành lớn nhỏ ở
đây.
Nhưng Khảo Ký mặc kệ không quan tâm hắn cưỡng ép chú thích
trên bản đồ đây là vùng Đà Nẵng. Vậy nên người Việt đã có thói quen đây
là Đà Nẵng.
Thật ra Quảng Trị , Huế , Đà Nẵng là vùng nôi tích của văn hoá Sa Huỳnh, nơi này lịch sử còn có hai vương quốc đã từng nghị
trị là Lâm Ấp cùng Indrapura. Indrapura mới là tiền thân của Chiêm Thành quốc của người Chăm. Lúc ấy Kinh Đô Chăm thuộc khu vực này.
Có
điều vua Chăm gây sự cụ Lê Hoàn, gây nhầm người bị chém rồi. Indrapura
thất thủ bị đốt sạch nên người Chăm mới lui về nam lập mới Kinh Đô ở
Chiêm Thành.
Thật ra nói về nước Chiêm Thành nó rất là rắc rối. Cứ đơn giản một cách nhìn nhé. Người Hán con mắt đối với người Bách Việt
ra sao thì người Việt lại có con mắt đối với người Chăm ở phương Nam y
như vậy. Tất nhiên so sánh là khập khiễng, người Bách Việt ngoài Thường
Việt, Âu Việt , Lạc Việt có quan hệ gần gũi thì mấy ông còn lại Điền,
Mân, Đông Âu. U Việt , Sơn Việt chẳng có quan hệ gì cả. Nhưng người Chăm ở Phương Nam quan hệ rất gần.
Nhưng hai cách nhìn trên lại có
điểm tương đồng đó là gộp chung vào mà gọi. Ví như một dải đất người
Chăm này là tập hợp của các tiểu Vương quốc Indrapura (Bình Trị Thiên
ngày nay Bị Lê Hoàn xóa tên trở thành Châu Ô Rí thuộc quyền kiểm soát
của Amaravati), Amaravati (Quảng Nam), Vijaya (Chiêm Thành- Bình Định),
Aryaru (Phú Yên), Kauthara (Khánh Hòa) và Panduranga (Phan Rang).
Nhưng người Việt gọi chung ấy là Chiêm Thành. Bởi vì liên hợp các tiểu quốc
này mạnh nhất là Chiêm Thành và tôn chiêm thành làm chủ.
Đây là chế độ cát cứ phong quyền chư hầu rõ ràng hơn Đại Việt rất nhiều.
Cho nên mỗi lần trước đây Đại Việt đánh là đánh một tiểu quốc, bắt vua
chiêm, là đánh Vijaya. Thực tế nếu có thể đánh nhanh, đánh gấp không cho quân các tiểu quốc khác hỗ trợ thì Vijaya là cái đinh rỉ. Nhưng nếu dây dưa đánh quân liên hợp các tiểu quốc tụ tập được là mệt mỏi. Tất nhiên
vua thời này của Vijaya là Harivarman IV rất cường và cũng rất thông
minh, ông tương tự như nhà Lý của Đại Việt bắt đầu một quá trình trung
ương tập quyền cho Chăm Pa.
Lại nói về cuộc nói chuyện ở thành Đã Nẵng. Lúc này Điện thành đã chính thức đổi tên, mà cũng chẳng ai hiểu
Đà Nẵng có ý nghĩa gì nhưng Ký đã gọi thì mọi người gọi theo.
“
Lão ca, ta biết một vạn binh Đại Việt đã cởi giáp và nhường lại trang bị cho Đà Nẵng, thế nhưng vậy vẫn chưa đủ. Có thể viện trợ thêm được
không? Bởi lẽ sau đây Đà Nẵng không chỉ chịu sức ép từ Chiêm mà có thể
còn chịu sức ép từ người Ê đê trên cao nguyên” Lý Nhật Trung rất khó xử
tiếp nhận rồi ông ta mới phát hiện Đà Nẵng bị Gauren Drah Mị quản đến
rối tung rồi mù.
Nói thật Gauren Drah Mị một nghèo hai trắng,
người Ê đê trồng lúa đồng bằng không thiện, kinh thương đường biển không tốt, thủ công mỹ nghệ càng thua người Chăm, được cái rệt vải tạm ổn
nhưng Bố Chính vải tràn ra đường ngõ. Cho nên nơi này đúng là chẳng có
tí chất béo nào. Cũ kỹ, lạc hậu, nghèo đói thật nếu so sánh cùng nơi
nghèo nhất của Bố Chính là Tây Bắc Đô Hộ Phủ của người Mon con thảm gấp
trăm lần.
“ Lão đệ yên tâm, ta về Bố Chính sẽ gấp rút chuyển
ngươi 3 vạn áo giáp cùng trang bị.” Lý Thường Kiệt quả quyết, đây là vét kho Bố Chính đến tận đáy rồi.
“ Ba vạn…ba vạn kia à” Gauren Drah Mị vỗ ghế cái đét kích động đứng dậy la lớn.
Con số quá khủng khiếp trong đầu nàng, Gauren Drah Mị đã kiểm tra 1 vạn bộ
giáp cùng vũ khí người Bố Chính nhượng lại cho người Đà Nẵng. Không thể
đánh giá vì chúng nó là những món hàng vượt ngoài tầm hiểu biết của
nàng. Chỉ có Dam San thần mới có thể có những loại vũ khí trên, nàng
người trần mắt thịt không đánh giá được.
Vậy mà nay vị Thái Sư
kia mở miệng là nói cho ba vạn làm nàng quá kích động. Thật thì nàng
cũng không hiểu ba vạn nó nhiều ra sao, chỉ biết là rất rất rất nhiều mà thôi.
“ Đàn ông làm việc … phụ nữ bên ngoài dự thính được rồi,
đừng nói chen vào” Lý Nhật Trung hơi quạo. chủ nghĩa nam tử trong ông ta khá mạnh, đây là kẻ gia trưởng.
Gia trưởng lại cưới một nữ vương Mẫu hệ tộc liệu sống được không.
Câu trả lời là được, sống tốt.
Chỉ thấy Gauren Drah Mị lấy tay che miệng thẹn thùng ngồi xuống khép nép nghe tiếp.
Không thể hiểu lão già này điều chế nữ vương Ê đê kiểu gì mà mấy ngày đã ngoan vậy?
Không đơn giản, chẳng qua là Gauren Drah Mị thuộc dị loại có thiên hướng về
văn hóa Đại Việt nếu không rất khó chinh phục phụ nữ Ê Đê nhất là thời
gian này.
“ Cảm ơn lão ca” Lý Nhật Trung điều chế xong Gauren
Drah Mị thì quay qua cảm ơn Lý Thường Kiệt , ba vạn giáp mão vũ khí ngay cả với Đại Việt vẫn là con số khổng lồ. Lý Nhật Trung hiểu Lý Từ Huy
quả thật muốn giúp hắn và chống đỡ hắn.
Thật ra sai bét, Lý Thường Kiệt làm vậy vì có mục đích.
Trước đây Ngô Khảo Ký đã dặn đi dặn lại, Người Ê Đê có lòng trung thực, kiên
nhẫn với sự khó khăn, chịu đựng nhọc nhằn trong lao động, chăm chỉ,
nhiệt tình trong công việc, nhưng dễ nổi loạn chống lại khi bị chèn ép
và áp bức. Kẻ nào tốt với họ thì họ thật tâm đối đãi thậm chí là trung
thành hết mực, dù chỉ một lần thôi thì cũng đủ để mất hết lòng tin thậm
chí dẫn đến hiềm khích kéo dài đến cả thế hệ sau.
Cho nên đối với người Ê Đê không có kiểu đánh cho sợ mà là phải từ từ thôn phệ bằng
tình cảm. Do đó trận đánh này vào Điện Thành là tấn công mũi nhọn, chớp
nhoáng đánh thẳng vào Kinh Đô bắt lấy trung ương bộ máy ép đầu hàng,
tránh thương vong quá nhiều gây nợ máu. Còn chính sách với Chiêm là giết được bao nhiêu giết.
Vì vậy Lý Thường Kiệt rất sảng khoái giúp
đỡ Lý Nhật Trung thực tế là đang xoa dịu người Ê Đê vì nói cho cùng lần
này quân Bố Chính giết không ít người Ê Đê đâu.
“ Còn gì nữa không?” Lý Thường Kiệt rất không khách khí hỏi Lý Nhật Trung.
“ Hoả pháo, Đà Nẵng cần hoả pháo, lão ca cũng biết bây giờ người Chiêm
người Khmer không thiếu hoả pháo cho nên Đà Nẵng cần hoả pháo, nhất là
Cối Pháo. Cần chuyên gia pháo bịn giảng dạy cần đạn dược, thuốc nổ để
luyện tập…” Lý Nhật Trung không khách khí.
“ Pháo lớn 120 ly ta có thể viện trợ ngươi 70 thanh, trong kho vẫn còn hàng tồn , nhưng pháo
cối thì khó, vẫn phải ưu tiên sản xuất gửi đi chiến trường phương bắc.
Chỗ này 40 pháo cối ta để lại cho ngươi. Hãy chờ đợi chút thời gian ta
biên thư về Thăng Long cho Lý Từ Huy, nếu Thăng Long có thể tự sản xuất
Pháo cối thì ra ta sẽ ưu tiên chuyển Pháo cối cho ngươi”
Lý Thường Kiệt rất quả quyết trong chuyện này.
“ Bảy mươi pháo to? Là pháo lắp trên chiến hạm? Ôi cái bụng của ta vui vẻ cảm ơn Thái Sư”
Gauren Drah Mị lại lanh chan chen vào nói, cái này là bản tính đổi không được.
“ Phụ nữ này nếu còn không im miệng đuổi ra ngoài…” Lý Nhật Trung phu uy rất gớm.
Gauren Drah Mị lại bịt miệng thấp thỏm nguồi xuống.
Lý Thường Kiệt thấy vậy thở dài, có thể lúc này đang trăng mật, Gauren
Drah Mị nhún nhún nhưng bản chất người Ê Đê Ngô Khảo Ký đã nói cho Lý
Thường Kiệt rõ, văn hoá của họ rất khác. Nếu áp chế quá đến lúc Gauren
Drah Mị bật lại là rất toang.
Cho nên Lý Thường Kiệt phải tìm cơ
hội nói chuyện cùng Lý Nhật Trung. Nên áp chế để Trung có địa vị chủ đạo ở Đà Nẵng nhưng cũng không nên áp chế quá mức gây phản kháng , phải cân bằng. Trung là kẻ thông mịn chỉ cần nhắc nhở thôi.
“ Lão đệ không nên nóng tính, Gauren Drah Mị là người Ê Đê rất không quen lối sống của phụ nữ Đại Việt, mà Phụ Nữ Đại Việt cũng rất cường họ chỉ nhẹ nhàng
thanh lịch chứ ý chí không thua ai. Ỷ Lan Thái Hậu một đầu, giờ là con
gái ngươi Lý Từ Huy, cho nên để đệ muội thoải mái một chút thoải mái một chút phát biểu ý kiến”
Lý Thường Kiệt nhẹ nhẹ gõ một cái.
“ Ha ha.. Thái Sư à không Đại ca này người nhìn đẹp con mắt, nói lại ưng
cái bụng, có điều hơi quá già nếu không ta làm mối cho con gái Ê Đê, rất xinh đẹp, khoẻ mạnh” Gauren Drah Mị được nói trúng tâm ý thì sướng lên
cười ha ha.
Khục khục khục..
Cụ Kiệt, anh Trung sặc trà mặt tím bầm.
“ Còn cần gì nữa không?”
“ Lão ca nói ra thì ngại, Gauren Drah Mị quản lý Đà Nẵng rối tinh rối mù, một nghèo hai trắng. Ta dày mặt xin một ít hỗ trợ về công cụ sản xuất
như cày bừa, cưa gỗ búa rìu , tốt nhất nếu có chuyên gia đến giúp thì
tốt. Lão ca thất đấy nơi này thô thô giản giản 40 vạn người mà đất hoang khắp nơi, người thi co cụm lại mấy thửa ruộng nhỏ cày bừa…”
Lý Nhật Trung mặt méo xẹo.
“ Ta mới không biết quản mấy thứ này đâu, ta không biết mới chịu cưới ông để ông quản” Gauren Drah Mị một bên chu mỏ giảo biện. Lý Thường Kiệt
nói giúp nàng cho nên nàng lúc này là thoải mái chen mồm thổ lộ tính
cách.
“ Đàn bà này… ngươi chua ngoa, đã quản lý hỏng bét cả 40 vạn người còn ở đó lý luận. Chấp nhận làm dâu họ Lý vì quản lý.. ta phi. Ai thì thào ngưỡng mộ văn hoá Đại Việt, ai nói gặp ta đã mê mẩn, ai nói
thấy ta thông minh nhất trí tuệ nhất nên lao vao?” Lý Nhật Trung lại
quạo, lỡ mồm nói chuyện riêng tư hai người.
Thật ra cũng không hẳn.
Lý Thường Kiệt cùng Trung quan hệ rất không tồi, nói thật trước kia toàn
là Lý Thường Kiệt chăm Trung cùng chơi với hắn thời kì 10 năm Kiệt làm
nội thị. Quan hệ của Kiệt – Trung- Tôn rất tốt. Thế nên khi Tôn lên đế
thì mức trọng dụng Kiệt đã tăng vọt lên tầm cao mới. Thế nên khi Tôn
chết thì Trung dù đủ lực tranh đế vẫn để ấu chúa Lý Càn Đức con trai Tôn lên ngôi mà không tranh chấp.
Đừng tưởng Trung không thể thay
vaod đó, chẳng qua tình cảm thâm hậu với Tôn hắn không muốn làm quá. Nếu Trung làm thì Kiệt chắc chắn sẽ đứng ngoài không can dự vì Kiệt kẹt giữ tình cảm với Tôn- Trung sẽ không giúp con Tôn nhưng cũng không giúp
Trung ( Tôn là Lý Nhật Tôn- Lý Thái Tông).
Thêm vào đó Lý Thường Kiệt là người thân thể khuyết thiếu nên Lý Nhật Trung cũng không quá để ý chuyện này mà nói.
“ Ngài….” Gauren Drah Mị giận dữ xấu hổ.
“ Thôi thôi hai vợ chồng ngươi về nhà tâm sự tình cảm sau, ở đây là nơi
chính sự bàn chuyện. Đệ Muội đúng là quản lý không thiện , Đà Nẵng rất
rối, ta đã xem qua mấy nơi thực sực là nghèo khổ cùng cực cùng lạc hậu.
Ta có bênh ngươi cũng bênh không đặng. Đệ Muội một là buông tay đừng
quản lý, hai là thời gian này nói ít nhìn nhiều đi theo chồng của ngươi
mà học tập, phải học thì mới làm tốt được”
Lý Thường Kiệt vừa đấm
vừa xoa nhưng rất thâm ý. Hai con cáo già mắt hơi loé lên rất bí mật tia tia nhau kiểu như hiểu ta của ta chứ?
“ Ta mới không thèm mấy chuyện đau cái đầu, mệt cái tâm này. Cưới ông ta rồi thì ông ta phải làm chứ?” Gauren Drah Mị phủi tay.
Sập bẫy.
Hai con cáo một gần già, một già hẳn cười cười.
Đấy đối xử người Ê Đê phải theo lối lạt mềm mà buộc, đây là dân tộc siêu
cấp phản kháng khi bị áp bức, không phải cứ dân tộc nào đánh đau họ cũng sẽ phục tùng ngươi, văn hoá, thói quen rất quan trọng. Lý Từ Huy vì
không hiểu văn hoá Ê Đê mà đẩy đồng minh thành kẻ thù. Nói chung thế
giới này chinh phục nhau ngoài chiến tranh vẫn cần dùng não.
“ Đồ
sản xuất ta sẽ cấp cho Đã Nẵng không thiếu, chuyên gia cũng có, xi măng
thép cũng có , xây mấy cái nhà máy cưa gỗ ở đây đi. Ta thấy dân ở đây
quá đông có khai hoang cũng không kịp cho cày cấy trong vài năm tới. Lao động dư thừa lãng phí.”
“ Nơi này rừng nhiều, cây gỗ chưa khai
phá bao nhiêu, mà Bố Chính cần gỗ. Các ngươi có người, có voi thồ khai
thác thuận tiện. Xây nhà máy xẻ gỗ các ngươi sẽ có một nguồn thu nhập ổn định hơn trồng lúa tròn ngắn hạn”
Lý Thường Kiệt ở Bố Chính 6
năm, ông không những quân sự tài ba mà chính trị xuất sắc người như ông
cái gì học cũng nhanh, cho nên cách phát triển kinh tes của Bố Chính ông hiểu rõ.
Như Lý Nhật Trung chỉ chăm chăm khai hoang trồng lúa, đó là tư tưởng chung của người thời này. Nhưng Kiệt liếc mắt lại tìm ra
mấy mối làm ăn tốt cho người Ê Đê.
Mấy công nghệ sắt thép không thể tuồn về Ê Đê nhưng xây dựng các loai nhà máy gỗ, xi măng các thứ lại thoải mái rồi đúng không.
Có một đám 40 vạn sản xuất thì vấn đề nguyên liệu cho bố chính được giải
quyết, có bao nhiêu lao động Bố Chính được giải phóng để tham gia các
ngành kỹ thuật cao đưa về giá trị kinh tế cao hơn.
Lý Thường Kiệt tư duy đã vượt xa người thời này.
Cuối cùng là khá nhiều kiểu nhà máy phụ trợ quyết định được đặt ở Đà Nẵng,
nơi này có 400 triệu người lại sống tập trung vì Đà Nẵng nhỏ hẹp. Đây là điều kiện tuyệt vời thành lập nên khu công nghiệp phụ trợ. Đã là công
nghiệp phụ trợ thì mãi mãi là phụ, chỉ có thể sản xuất những mặt hàng hỗ trợ cho Bố Chính.
Lý Thường Kiệt đã biết cá gì là công nghệ cốt lõi không thể buông tay.
Nhưng ông hơn người thời này là biết nên buông tay công nghệ phụ trợ. Tất cả là Lý Từ Huy không dấu mà hướng dẫn ông rất kỹ.
Chiến hạm để lại 5 chiếc Carrack không buồm thiết giáp vì người Ê đe muốn học điều khiển buồm không mất 2-4 năm là không được, nhưng Carrack thiết
giáp chân vịt chỉ cần để lại mấy thằng lái thuyền cùng một số pháo binh
nhỏ đủ điều khiển, trèo thuyền ai cũng biết. Nhật Trung tuy không quen
hải chiến nhưng cũng không phải không quá biết có Thiết Giáp Hạm đủ tạm
thời bảo vệ Bờ biển Đà Nẵng.
Thuyền buôn cùng tàu đổ bộ thì để lại nhiều trong vịnh tất nhiên điều khiển những thứ này không đến nỗi siêu
khó như thuyền buồm Carrack nhưng phải học lâu.
Nhận nhiều đồ quá Gauren Drah Mị ngại, một là nàng phục Chồng mình cái mặt uy tín mở mồm là có toàn thứ tốt.
Nhưng nàng cũng ái ngại vì của biếu là của lo của cho là của nợ đạo lý này
nàng biết. Sợ chồng xin nhiều bị lún ép cho nên đứng ra.
“ Thái Sư hay Đã Nẵng chúng ta trả tiền?”
“ Tiền ngươi có sao?” Lý Nhật Trung nheo mắt.
“ Có một ít?” Gauren Drah Mị lí nhí
“ Ngươi biết những thứ này đáng bao tiền, chỉ riêng vũ khí chiến hạm, bán ngươi, bán cả 40 vạn người Ê Đê ở Đà Nẵng cũng không đủ trả một nửa. Ở
đó mà trả tiền” Lý Nhật Trung quạo, ông ta đã muối mặt đi xin rồi, còn
lôi chuyện này ra.
“ Lão đệ đừng giận, bớt nóng, tình cảm hai ta như vậy những thứ này vật ngoài thân vật ngoài thân.. Đừng nghĩ nhiều”
Lý Thường Kiệt can ngăn.
“ Ta là chỉ vì quan tâm ông” Gauren Drah Mị bật khóc ôm mặt chạy ra ngoài.
Lý Nhật Trung đuổi theo?
Không.
Hai con cáo nột già một trung niên đứng đó cười mỉm liếc nhau. Gian kế thành. Ê Đê chạy không thoát.