Hiệp một phe tân cách Nho sĩ thắng đậm, bên ngoài vỗ tay hoan hô, đám
trẻ tuổi nho với tư tưởng cách tân toàn là quan nhỏ, không được vào,
nhưng thị vệ canh cổng đều báo cho họ. Kiến đám này cổ võ Lê Văn Thịnh
nhiệt tình. Bọn họ hận nhất là mình quan bé không được vào trầu chính
điện mà thôi.
Thị vệ là được Ngô Khảo Ký rỉ tai dặn dò đấy.
Phe bảo thủ dĩ nhiên có thể cãi chày cãi cối vấn đề này, nhưng một khi Lê
Văn Thịnh lôi đại nghĩa dân tộc ra thì chấm hết, đụng vào vấn đề này sẽ
rất dễ vướng danh bất trung bất hiếu bất nghĩa, toang ngay thanh danh.
Cái nữa ai cũng hiểu ngu dân dễ quản, nhưng không dám nói ra miệng, ai dám
nói ra miệng câu này chắc chắn bị thiên hạ phỉ nhổ chết. Hoàng tộc không quản, Lý Từ Huy không quản, Ngô Khảo Ký không quản cứ khăng khăng không chơi chính sách ngu dân thì đám Sĩ nho điên à mà nhảy vào quản, có phải chuyện của họ đâu?
Cho nên hiệp một coi như chấm hết.
Hai bên lại căng thẳng lên dây cót tinh thần chú ý hiệp hai.
Vẫn là Lê Văn Thịnh lên tiếng.
“ Vấn đề thứ hai, Hán tự là gì? Là chữ của người Hán. Người Việt chúng ta tại sao phải dùng chữ Hán để ghi chép để học hành? Các vị đứng đây đừng nói rằng không biết mưu đồ của người Hán, ngàn năm đô hộ Đại Việt ta,
xóa văn tự của ông cha ta, bắt chúng ta dùng hán tự để làm gì?”
“ Chẳng qua là muốn dùng hán tự làm gốc, lấy hán ngữ làm thân, dùng tư
tưởng hán làm cành làm lá xây nên một cái cây lớn bao trùm Việt tộc.
Việt tộc còn là người Việt không khi chúng ta dùng chữ Hán, nói tiếng
hán, nghĩ cách nghĩ của người Hán?”
“ Các vị… cả các vị nữa… vị
này nữa.. các Hàn Lâm Học sĩ các ngươi đang làm gì? là đang ngày đêm
miệt mài nghiên cứu chữ Nôm tự, nhằm xóa bỏ ảnh hưởng của Hán tự đối với chúng ta không phải sao?”
“ Nhưng muốn học nôm tự trước tiên phải biết Hán tự, luẩn quẩn một vòng chúng ta vẫn bị người Hán dắt mũi”
“ Còn có Bình Dương Công Chúa ngày đêm sưu tập Khoa đẩu tự để làm gì?
không phải mục đích cuối cùng cũng là muốn thoát ly Hán tự sao?”
“ Nhưng Nôm tự và Khoa Đẩu tự hơn mấy chục năm nghiên cứu vẫn chưa có
tiến triển, nay Việt tân tự ra đời các ngươi lại tư dục chê bai là sao?”
“ Các ngươi nói Việt tân tự không bộc lộ đồng âm khác nghĩa đúng không?
vậy thì chú thích, chú giải. Ở những chỗ nào có thể nảy sinh nghi ngờ
sai nghĩa, chú giải bên dưới là được, ai cấm các ngươi chú giải?”
“ Lại một ví dụ đơn giản, với Việt tân tự ta có thể mô phỏng mười phần
tất cả âm tiết của Việt tộc, từ đó sách viết bằng Việt Tân tự sẽ là sách của người Việt vì người Việt không bị gò bó. Ta cam đoan một đứa trẻ
không bị não bệnh, chỉ cần 1 tháng có thể đọc thông viết thạo Việt Tân
Tự”
“ Còn về Hán tự thì sao? ta có thể đứng đây kể ra vài ngàn
âm tiết Việt ngữ mà Hán tự không tài nào ghi được, vị Đại Học sĩ nào ở
đây muốn thử không?”
Lê Văn Thịnh thách thức nhìn đám hủ nho.
Không một ai dám thử, vì đây chính là điểm yếu của Hán văn. Chữ Nôm mà
Hàn lâm viện đang nghiên cứu để bổ xung điểm yếu này nhưng tiến bộ quả
thật chậm vô cùng. Vả lại còn phức tạp khó nhớ hơn cả Hán văn.
Cứng họng, hiệp hai vẫn là Lê Văn Thịnh chiếm thượng phong, những lý lẽ lập luận hắn đưa ra rất khó rất khó chối cãi.
Nhưng vẫn có hủ nho không can tâm.
“ Việt Tân Tự như run bò, viết vậy làm gì có cái hồn của chữ, làm sao có thể thư pháp được?”
“Ha ha ha…. Ha ha ha…. “ Lê Văn Thịnh cuồng tiếu cười như điên trên Nghị
Triều điện, hắn cười vì Binh Nam Vương vậy mà đoán được mặt này một đạo, hắn càng nể phục vị này Quyền thần, đánh mắt nhìn về Ngô Khảo Ký lúc
này.
Dung dung ngòi nghế đôn thưởng trà.
Mẹ kiếp, quá sức ngưu.
Thì ra Ngô Khảo Ký liếc mắt nhìn thấy Lý Thuận thằng Đông Xưởng đại ca này vậy là vẫy tay gọi thì thầm vào tai.
Lý Thuận nghe Ngô Khảo Ký thì mắt liếc liếc nhìn Minh Phương Vương uy nghi trên cao sau đó chạy biến đi.
— QUẢNG CÁO —
Lát sau đã thấy thằng này khom lưng quỳ gối chó liếm bên cạnh Lý Từ Huy.
Ngô Khảo Ký nhìn thấy thì hận nghiến răng nhưng vẫn tỏ ra ung dung.
Chỉ thấy Lý Từ Huy nhẹ gật đầu đồng ý.
Vậy là Ngô Khảo Ký có ghế đôn cùng tách trà ngồi đó xem tuồng.
Lê Văn Thịnh nuốt nước bọt ừng ực nhìn ly trà, hắn cãi nhau nửa ngày khát quá, tiếng cười khục khựa trong miệng rồi.
Thấy vậy Ngô Khảo Ký giơ tay vẫy vẫy.
Lê Văn Thịnh khom lưng lon ton chạy đến.
“ Không ngại trà đã uống quá rồi chứ?” Ngô Khảo Ký ánh mắt rất quan ngại dò hỏi.
Lê Văn Thịnh ngơ người hắn chỉ vào ly trà, nhìn Ngô Khảo Ký lại lén nhìn
Sùng Đế cùng Lý Từ Huy, cái gì thế, Vương gia thưởng trà, mà trà Vương
gia đã uống, lại còn thưởng giữa Triều Nghị. Nhận… hay không nhận?
Đúng một giây suy nghĩ, Lê Văn Thịnh làm tra quyết định.
“ Không ngại… không ngại…. cảm ơn Vương gia ban thưởng”
Ngô Khảo Ký lập tức đưa cho hắn tách trà… “ Nhanh uống, ra cãi nhau tiếp…. khụ khụ nhầm… ra tranh biện tiếp”
Ngô Khảo Ký rất thưởng thức thằng này, cả hai cũng gần bằng tuổi nhau nên
cũng dễ thân cận, ý tưởng là Ngô Khảo Ký cho nhưng để phát ra hùng hồn
trơn tru như vậy Ngô Khảo Ký thẹn không bằng. Thằng này là nhân tài cãi
nhau, nhân tài hùng biện không kém Ngô Khảo Tích.
Lần này Tích
ca không thể vào triều vì bận việc quân ở Phú Lương không có tay cãi
thuận lợi, từ đâu nhảy ra tên này khiến Ngô Khảo Ký vui quá đỗi.
Trà vào ngọn giọng, Lê Văn Thịnh huênh hoang cầm theo ly trà không bỏ mà diễu một vòng rồi tiếp tục.
“ Buồn cười … Hủ nho ấu trĩ người. Cái hồn của Hán tự là hồn của người
Hán, liên quan gì Đại Việt ta, liên quan gì con rồng cháu tiên ta? Ngươi nói Việt Tân tự như con giun bò, ta lại nói nó như Rồng cuốn, cả một bộ này nếu nghiên cứu cách thư pháp ta dám chắc Hàn Lâm Viện sẽ sớm đưa ra được cái hồn của chữ này liên quan đến Việt tộc con rồng cháu tiên. Chỉ là dám nghĩ dám làm hay không thôi. Còn ngươi không thích thì ngươi cứ
học Hán tự cứ thư pháp Hán tự, cứ giữ cái hồn Hán của ngươi, ta là người Việt… thứ cho ta không bồi ngươi bất nghĩa bất trung bất hiếu được. Ăn
lộc vua mà cả ngày nghĩ về Hán là bất trung, quên tổ tiên là bất hiếu,
thấy tốt cho dân tộc mà không làm là bất nghĩa” Lê Văn Thịnh hùng hồn
xếch mé chửi mắng, nói chung nho gia chửi người không bậy bạ nhưng mà
rất tru tâm.
Quanh co ba câu hắn đẩy đối phương vào chỗ bất nghĩa, bất trung bất hiếu.
“ NÓI HAY” Ngô Khảo Ký ngồi ung dung, méo biết từ đâu hắn có trong tay một miếng bánh ngọt vừa ăn vừa la lớn cổ võ.
Sùng Đế đói, sáng ra hắn ăn rất sớm, triều nghị đến lúc này đã rất lâu rồi,
hắn đói lắm. Tuổi ăn tuổi lớn mà. Nhưng quy định triều đình rất nghiêm
khắc, Lý Từ Huy lại rất dữ, hắn không dám ăn vụng.
Nhưng thằng này thông minh lắm.
Mắt hắn đảo một vòng như rang bi, sau đó cũng hô to.
“ NÓI HAY LẮM, CON EM ĐẠI VIỆT PHẢI CÓ CHÍ KHÍ NHƯ VẬY”
Hắn hô to đến Ngô Khảo Ký cũng phải giật mình quay lại nhìn.
Quay lại rồi Ngô Khảo Ký mới thấy ánh mắt thằng này đang nhìn chắm chắm miếng bánh của mình, miệng thì nuốt nước bọt ừng ực.
Ngô Khảo Ký làm động tác chỉ chỉ miếng bánh. Sùng Đế vội gật đầu loạn lên.
— QUẢNG CÁO —
Ngô Khảo Ký gọi Lý Thuận đến bẻ đôi miếng bánh đưa cho thằng này, y như
rằng mấy giây sau đã thấy nó chạy đến bên Lý Từ Huy ton hót. Ngô Khảo Ký giận tím mặt. Sùng Đế thấy biến thì tím tái cả người.
“ Hừm, đưa cho Bệ Hạ ăn”
Tiếng của Từ Huy như tiên âm đối với Sùng Đế, không bị trách tội?
Ôi anh rể vẫn có một đạo.
Vậy là giữa triều đường chẳng còn cái mẹ gì là nghiêm trang khí tức nữa.
Bệ hạ ngồi ăn bánh uống ước hau háu xem đại thần cãi nhau. Quyền thần đứng đầu thiên hạ cũng nhồm nhoàm miệng bánh tay trà tay nước. Ôi thôi thời
oanh liệt nay còn đâu. Nhưng cãi vẫn phải cãi.
Cái thằng láo náo lấy hồn chữ hán làm cớ ăn trọng đòn ngất xỉu tại chỗ, có thể là ngất
thật có thể giả vờ ngất tránh xấu hổ. Chịu không biết nhưng thái giám đã vác đi cấp cứu rồi. Hỗn loạn qua đi hiệp ba lại đến.
Ngô Khảo
Ký vẫn ngồi chia bánh cùng Sùng Đế, Lý Từ Huy thì mặc kệ, nàng vẫn chăm
chú theo rõi bên dưới. Ngô Khảo Ký bĩu môi, làm Nhiếp Chính có vẻ nghiện rồi ta.
Sùng đế ăn ngon lành, cũng chẳng cần thái giám thử độc
gì, đồ của Vương gia đưa cho, nếu còn đứa thái giám nào dám không tin
tưởng thử độc thì thằng đó chán sống rồi. Kể cả Ngô Khảo Ký có đầu độc
tại chỗ Sùng đế lúc này thì cũng không ai dám ho he.
Ngô Khảo Ký ngồi một lúc thì Lý Thuận mang đến một mảnh giấy, nguệch ngoạc chứ quốc ngữ.
“ Anh rể, bánh ngon quá”
Hả thằng này cũng học chứ Latinh rồi.
Ngô Khảo Ký loay hoay lấy ra bút chì viết vào mặt sau.
“ Bệ Hạ thích, mai thần đưa qua cho”
Lý Thuận chạy đi chạy lại chuyển giấy.
“ Thích, mà thứ anh rể cầm viết là gì vậy?”
“ Bút chì” Lý thuận cầm theo mảnh giấy và bút chì đưa cho Sùng Đế.
Bên dưới vẫn cái nhau tưng bừng, phía trên người đứng đầu quốc gia và trọng thần bậc nhất vần đang chơi trò truyền thư đối thoại.
“ Anh rể, nghe nói ngươi là chiến tướng mạnh nhất Đại Việt, ta muốn học cưỡi ngựa bắn tên được không”
“ Được, mai ta cho người mang ngựa, tên vào cung”
“ Bắn pháo được không?”
“ Nguy hiểm, chơi nổ pháo đất thì được, mai ta chơi cùng Bệ Hạ… giờ chú ý nghe triều thần tranh biện, nếu không Nhiếp Chính Vương phạt”
“ Chị họ không phạt đâu, có anh rể”
“ Ta sắp bị đánh đòn rồi, không bảo vệ được bệ hạ”
“ Là chuyện A Đóa nương tử?”
— QUẢNG CÁO —
“ Làm sao bệ hạ biết”
“ Cả Thăng Long đều biết”
Lý Thuận thở dốc, cứu tôi với, hắn chạy đi chạy lại phát điên rồi.
Ngô Khảo Ký ngồi bệt trên ghế đẩu hồn du thiên địa. Toang rồi.
“ Điểm thứ ba, là là nho sinh, là người đọc chữ học đạo thánh hiền. Nhưng ta hỏi các vị Thánh Hiền là ai ở đâu và thời điểm nào? Nên nhớ Khổng –
Mạnh nhị thánh là thời Tiền Tần. Các vị đều là thâm uyên nho học ở đây
có thể thấy được nguyên thủy Nho học Khổng Mạnh đến thời này có thay đổi không?”
“ Qua thời Hán Đường đã có bao nhiêu giáo lý Phận – Đạo
xen vào Nho học? Hàn Dũ và Lý Ngao đã thêm bao nhiêu điểm mới vào bổ
xung học thuyết Nho học nguyên bản Khổng – Mạnh nhị thánh? Thời này còn
có Thiệu Ung, Chu Đôn Di, đang gắng sức hoàn thiện Nho giáo. Đấy là
người Hán bọn họ tự bản thân còn biết Nho học theo thời gian cần bổ xung cải biến”
“ Đằng này chúng ta là người Việt lại khư khư ôm lấy
điển cố từ mấy ngàn năm trước không thay đổi. Nên nhớ các nhà hiền triết đó đều là cổ nhân, thời bọn họ sống đã quá khác thời chúng ta sống. Xã
hội thay đổi, quan hệ xã hội thay đổi. Lại lui vạn bước mà nói, các hiền triết đó là người Hán, họ lý giải xã hội Hán tộc, nó khác xa xã hội
Việt tộc của chúng ta, đây là điều tôi luôn chăn trở.”
“ Cho nên
tôi muốn nói ở đây là nếu các vị chê trách Giáo khoa còn thô ráp thì bắt tay vào cùng sửa, Nho học của người Hán mà họ còn biết phải thay đổi,
do đó Nho học qua đất Việt càng phải hoàn thiện thay đổi cho phù hợp
người Việt đúng không? Nay đã có sách giáo khoa của Bố Chính mở ra tiền
đề, các vị học sĩ ngồi đây sao không tìm cách kết hợp ưu điểm cả hai xây dựng nên một nền Nho học thuần Việt mang giá trị đạo đức văn hóa Việt?”
“ Nhìn đây nhìn đây, quyển này về khoa học thưởng thức, giải
thích về nguồn gốc sự vật, giải thích cái gì là tinh thần, là vật chất,
cái này rõ là có thể đưa vào Nho học một đường để giải thích thế giới
mà.. tại sao các vị cố chấp vì một chút thô ráp mà loại bỏ cả một kho
tàng kiến thức nư vậy?”
BỘP… BỘP … BỘP.
Ngô Khảo Ký đứng
lên vỗ tay, hắn không thể không tán thưởng. Những thứ này hắn không dạy
Lê Văn Thịnh mà tên này tự biên, thật sự đây là nỗi lòng của hắn.
Vốn dĩ Ngô Khảo Ký muốn từ từ sẽ đem triết học Mac-Angghen từ từ nhồi nhét
vào Đại Việt nhưng nếu dùng cách của Lê Văn Thịnh cũng hay. Thời này Nho học đã bắt đầu loại bỏ tính Siêu Hình học của mình chỉ dùng lý học để
giải thích bản chất thế giới. Nho giáo đã đi sâu vào Đại Việt và lình
thành một lớp nho sĩ đông đảo sau ngàn năm bắc thuộc.
Cái chữ
Nho này rất khó đàn áp, vậy thì tại sao không dùng cái vỏ này mà thay
hết lõi bên trong, lấy Mac-Angghen từ từ thay thế lõi nho học.
Vẫn là bình rượu cũ nhưng mở ra uống vấn thơm ngon vì mới rượu rồi đúng không?
Và cách làm này sẽ khiến cho giới Nho sĩ của Đại Việt bớt cảm trở, thậm chí một đám có tư tưởng cách tân sẽ đồng sức đồng lòng.