Lý Thường Kiệt lúc này trên đường về gần tời Bố Chính thì nhận được
thông tin từ Thăng Long chuyển về, ông chỉ hơi nhíu mày một chút rồi
cũng không bận tâm thêm nữa.
Nhớ lại trận đáng trên sông Lam thì cụ Kiệt vẫn còn tâm phục tinh thần chiến đấu của quân Nghệ An, thế
nhưng vì Bố Chính, vì Đại Việt tương lai, vì Ngô gia cụ không thể nương
tay mà gạt bỏ họ. Đây chính là cái giá phải trả cho việc thay đổi thể
chế, không thể có một sự thay đổi thế chế với cái giá nhẹ nhàng.
Đều là con em đất Việt , phải xuống tay với một đám tinh hoa người Việt như vậy thì cụ cũng chẳng vui vẻ gì, do đó thực hiện xong mục tiêu cụ cũng
lầm lũi mà quay về Bố Chính. Thân hình có vẻ lại hơi chùng xuống đôi
chút, ngọc diện gương mặt lại thêm nét già nua.
Ngày đó quân Nghệ An quả thật hung mãnh vô cùng, chiến thuyền nhỏ nhưng tốc độ lại nhanh
vô cùng, chiến hạm Bố Chính với pháo Phật Lãng Cơ tốc độ bắn đã rất
nhanh nhưng chỉ có thể thực hiện ba lượt thì quân Nghệ An đã áp sát. Lúc này 300 chiến thuyền của Nghệ An đã bị bân rụng đến hơn sáu mươi chiếc, có thể nói là tổn thất đã quá 20%. Vậy nhưng nhánh quân này không hề
tan rã. Ngược lại còn hăng hái hơn mà xông lên chiến đấu.
Đầu
tiên các thuyền nhỏ sẽ lao nhanh đến cạnh sườn thuyền Bố Chính để ẩn
nấp, tránh đạn pháo cung tên, sau đó họ dùng móc câu quăng lên mạn
thuyền của Bố Chính để kéo vợi kể từ đây đám chiến hạm Bố Chính chính
thức tuyên cáo bị mắc kẹt.
Hai bên bắt đầu dùng cung tên đối bính,
đám quân Nghệ An rất tinh ranh, họ bắt đầu châm tên lửa tấn công vào
buồm của quân Tân Bình Lộ. Không cách nào những chiến hạm bị mắc kẹt
phải gạ lệnh hạ buồm dưới để tránh bị hoả công đốt trụi. Kể từ đó động
lực của đám mười chiến hạm Carrack cáo phá, bởi mái chèo bên cánh trái
cũng bị quân Nghệ An phá huỷ rồi.
Tất nhiên chiến đấu chỉ mới bắt đầu.
Thuỷ thủ Bố Chính tuy không tinh nhuệ cha truyền con nối như thuỷ binh Nghệ
An nhưng họ đều là lão binh thuỷ hải chiến với bốn năm ròng rã huấn
luyện, đa phần lại từng đã ra trận chém giết trên biển. Nên nhớ hải Quân Bố Chính đã tham ra rất nhiều trận hải chiến như Liêm Châu, Quảng Châu, Nhật Bản, Hoa Đông, Triều Tiên.
Nếu so sánh về kinh nghiệm chiến tranh họ không thua bất kỳ ai.
Vẫn nhớ Bố Chính có hai lần tăng binh đổi quân với Ký, đây chính là hai lần mà thuỷ binh Bố Chính được cọ sát rất nhiều. Trong này còn có đến bốn
ngàn binh Mã Lai chuyên đánh hải thuỷ, cho nên quân Bố Chính đàn quyết
liệt đánh trả.
Trận chiến lúc này đã ở thế tĩnh, hai bên vị ràng
buộc và dằng co thành một cụm, mất động lực mười Chiến Hạm Carrack và cả trăm thuyền nhỏ của thuỷ binh Nghệ An từ từ trôi theo thuỷ lưu ra biển.
Tất nhiên nhóm thuyền nhỏ không đính lấy Carrack chiến hạm thì bơi lởn vởn
vòng ngoài nhưng họ ngay lập tức nhận đạn pháo kích cho nên chỉ có thể
tìm góc chết của hoả pháo để ẩn núp.
Góc chết của Hoả Pháo Bố
Chính bao gồm bốn góc chiến hạm góc 45 độ. Rất nhanh đám thuyền Nghê An
đã nhận thấy điều này cơ động né đạn pháo lớn. Thế nhưng pháo nhỏ 35 ly
thì không có góc chết, cho nên đám thuyền nhỏ vòng ngoài của quân Nghệ
An vẫn chịu đựng tổn thương tăng dần theo thời gian.
Tất nhiên điều này sẽ giảm đi khi nhóm bịn sĩ tiểu thuyền chiến leo thang đi dây tấn công lên sàn thuyền.
Quân Nghệ An hết sức tinh nhuệ nhưng không hề dễ dàng phần chồi lên mặt nước tới thấp nhất sàn gần 4,3m . Đây không khác gì là một bức tường thành
cả.
Cung thủ Nghệ An rất mạnh, họ nấp sau tấm chắn sau đó nhấp
nhô bắn vọt lên sàn thuyền nữ thành để áp chế quân Bố Chính giúp cho
đồng đội thoải mái leo lên tiếp cận boong thuyền.
Lúc này các ô
cửa mái chèo hay ô hoả pháo đều phải đóng lại chặt chẽ tránh quân Nghệ
An đột nhập, áp lực hoả pháo lên tuyến vòng ngoài thuyền chiến nhỏ của
Nghệ An giảm mạnh.
Bố Chính còn lựu đạn, nhưng vô dụng, quân Nghệ An đã phòng ngừa thứ vũ khí này, lựu đạn ném xuồng tiểu thuyền đều bị
mái che ngăn hoặc bị khiên chắn đánh rơi xuống nước, thậm chí có rơi lên sàn thuyền thì cũng bị thuỷ binh Nghệ An nhanh nhẹn cầm lấy vứt ra
ngoài thậm chí có ket liều lĩnh cong ném ngược lên sàn thuyền kiến quân
Bố chính bị tổn thương. — QUẢNG CÁO —
Đây là yếu điểm của lựu đạn thời này, dây dẫn nổ chưa có thể tính rất chính xác thời gian cho nên binh sĩ phải ném sớm một chút. Nếu quân định có
kinh nghiệm thì rất dễ hoá giải.
Tất nhiên đây là thuỷ chiến,
vung tay có thể ném xuống nước hoá giải lựu đạn. Nếu là ngàn người nhốn
nháo công thành thì khác, lự đạn ném xuống rất khó ném lên đầu thành,
còn xung quanh toàn đồng đội biết ném đi đâu hoá giải.
Lựu đạn
không hiệu quả , hay nói đúng hơn là phần lớn lính ném lựu đạn ném quá
sớm dẫn đến hiện tượng này, vậy là chỉ có một lượng nhỏ các binh sĩ có
kinh nghiệm giỏi về lựu đạn tiếp tục tấn công . Tuy số lượng người tấn
công lựu đạn ít đi nhưng hiệu quả lại tăng mạnh, lựu đạn nổ đúng lúc
luôn cho ra những sát thương kinh người.
Nhưng lính ném lựu quá ít, tỉ lệ rơi trúng thuyền lại không cao cho nên cuối cùng cung tên lại là vũ khí chính hai bên đối bính.
Cung của Nghệ An binh không thể xuyên giáp La Mã của quân Bố Chính đó là
điều chắc chắn, chỉ những mũi tên may mắn bắn vào các khe giáp như nách
bắp tay mới có thể gây tổn thương.
Quân Bố Chính trên khoang thì
có lợi thế không gian tác chiến rộng rãi, thuyền Carack to lớn ổn định,
lại thêm họ đang ở vị trí cao hơn đối phương cho nên rất lợi thế.
Quân Bố Chính không dùng cung mà dùng nỏ ngắn, vẫn là loại nỏ mở gập lên dây hết sức tiện lợi. Cả hai lâm vào dằng co, quân Bố Chính ít thiệt hại vì có lợi thế rất lớn về trang bị áo giáp, nhất là Giáp La Mã bảo vệ mộ
nữa thân trên rất tốt , mà lối tác chiến này quân Bố Chính chỉ lộ nửa
người cho nên không cần nói nhiều thiệt hại thuộc về phe Nghệ An là
nhiều.
Bỗng một tiếng ầm lớn vang lên.
Khốn nạn, thì ra
Tống Kiệt lộ công nghệ cho thế gia, Nghệ An chưa chế nổi pháo nhưng
thuốc nổ họ đã mày mò ở đâu kiếm được diêm tiêu mà chế tạo. Thực tế diêm tiêu từ Java không thiếu Nghệ An Diễn Châu có cảng biển làm ăn cùng
Java cho nên họ kiếm được một chút là không khó.
Lẽ dĩ nhiên java người làm sao biết được công dụng của diêm tiêu? Chỉ là Bố Chính mua
bán đặt hàng Medang, mấy tiểu quốc lân cận thấy vậy cũng auto khai thách diêm tiêu mang đến Đại Việt giao dịch Bố Chính.
Trong quá trình
giao dịch Bố Chính không thiếu kẻ chạy đến Diễn Châu làm ăn tiện thể.
Người Dương gia phát hiện bọn này có Diêm Tiêu dĩ nhiên mua rồi. Từ đó
mới có chuyện ngày hôm nay.
Thuốc nổ của Nghệ An thuộc dạng yếu.
Thực chất Tống Kiệt không hiểu rõ cách tinh luyện KNO3 từ quặng, lại
càng không biết cách nung chảy Lưu Huỳnh để thu được Lưu Huỳnh tinh
khiết.
Cho nên thuốc nổ của Tống Kiệt giống như của người Tống có rất nhiều tạp chất. Ngay cả khi Tông Kiệt dụng tỉ lệ vàng 7,5/1.5/1 thì
cũng vẫn không có thuốc nổ chất lượng tốt.
Đằng này cả Đại Việt, Đại Tống đều dùng công thức 6/2/2 mà Tống Kiệt đã lừa đảo cho nên khả năng nổ lại kém thêm một vòng.
Thêm một điểm cuối cùng, thuốc nổ Bố Chính là dạng phân chuột tăng khả năng
nổ, trong khi đó thuốc nổ của Tống Kiệt vẫn là loại mài nhuyễn trộn lẫn
thông thường.
Tựu những nguyên nhân trên về thuốc nổ Bố Chính vẫn đứng ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Nhưng thuốc nổ dù yếu xong với một lượng lớn đều có thể gây hoạ.
— QUẢNG CÁO —
Không hiểu sao đám người Dương gia cũng nghĩ ra cách dùng bộc phá hạ thuyền lớn.
Bọn họ cho thuốc nổ vào túi lớn bọc dấy dầu chống thấm sau đó cột vào lao
phi thẳng vào mép ăn nước chiến hạm Carrack sai đó châm lửa.
Một tiếng nổ lớn vang lên, sức ép đẩy cơ số lính Nghệ An trào máu tai lăn lộn xuống sông.
Một trong các chiến hạm Carrack bị thủng một mảng lớn ở mép ăn nước, nước
đã bắt đầu trào vào thân thuyền khiến cho đám binh Nghệ An vỗ tay hoan
hô vang dội.
Có thành công, những thuyền bé có chứa thuốc nổ len lỏi lao đến những chiến Hạm Carrack mắc kẹt.
Chiến tranh hết sức căng thẳng.
Cơ mà trong lúc Cụ Lý Thường Kiệt đang nhớ về ngày hôm đó chiến đấu thì
cũng là lúc cả Ngô Khảo Ký , Ngô Thường Hiến, Lý Kế Nguyên, Lý Hoằng
Chân nhận được lệnh điều phối của Lý Thường Kiệt mau quay về Thăng Long
nghe tuyên.
Phải nói sau bao nhiêu gian nan khó khăn mò đến Ải
Chi Lăng với lo lắng ông bố tiện nghi hi sinh vô ích, đến nơi rồi thì
thấy lão ta đang cắm trại ngắm đồi núi cùng hai tên thân vương.
Ngô Khảo Ký hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Xong nghe đến kế hoãn binh của Lý Kế Nguyên chủ tâm cầm chân Ngô Khảo Ký ở
Chi Lăng để Lý Từ Huy quyết định vận mệnh Đại Việt thì Ngô Khảo Ký cũng
chịu rồi.
Tựu chung lại hắn về mặt quân sự vẫn là gà nôn trước mặt đám lõi đời chiến tướng Đại Việt này.
Lý gia vẫn còn hi vọng vào Lý Từ Huy huyết mạch sẽ đứng về bên họ?
Ngô Khảo Ký cười trừ, bí mật của Lý Từ Huy là một người xuyên không nào ai biết.
“ Vợ ta người xuyên không mà, chắc chắn phải đứng bên cạnh ta ủng hộ ta
rồi, nàng còn lựa chọn khác sao?” Ngô Khảo Ký rung đùi đắc ý thì thầm.
Nhưng chợt hắn hơi sa sút nét mặt.
“ Nàng là người xuyên không… đúng không sai, nàng chỉ có mình ta lựa chọn đứng bên cạnh ủng hộ ta… không sai… nhưng có cái gì đó sai sai nơi
này…” Ngô Khảo Ký ngẫm nghĩ.
“ Người hiện đại… con gái hiện đại… hửm hửm..”
“ Con gái hiện đại quan trọng nhất là…. bình đẳng…. một vợ một chồng…”
— QUẢNG CÁO —
“ Thôi rồi… bỏ mẹ”
“ Tích đại ca… Tích đại ca… ngươi lãnh đạo quân đội về Thăng Long, ta
phải về Vân Đồn, từ Vân Đồn đi Hoa Bắc lánh nạn một thời gian”
Ngô Khảo Ký bỗng nhiên la lớn, hắn túm lấy tay áo của Tích mặt méo xẹo.
Đến lúc này Ký không dám chắc Lý Từ Huy đứng bên phe nào nữa rồi, hắn đã
gây họa lớn, giờ quyền lực lại nằm trong tay Huy, căn bản là cái nóc nhà này… quá cao. Hắn về Thăng Long khác nào…
“ Lại chuyện gì nữa,
đã về đến nhà rồi còn chạy đi Hoa Bắc làm gi?” Ngô Khảo Tích phiền lòng, hắn cũng đang rất bực mình hành động tự cho là đúng của Ngô Thường Hiến khiến cho rất nhiều kế hoạch bị chệch đường đi.
Tích cũng là
người thích bố cục, bố cục về chính trị, cho nên lần này Từ Huy nhập chủ Thăng Long lại chém Ngô gia Hoa Lư, áp Ngô Cẩm Phong châu khiến Tích
không vui.
“ Đại ca ngươi biết thừa còn hỏi, chuyện A Đóa…” Ngô Khảo Ký lúc này rất rối, càng gần Huy hắn càng không biết đối mặt ra sao.
“ Đệ xem ngươi lúc này…” Tích tức giận chỉ tay trợn mắt.
“ Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường, ngươi chí lớn vẫn còn đó,
cớ sao lại để phụ nữ gia ép một đầu, chí khí của ngươi nơi nào?” tích tụ bao lâu bực dọc Ngô Khảo Tích lúc này phát tiết.
“ Ngươi không hiểu…” Ngô Khảo Ký biết được có nói thì Tích cũng không thể hiểu, hai người ở hai thế giới khác nhau.
“ Được rồi, coi như ta không hiểu… nhưng đạo lý chạy trốn một ngày không
chạy được cả đời ta biết, ngươi chạy lên Hoa Bắc, để rồi Từ Huy nghĩ
ngươi bỏ nàng chạy theo A Đóa, đến lúc đó chuyện còn phức tạp thêm nữa.
Em dâu chém cả nhà họ Ngô ở Hoa Lư, lại đá đại Bá khỏi vòng quyền lực
triều đình Đại Việt sau đó còn cắt quân quyền của Ngô Cẩm ở Phong Châu,
chưa đủ điên cuồng sao? Ngươi không về giải thích rõ, nàng đốt cả Đại
Việt ngươi mới hài lòng?” Ngô Khảo Tước rất giận rồi.
Ngô Khảo
Ký nghĩ lại thấy đúng, hành động của Lý Từ Huy bất bình thường, lại có
thêm Ảnh một nhân cách khác rất u ám, nếu hắn không về chịu tội, thì với địa vị bây giờ của Huy, cả Đại Việt chịu tội thay hắn rồi.
“ Về, nhanh chóng về… ngay lập tức về Thăng Long” Ngô Khảo Ký hét lớn.
Thật sợ vợ đến mức này, trần đời hiếm gặp. Ngô Khảo Tích thì thào.