Nếu chỉ tính đơn thuần Ngô Huy Tuấn linh hồn thì có lẽ với tràng diện
kinh tế khoa học gì đó hắn sẽ có ưu thế. Nhưng về mặt quân sự chém giết
thì xin nói thẳng, một cái linh hồn hiện đại người đừng mong có thể
thích nghi với chiến tranh thời cổ đại. Nơi vũ khí lạnh chiến trường với cả trăm người ngàn người chém giết tràng cảnh sẽ khủng bố hơn tu la địa ngục.
Nhưng lúc này trong cơ thể Ngô Khảo Ký là một cái sản
phẩm linh hồn hỗn hợp có phần chủ đạo nghiêng về tính cách của một vị
thanh niên sinh viên y khoa, cần cù, chăm chỉ , nhạy bén của một nghiên
cứu khoa học giả, tiểu thông minh vặt, tinh thần công bằng , không phân
biệt giới tính, không phân biệt chủng tộc của một người hiện đại suy
nghĩ … bên cạnh đó khối tính cách chủ đạo này có được sự ảnh hưởng của
dã tâm của một thế tộc cổ đại đệ tử, lãnh huyết của một người vị được
đào tạo làm quân sự tướng lãnh từ nhỏ, điểm chết người đó chính là phần
tính cách mà Ngô Khảo Ký linh hồn cố chủ sâu đậm ảnh hưởng hành vi đó
chính là sự phân biệt giai cấp một cách có hệ thống đực tiêm nhiễm trong đầu thế gia đệ tử. Sự phân biệt chủng tộc , trọng nam khinh nữ một cách không kiêng dè cũng là một thứ ảnh hưởng nặng nề.
Không đụng
chuyện thì thôi, nhưng khi đụng chuyện thì tính cách hỗn mang này bộc lộ một cách cực rõ ràng. Khiến cho Ngô Khảo Ký lúc này đôi khi rất quyết
đoán sự tình, nhưng đôi khi lại chần chừ do dự cực thiếu quyết đoán. Có
thể hình dung Ngô Khảo Ký lúc này mới chỉ là giai đoạn đang hình thành
một nhân cách riêng biệt, là sự thích nghi giữa nhân cách cũ và sự dung
hợp để trở thành một nhân cách mói với bản sắc riêng. Do đó những hành
động của hắn không mang tính cố định mà thường là thiên mã hành không
phương pháp xử lý chuyện. Lúc này hắn có thể là một người từ bi, bác ái, yêu dân như con. Nhưng có lúc hắn lại là kẻ lãnh huyết vô tình coi mạng người như cỏ rác. Tóm lại tính cách chưa định hình, đây chính là hậu
quả vô cùng tệ hại của việc chấp nhận dung nhập trí nhớ, tình cảm của
một linh hồn xa lạ.
Ngô Khảo Ký đắn đo, về mặt lý trí tính thì
điều một đội quân chặt chẽ bố trí với sương quân tốt thí đi đầu, 3000
thân binh thiện chiến đi theo phía hậu quân. Rõ ràng người Môn sẽ không
có cơ hội lật mình kể cả đó là phục binh này nọ.
Bởi vì với chấn lượng cũng như số lượng người Môn rõ ràng kể cả có được địa lợi cũng
chẳng thể lật nổi bàn. Hơn một ngàn quân Bố Chính trang bị cực kì tinh
mĩ, nhất là lần này Ngô Khảo Ký đã mang tới không ít chiến giáp, chiến
đao, trường thương mũi thuần thép tốt từ Xưởng Luyện Thiết.
Phục kích trận chủ yếu sẽ tấn công vào trung quân chia cắt Bố Chính quân làm hai nửa sau đó lựa chọn đầu hoặc đuôi để tiến hành bác đấu tiêu diệt bộ phận. Đây là thưởng thức quân sự cơ bản. Nhưng với cách bố trí những
chiến binh bách chiến thân vệ quân ở phía sau với số lượng 300 người
nhiều thì họ chính là một mũi dùi thép có thể đập tan mọi trở lực. Phục
kích chiến chỉ nguy hiểm ở tính bất ngờ, nếu người phục kích đã lộ diện
thì lúc đó chiến trường lại trở về bác đấu hình thức, và nếu chỉ cần bố
trí một nhánh quân chủ lực có khả năng đàn áp cục diện thì phục kích
chiến sẽ hoàn toàn phá sản. Đây cũng là thưởng thức quân sự thời vũ khí
lạnh chiến tranh.
Nhưng phương án này sẽ dẫn đến thương vong khá
lớn cho nhánh quân tốt thí. Trong thời đại này hi sinh một chút tốt thí
quân để có được thắng lợi cuối cùng là chuyện bình thường không có gì để nói. Nhưng vì nhân cách chưa định hình vấn đề, Ngô Khảo Ký trở nên đắn
đo một cách kịch liệt trong việc lựa chọn chiến thuật.
“ Chủ công?” Đỗ Liễm thấy Ngô Khảo Ký có vẻ thất thần thì khêu khẽ đánh tỉnh hắn lại
“ Không thể tuyệt không thể” Ngô Khảo Ký lắc lắc đầu gạt bỏ đi ý nghĩ dùng tình mệnh binh sĩ đắp lên chiến thắng .
“ Chủ công…” phản ứng của Ngô Khảo Ký càng khiến đám quân tướng có phần kinh ngạc và thêm chút lo lắng.
“ Không có gì. Ý của ta là cả một vùng phía Tây Bố chính là tài nguyên
bảo địa nhưng chúng ta thực tế chưa có để mắt đến. Triều đình cũng chẳng quản nơi này. Nhưng nếu chúng ta phục rới được nơi đây thì là đại trợ
lực cho sự phát triển của Bố Chính”
“ Các ngươi nghĩ xem đại ngàn có bao nhiêu tài nguyên? Gỗ, voi, tê giác, trâu rừng đều là tài nguyên, thêm vào đó chưa kể là có thể có cả mỏ sắt. Quan trọng nhất tài nguyên
là con người , là sức lao động. Bố Chính thiếu gì, thiếu chính là sức
lao động , chúng ta có lương, có tiền nhưng mỗi lần cần hưng sư động
chúng chuyện lài phải chạy đi Nghệ An thuê người. Nhưng Miền Tây rừng
núi đây, biết bao nhiêu bộ lạc, biết bao nhiêu nhân lực tại sao không
tận dụng”
“ Theo ý ta đó là gom cả lại thành một khu, thành lập
một cái Đô Hộ Huyện. Triều đình có Đô Hộ phủ, Bố Chính chúng ta tự lập
cái Đô Hộ huyện, chuyện này chưa cần báo vội lên triều đình, cứu cho đây là nội bộ Bố Chính Huyện.” — QUẢNG CÁO —
“ Nhưng muốn cầm xuống hết bộ lạc Môn người trên núi thì sao? Đánh một
cái Vân Sơn Môn người thì không đáng nói. Nhưng đánh cả một cái Miền Tây bao la này thì cần đổ vào bao nhiêu quân sĩ nếu chúng ta cứ bình thường phương thức chiến đấu? Bố Chính nhân số không đủ để tiêu hao như vậy.”
“ Chính vì thế ta quyết định thành lập và luyện tập một cái chiến pháp
chuyên dành để đánh nhau với người Môn trên núi. Việc dẫn binh thẳng vào đại ngàn lúc này là chưa được, cần có thời gian luyện tập tân chiến
pháp, cần có thời gian chế trang bị đặc biệt ..”
Không nhanh
không chậm nêu ra ý tưởng của mình, thực tế hắn không muốn hi sinh quân
sĩ theo hướng thí tốt quân. Nhưng tầm ảnh hưởng của linh hồn bản thể
khiên cho dã tâm của người này rất nặng. Hắn là một cái mâu thuẫn người
điển hình, không muốn hi sinh quân sĩ nhiều, nhưng lại muốn mở rộng
chiến tranh. Mà đã mở rộng chiến tranh thì sẽ hi sinh quân sĩ lớn hơn.
Đây là một cái vòng luẩn quẩn khiến cho Ngô Khảo Ký phải tìm phương án
giải quyết.
“ Tân chiến pháp đối phó người Môn?” Các quân tướng
rất đồng ý với ý nghĩ thu phục Miền Tây Bố Chính. Là một cái quân tướng
huân húy thì đam mê duy nhất của họ là chiến trận, mục tiêu tiên quyết
của họ là quân công. Cho nên nhắc đến mở rộng chiến tranh thì võ quan
bao giờ cũng là những kẻ bất chấp tình thế mà ủng hộ bằng mọi giá.
Về mặt văn quan đâu, đám này thể hiện sự quan trọng của bản thân bằng dân
chính nhiệm vụ. Cho nên việc đầu tiên họ nghĩ đến đó chính là những công tích trong trị dân, trị nông, trị thủy cùng lục đục đấu đá quan trường. Đây là nhóm cuỗng đam mê phản đối chiến tranh, vì chiến tranh là võ
quan tỏa sáng, võ quan tỏa sáng thì văn quan lu mờ. Lý do chính của
những lần trong lịch sử văn quan vô lý nghị hòa trong khi chiến cuộc
đang lợi thế, cũng là không ít lần văn quan đâm sau lưng võ quan khi bọn họ đang liều chết xa trường.
“ Việc này không đơn giản, phải
đánh lâu dài. Nơi này xây dựng mở rộng thành một cái cứ điểm tiếp tế nhu yếu phẩm. 80 dặm đường cũng cần mở rộng sửa chữa tạo điều kiện tiếp tế
lương thảo, quân nhu, việc thống nhất phía Tây không phải ngày một ngày
hai sự tình, cái này cần có lũ Lê Văn Toản , Vũ Tường Yên hậu cần quản
lý, thống nhất sự vụ”
“ Về mặt quân sự, hôm nay ta sẽ phổ biến
mới chiến pháp, các ngươi ngày mai ở lại nơi này tiến hành luyện tập.
Còn về phần xây dựng công sự cứ điểm thì cứ lấy Hương Vân làm trung tâm
bắt đầu đắp thành lũy quy mô đủ 500 binh đồn trú. 5000 dân hộ định cư.
Công nhân thì các ngươi tự gom lại từ các Hương trấn xung quanh đây.
Tiền lương cho công nhân không cần thiếu. Từ từ xây dựng không thành vấn đề. Còn về phần ta sẽ phải quay lại Bố Chính để trù bị mới trang bị
cùng vũ khí…. Mọi người nghe rõ sao?”
Lần này lợi dụng người Môn trên núi làm loạn để tránh phải về Long thành, nhưng vô tình trồng liễu liễu xanh rì. Ngô Khảo Ký nhưng mà chợt nhận ra một phương trời tài
nguyên ngay bên cạnh mà hắn chưa khai thác đến. Thành thử ra lần này
biến giả thành thật, một kế hoạch dài hơi thành lập trong đầu của Ngô
Khảo Ký. Hắn muốn thống nhất khu vực phía Tây và âm thầm thành lập Đô Độ cấu trúc đối với dân Môn miền núi để tiện bề khai thác tài nguyên nơi
đây.
Để làm được điều này tất nhiên hắn phải thành lập một cứ
điểm đủ hùng mạnh để trấn giữ môn hộ cũng như làm hậu cứ tiến đánh miền
Tây. Đây là một cái ngốn tiền vô số kể kế hoạch, nhưng nếu tính toán về
lâu dài thì có lợi vô cùng.
Thứ nhất, mượn danh nghĩa nội địa có phỉ và chiến tranh liên miên do đó triều đình muốn kêu hắn về Long
thành sẽ có cớ trối từ. Thứ hai đó là luyện quân, quân Bố Chính rất
nhiều tân binh chưa thấy máu, chiến tranh thực sự mới khiến họ trở thành lão Binh. Thứ ba đó chính là những mối lợi về lâu dài nếu thực sự Ngô
Khảo Ký thành lập được Đô Hộ cấu trúc ở phía Tây. Nơi này chính là nơi
triều đình cũng chẳng quan tâm cho nên nếu có bí mật gì cần phát triển
chỉ cần đặt nơi này là đủ dùng. Ví dụ như lúc này mỏ khoáng Tòng Chất
mỗi ngày khai thác được 15 tấn quặng sắt, quan chủ quản khai thác ở đây
là người triều đình. Ngô Khảo Ký muốn mở rộng khai thác cũng không xong
vì số lượng lớn khai thác quặng sẽ dẫn đến sự nghi ngờ. Nhưng nếu phía
Tây hắn tìm được mỏ quặng thì đó chính là một cái mỏ quặng mà hắn nắm
giữ toàn phần khó ai có thể kiểm soát được. Tính đi tính lại cuộc chiến
dài hơi này hao tiền tốn của nhưng lại lợi ích vô cùng tận.
Ngày hôm sau Ngô Khảo Ký phong trần mệt mỏi lại dẫn một đám thân binh kỵ sĩ
quay lại Bố Chính Châu. Chuyến đi này có vẻ như đầu voi đuôi chuột không đánh một trận đã lui, nhưng thực tế Kỵ binh đem vào vùng đồi núi tác
dụng không quá lớn. Cho nên đám thân binh này đem về Bố Chính thì hợp lý hơn nhiều.
— QUẢNG CÁO —
“Mấy ngày sau , tại phủ Nha Môn Bố Chính, lúc này Ngô Khảo Ký đang yên vị
xét duyệt công văn, vẫn là khung cảnh quen thuộc Lê Văn Toản, Vũ Tường
Yên cùng nhau kêu khổ than sở ở phía dưới.
“ Đại nhân, cái này
sổ sách quá loạn đi, nói thật hạ quan không thể nào chấp nhận cách làm
này. Châu Phủ khố ngân sách là Châu Phủ Khố Ngân sách, mà Đại nhân ngân
sách là Đại nhân ngân sách hai cái phải tách biệt hoàn toàn, không thể
ghi chép lộn một mảng và coi là một được” Lê Văn Toản sau khi nhận được
kế hoạch miền Tây trinh phục của Ngô Khảo Ký thì hắn cũng không có phản
đối, vì hắn biến phản đối cũng không ý nghĩa. Lê Văn Toản, Vũ Tường Yên
nhận trách nhiệm quản lý hậu cần cho chiến dịch dài hơn. Lũ Lê Văn Toản, Vũ Tường Yên lần này đúng là được cất nhắc lên cực gần với vòng tròn
quyền lực xung quanh Ngô Khảo Ký.
Ví như lần này sổ sách kế toán về thu nhập vào ra của thành Bố Chính cùng Tửu Xưởng đã được Ngô Khảo
Ký giao cho hai kẻ này chấp chưởng, Đỗ Liễm lui về giám sát vị trí mà
thôi. Đỗ Liễm mặc dù có chút văn nho chi khí nhưng bản chất hắn vẫn là
cái võ tướng người. Ngô Khảo Ký lúc này vì quân đội phân ra đồn trú
nhiều nơi cho nên Võ Tướng cũng lâm vào cảnh giật gấu vá vai.
Nhưng mấy ngày đầu tiên châp trưởng sổ sách thì lũ Lê Văn Toản, Vũ Tường Yên
đã phát hiện vấn đề quá lớn. Ngân sách mà Đỗ Liễm quản lý rất rõ ràng ,
không tham ô, không biển thủ. Nhưng nó phạm một sai lầm lớn nhất đó
chính là gộp cả tiền riêng của Ngô Khảo Ký và Ngân Khố Bố Chính là một.
Là một cái quản gia chính hiệu thì Đỗ Liễm không sai hắn coi Bố Chính Châu cũng là nhà của Ngô Khảo Ký , việc gộp hết tài chính làm một mẻ này
ngay bản thân Ngô Khảo Ký cũng không cảm thấy vấn đề.
“ Hả , điều này có vấn đề gì?” Ngô Khảo Ký có phần ngạc nhiên.
“ Việc này vấn đề rất lớn và nhiều tệ đoan thưa Đại nhân. Nếu chỉ là Ngân khố Bố Chính thì hai chúng tôi hoàn toàn có thể nhân trọng trách, nhưng nếu liên quan tiền riêng của đại nhân thì chúng tôi lại không thể
trưởng quản. Đó là điểm thứ nhất liên quan đến nguyên tắc”
“ Tệ
đoan thứ hai đó chính là chúng ta vì gom nhiều khoản vào làm một ‘khố’
do đó hoàn toàn bất lợi theo rõi tình hình phát triển của Bố Chính thông qua sự thu thuế, chưng tô cũng như các hạng mục khác. Nếu đã không theo dõi được thì cực kỳ khó để biết để điều chỉnh. Ví dụ như ngân khố lúc
này nhìn thì nhiều nhưng Hạ quan tính ra thực thu của Bố Chính châu ít
ỏi vô cùng. Nêu chỉ nhìn vào con số tổng của ‘khố’ này thì sao có thể
hiểu được tình hình kinh tế Bố Chính ”
“ Tệ đoan thứ ba đó là,
với cái sổ sách này Đại nhân tính nộp thuế lên triều đình bao nhiêu?
Chẳng nhẽ cuối năm lấy cả tiền của đại nhân chia ra một phần nộp lên
triều đình?”
Lũ Lê Văn Toản, Vũ Tường Yên mồm năm miệng mười giải thích.
“ Tiên sư…” Ngô Khảo Ký không thể lẩm nhẩm chửi một câu trong mồm. Tí nữa thì hư đại sự…
“ Đại nhân, nên phân ra rõ ràng. Đến như Triều đình cũng có Quốc khố và
và Nội khố của hoàng gia. Đại Việt này là họ Lý nhưng Hoàng gia cũng đâu gom tiền của Hoàng tộc vào Quốc Khố đâu?” Vũ Tường Yên lại lên tiếng.
— QUẢNG CÁO —
“ Phân ra… phân ra ngay lập tức cho bổn quan…” Ngô Khảo Ký không thể chần trừ mà nói vội.
“ Tình hình muốn thành lập Đô Hộ huyện nha tại phía Tây các ngươi dự trù
như thế nào rồi” Ngô Khảo Ký quay lại với mục tiêu chính.
“ Thật ra 3 ngày này hạ quan cùng Thành An Vũ Tường Yên đã kỳ công phân chia
Phủ khố cùng Tư khố của đại nhân, đây là danh sách” Lê Văn Toản dâng lên hai quyển sổ. Bọn này trong lòng mỉm cười vì bọn hắn biết sau lần này
chắc chắn bọn hăn đã chính thức tiến vào vòng tròn quyền lực đỉnh cao
của Bố Chính châu.
“ Bớt nói nhảm, sổ sách ta sẽ xem, tin tưởng
các ngươi là. Thông báo con số tổng lên, có gì khó khăn cần đề xuất” Ngô Khảo Ký ý thức được hai tên này đang khoe khoang công trạng, hắn cũng
không trách móc hành động này. Hành động này chứng minh bọn họ có trung
tâm người, ít nhất một bộ phận là đúng như vậy. Cho nên Ngô Khảo Ký là
nguyện ý tốn thời gian chứng kiến lũ Lê Văn Toản và Vũ Tường Yên đứng đó khoe khoang.
“ Bẩm đại nhân, vì để dễ theo rõi đầu hạ quan xin quy tất cả trở về quan tiền để bẩm tấu”
“ Bố Chính Châu khố phòng đầu năm nay sau khi nộp thuế lên triều đình còn lại 760 xâu tiền. Đại nhân mở rộng quân đội tiêu phí 512 xâu tiền, số
đại nhân tư nợ bên ngoài tôi không cho vào đây. Tháng sáu thu hoạch
Chiêm- Xuân lúa tháng năm một vạn hai ngàn bốn trăm chín mươi bảy mẫu
tổng số thu hoạch được 12497 thạch tô lúa quy đổi thành 1224 xâu tiền.
Đại nhân lại cho mở rộng quân đội lần hai tiêu tốn 743 xâu tiền. Tiền
thuế thu được từ thương nhân như Diêm, thiết, trầm hương, gốm sư là 144
xâu tiền.”
“ Qua tháng sáu chính là đại nhân thành lập Tửu Xưởng, từ đây ghi chép bắt đầu loạn lên, chúng hạ quan đã mất nhiều ngày để
phân tách và tính hồi thu thuế. Tửu xưởng thu vào 20412 vò thường tửu
trị giá 816 xâu tiền. thu thế thương 81 xâu 600 tiền . Tửu xưởng xuất ra 8874 vò Ngọc Lộ Tửu giá trị 17,848 xâu tiền thu thuế 1784 xâu tiền.
Xưởng Luyện Thiết vẫn chưa có buôn bán vào ra cho nên không thể định
thuế. Các khoản thuế khác cho đến này bao thương thuế từ đốt than buôn
bán, các loại thương thuế là 573 xâu tiền”
“ Tổng cộng Châu Khố
của chúng chưa kể số tiền đại nhân tiêu tốn cho quân đội, xây dựng, sửa
đê, xây Thiết xưởng và các hạng mục thì có 4563 xâu tiền, phải nộp về
cho triều đình 3 thành thức là 1521 xâu. Số thực tế Châu phủ khố có thể
sử dụng là 3042 xâu tiền. Đại nhân hai lần mở rộng quân đội đã hoa 1255
xâu tiền.”
“ Đê điều sửa chữa cùng thành bảo sửa chữa chỉ tính
nhân công vì vật liệu tại chỗ khai thác. Một vạn hai ngàn bốn tram lẻ
bày người trong 27 ngày tiêu tốn 1339 xâu tiền công. Lương thực tiêu tốn 9500 thạch lương thực bằng 1138 xâu tiền”
“ Tính đến đây thì
Châu phủ khố đã âm 700 xâu tiền. Đây là chưa kể tiền lương quân đội năm
này chưa tính vào. Dự trù việc tấn công phía Tây lại thêm một khoản lớn. Tất cả đều phải lấy từ tiền riêng của Đại nhân đến. Châu phủ khố đã
trống rỗng, xin đại nhân suy xét lại việc dụng binh”
Lê Văn Toản và
Vũ Tường Yên và nêu ra con số, tuy không có trực tiếp phản đối ý kiến
dụng binh của Ngô Khảo Ký nhưng bọn hắn là cái quan văn, trong xương cốt vẫn luôn tính toán thiệt hơn vấn đề mà yêu cầu Ngô Khảo Ký suy nghĩ kỹ
lại kế hoạch.