Mùa hè, suối chảy róc rách, những chú cá chép đôi khi sẽ nhảy lên khỏi nước. Những cụ già hóng mát, nắng vàng, cầm trong tay cây quạt. Đêm xuống, trời đầy sao, nơi xa, Bắc Đẩu Thất Tinh sáng rực giữa trời.
Mùa hè, đẹp nhất chính là đom đóm.
Trong sân của nhà lớn có một hồ nước, lúc nào cũng được các người hầu quét dọn cẩn thận. Ven hồ toàn những giống cây rất tầm thường, giống như Diệp Nại chẳng có gì nổi bậc. Thời tiết ngày càng nóng, muỗi càng lúc càng nhiều, có cái gì đó bình thường rất yên lặng ẩn mình trong hồ nước. Và đến một buổi tối, chú đom đóm nhỏ bay ra.
Năm nay, hồ nước còn có đom đóm nữa.
Diệp Nại nhớ lại, khi còn bé, kế bên nhà lớn có một con sông nhỏ. Đến mùa hè, sẽ có đom đóm xuất hiện. Mặc dù không nhiều, nhưng nếu ra ngoài hóng mát, sẽ vô tình nhìn thấy một ít. Vào lúc ấy, nàng cũng không cảm thấy gì, cũng không nghĩ đom đóm là thứ gì hiếm có.
Khi người lớn vui, sẽ giúp tiểu quỷ này bắt vài con, đặt vào cái túi nhỏ, trong túi sẽ phát ra ánh sáng mờ mờ. Cầm cái túi nhỏ, tiểu quỷ sẽ rất vui vẻ, chạy khắp nơi để khoe.
Những đứa trẻ trong nhà lớn cũng rất thích bắt đom đóm. Cũng vào lúc này, Diệp Nại mới thấy được những thiếu gia, tiểu thư bình thường cao quý, cũng giống như những đứa trẻ khác.
Tuổi thơ của Diệp Nại, cùng trưởng thành với những chú đom đóm.
Công chúa cũng rất hiếm khi được nhận lồng đèn đom đóm, bởi vì đom đóm bị nhốt quá lâu nó sẽ chết. Qua một đêm, những ánh sáng nhỏ bé ấy sẽ bị thiếu gia, tiểu thư vứt bỏ. Đây cũng là hồi ức đau thương nhất của Diệp Nại và đom đóm.
Không biết từ khi nào, bên bờ sông không còn đom đóm nữa. Rồi đám con nít dần dần lớn lên, hứng thú với những chú đom đóm cũng mờ nhạt. Hình ảnh, âm thanh khi bắt gặp những chú đom đóm, cũng dần dần phai mờ trong trí nhớ mọi người. Giống như, chưa bao giờ nhìn thấy chúng.
Có một hôm, Diệp Nại đột nhiên hỏi mẹ mình.
"Trong sách viết, đom đóm là cảnh đêm đẹp nhất vào mùa hè."
"Mẹ, trước đây có, sao bây giờ không còn ạ?"
Mẹ nói rằng đom đóm dọn nhà, còn tại sao chúng dọn nhà mẹ không nói. Diệp Nại cũng không hỏi.
Rất lâu sau đó, Diệp Nại mới biết, đom đóm chỉ sống trong nước sạch. Hiện tại không còn đom đóm, vì nước đã bẩn rồi.
Những phong cảnh như vậy vào mùa hè, đã dần dần biến mất, mọi người cũng quên.
Nhưng có một năm vào mùa hè, trong hồ nước yên tĩnh của nhà lớn, đột nhiên bay ra một vài chú đom đóm. Và sau đó, cứ mỗi năm hè đến, đom đóm đều xuất hiện trong hồ nước của nhà lớn. Nơi này, trở thành nơi yêu thích vào mùa hè của nhà lớn.
Cũng không còn ai đi bắt những chú đom đóm ấy nữa, vì vậy hồ nước là nơi duy nhất có đom đóm.
Chúng càng hiếm thấy, vì bị bắt. Mất đi, thì liền cảm thấy quý trọng.
Diệp Nại cũng rất thích hồ nước này.
Hình ảnh xinh đẹp của những chú đom đóm, không ai có thể cưỡng lại. Nhưng nếu không có tự do, đom đóm sẽ chết. Vì thế, Diệp Nại càng yêu quý những chú đom đóm hơn.
* * * * *
Có thứ gì đó lành lạnh dán lên mặt Diệp Nại.
"?" - Quay đầu. Công chúa đang cần hai ly nước, cười híp mắt đứng sau lưng Diệp Nại.
"Cái gì vậy?" - Nhìn chằm chằm hai ly nước trong tay công chúa.
"Là nước ô mai của dì Diệp làm đó, rất ngon." - Công chúa rất vui.
"Linh, năm nay lại có đom đóm này." - Diệp Nại cũng rất vui.
"Ai cũng thấy mà." - Công chúa ngồi xuống bên cạnh Diệp Nại, nhìn đom đóm bay trên mặt nước, uống nước ô mai bình dân.
"Phải ha."
Dưới bầu trời đầy sao, phía bên kia hồ nước đột nhiên vang lên tiếng la hét của một cô gái nào đó.
"Cốc Vũ! Cậu làm cái gì thế? Ai nói mình muốn xem đom đóm? Mình chả muốn xem! Cậu thả mình ra!"- Có vẻ sắp nổ phổi.
"Ok, ok, ok! Cậu không xem, nhưng mình muốn xem." - Giọng nói của Cốc Vũ có vẻ rất vui.
"Cậu muốn xem thì tự đi xem, kéo theo mình làm gì? Buông mình ra! Cậu buông không? Còn không chịu buông? Không buông? Cậu không chịu buông có phải không?
"Ai da! Mình cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi mà. Tối ngày ở nhà hoài, sẽ bị đần độn đó! Như vậy, sẽ không thể đứng đầu đâu nha." - Cốc Vũ rất vui.
"Cậu! Cậu.....cậu.....cậu.........Cốc Vũ! Là cậu cố ý! Cậu đang cố ý."
"Ai biết."
Không biết tại sao, Diệp Nại cảm thấy, mỗi khi Hạ Mạt tức giận thì Cốc Vũ rất vui. Chẹp...
"#@$*&*.............." - Một bên hồ nước, Hà Mạt vẫn la hét. Cốc Vũ nhìn thấy công chúa và Diệp Nại, mỉm cười gật đầu.
Diệp Nại đáp lại cô ấy bằng nụ cười rất tươi.
Có điều, nhìn hai người họ có vẻ rất vui. Nếu vui, thì tốt.
Nhà lớn lại vang lên tiếng người, là mấy vị tiểu thư, thiếu gia bình thường rất hiếm khi về đây. Hồ nước này, là nơi người của nhà lớn tụ tập nhiều nhất.
Một chú đom đóm ở mặt hồ xa xa, nhàn nhã giương cánh. Nhẹ nhàng bay ra khỏi hồ, chầm chậm bay đến trước mặt công chúa. Chú vẽ một vòng tròn xinh đẹp, rồi lại nhàn nhã bay đi.
Địa điểm: nhà Lạc Hà.
"Nè, tiểu Thiến, ăn chút trái cây đi. Mùa hè phải ăn nhiều trái cây." - Tô Thiến ngồi trên ghế salong trong phòng khách, và Lạc Hà ở bên cạnh.
"Cám ơn dì."
"Ôi dào, khách sáo gì chứ, ở đây toàn là người nhà cả mà." - Mẹ Lạc cười hơi khoa trương.
Tô Thiến cười mà cái mặt thì đơ đơ. Bởi vì vừa bước vào cửa, nàng liền nhìn thấy hai bức thư pháp treo trong phòng khách, <Hủ hưng thiên hạ, thiên hạ Đại Đồng>.
Cái này.......toát mồ hôi.
"Học tỷ, có phải nóng quá không? Ở trong phòng hơi bí, chúng ta ra ban công nhé?"
"Cũng....được....a ha ha.....ha ha.........." - [Thiên hạ Đại Đồng........Thiên hạ Đại Đồng...........hủ....hử nữ???]
Mở cửa.
"A! Đom đóm kìa! Học tỷ, là đom đóm đó!"
"A! Đom đóm......còn nhỏ thường nhìn thấy, nhưng đã lâu rồi không thấy."
"Aiz.....Không ngờ, có thể nhìn thấy đom đóm. Hè năm nay, chắc sẽ có nhiều may mắn đây."
"Có à?"
"Hì hì......"
Chú đom đóm vẫn tiếp tục nhàn nhã giương cánh, theo con đường nhỏ bay đi thật xa.