Nghe được cuộc trò chuyện của Hoàng Phong và Thiên An, Nguyệt Vy thao
thức mãi không vào giấc được. Con người Hoàng Phong quả thật rất đáng
sợ. Chỉ cần chạm đến giới hạn của hắn, bất kể là ai đều không có nửa
điểm chống đối.
Dẫu biết hắn trừng phạt Thiên An là vì cô nhưng Nguyệt Vy vẫn không kìm được mà run sợ.
Đến bây giờ, tiếng la hét hãi hùng của Thiên An vẫn còn nguyên vẹn
trong tâm trí cô. Một kẻ yêu ghét đều bạc mạng như Hoàng Phong chính là
chiếc bẫy hào nhoáng đầy mê hoặc chí mạng với phụ nữ, khi được hắn yêu
thương nâng niu sẽ sung sướng hạnh phúc như ở trên thiên đường, nhưng sự đời vốn không phải một đẳng thức bất biến, chẳng có gì là mãi mãi, biết đầu... hiện tại Hoàng Phong còn đang yêu thương chiều chuộng cô, ngày
nào đó khi đã chính thức sa vào lưới hình hắn rồi, hắn lại tàn nhẫn
buông bỏ cô thì sao?
Điều Nguyệt Vy sợ nhất bây giờ là... cô sẽ xao lòng với hắn. Cô là
con người bằng da bằng thịt, có trái tim, có cảm nhận, một người đàn ông luôn đối đãi kiên trì dịu dàng với cô như vậy, nói thật, không sớm thì
muộn cô cũng sẽ bị mê hoặc.
Bằng chứng là giờ đây khao khát bỏ trốn trong cô không còn mãnh liệt dồn dập như trước nữa.
Nếu như cuộc đời cô là một đường thẳng thì Hoàng Phong chính là ngã rẽ
khiến cô chao đảo. Bất ngờ, hoang mang sợ hãi chính là những xúc cảm đầu tiên khi bị hắn trói buộc.
Nhưng đến nay, đã hơn hai tháng trôi qua, Nguyệt Vy nhận ra sự xuất
hiện của Hoàng Phong không hẳn là một vệt đen u tối như cô từng nghĩ.
Nhờ hắn, mà Nguyệt Vy nhận ra người đàn ông mà cô yêu đắm đuối thật
ra lại chẳng yêu cô nhiều như cô từng nghĩ. Đúng như Hoàng Phong nói:
“Nếu một người đàn ông nói yêu em, rất yêu, nhưng lại dễ dàng rời bỏ em
như vậy thì thực chất hắn ta đang nói dối. Người hắn yêu chẳng qua là
bản thân mình thôi.”
Thô nhưng thật. Đó là điều mà Hoàng Phong đã dạy cho cô biết. Đạo lý này, mãi đến bây giờ Nguyệt Vy mới ngấm được.
Cũng từ ngày Hoàng Phong xuất hiện, Nguyệt Vy nhận ra cảm giác có
một người đàn ông yêu thương che chở mình hạnh phúc ấm áp thế nào.
Nhưng càng ấm áp càng ngọt ngào lại khiến Nguyệt Vy bất an. Trạng
thái này sẽ nảy sinh khi tâm thái con người an nhàn vui vẻ, bất đầu lo
được lo mất. Những người hạnh phúc qua lâu, đủ đầy cả đời sẽ không bao
giờ có tâm thể này, nhưng với Nguyệt Vy một cô gái lớn lên trong nghich
cảnh, nghèo khó, vất vả, hai mẹ con làm giúp việc từ sớm, nửa cuộc đời
tất bật với nỗi lo cơm áo gạo tiền đến phát điên, bên cạnh lại chẳng có
được một người để dựa dẫm thì điều này hết sức bình thường.
Cuộc sống mà... luôn chứa đựng nhiều mâu thuẫn lo toan như vậy đấy.
Trong mắt những người giàu có, sống trong nhung lụa xa hoa, hạnh
phúc với họ là điều hiển nhiên, họ chẳng sợ hãi lo lắng gì khi một điều
hoàn mĩ tốt đẹp xảy đến và cũng chẳng nao núng lo âu gì khi chuyện xui
rủi diễn ra.
Nhưng với những người thấp cổ bé họng như cô, không địa vị, không
tiền bạc, không gia thế thì hạnh phúc là một món quà xa xỉ không dễ gì
có được. Nhưng những nghịch cảnh khó khăn lại trở thành chuyện thường
tình đạm bạc trong dòng chảy thời gian.
Cô và Hoàng Phong vốn chẳng tương đồng trong quan điểm, lại càng
không có chung tam quan, điểm này đều do hoàn cảnh tôi luyện nên.
Có yêu nhau, chưa chắc đã đến được với nhau.
Đừng trách cô lo lắng qua nhiều, hay nghĩ ngợi sâu sa. Nếu không
phải vì dao động, Nguyệt Vy nào đâu phải vướng bận trong đống tơ vò này.
Nếu không phải người đàn ông ngỏ lời yêu cô là Hoàng Phong, cô đâu có suy nghĩ nhiều như vậy? **
Sáng thứ hai, thời tiết ấm lên, mặt trời vén mấy, chiếu những tia
nắng nhạc nhạt, rải xuống mặt đường ẩm ướt. Đêm qua trời mưa rất to,
sáng nay lại quang mây, không khí trong lành mát mẻ tựa như được gột rửa lớp bụi bẩn lâu ngày.
Nguyệt Vy tham lam hít căng lồng ngực, khí lạnh tràn vào phổi, cổ
họng liền râm ran ngứa ngáy, cô bật ra vài tiếng họ sặc sụa. Hôm qua
thao thức cả đêm, sáng ra cổ họng đau rát cực kì... cứ họ liên tục không dứt. Dọc đường đi học, Nguyệt Vy không tìm thấy tiệm thuốc tây nào, cô
muốn mua thuốc cũng chẳng được.
Hôm nay, có tiết ở giảng đường chính, cô và Nhật Tân học chung học
phần này. Ba người Huệ An, Nguyệt Vy, Nhật Tân ngồi ở bàn cuối cùng, còn năm phút nữa vào tiết
Giáo viên vẫn chưa tới, Nguyệt Vy tranh thủ đọc qua trước giáo
trình. Huệ An và Nhật Tân đang nói gì đó, hai người đang chụm đầu vào
nhau, chẳng biết từ bao giờ lại trở nên thân thiết như thế. Hình như
Nhật Tân đang dạy Huệ An chơi game, nhìn nụ cười bẽn lẽn thẹn thùng trên môi Huệ An, Nguyệt Vy cũng cảm thấy lòng mình xao xuyến lạ kì. Có một
người để thích, thật tốt biết bao. Một cô gái ít cười ít nói như Huệ An
cũng có thể trở nên tươi vui tràn ngập sức sống đến thế. Sức mạnh của
tình yêu thật vi diệu, Huệ An vốn chẳng hứng thú với mấy trò chơi trên
mạng đó chút nào, nay lại sẵn lòng vì Nhật Tân mà dụng tâm để y còn muốn cậu dạy cho cô ấy chơi.
Không muốn phá vỡ không gian riêng tư của họ, cô tập trung vào giáo
trình, tiếp tục đọc. Nhưng cổ họng lại khó chịu khiến Nguyệt Vy không
thể nào tập trung được, cô lại họ vài tiếng.
Nhật Tân bỗng nhiên nghiêng người nhìn Nguyệt Vy, ánh mắt lo lắng dồn về phía cô: “Chị bị cảm à? Sao lại họ suốt thế?”
Nguyệt Vy lắc đầu bảo không sao. Huệ An cũng quan tâm hỏi: “Cậu đã uống thuốc chưa? Thời tiết này cảm lạnh lâu khỏi lắm đấy
Nguyệt Vy cười bảo: “Hai người chơi đi. Không sao mà.
Tớ hay bị như vậy... khụ... khụ... là khỏi thôi.” Nhật Tân nhíu mày
nói: “Khỏi cái gì mà khỏi? Để lát nữa em đi mua thuốc cho chị.
Nguyệt Vy đang định từ chối, thì một tràn họ lại kéo đến.
Sáng nay Hoàng Phong đã đưa cho cô một chiếc điện thoại mới. Nguyệt Vy không muốn nhận, nhưng Hoàng
Phong lại không cho phép.
Hàn nói: "Không thích thì ném đi.”
Nguyệt Vy nào có gan đó.
Cô nghiêng người, lén lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị tin nhắn của Hoàng Phong.
Tin nhắn duy nhất một câu: “Tôi đang đợi em ở cổng trường.
Nguyệt Vy còn tưởng mình đọc nhầm.
Đợi cô? Ở cổng trường? Bây giờ sao?
Nguyệt Vy nhanh tay nhắn lại một tin: “Tôi sắp vào học rồi.”
Nhưng còn chưa kịp gửi đi, thì tin nhắn tiếp theo đã đến: “Nhanh đi.”
Hoàng Phong có vẻ đang mất kiên nhẫn.
Nguyệt Vy không dám chậm trễ, cô đứng lên chạy nhanh ra ngoài. Nhật
Tân và Huệ An chới với nhìn theo hỏi đi đâu, Nguyệt Vy chỉ đáp qua loa.
Cô không biết tại sao Hoàng Phong lại nhắn cô ra gấp như vậy? Có chuyện
gì quan trọng sao? Bình thường hẳn chưa bao giờ gọi cô đột ngột như thế
này. Bỗng nhiên trong lòng có chút thấp thỏm.
Nắng mai nhè nhẹ nhảy nhót trên sân trường, Nguyệt Vy chạy hồng hộc
ra cổng. Xe Hoàng Phong đỗ cách đó tầm mười mét, từ xa cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Hoàng Phong.
Hắn mặc âu phục màu đen, cả vạt chỉnh tề tươm tất. Cổng trường không có cây che phủ, ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên gương mặt Hoàng Phong, ngũ quan tinh tế đẹp đế, làn da Hoàng Phong như phát sáng, hơi thở phảng
phất như hòa tan vào không khí, mắt hắn hơi nheo lại khi nhìn về phía
cô, dáng vẻ có chút nôn nóng.
Nguyệt Vy thấy vậy, bước chân vội hơn, lồng ngực căng tức, cô lại bật ra vài tiếng ho khan.
Đến khi đứng trước mặt Hoàng Phong, trên mặt Nguyệt Vy đã là một mảng đỏ ửng.
Một tay Nguyệt Vy ôm bụng, cô thở phì phò, tiếng nói đứt quãng: “Có... khụ... khụ... có chuyện gì vậy?”
Hắn không đáp, mở cửa xe, lấy ra một chiếc túi nhỏ trong suốt chứa đầy những viên thuốc đủ màu.
Sau đó, dứt khoát nhét vào tay cô, vội vàng nói: “Cầm lấy, ăn trưa
xong thì uống, mỗi thứ mỗi viên. Nhớ kĩ ăn no mới uống, không lại đau dạ dày.
Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô, hắn cốc nhẹ trán cô một cái: “Ngơ ra như thế làm gì? Nghe rõ chưa?”
Hắn vừa hỏi câu này xong, Nguyệt Vy lại ho hai tiếng. Hoàng Phong
bất mãn thở hắt ra một hơi, vỗ vỗ đầu cô: “Thôi vào học đi. Đứng đây một hồi lại họ nữa."
Lúc này, giọng nói Minh Khang trong xe truyền tới: “Tổng giám đốc,
còn năm phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu Hoàng Phong khẽ ừm một tiếng rồi
lại nhìn Nguyệt Vy, cất giọng dặn dò: “Nhớ kĩ lời tôi nói. Đừng quên
uống thuốc”