Thanh âm giọng nói bật ra cũng thật khẽ khàng hấp dẫn: “Vậy bây giờ uống thuốc thôi.” Nguyệt Vy vừa nghe đến đây, sắc mặt nhất thời chuyển
trắng. Ánh mắt nhìn theo cánh tay đang duỗi tay đến chiếc bát to đùng
trên bản, nắm đậy hoa văn hoàn mĩ, trang trí trang nhã trông như đồ vật
triển lãm.
Từ nãy đến giờ, Nguyệt Vy cứ tưởng đó là bát đựng bánh canh của
Hoàng Phong. Thông thường hắn sẽ đút cho cô xong mới ăn phần mình. Nào
ngờ, cái to to tướng kia không phải bữa sáng của Hoàng Phong mà là thuốc bắc.
Bình thường hắn chỉ cho cô uống một bát nhỏ, hôm nay lại đổi thành
cái bát lớn dọa người như thế, Nguyệt Vy vừa nhìn đã sợ đến xanh mặt.
Cô cứ tưởng Hoàng Phong sẽ bỏ cuộc, cứ nghĩ hắn sẽ buông tha chuyện
này nhưng tại sao... tại sao người đàn ông này lại cố chấp như vậy.
"Hoàng Phong... tôi không uống... tôi không muốn uống đâu. Sẽ không
có tác dụng, anh cũng thấy rồi đó... tôi ưm... ưm... Hoàng Phong ép chặt gáy cô, bát thuốc kề sát bên môi, Nguyệt Vy vẫn kiên quyết căn răng mím môi không chịu uống. Nhận thấy sự phản kháng của cô, hắn chỉ cười cười, nhưng nụ cười nhiễm sương lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm cô như muốn nói
“em không uống, tôi cũng sẽ không buông tay
Bắp đùi hữu lực của Hoàng Phong chặn đứng trước chân cô, hai cổ tay
cũng bị Hoàng Phong tóm gọn sau lưng giống như con cá nằm trên thớt giãy dự thế nào cũng không thoát.
Khuôn mặt Nguyệt Vy hiện rõ sự tuyệt vọng căm phẫn, cô vẫn lì lợm cắn chặt
răng kiên quyết không uống. Ánh mắt quật cường ngang ngạnh bừng lên ý
chí phản kháng mãnh liệt.
Mấy cái gai này của cô chẳng khác nào gãi ngựa cho Hoàng Phong. Hắn
dồn sát cô vào thành ghế sau lưng, một tay mạnh mẽ bóp cằm cô, bát
nghiêng xuống. Nguyệt Vy buộc phải há miệng, cổ họng liên tục phát ra
thanh âm nuốt xuống ừng ực, ừng ực.
Trong miệng cô giờ này toàn là vị đẳng, đẳng cả vào tim, chua xót
lan tràn trên khỏe mi. Nguyệt Vy như con cá bị ném lên bờ, thoi thóp
từng hơi thở yếu ớt, thê lương bạc bẽo đến tận cùng.
Cổ áo thấm ướt một mảng, tóc tại vướng đầy trên má ướt nhèm nước
mắt. Đôi mắt lạnh băng chỉ toàn một mảng vô hồn vô định, bi phẫn và đầy
tuyệt vọng.
Nước mắt tuôn trào trên mi, tiếng nói thiều thào yếu ớt như hơi thở người sắp chết:
"Hoàng Phong... anh giết tôi luôn đi. Anh giết tôi luôn đi.”
Hoàng Phong cắn nhẹ tai cô, thì thầm như đang dụ dỗ tình nhân: “Giết em rồi, ai sẽ làm cô dâu của tôi.” Lời nói như lời tuyên cáo xác định
cơn ác mộng đáng sợ này sẽ đời đời không chấm dứt.
Nghe đến đây, nước mắt Nguyệt Vy nghẹn ngào rơi xuống, bò bẫm xuống
đôi má mềm xuống cổ len lỏi, giàn dựa thê lương, cô như đứa trẻ ăn vạ,
lắc lắc đầu khóc òa lên: “Tôi không muốn gả cho anh. Tôi không muốn, tôi không muốn. Không muốn.”
Hắn cười, hôn nhẹ lên môi cô, đáp lại một câu ngang tàn: “Em nghĩ em có quyền lựa chọn sao? Trên đời này, ai có thể nói hai chữ không muốn
với tôi.”
**
Hai ngày sau đó, Hoàng Phong buộc phải trở lại công ty, vì có cuộc
họp hội đồng quan trọng. Để Nguyệt Vy ở nhà hắn cực kì không an tâm,
không phải lo cô sẽ bỏ trốn mà là không có ai bên cạnh chăm sóc hắn sợ
cô nghĩ quẩn sẽ lạc chuyện không hay.
Cứ chốc chốc hắn lại mở điện thoại lên xem, qua màn hình hắn nhìn
thấy cô ngồi thẫn thờ trên giường, có khi cầm sách lên đọc, có khi lại
lặng lẽ rơi nước mắt, vừa khóc vừa lau nước mắt, dáng vẻ khiến hắn đau
lòng. Cảm giác như ai nhéo vào tim một cái, âm ỉ nhức nhối như bị kim
đâm.
Hơn một tiếng sau, cuộc họp cuối cùng đã kết thúc. Hoàng Phong quay
về phòng, định nhanh chóng giải quyết công việc rồi về với Nguyệt Vy
nhưng chỉ vừa vào phòng đã thấy ngay khuôn mặt lo lắng của Minh Khang.
Nhìn thấy hắn, Minh Khang sốt sắng bước lên, mặt mày tái mét giống
như đang lo sợ điều gì: “Tổng giám đốc... tôi thật sự đã ngăn cản rồi
nhưng mà...”
Không đợi Ming Khang nói xong, Hoàng Phong đã phất tay: "Tôi hiểu rồi. Anh ra ngoài đi."
Minh Khang cúi đầu vâng một tiếng, rồi nhanh chóng lui ra ngoài. Sau đó Hắn mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt treo trên môi, hưởng đến sô pha giữa phòng. Nơi đó có một người đang chờ hắn.
Lúc này đây, trong căn phòng làm việc chỉ còn lại Hoàng Phong và
người phụ nữ mặc áo choàng tím ngồi cách đó không xa. Không sai...
Là mẹ hắn-Hoàng Kim Ánh.
Vẻ mặt Hoàng Phong rất bình thản, hắn ngồi xuống ghế sô pha, đối diện với khuôn mặt giận dữ của Hoàng Kim Ánh.
Hơn nửa tháng không gặp, mẹ hắn hốc hác thấy rõ, đôi mắt bà thâm quần chứng tỏ nhiều đêm lo lắng đến mất ngủ.
Bà nhìn chằm chằm đứa con trai do chính mình sinh ra, khóe miệng co quắp, ánh mắt chất đầy sự sắc lạnh nghiêm nghị.
“Mẹ.” Hoàng Phong vừa thốt ra tiếng này ngay lập tức cả ly nước trên tay Hoàng Kim Ánh hất văng vào mặt hắn.
“Xoạt."
Những giọt nước trong veo bò bẫm rớt xuống chiếc cằm cương nghị.
Hoàng Phong khônh nói một lời, đầu lưỡi khuấy đảo một vòng trong khoang
miệng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Trong khi đó Hoàng Kim Ánh đã giận đến run rẩy mặt mày, bà thở lùi
phò: “Con đã chịu tỉnh táo lại chưa? Đã tỉnh táo lại chưa? Hả?”
Hoàng Phong vẫn duy trì vẻ trầm mặc, không đáp lại một lời mặc cho
những giọt nước đang chảy trên gương mặt hắn, từng đường nét vẫn ưu nhã
đẹp đẽ, tây trang dưới ngọn đèn càng thêm nổi bật.
Hoàng Kim Ánh tiếp lời:
“Hoàng Phong, mẹ sẽ không nói nhiều với con nữa. Nếu hôm nay, con
không thả Nguyệt Vy ra, mẹ sẽ báo công an, tố cáo con tội giam giữ người trái phép?”
Đứa con trai của bà đúng là bất trị rồi, bà không thể quản nổi nữa
rồi, không thể quản nổi nữa rồi. Hoàng Phong cười cười, ý vị bỡn con.
Hoàng Kim Ánh nhíu mày nhìn Hoàng Phong, trong giọng không giấu được sự giận dữ:
“Thái độ của con là thế nào? Hoàng Phong, mẹ nói cho con biết những
lời mẹ nói hôm nay đều là thật. Mặc kệ con tin hay không tin, nhưng mẹ
đã nói thì mẹ sẽ làm, còn không thả con bé ra mẹ con ta sẽ gặp nhau ra
tòa. Con có biết, dì Hạnh đã vì lo lắng mà nhập viện có biết không? Con
muốn mẹ sống sao đây, Hoàng Phong, coi như mẹ xin con, thả con bé ra đi. Nó không yêu con, không muốn kết hôn đừng ép nó. Hoàng Phong, trên đời
này không thiếu phụ nữ, con muốn ai mà chẳng được. Hà tất phải gượng ép
một cô gái đáng thương?” Vẫn là những câu nói quen thuộc nhạt thếch này, Hoàng Phong cười nhạt.
Hoàng Kim Ánh nén lại nghẹn ngào, bà thấp giọng khuyên nhủ: “Phong,
nghe lời mẹ, buông tha Nguyệt Vy đi. Coi như mẹ xin con có được không?”
Đứa con trai của bà so với bố nó ngày xưa còn tàn ác hơn. Sự lạnh
lùng độc đoán cổ chấp như nhân đôi, cả trong công việc đều trong chuyện
tình cảm đều đáng sợ. Nếu Nguyệt Vy yêu Hoàng Phong thì mọi chuyện đã
khác, thế nhưng con bé ngoài sợ hãi ra chẳng thể yêu nổi con trai của
bà. Giờ đây, bà hiểu hơn ai hết sự khổ sở Nguyệt Vy trong tình yêu của
Hoàng Phong. Ngoài bà ra, xem ra chẳng thể ai cứu được con bé nữa rồi.
Không biết qua bao lâu, khi bốn bề không gian chìm trong một mảnh im lặng, Kim Ánh thấy Hoàng Phong im lặng định hỏi thêm một lần nữa nhưng
thanh âm giọng nói trầm thấp đã vang lên: “Mẹ”
Hoàng Phong ngước mắt nhìn bà, bạc môi lãnh lẽo thốt ra một câu: “Chúng ta gặp nhau trên tòa đi.”
Lời nói nhẹ tênh vô tình, vài chữ vỏn vẹn nhưng khiến Hoàng Kim Ánh sững sờ không nói nên lời.
Không gian im lặng đến run người chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập của bà Kim Ánh. Thật sự Hoàng Phong vẫn không tin nổi những lời mình vừa
nghe là thật.