Hoàng Kim Ảnh vẻ mặt nghiêm trọng: "Con không biết đó thôi. Mấy ngày hôm nay, dì và Nhật Tân Nhật Tân ngày nào cũng ở đây, chỉ là vì Hoàng Phong mà không vào thăm con được. Ban ngày thì có vệ sĩ canh giữ bên ngoài,
dù Hoàng Phong không có trong phòng cũng khó lòng vào được. Vừa nãy, dì
thấy Hoàng Phong giận dữ bỏ ra ngoài, hơn năm phút không quay trở lại
mới bước vào." Nguyệt Vy nghe vậy càng thêm lo lắng, cô vội nói: "Dì con và Hoàng Phong vừa mới cãi nhau. Nhân lúc anh ấy chưa trở lại chúng ta
đi nhanh thôi.
Đi đâu cũng được. Cô nhất định phải đi, phải tránh xa người đàn ông này. Bao nhiều mệt mỏi trong thời gian qua đã quá đủ rồi.
Nhật Tân nhìn thời gian, cũng không còn sớm nữa. Vậy là, cũng không
thư dọn đồ đạc gì, ba người cùng nhau ra khỏi phòng bệnh. Có vẻ như Kim
Ảnh đã sớm dự liệu mọi việc, ngay cả áo quân cho Nguyệt Vy cũng có chuẩn bị. Sau khi thay ra bộ đồ bệnh nhân, Nguyệt Vy vội theo chân Hoàng Kim
Ảnh và Nhật Tân đi ra ngoài.
Đương nhiên không dám đi cửa trước, sợ đi theo hướng đó sẽ gặp mắt Hoàng Phong.
Khi đó, kết cục thế nào đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Kế hoạch diễn ra trót lọt. Ba người thành công ra đến cổng sau bệnh viện
mà không gặp bất kì bất trắc nào Lâu lắm rồi mới được ra ngoài, Nguyệt
Vy không kìm được kích động. Từ sau khi Hoàng Phong nổi cơn thịnh nộ,
liền nhất cô ở nhà, không đi học, không ra ngoài, đợt thực tập cũng bị
bỏ ngang. Sau đó, lại vì bị thương mà vào viện, tiếp tục cuộc sống trong bốn bức tường, lạnh lẽo đối diện với sự khống chế của Hoàng
Phong.
Gió đêm lạnh buốt như bàn tay ai đó chạm nhẹ vào da thịt cô xao xuyến lạ
lùng. Không gian rộng lớn, trời đêm lộng gió, ánh trăng sáng, bạt ngạt
vì sao trên dải ngân hà, đáy lòng Nguyệt Vy ngân lên một khúc ca tự do
đây khát vọng. Lúc này cô mới cảm nhận được một chút tự do, tìm lại một
chút hơi thở cuộc sống mà bấy lâu nay cô đã đánh mất
Bồng dưng thấy khỏe mắt mình cay cay, lòng cô chua xót vô cùng. Ngôi lên xe ô tô, đến khi tiếng động cơ vang lên, bệnh viện dân lùi xa,
trong lòng vẫn kôi thấp thỏm.
Ánh trăng đêm nay tròn vạnh vạnh, tỏa ra thứ ánh sáng diệu kì ôm lấy những
bằng máy như sáng như bạch kim trên bầu trời. Thật đẹp nhưng cũng thật
hùng vĩ đáng sợ. Giống như Hoàng Phong, anh rất tốt, rất đẹp, mọi thứ
đều hoàn hảo, nhưng lại quá đáng sợ, tình yêu của anh đôi lúc êm ả như
ánh trăng trên bầu trời khuya ôm ấp cô trong sự dịu dàng ôn nhu. Nhưng
bầu trời không phải lúc nào cũng tròn vành vạnh ảnh trắng, đôi lúc bị
mây đen che phủ, đôi lúc lại biến mất lạc trôi không thấy tăm hơi. Giống như anh vậy, anh dịu dàng cho cô chìm trong mật ngọt nhưng không phải
lúc nào cũng như thế, từ ngày bên anh những thương tổn đã không còn lưu
giữ trên thân thể mà khắc trọn vào tim vào tâm can.
Là vì anh mà sóng gió đời cô kéo đến.
Là vì anh mà con đường tương lai của cô dang dở.
Là vì anh... vì anh mà tuổi 21 đã nhuốm màu bị thương, lần đầu có
thai và cũng lần đầu tiên cô mất đi đứa con của mình. Nguyệt Vy thậm chí còn không biết mình đã mang thai, cô chưa cảm nhận được sự hiện hữu lớn mến của bé con trong bụng mình, và ngay từ đầu cũng không muốn có thai
với anh, thế nhưng khi nghe tin bị xây thai, cả người vô lực bàng hoàng. Lòng cô nguội lạnh đến cùng cực, tay chân run lẩy bẩy, kinh hoàng. Đứa
bé chết vì xuất huyết tử cung, bác sĩ phải nạo vét niêm mạc để lấy cái
thai ra.
Chỉ nghe thôi đã cảm thấy hãi hùng ghê rợn. Và thế là giờ đây, Nguyệt Vy
trở thành một cô gái không học thức, không tương lai, không tình yêu...
và không thể sinh con được.
Nói yêu là duyên, chi bằng nói là nghiệt duyên. “Đừng khóc." Thanh
âm khẽ khàng truyền đến bên tai, Tân đưa đến cho cô một chiếc khăn giấy, cô còn chưa kịp cầm lấy thì một giọt nước trong veo từ mi mắt đã nhỏ
xuống ướt đẫm giọt nước mắt lan rộng thành chấm nhỏ trên màu giấy trắng
tinh.
Thanh xuân tươi đẹp trong sáng vì những giọt nước mắt buồn đau những bị thương cùng cực mà thoảng một màu ảm đạm cô liêu.
Hoàng Kim Ảnh tạm thời sắp xếp cho Nguyệt Vy trú tạm ở một biệt tỷ ở ngoại thành. Xe chạy hơn một tiếng đồng hồ thì tới nơi.
Ngôi biệt thự năm sát chân đồi, vì ban đêm, khung cảnh bên ngoài có phần u
ám tĩnh mịch. Ngoại trừ ánh đèn le lói từ ô cửa sổ ra, xung quanh ngập
chìm trong một màu đen.
Xe ô tô dừng lại trước cổng, tài xế xuống xe nhanh chóng mở cửa đẩy ra, nhanh chóng lái xe vào
Trời khuya, nhiệt độ bên ngoài rất thấp, lại sát chân núi, cửa xe lấm tấm
sương đêm, đi ngồi trong xe vẫn cảm thấy rất lạnh. Nhật Tân cởi áo
khoác, đưa qua cho cô. "Chị mặc đi kéo lạnh.
Nguyệt Vy nhận lấy không quên nói một tiếng cảm ơn. Hoàng Kim Ánh nhìn qua gương chiếu hậu thấy cảnh này ánh mắt hơi lóe lên.
Bà quan sát chàng trai này mấy ngày nay, càng nhìn càng thuận mắt. Chàng
trai này, tâm tư với Nguyệt Vy thế nào đều tỏ rõ trên mặt, thể hiện qua
từng hành động. Từ nãy đến giờ, ánh mắt đều dán chặt lên người Nguyệt
Vy, khuôn mặt cũng biến đổi theo tâm tư của con bé.
Bà thở dài, thế nhưng Nguyệt Vy dường như chẳng có chút động lòng.
Nhìn cách Nguyệt Vy đối đãi với thắng bé, đã biết rằng cái Vy nó không
hề có tình cảm với Nhật Tân.
Chuyện tình cảm trai gái, một hai câu khó nói hết lời.
Xuống xe, ba người đi vào biệt thự.
Hoàng Kim Ảnh dìu Nguyệt Vy, cô khoác chiếc áo của Nhật Tân trông dáng người
càng thêm nhỏ bé. Nguyệt Vy dõi mắt nhìn ngôi biệt thự dần hiện ra trước mắt, thấy bên trong đèn vẫn sáng trong lòng không khỏi thắc mắc, cô nhỏ tiếng hỏi Kim Ảnh: "Dì, trong nhà có ai hả dì?”
Hoàng Kim Ánh mim cười, thấp giọng đáp: "Lát nữa con sẽ biết ngau thôi.”
Câu trả lời úp mở của bà càng làm cho Nguyệt Vy thấp thỏm. Lời nói của Kim
Ánh vừa rồi mang theo chút ý cười, làm Nguyệt Vy có cảm giác người cô
sắp gặp nhất định sẽ khiến cô vui.
Cánh cửa gỗ mở ra, ánh đèn nhàn nhạt từ phòng khách chiếu lệ thân
thể ba người. Không gian phòng khách ấm cúng hiện ra trước mắt, số pha,
bàn ghế tranh ảnh trong nhà, đều phủ một sắc màu trầm, chỉ nhìn thôi đã
thấy ấm áp dễ chịu.
Nhưng Nguyệt Vy không nhìn thấy bất cứ điều gì, cũng không quan tâm đến bất
cứ điều gì trong không gian đẹp để này. Bởi vì lúc này ảnh mặt cô đã
nhạt nhòa đong đầy nước mắt. Mẹ cô ngồi đó, thân thể gầy yếu, mái tóc
đen ngày nào đã điểm màu trắng bac.
Cô bật khóc, tiếng nức nở phát ra khiến Hà Thu từ trên ghế đứng dậy. "Me...." "Nguyệt Vy...
Thanh âm nghẹn ngào thốt ra mang theo nỗi nhớ nhung khôn xiết, bùi ngùi lo âu.
Trải qua nhiều chuyện thế này, càng khiến cô thấm thía nhận ra không có ai trên đời tốt bằng mẹ không điều gì an toàn ấm áp hơn vòng tay tha thiết ẩm áp của mẹ. Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau, khóc khóc cười cười
trong bi thương bùi ngùi.
Thấy cảnh này, Kim Ảnh càng không kìm được xót xa. Mi mắt rỉ ra một giọt lệ, trong lòng lại càng thêm có lỗi. Ban đầu, định rằng sẽ không nói cho Hà Thu biết mọi chuyện nhưng lương tâm của bà không cho phép. Làm sao có
thể nhân tâm giấu diếm sự việc tàn nhẫn này, con trai của bà đã khiến
Nguyệt Vy ra nông nổi này, người làm mẹ như bà nếu còn dung túng thì
càng đẩy mọi chuyện đi vào sai trái.
Hơn nữa, trên đời này có chuyện gì giấu được cả đời, đã đến nước này có giấu cũng không được.
Bà chỉ có thể đưa hai mẹ con Nguyệt Vy rời khỏi nơi này, để họ bắt đầu
cuộc sống mới. Nếu có thể, bà sẽ làm tất cả để bù đắp lại cho Nguyệt Vy. Quan Nguyệt trọng là không thể để Hoàng Phong đi quá xa nữa, cuộc đời
của Nguyệt Vy đã khổ vì con trai bà ấy nhiều rồi.