Một người đàn ông có thể bất chấp tất cả, thậm chí là không màng đến
mạng sống chỉ để bảo vệ một người con gái, thì anh ta phải yêu cô gái đó đến mức nào? chắc chắc là
Tình yêu đó đã vượt xa cả tình yêu dành cho bản thân.
Khi đứng trước ranh giới sống chết, mấy ai còn màng đến sinh mệnh
của người khác. Lòng ham sống và khao khát sống chính là bản năng ngự
trị trong mỗi con người, thế nhưng khi đứng trước hoàn cảnh nghiệt ngã
đó chứng kiến cô sắp gặp nguy hiểm, bản năng của hắn là bảo vệ cô chứ
không phải là chính mình.
Nguyệt Vy chỉ bật ra ba từ “tôi xin lỗi” mà trái tim như muốn nứt ra thành
từng mảnh. Hắn suýt mất mạng nhưng cô lại chỉ có thể nói một câu xin lỗi vô giá trị. Cô thấy bản thân mình xấu xa ích kỉ hèn mọn vô cùng. Bản
thân bằng nhiên trở nên thật nhỏ bé trước tình yêu của Hoàng Phong.
Nguyệt Vy nghẹn ngào đến lạc giọng “Tôi không xứng đáng để anh phải bất
chấp mạng sống của mình như vậy. Hoàng Phong, tôi chưa bao giờ nghĩ trên đời này sẽ có một người vì mình mà không màng đến cả mạng sống, tôi
hạnh phúc, nhưng nhiều hơn cả chính là cảm giác vô cùng tội lỗi.”
Từ nãy đến giờ, Hoàng Phong vẫn giữ nguyệt một mảnh im lặng. Hắn chỉ yên tĩnh lắng nghe tâm tình của cô, cảm nhận từng giọt nước mắt lạnh
ngắt của cô rớt xuông mu bàn tay, không phải hắn không muốn nói, mà là
thật sự cổ họng không thể bật ra được một thanh âm nào.
Tất cả đều nghẹn lại trước lời bộc bạch cùng vẻ mặt đau thương của Nguyệt Vy.
Nguyệt Vy nằm chặt lấy tay Hoàng
Phong chầm chậm áp lên má mình, cảm nhận hơi ẩm từ tay hắn, lòng cô an ổn đến lạ thường. Nhưng đến nhìn vào đôi mắt mông lung yếu ớt của Hoàng Phong, trái tim cô càng thêm đau đớn: "Tôi thật sự không dám nghĩ... bản thân
mình sẽ ra sao nếu như... anh sẽ mãi mãi không tỉnh lại nữa. Hoàng
Phong, cảm ơn anh vì tất cá."
Cảm ơn?
Là cô đang bày tỏ sự cảm kích với hẳn đây sao?
Những giọt nước mắt kia phải chăng chỉ là vì cảm thấy có lỗi.
Hoàng Phong buồn bã nhìn co, bạc môi khẽ mấp máy, muốn nói gì đó nhưng Nguyệt Vy lần nữa lên tiếng: “Hoàng Phong, tôi không tiếp nhận tình cảm của
anh bởi vì ngay từ đầu quan hệ của chúng ta đã là rào cản. Anh là cậu
chủ, tôi chẳng qua chỉ là cô hầu nhỏ theo sát chân anh mấy năm, dù cho
xa cách một thời gian không gặp lại nhưng tôi vẫn không thể nào chấp
nhận được mối quan hệ này. Hơn nữa, lúc đó, tôi còn đang yêu một người
đàn ông khác. Thật sự, tôi chưa bao giờ nghĩ hai chúng ta sẽ đi đến ngày hôm nay.
Hoàng Phong vẫn khóa chặt anh nhìn trên người cô, bất di bất dịch
không dời khỏi đôi mắt trong veo đầm lệ của cô. Hắn cảm thấy Nguyệt Vy
bây giờ rất khác lạ, những lời cô nói tựa như tiếng lòng mà lâu nay cất
giấu. Nguyệt Vy chưa bao giờ nói nhiều với hắn như thế và hắn... cũng
chưa bao giờ kiên nhẫn lắng nghe một người như vậy.
Cô nói: “Tôi đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, từng hận
anh vì cho rằng chính anh đã cướp mất hạnh phúc của tôi, từng ghét anh
vì cho rằng anh xấu xa muốn chơi đùa tình cảm của tôi mà bất chấp tất
cả.
Những điều này hắn đều biết chỉ là hắn không hề biết đến hai chữ “đã từng” kia. Đã từng ư? Vậy bây giờ thì sao? "Nhưng bây giờ, tôi nghĩ bản thân mình nên sống thật với cảm xúc của mình. Hoàng Phong, anh còn nhớ
những gì tôi đã nói với anh trước kia xảy ta tai nạn không?”
Hoàng Phong gật đầu, giọng nói có phần yếu ớt: nhưng có phần kiên định: “Những lời em nói từ trước tới nay tôi chưa từng quên.
Nguyệt Vy nắm chặt lấy tay hắn, đáy mắt càng thêm long lanh: "Vậy... tôi đã nói gì, anh còn nhớ không?” “Em nói, em không hề muốn rời khỏi
tôi.” “Còn gì nữa?" “Em nói... em không hề chán ghét tôi?”
Nguyệt Vy ngập ngừng, đôi mắt lại đó hoe: “Anh không tin những gì tôi nói là thật có đúng không?”
Không phải không tin mà là không có cách nào tin được. Cô nói cô không chán ghét hắn nhưng lại âm thầm muốn rời bỏ hẳn.
Như vậy, hắn có tự lừa dối bản thân mình ra sao cũng không thể tin được những lời này của cô.
Nguyệt Vy thấy hắn im lặng cũng thầm biết câu trả lời, cô chạm tay
vào khuôn mặt của hắn, thật lâu sau mới đủ can đảm nói ra một câu: “Ngay cả em cũng không tin, nhưng đó là sự thật.”
Nháy mặt Hoàng Phong thoảng sững sờ, đôi mắt trong veo của
Nguyệt Vy sáng ngời ánh lên vẻ chân thành chưa từng có.
Cô sở khắp khuôn mặt của Hoàng Phong, những cái chạm nâng niu đầy yêu
thương. Hoàng Phong có cảm giác như bị ai đánh trúng một phát vào xương
sườn cả người cứng đờ không nhúc nhích.
Cô nói đó là sự thật, là sự thật. Nguyệt Vy không ghét hắn cũng
không muốn rời bỏ hẳn. Là lời dỗ dành an ủi hay thật tâm tận đáy lòng
đây?
Hoàng Phong bất tri bất giác nói lại một câu, âm giọng cực thấp: “Tôi cứu em
là tự thân tự nguyện, cũng không mong em báo đáp cảm kích. Càng không
mong em bảo đáp và thương hại tôi bằng cách này."
Nguyệt Vy dường như đã lường trước được câu trả lời của hắn. Cô chỉ
mỉm cười, bùi ngùi lau nước mắt rồi đáp: “Em biết anh tất nhiên sẽ không tin lời em nói. Nhưng em khẳng định em không hề thương hại anh, tình
cảm này càng không phải là cách bảo đáp như anh nói. Hoàng Phong.
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, hạ quyết tâm nói: “Em biết rất khó để anh tin
chuyện này, thật ra em cũng như vậy. Nhưng thời gian sẽ chứng minh tất
cả. Rồi sẽ có ngày, anh sẽ hiểu được lòng em."
Hoàng Phong thở dài, ánh mắt ẩn nhấn như đang khắc chế một cảm xúc
mãnh liệt nào đó, thật lâu sau hắn mới trầm giọng nói: "Em thừa biết,
thứ tôi cần không phải là sự đồng cảm, biết ơn, thương hại của em. Điểm
này, em hãy hiểu cho tôi?" Xin hãy hiểu cho tôi.
Cô luôn tìm cách bỏ trốn khỏi hắn, luôn muốn rời xa hắn, ở bên cạnh nhau
đã lâu, hắn chưa từng nhìn thấy cô một lần tình nguyện cười với hắn.
Nhưng giờ đây, sau biến cố này,
Nguyệt Vy lại đột ngột thay đổi. Một người đàn ông như hắn, thứ
không cần nhất chính là sự thương hại cùng hai chữ biết ơn kia. "Hoàng
Phong... Cô gọi tên hắn, thanh âm đặc biệt nhẹ nhàng.
Hẳn ngước mắt nhìn Nguyệt Vy, thấy trên mặt cô là sự buồn bã chưa từng có.
“Em cứ nghĩ anh sẽ vui lắm khi nghe em nói những lời này. Em cứ nghĩ một khi em cam tâm tình nguyện, một khi em can đảm nói ra tiếng lòng mình
thì anh sẽ hạnh phúc lắm. Nhưng đáng tiếc lại không phải như vậy, anh
chỉ cho rằng em đang thương hại anh"
Hoàng Phong lặng người nhìn cô. Nguyệt Vy lặng lẽ rơi nước mắt: "Sở
dĩ em đã muốn chôn vùi tình cảm của mình đi, lờ đi sự rung động của con
tim, nghe theo tiếng gọi của lí trí để rời khỏi anh là bởi vì “Anh và em quá khác nhau, chúng ta không cùng xuất phát điểm, nói thật, em vô cùng tự ti khi ở bên cạnh anh, em cảm thấy chỉ có Thiên Ân mới thực sự xứng
với anh. Còn nữa, em đã vô số lần tự hỏi rằng tại sao anh lại yêu một cô gái bình thường như em, không ít lần đã ngu ngốc đánh đồng tình cảm của anh với sự hứng thú nhất thời cùng dục vọng chinh phục. Nhưng dần dần,
không biết từ bao giờ em đã rung động trước sự dịu dàng quan tâm của
anh. Giây phút nhìn anh năm bất động dưới mưa, em đã hối hận, đau khổ sợ hãi đến mức nào anh có biết không?"
Hoàng Phong thần thờ nhìn cô, đôi con người sầm một màu đen đặc, cuộn trào
từng con sóng mãnh liệt như chung hòa xô đẩy vào nhau.
Tiếng nói của Nguyệt Vy ngày càng nhỏ đi. “Bây giờ, em nghĩ mình
chẳng có lí do gì để từ chối anh nữa-một người yêu em đến mạng sống cũng không màng thì em làm sao có thể cam lòng ra đi. Em không muốn bỏ lỡ
anh, ngàn lần không muốn. Vậy nên...
Ngừng một chút, cô hạ quyết tâm nói: “Nếu em và anh không xuất phát điểm thì
chúng ta sẽ chung đích đến. Nếu em không xứng với anh thì em cũng sẽ
không ra đi nữa, mà sẽ từng chút hoàn thiện bản thân mình. Chỉ cần anh
còn yêu em ngày nào thì ngày đó em vẫn sẽ ở bên cạnh anh. Như vậy, có
được không?"