Kể từ khi trở thành thành viên chính thức của đội một, Yayoi luôn ăn
trưa cùng với Thế Hệ Kỳ Tích. Buổi trưa hôm nay, tất cả mọi người đều đã có mặt tại chỗ hẹn nhưng lại không thấy Kise đâu. Mọi người cảm thấy có chút kỳ quái, nếu bình thường thì Kise luôn là người đầu tiên có mặt
đấy.
" Atsushi, Ryota đâu rồi? " Akashi quay qua hỏi Murasakibara–người cùng lớp với Kise.
" Ki-chin hả... " Murasakibara rời mắt khỏi hộp cơm, suy tư một hồi liền
lười biếng trả lời: " Cậu ấy nói là cậu ấy phải đi lấy đồ gì đó, nên
chúng ta không cần phải đợi cậu ấy tới. " Vừa nói hắn vừa gấp không chờ
nổi bưng lên hộp cơm siêu to khổng lồ của mình.
Mãi đến khi bọn
họ ăn gần hết, Kise mới phấn khích xuất hiện, hắn tươi cười đem đồ vật
trong tay đưa tới trước mặt cậu: " Yayoi-cchi sinh nhật vui vẻ! "
Yayoi ngây ra một lúc, Kise không thèm ăn trưa là để đi chuẩn bị quà sinh
nhật cho cậu sao. Nhẹ giọng nói cảm ơn, Yayoi nhận lấy món quà và mở nó
ra trước ánh mắt mong đợi của Kise... Sau đó mọi xúc cảm cảm động liền
tan biến trong nháy mắt.
" Thế nào, thế nào Yayoi-cchi có thích
không! " Kise trông vô cùng tự hào: " Đây là cuốn album đặc biệt do chị
quản lý của tớ gửi đến đó. Nó cũng là cuốn album mà tớ ưng ý nhất, còn
có cái này... "
Vừa nói hắn vừa lấy một tấm poster cỡ lớn mở ra. Trên tấm poster, Kise mặc chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng ôm sát vào
người, tôn lên dáng người hoàn hảo của hắn, chiếc áo được cởi ba cúc từ
trên xuống dưới, làm lộ ra lồng ngực trắng nõn. Một tay hắn đặt ở trước
mặt, năm ngón tay còn lại đưa ra vuốt lên mái tóc vàng ướt đẫm, đôi mắt
vàng sắc lẹm liếc nhìn qua camera. Nó hoàn toàn khác với hình ảnh loi
choi thường ngày của hắn, hình ảnh trong tấm poster tràn đầy dụ~ hoặc~
Kise đang tạo dáng giống với dáng trong tấm poster, mong đợi hỏi: " Chị quản lý nói là lúc tấm poster này vừa được tung ra thì liền bị những người
kia giành giật điên cuồng luôn đó, thế nào, thế nào, Yayoi-cchi có thích không? " Không biết nghĩ tới cái gì mà trên khuôn mặt đẹp trai của hắn
hiện lên hai vệt đỏ ửng: " Nếu như thích, Yayoi-cchi có thể dán nó trên
đầu giường... "
" A, tớ sắp bị nó làm cho mù mắt rồi. " Giọng điệu vô cảm của Kuroko vang lên, đồng thời hắn cũng đưa tay lên che lại mắt mình.
Một cánh tay màu chocolate từ phía đối diện đưa ra cầm lấy cuốn album ảnh
trong hộp quà trước mặt Yayoi, thấy Kise đang tạo dáng, Aomine không
thương tiếc chế nhạo: " Muốn tặng album ảnh thì nên tặng album ảnh của
Mai-chan. Chứ tặng album ảnh của cậu thì làm ăn được gì? Cậu không thể
dùng nó để beep— " ( Thì tác giả cũng không có ghi rõ ra ở đây là gì,
chỉ ghi là beep beep thôi nên mọi người tự tưởng tượng nhé.)
Hắn
tiện tay đem album ảnh ném qua một bên, Kise nước mắt lưng tròng nhào
tới chụp lấy: " Aomine-cchi quá đáng quá đi hức oaa oaa. "
" Hừ. " Aomine bĩu môi, vừa muốn nói gì đó thì bên hông bỗng nhiên truyền tới
một trận đau đớn, hắn nhảy dựng lên nhìn cánh tay đang thu về của Kuroko bất mãn nói: " Tetsu, cậu làm cái gì thế hả! "
Kuroko nghiêm túc nhìn Aomine, đôi mắt xanh lam mở to, giọng nói bình tĩnh: " Aomine-kun, làm ơn đừng nói beep— hoặc beep— gì gì đó nữa, như vậy rất thiếu văn
minh. "
" Tetsu, chính cậu cũng vừa mới nói! Và tớ chỉ nói là
beep— thôi, chứ không có nói beep—! " Aomine một tay bụm lấy phần hông
vừa mới bị nhéo, khuôn mặt màu chocolate của hắn dường như đen hơn.
" À vậy sao, thế xin lỗi nhé, Aomine-kun. "
" Thật quá đáng (╥﹏╥) " Kise ôm album ảnh của mình khóc ròng. Ban đầu còn tưởng Kuroko-cchi nhéo Aomie-cchi là để báo thù cho mình, ai dè đâu lại không phải.
" Đừng buồn, Kise-kun. Tớ rất thích món quà của cậu. " Yayoi xoa đầu Kise an ủi, thấy hắn ngẩng đầu mừng rỡ, cậu liền nghiêm mặt nói: " Cho dù không thể dùng để beep— nhưng vẫn có thể đem nó làm
miếng lót chân đấy. "
" Yayoi-cchi hức huhuhu ( ˃̣̣̥﹏˂̣̣̥) "
Murasakibara bĩu môi nhìn Kise đang bán xuẩn, hắn bưng lên hộp cơm lùa vào trong
miệng, hiện tại chỉ còn có hắn là chưa tặng quà cho Ya-chin, nhưng mà
hắn vẫn không nghĩ ra được nên tặng Ya-chin cái gì.
- --------------
" Atsushi, cậu lại muốn ăn bánh kem nữa à? " Ngồi trong căn phòng học nấu ăn quen thuộc, ánh mắt Yayoi xẹt qua tia bất đắc dĩ, rút kinh nghiệm từ lần trước, nên lần này khi bị Murasakibara ôm ra khỏi lớp, cậu cũng
không có ngạc nhiên lắm, chỉ tội cho thầy giáo bị dọa đến hai lần— Vâng, thầy giáo dạy lớp cậu mà bị Murasakibara dọa lần trước và lần này chính là cùng một người.
" Hm, không phải, lần này Ya-chin chỉ cần
ngồi đó thôi~ Đây là quà sinh nhật của tớ tặng Ya-chin a~ " Murasakibara nuốt xuống que bánh ngon lành trong miệng, âm thanh được kéo dài ở cuối câu cho thấy tâm trạng tốt của hắn.
Murasakibara cẩn thận rửa
tay, mặc tạp dề do nhà trường cung cấp, nhìn bộ dáng thuần thục của
Murasakibara, Yayoi liền cảm thấy mong chờ tay nghề của hắn.
Chỉ
thấy Murasakibara tự tin lấy điện thoại ra bấm bấm mấy cái... video
hướng dẫn làm bánh? Yayoi không khỏi hắc tuyến: " Atsushi... Cậu chưa
bao giờ làm bánh kem sao? "
Murasakibara đang chuẩn bị nguyên
liệu theo video hướng dẫn, nghe cậu hỏi liền trả lời tỉnh bơ: " Đương
nhiên là chưa bao giờ làm qua,... đây là lần đầu tiên tớ làm bánh á. "
Yayoi bắt đầu nghiêm túc tự hỏi về việc liệu bây giờ bỏ trốn đi có quá muộn
rồi không hay liệu cậu có thể rời khỏi cái phòng học nấu ăn này sau khi
ăn cái bánh kia không.
Nhìn thấy dáng vẻ nóng lòng muốn thử làm
của Murasakibara, Yayoi trong lòng thổ tào, đây chính là đem cậu đi làm
chuột bạch a! Chưa bao giờ làm cho ai ăn, cậu đang đùa tôi à!
Mặc cho những suy nghĩ hỗn độn trong lòng, Yayoi vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt đen láy phản chiếu khuôn mặt nghiêm túc của
Murasakibara, cậu hạ quyết tâm, chẳng phải chỉ là một cái bánh kem thôi
sao, cùng lắm thì trở về uống ít thuốc giảm đau dạ dày là được, ít nhất
là không đả kích đến lòng tự tin của đứa trẻ kia.
Biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt Murasakibara càng làm cho khuôn mặt đẹp trai của hắn thêm phần hấp dẫn, nhìn chiếc bánh đang dần thành hình trên tay, đôi
mắt màu tím của hắn hiện lên một tia hạnh phúc, giống như một người đầu
bếp thực thụ vậy, luôn muốn làm ra những món ăn đặc biệt khiến mọi người cảm thấy hạnh phúc, nhưng bất kỳ ai quen biết với Murasakibara đều biết rằng— cái đó bất quá chỉ là do hắn đang mong được ăn món gì đó thật
ngon vào bụng.
Nếu chỉ nhìn vào những động tác thành thục của
Murasakibara thì khó có thể biết được hắn chỉ là một người mới vừa bắt
đầu tập làm bánh, Yayoi không khỏi thắc mắc liệu đây có phải là thiên
phú của những kẻ tham ăn hay không.
Murasakibara ngẩng đầu lên
thì liền nhìn thấy Yayoi đang chăm chú nhìn mình, sâu trong đôi mắt đen
mang theo bóng dáng của chính mình, đôi mắt tím sáng lên: " Ya-chin say
mê tớ sao? "
" Hả? " Yayoi sửng sốt trước câu hỏi đột ngột của hắn.
Murasakibara nghiêm túc nói: " Mẹ và chị của tớ nói rằng người đàn ông đẹp trai nhất là khi nghiêm túc, khi đó họ sẽ khiến cho mọi người say mê đắm đuối.
Vừa rồi tớ đã rất nghiêm túc, chẳng lẽ Ya-chin không có say mê tớ sao?
"
Yayoi: Mẹ của cậu không có nói là điều đấy chỉ áp dụng cho nữ sinh thôi hả!
Nhìn vẻ mặt vô cảm của Yayoi, trong mắt Murasakibara xẹt qua một tia tiếc
nuối, nhưng hắn rất nhanh hào khí bừng bừng nói: " Thật ra thời điểm tớ
đẹp trai nhất là khi mới vừa tắm xong đó. Lần sau tớ sẽ cho Ya-chin xem, Ya-chin nhất định sẽ say mê tớ~ " Murasakibara luôn cảm thấy rằng lúc
hắn vừa tắm xong, mái tóc ướt rũ xuống chính là lúc hắn đẹp trai nhất,
chính hắn còn bị cuốn hút bởi vẻ quyến rũ của chính mình khi soi gương.
Hắn nghĩ nếu như Ya-chin trông thấy thì nhất định cũng sẽ say mê hắn a.
"... Tại sao lại muốn tớ say mê cậu? "
Câu hỏi này khiến Murasakibara ngây ra, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một hồi
rồi nói: " A...Nếu thế thì Ya-chin ngon ngon sẽ chỉ thuộc về một mình tớ thôi. "
Yayoi:...
Tư duy của những kẻ tham ăn thật khó lý giải.
Khi thành phẩm ra lò, nếu không được nhìn quá trình làm bánh, Yayoi cũng
không thể tin được rằng chiếc bánh tinh xảo trước mặt này lại do một
người lần đầu tiên làm bánh—Murasakibara làm ra.
" Hóa ra làm
bánh rất dễ. " Murasakibara chảy nước miếng nhìn cái bánh do mình tự
tay mình làm ra, hắn gian nan dời ánh mắt sang chỗ khác: " Ya-chin ăn
thử đi. "
Dưới ánh mắt như mong đợi của Murasakibara, Yayoi múc
một thìa bánh đưa lên miệng. Hương thơm từ kem bơ sữa khá nồng nhưng lại không quá béo ngậy, kết hợp với phần bánh mềm mịn tạo nên một hương vị
thơm ngon khiến người ăn vô cùng thõa mãn: " Ăn rất ngon, Atsushi thật
giỏi. "
Nhìn đôi mắt hơi nheo lại của Yayoi, Murasakibara chỉ cảm thấy nước miếng tiết ra không ngừng, cuối cùng hắn không nhịn được nữa, khi Yayoi sắp đưa muỗng bánh thứ hai vào miệng, hắn liền nắm lấy tay
Yayoi để đúc miếng bánh vào miệng hắn, hương vị thơm ngon làm hai mắt
hắn tỏa sáng: " Ưm... không hổ là bánh tớ làm. "
Sau đó, Yayoi dở khóc dở cười nhìn Murasakibara không chút khách khí trực tiếp lấy đi
cái muỗng trong tay mình, hắn đúc cậu một ngụm rồi lại đúc chính mình ăn một ngụm, cứ như vậy cho đến khi giải quyết xong cái bánh kem.
" Ya-chin thích không? " Murasakibara ngậm cái muỗng, hai mắt sáng lấp
lánh nhìn chằm chằm Yayoi, thấy cậu gật đầu, hắn liền thỏa mãn nheo lại
mắt: " Vậy lần sau tớ sẽ làm tiếp cho Ya-chin ăn nữa nhé, được không? "
Yayoi nhìn bộ dáng nghiêm túc của Murasakibara, khóe miệng cậu hơi cong lên: " Vinh hạnh của tớ. "
- ----------------
Cầm những món quà từ đồng đội trên tay, tâm tình Yayoi vô cùng vui vẻ, ngay cả bước chân cũng thả lỏng hơn nhiều. Cậu chẳng bao giờ quan tâm đến
ngày sinh nhật của mình, vì ngày đó đối với cậu chẳng có ý nghĩa gì hết. Đây là lần đầu tiên có ai đó đặc biệt chuẩn bị quà cho mình, thậm chí
là tự tay làm một cậu bánh kem tặng cậu.
Yayoi về đến nhà, vừa
bước ra khỏi thang máy liền nghe thấy một âm thanh quen thuộc nhưng
giọng điệu lại xa lạ: " Sao lần này anh trở về mà thái độ của mấy đứa
sao lại kỳ lạ thế? "
" Bởi vì... Phụt! Khi nhìn thấy anh thì em
liền nghĩ ngay đến làn da đen đó hahahahaha " Giọng cười Yusuke đầy hả
hê, khi nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của người anh trai, hắn không thể nhịn được cười.
Yayoi giật mình, hóa ra là người con trai thứ ba nhà Asahina vốn đang đi tu hành bên ngoài đã trở về.
Đi qua chỗ đám đông, Yayoi nhìn thấy một người được cho là nổi bật nhất
trong số các anh em, anh ta có mái tóc vàng sẫm chói lóa, khuôn mặt vô
cùng tuấn mỹ, đôi mắt có màu hazel (*1) hiếm thấy, sâu trong ánh mắt
mang theo sự ôn nhu đa tình, trên đôi tai của anh ta có đeo khuyên tai
sáng bóng. Trên người khoác một chiếc áo cà sa màu tím viền vàng, vạt áo phía trước hở ra làm lộ nửa lồng ngực.
Dù nhìn thế nào đi nữa thì anh ta trông chẳng giống một nhà sư tí nào.
Do chỗ đứng nên anh ta là người đầu tiên nhìn thấy Yayoi, ánh mắt anh mang theo vẻ tán thưởng nhìn khuôn mặt đẹp đến hoàn hảo của người con trai
trước mặt: " Đây chắc hẳn là em trai mới của chúng ta, Yayoi đúng không. Lần đầu gặp mặt, anh là người con trai thứ ba Asahina Kaname. "
Giọng anh ta trầm thấp từ tính. Nếu là phụ nữ thì chắc họ đã đổ đứ đừ đư rồi, nhưng mà đây là Yayoi–người đã nghe thấy giọng nói này hàng ngày, nên
biểu hiện của cậu chính là——