- "Ngày thường bọn họ không làm khó dễ người, chọn thời điểm này ra tay, xem ra có vài người muốn cho mẫu hậu mang tiếng xấu."
Bảo Lạc cũng nói.
Trước khi Hứa Hoàng hậu chưởng quản lục
cung, tất cả sự vụ trong cung vẫn là Hoàng Quý phi quản lý, nên người
của Hoàng Quý phi cũng chiếm không ít vị trí. Chuyện này, tất nhiên có
bút tích của Hoàng Quý phi. Chung quy lại, bọn họ vừa mới hạ Hoàng Quý
phi một phen, Hoàng Quý phi cũng không phải người sẽ lấy ân báo oán nên
một khi nắm được cơ hội, nàng chắc chắn sẽ ra tay phản kích.
Cũng không biết các phi tần khác có tham dự chuyện này hay không.
Mẫu tộc của Hứa Hoàng hậu suy vong, những
năm gần đây vẫn luôn thất sủng. Trong hậu cung cũng không có quyền lực.
Những phi tần có kiến thức hạn hẹp chắc chắn sẽ không để Hứa Hoàng hậu
vào mắt. Có người muốn khiêu khích Hứa Hoàng hậu, Bảo Lạc cũng chẳng
ngạc nhiên.
Hứa Hoàng Hậu vừa mới quyết định cầm chắc quyền chưởng quản lục cung
này. Vì nữ nhi của nàng xây lên một lớp bảo vệ, như thế nào có thể để
việc này thất bại trong gang tấc? Lập tức nói.
- "Những người không đắc lực như thế này, việc nhỏ như vậy làm cũng không xong thì còn lưu lại làm gì? Thay đổi hết!"
- "Mẫu hậu đừng vội, chắc chắn phải đổi, nhưng không thể nói đổi liền
đổi. Hiện nay, người trong hậu cung vẫn luôn nghi ngờ năng lực của mẫu
hậu, bao gồm cả phụ hoàng cũng không hoàn toàn yên tâm về mẫu hậu. Nếu
mẫu hậu cái gì cũng không nói, lập tức liền đổi toàn bộ người, ngược lại sẽ khiến phụ hoàng cùng mọi người trong hậu cung cảm thấy mẫu hậu chỉ
vì cái lợi trước mắt mà không nghĩ tới hậu quả, năng lực quả nhiên không bằng Hoàng Quý phi. Không thì vì sao thời điểm Hoàng Quý phi chưởng
quản hậu cung mọi chuyện đều ổn, Hoàng Quý phi vừa mới không quản, lại
nhiễu loạn như vậy?"
Bảo Lạc tuy nhỏ tuổi, nhưng miệng lưỡi lanh lợi. Phân tích cho Hứa Hoàng hậu ý tứ cũng rất rõ ràng.
Hứa Hoàng hậu biết đôi nhi nữ của mình không giống người bình hường, đối với lời nói của nữ nhi xưa nay luôn tin phục, nói.
- "Vậy bổn cung phải làm thế nào cho phải?"
- "Tất nhiên là tìm ra lỗi của bọn họ, sau đó mới xử lý. Những người này ở trong cung đã lâu, cũng có vài phần mặt mũi, sai lầm là chuyện bình
thường, nên không thể dùng để trị tội bọn hắn. Nếu còn nhiều thời gian,
điều tra một chút xem có tham ô hay không là cách làm hiệu quả nhất. Bất quá, hiện tại đã không còn kịp."
Nếu sau khi Hứa Hoàng hậu tiếp quản quyền lực mà không có chuyện gì
ngoài ý muốn, Bảo Lạc chắc chắn đã sớm cùng Hứa Hoàng hậu thương lượng
về việc này. Nhưng Bảo Lạc chung quy bị thương một hồi, những ngày gần
đây mới phục hồi tinh thần, Hứa Hoàng hậu vì chiếu cố Bảo Lạc, lại hoàn
toàn không để tâm đến những thứ này, ai ngờ được, lại có người xuất thủ
vào lúc này.
Bất quá, Bảo Lạc cảm thấy chuyện này tuy nằm ngoài dự đoán, lại rất hợp
lý. Nếu đổi lại là nàng, muốn tranh đoạt quyền lợi hậu cung cũng sẽ thừa dịp đối thủ không để tâm mà ra tay.
- "Trong lòng Bảo Lạc nhất định đã có chủ ý, không bằng nghe nàng nói một chút."
Thái tử vẫn đứng ở một bên đột nhiên lên tiếng.
Thái tử tuy thông minh, nhưng đối với việc quản lý hậu cung, chung quy
không thể bằng Hứa Hoàng hậu cùng Bảo Lạc. Bởi vậy, mới vừa nãy khi Hứa
Hoàng hậu cùng Bảo Lạc thảo luận sự tình hắn đều chỉ đứng một góc không
nói chuyện.
Lúc này, hắn đột nhiên tham dự vào, có thể thấy được đang rất sốt ruột.
Bảo Lạc thấy thế cũng không thừa nước đục thả câu, lập tức nói.
- "Theo ta thấy, chuyện này còn phải dựa vào người mua đồ xuống tay."
- "Nhưng ngươi mới vừa rồi không phải nói những người đó không thể dễ dàng động tay sao?"
Thái tử hơi nhíu mày.
- "Thái tử ca ca củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm chua, nhóm Thái giám
trong cung tất nhiên có thể trực tiếp đi mua. Nhưng bồn cảnh chẳng lẽ
bọn hắn trực tiếp xuất cung rồi ra ngoài đường tìm sao? Theo ta được
biết, bồn cảnh tốt lại giá trị rất xa xỉ, há có thể tùy tiện để người
khác động tới? Vội vội vàng vàng vơ vét, có năng lực vơ vét được vật tốt như vậy sao?"
- "Nếu đã là vật khó tìm, tất nhiên sẽ giao cho Hoàng thương đi mua. Bọn họ vào nam ra bắc, đương nhiên có biện pháp thu thập những thứ này. Đợi bọn hắn đem những thứ cần tìm tới, đưa vào trong cung, lại đưa cho đám
cung nhân chọn lựa.."
Thái tử đăm chiêu.
"Ngươi nói là.. Hoàng thương?"
- "Không sai, chức vị của cung nhân không thể tùy tiện ra tay, nhưng
Hoàng thương thì lại khác. Trước đây, hàng năm đều chuẩn bị đầy đủ, năm
nay như thế nào nói không có là không có? Đây là đang có ý định làm chậm trễ sinh thần của Hoàng tổ mẫu, hay là năng lực không đủ? Nếu năng lực
đã không đủ, liền trực tiếp từ chức đi, còn có nhiều hiền tài chờ tiếp
nhận vị trí đó."
Bảo Lạc dừng một chút, lại nói.
- "Ta đã phái người đi thăm hỏi rõ ràng, nay phụ trách mua đồ cho Hoàng
cung là Trịnh Hoàng thương. Nghe nói, Trịnh Hoàng thương kia do một tay
Hoàng Quý phi đề bạt. Hoàng Quý phi nương nương tuy rằng xưa nay cơ trí, nhưng nhất thời vô ý nhìn nhầm, đề bạt nhầm người cũng là chuyện bình
thường."
- "Muội muội nói rất có đạo lý. Trước mắt trọng yếu nhất, là giải quyết
chuyện bồn cảnh đã. Nếu ngay cả Hoàng thương không thể giải quyết chuyện này, chúng ta liền tìm người có khả năng giải quyết tới xử lý. Có tư
cách cạnh tranh vị trí Hoàng thương, cũng có vài người. Trịnh Hoàng
thương làm không được chuyện, lại có người khác làm được thì trực tiếp
thay đổi, không có gì để thắc mắc cả!"
Sau khi quyết định phương án giải quyết, giọng điệu Thái tử khoan khoái không ít, ngay cả Hứa Hoàng hậu cũng nhẹ nhàng thở ra.
- "Chuyện này có liên quan tới ngoài cung, còn phải làm phiền Thái tử ca ca lo lắng nhiều hơn."
Bảo Lạc nghiêm mặt nói.
- "Chuyện này tuy nói có chút phiền toái, nhưng nếu giải quyết thỏa đáng, ngược lại sẽ trở thành cơ hội của chúng ta."
Trịnh Hoàng thương đứng về phía Hoàng Quý phi nên muốn khiến bọn hắn
ngột ngạt, cũng đừng trách bọn họ chặt đứt móng vuốt của hắn. Hơn nữa,
Thái tử dựa vào việc này cũng có thể thu nạp thêm tâm phúc, đối với Thái tử mà nói, tất nhiên sẽ có nhiều lợi ích.
Hứa Hoàng hậu ở một bên nhìn một đôi nhi nữ chậm rãi nói, trên mặt vui
mừng. Nàng rất thích bộ dáng người một nhà cùng nhau thương lượng, mặc
kệ gặp phải chuyện khó khăn gì, chỉ cần bọn họ đồng tâm hiệp lực, đều có thể vượt qua.
Tuy rằng nàng tư chất bình thường, nhưng hài tử của nàng lại giống phụ
thân nàng, cả hai đều rất thông minh, Thượng Thiên đối đãi với nàng cũng coi như không tệ.
- "Nói cái gì mà phiền với không phiền.."
Thái tử lắc lắc đầu.
- "Ta nên cảm thấy hổ thẹn mới đúng, lại để muội muội vì ta mà phải phí tâm tư như vậy."
- "Lời này ta không thích nghe, ca ca chẳng lẽ khinh thường ta? Không
thì vì cái gì sẽ bởi vì nghe ta đề nghị mà cảm thấy hổ thẹn?"
Bảo Lạc bĩu môi, ra vẻ không vui nói.
- "Là ta nói không đúng, muội muội trăm ngàn lần đừng so đo với ta. Ngày sau, ta còn có rất nhiều chuyện cần nhờ tới muội muội."
Thái tử cúi đầu với Bảo Lạc.
Bảo Lạc thấy bộ dáng này của hắn, nàng giả vờ suy nghĩ, một lúc sau mới nói.
- "Giúp ngươi hay không còn phải xem tâm tình của ta."
- "Ta đây chỉ mong tâm tình muội muội ngày nào cũng tốt hết."
Thái tử ra vẻ buồn rầu, chọc cười Bảo Lạc cùng Hứa Hoàng hậu, trong
khoảng thời gian ngắn, Phượng Nghi cung tràn ngập tiếng cười.
Sau khi Thái tử làm ra quyết định không lâu, Tần gia năm đó thất bại
trong việc tranh đoạt vị trí Hoàng thương cùng Trịnh gia liền nhận được
tin tức.
- "Cơ hội của chúng ta tới rồi."
Vừa về tới phủ, gia chủ Tần gia liền nói như thế với trưởng tử.
- "Từ đầu năm phụ thân đã bắt đầu sai người vơ vét kỳ trân dị bảo, ngay
cả đồ trong sinh thần của Thái hậu nương nương cùng Hoàng thượng cũng vơ vét, chẳng lẽ là vì hôm nay?"
- "Từ lúc Trường Thọ Công chúa rơi xuống nước, quyền chấp chưởng lục
cung trở lại trên tay Hoàng hậu, vi phụ liền dự đoán được sẽ có một ngày như thế. Hoàng Quý phi và Hoàng hậu sớm muộn gì cũng xảy ra một trận
chiến, nếu Tần gia chúng ta có thể chủ động phân ưu vì Hoàng hậu còn
chưa đứng vững bước chân, Đông cung cũng sẽ xem trọng chúng ta."
- "Nói như vậy, phụ thân muốn đứng về phía Hoàng hậu? Nhưng Hoàng hậu
chung quy không được Thánh tâm. Năm đó thiếu chút nữa đã bị phế, những
năm gần đây địa vị không ổn định. Tuy nói Hoàng thượng rất sủng ái
Trường Thọ Công chúa do Hoàng hậu sinh ra. Nhưng Trường Thọ Công chúa ốm yếu nhiều bệnh.. Ngày sau, Hoàng hậu cùng Đông cung sẽ như thế nào còn
khó mà nói được."
Tần gia trưởng tử nói.
Tần gia gia chủ vuốt râu. "Như vậy, theo ngươi thấy ai có ưu thế hơn?"
- "Hẳn là Hoàng Quý phi.." Lời này, Tần gia trưởng tử nói ra, nhưng không dám khẳng định.
Nếu không phát sinh sự tình vừa rồi, chưởng quản lục cung sủng phi Hoàng Quý phi vì Chiêu Đức Đế sinh hai nhi một nữ tử, tất nhiên là người có
ưu thế nhất. Nhưng bây giờ, bản thân Hoàng Quý phi bị cấm túc, Ngũ Công
chúa bị nhốt trong miếu Hoàng Gia tự, ngay cả Nhị Hoàng tử và Thất Hoàng tử cũng bị đem khỏi người Hoàng Quý phi. Thế cục bây giờ thực sự không
rõ ràng.
Bất quá, Chiêu Đức Đế sủng ái Hoàng Quý phi là điều người xung quanh
nhìn rõ như ban ngày. Tần gia trưởng tử không tin Hoàng Quý phi sẽ để
yên lựa chọn đứng về phía Đông cung, thật sự quá mạo hiểm.
- "Vi phụ lại thấy Thái tử tuy còn nhỏ, lại hữu dũng hữu mưu, dù cho bị
Hoàng thượng chèn ép nhưng vẫn giữ được khí tức. Hoàng Quý phi tuy được
sủng ái hơn Hoàng hậu nương nương, nhưng Ngũ Công chúa và Nhị Hoàng tử
do Hoàng Quý phi sinh ra, so sánh với Thái tử và Trường Thọ Công chúa
vẫn còn kém quá xa."
- "Hoàng hậu cùng Thái tử tuy không thuận buồm xuôi gió, nhưng ngươi
không thể không thừa nhận vận khí của bọn họ không tệ. Thời điểm Hoàng
thượng muốn dao động vị trí của bọn họ, Hoàng hậu liền sinh ra Trường
Thọ Công chúa. Hoàng Quý phi nương nương ở hậu cung đang xuân phong đắc
ý, ngay cả Phượng ấn cũng đoạt được, lại như ngựa mất móng, ngã một cú
đau như vậy.. Vi phụ tin tưởng, Hoàng hậu cùng Thái tử sẽ là người cười
đến cuối cùng. Trường Thọ Công chúa là người có phúc, chắc chắn sẽ không dễ dàng chết yểu. Có Trường Thọ Công chúa, phần thắng của Hoàng hậu
cùng Thái tử không hề thấp."
Tần gia trưởng tử há miệng thở dốc. "Nhưng.."
- "Không có nhưng. Nếu Tần gia chúng ta muốn đạp Trịnh gia xuống để lấy
lại huy hoàng của ngày xưa, cũng chỉ có thể lựa chọn Hoàng hậu cùng Thái tử. Bằng không chẳng lẽ chúng ta phải đi tìm Hoàng Quý phi làm điểm tựa sao? Năm đó Trịnh gia ỷ vào Hoàng Quý phi ép Tần gia ta một trận, vị
trí Hoàng thương của Tần gia cũng bị đoạt mất, sự sỉ nhục này vi phụ còn nhớ như in! Nếu vi phụ trước khi nhắm mắt mà không thể khôi phục vị trí Hoàng thương cho Tần gia, đợi ta đi rồi, sao có thể ngẩng đầu nhìn liệt tổ liệt tông Tần gia?"
- "Nếu phụ thân đã làm ra quyết định như vậy, nhi tử nghe theo phụ thân."
Đứng về phía Thái tử có thể không phải lựa chọn tốt nhất, nhưng bây giờ, bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác.