"Em không có, đây là bất chợt nha." Bạch Túc Túc không biết nên nói sao, chỉ có thể giống như lấy lòng, giữ chặt cánh tay Phó Sâm, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại: "Em nói thật, lúc nãy em vừa vô cùng nghiêm túc nói rõ với cậu ta là em đã có vị hôn phu, tuyệt đối không xạo anh!"
Nhìn
dáng vẻ lấy lòng của Bạch Túc Túc, đuôi lông mày của Phó Sâm khẽ nhếch,
anh cong khóe môi, năm chặt cánh tay tinh tế của cô, dùng lực vừa phải:
"Trở về tính với em sau."
Bị Phó Sâm nắm có chút đau, Bạch Túc
Túc tức giận mà không dám nói gì, nghe Phó Sâm nói trở về còn muốn tính
sổ, cả trái tim lập tức lạnh toát.
Nghi thức đính hôn đã bắt
đầu, Bạch Túc Túc bị kéo vào xem lễ. Ở trong mắt người khác, bọn họ
chính là một đôi người yêu đang ân ái. Nhưng chỉ có Bạch Túc Túc mới
biết, dưới cái gọi là ân ái này, còn cất giấu một trái tim đang run lẩy
bẩy.
"Rất cảm tạ các vị trăm công ngàn việc đã có thể bỏ chút
thời gian đến dự lễ đính hôn của Mục gia chúng tôi. Nếu như hôm nay
chiêu đãi có gì không chu đáo, xin các vị rộng lượng bỏ qua."
Ba Mục Hạo trên sân khấu mở lời, bên dưới vang lên từng trận vỗ tay nhiệt
liệt. Nhưng vào lúc này, video trên màn ảnh rộng bớt chợt xuất hiện hình ảnh khó coi của nữ chính. Trong đó, ảnh Tô Nguyệt làm ở quán bar không
biết bị ai chụp được đào lại. Tô Nguyệt mang trong mình bộ đồ phục vụ
con thỏ, ngồi ở giữa một đám đàn ông, thậm chí còn có một người đàn ông
vòng tay qua ôm lấy eo cô ta. Mặc dù mấy ảnh này không có nhiều người
biết, nhưng đối với giới hào môn mà nói, đây chính là một loại sỉ nhục.
Ảnh chụp vừa hiện lên, bên dưới lập tức một mảnh xôn xao. Bạch Túc Túc cũng ngây ngốc ở đó, trong trí nhớ của cô, thời điểm nam nữ chính đính hôn
trong nguyên văn cũng xuất hiện ảnh chụp kiểu này. Cô nhớ rõ, chính là
Giang Ngưng làm, nhưng bây giờ Giang Ngưng đang nhắm vào cô, vậy người
tung bức ảnh này ra là ai?
"Trời ạ, không ngờ Mục gia lại nhận
con dâu kiểu này, người ta rao bán cũng không quang minh chính đại như
vậy, phụ nữ này cũng là quá ghê tởm đi?"
"Ai biết được, nói không chừng công phu trên giường thực tốt, đem Mục Hạo phục vụ dễ chịu thôi ha ha ha ha."
Tô Nguyệt đứng trên đài cũng bị hàng ngàn tiếng nghị luận bên dưới làm cho bối rối. Mục Hạo cũng không ngờ lại xảy ra sự việc này, nhưng hắn vẫn
nắm chặt bàn tay Tô Nguyệt, biểu thị là hắn luôn tin tưởng.
Sắc
mặt ông Mục lúc trắng lúc xanh, nghĩ đến đã sống ngần này tuổi cũng chưa từng bị mất mặt như vậy bao giờ. Cuối cùng chỉ tức giận phất tay áo bỏ
đi, tựa hồ không muốn tiếp tục quản.
Mà mẹ Mục cũng cắn rắn đi
đến bên người Mục Hạo, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn
hắn: "Con nhìn con tìm một nàng dâu tốt cớ nào đi! Mặt mũi Mục gia cơ
bản đều bị con ném sạch!"
Nói xong, bà ôm lấy ngực mình rời đi,
dường như không chịu được ánh mắt dị nghị của người khác. Ngay cả Tô
Nguyệt đứng đó cũng đỏ mắt, bối rối nhìn Mục Hạo, cô ta tựa hồ cũng
không ngờ được lại phát sinh chuyện này.
Mục Hạo không nói gì mà ra một bên gọi điện thoại cho nhân viên công tác. Quả nhiên, không bao
lâu sau màn hình liền bị tắt, nhưng những tiếng nghị luận vẫn không dứt
bên tai.
Tâm tình Bạch Túc Túc có chút phức tạp, cô đang suy
nghĩ rốt cuộc là ai làm. Mặc dù nữ chính làm công ở quán bar, nhưng thật ra cũng chưa qua dao dịch bẩn nào. Nhưng ở trong mắt những người hào
môn thì đó chính là vết nhơ không thể xóa nhòa. Nếu như cưới loại con
dâu này vào cửa, nhất định sẽ khiến người ta lời ra tiếng vào. Nhưng
người chủ mưu cái này cũng thật ác độc, về sau thanh danh Tô Nguyệt sợ
là sẽ bị hủy hoại.
Đang lúc cô chuẩn bị nhìn qua phản ứng của
Phó Sâm thì lại phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, ánh mắt của
anh giống như đang muốn hỏi cô đã từng đi qua mấy chỗ như thế chưa,
không hiểu sao nhưng Bạch Túc Túc có cảm giác như vậy, lập tức nói:
"Đừng có nhìn em như vậy nha!"
Phó Sâm không nói gì, khuôn mặt
lạnh lùng không mang theo chút tâm tình gì, đối với trò hề này anh vốn
không quan tâm, đứng dậy tựa hồ muốn rời đi.
Không lâu sau, Tô
Nguyệt cũng đã đi xuống, chỉ còn Mục Hạo trên sân khấu, cầm micro nghiêm nghị nói: "Ảnh chụp là có người ác ý cắt ghép, chúng tôi đang truy ra
người làm. Bất kể là ai, tuyệt đối không nhân nhượng!"
Vì một
chút lấy lòng Mục gia mà mấy người ở dưới cũng phụ họa theo, còn có tin
lời giải thích của Mục Hạo hay không lại là chuyện khác.
Cuộc
nháo động này cuối cùng cũng chậm rãi kết thúc, mọi người đều tự mình
rời đi. Bất quá sự tình thú vị ngày hôm nay đã được định là chủ đề đàm
tiếu của một số người trong những buổi trà chiều sau này.
Thời
điểm Bạch Túc Túc chuẩn bị đi tìm Ngô Hoằng nói lời tạm biệt, thì đột
nhiên cô bị một người phục vụ gọi lại, nói là Mục gia muốn gặp cô một
lát. Bạch Túc Túc bất chợt có loại dự cảm, cô lại bị đổ vỏ nữa rồi.
"Em cảm thấy hình như em sắp gặp xui xẻo." Bạch Túc Túc bất đắc dĩ nhìn Phó Sâm bên cạnh.
Phó Sâm đưa tay nhìn xuống đồng hồ, tựa hồ hơi không muốn tới đó, nhưng
cuối cùng vẫn không nói gì thêm, sắc mặt chỉ có chút không tốt: "Đi, anh cũng muốn thử xem bọn họ muốn làm trò gì."
Nghĩ tới vị đại lão
này khả năng là còn việc chưa xử lý xong, khó trách lại mất hứng như
vậy. Nhưng có Phó Sâm đi theo, Bạch Túc Túc có cảm giác như được tiếp
thêm 10 phần tự tin.
Khi đến căn phòng mà người phục vụ đã nói,
chỉ thấy bên trong đã đứng sẵn đầy người, không chỉ có người nhà họ Mục
mà còn có cả những người thân thích ở trong, sắc mặt tất cả đều không
mấy tốt đẹp, đều trong trạng thái chuẩn bị chất vấn hỏi tội. Không khí
trong phòng ngưng trọng càng khiến người ta cảm thấy hít thở không
thông.
"Bạch tiểu thư, rất xin lỗi đã gọi cô qua một chuyến.
Nhưng có một số việc, chúng ta vẫn nên nói rõ ràng một chút." Ba Mục Hạo có phần khách khí nói.
Bất quá chưa gì Mục Hạo đã đen mặt lớn
tiếng chất vấn: "Chuyện ngày hôm nay Bạch tiểu thư chắc hẳn cũng biết.
Trong khoảng thời gian đó, nhân viên trong phòng điều khiển có việc đi
ra ngoài, đột nhiên nhân viên khách sạn lại tiến vào, chúng tôi mới tìm
hồi lâu mới bắt được hắn. Hắn lại nói là do Bạch tiểu thư cho hắn tiền,
sai sử hắn làm vậy!"
Dứt lời, lập tức có người mang tên phụ vụ
nam đi tới, người đó còn sợ hãi rụt rè nhìn Bạch Túc Túc, giống như kiểu thực sự là Bạch Túc Túc sai hắn làm.
Tô Nguyệt bên kia mắt cũng đỏ hoe, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ nhìn Bạch Túc Túc: "Tôi không biết tôi đã đắc tội Bạch tiểu thư chỗ nào, tại sao cô lại đối xử với tôi như
vậy?"
Bạch Túc Túc: "..."
Mấy người kia cùng đều dùng
ánh mắt khác thường nhìn cô, bất quá ba Mục Hạo cũng có chút không đáng
tin nhìn cô, hỏi: "Bạch tiểu thư, là thật sao?"
Ông nhìn Bạch Túc Túc vẫn rất hợp mắt, cũng không tin cô gái nhìn thuận mắt như vậy lại làm ra việc này.
"Tôi không chấp nhận chất vấn của người khác vì những việc tôi chưa làm. Mục tổng, đây không phải là lần đầu tiên ngài đổ vỏ cho tôi, lần trước thì
chỉ nhẹ nhàng một câu xin lỗi là xong việc, lần này ngài còn muốn đổ oan tôi như thế nào nữa?" Bạch Túc Túc cau mày, nhìn thẳng về phía phụ vụ
nam kia nói: "Anh nói là tôi đưa tiền sai anh làm. Vậy xin hỏi, chuyện
xảy ra khi nào, ngày đó tôi mặc quần áo thế nào?"
Bị đổ vỏ bởi 2
người này quen rồi, Bạch Túc Túc cũng chẳng ngạc nhiên. Bất quá trực
giác nói cho cô biết, người muốn châm ngòi giữa cô và Tô Nguyệt, hiềm
nghi lớn nhất chỉ có Giang Ngưng!
Tô Nguyệt vẫn như cũ mắt đỏ
ửng đứng sau lưng Mục Hạo, bộ dáng hoa lê đái vũ khiến cho người ta
không nhịn được mà thương tiếc. Còn Mục Hạo chỉ một mặt phẫn nộ nhìn cô, giống như đã thực sự nhận định việc này là do cô làm.
Tên phụ
vụ kia cúi đầu, sau đó ấp a ấp úng nói: "Hôm đó là ngày thứ tư, tôi
không nhớ rõ Bạch tiểu thư mặc quần áo màu gì, chỉ nhớ Bạch tiểu thư cho tôi 50 triệu, kêu tôi đem ảnh chụp này phát ra."
"Thứ tư? Mấy giờ? Ở đâu?" Ánh mắt Bạch Túc Túc sắc bén nhìn phục vụ hỏi dồn.
Cổ họng tên phục vụ nuốt khan, tựa hồ khẩn trương: "Là... là 3 giờ chiều,
ngày đó vừa vặn tôi đang làm việc, Bạch tiểu thư đột nhiên tìm đến tôi,
đồng thời kêu tôi làm chuyện như vậy."
Chờ tên phụ vụ đó nói
xong, thần sắc Bạch Túc Túc cũng không thay đổi, nhìn hắn nói: "Tôi ra
vào khách sạn có camera ghi lại, hơn nữa tôi ra ngoài cũng có camera
ngoài đường ghi lại. Ba giờ chiều chứ gì? Tôi không giải thích nhiều
nữa, trực tiếp coi camera đi. Bất quá, nếu lần này không phải tôi làm,
vậy Mục tổng nghĩ cách xin lỗi tôi đi là vừa."
Thấy Bạch Túc Túc nói đanh thép như vậy, bên người Mục gia cũng đã bắt đầu tin tưởng việc này không phải do cô làm. Bất quá, không biết tên phục vụ nghĩ đến cái
gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Ngày đó tôi ra mua thuốc thì Bạch tiểu
thư đến tìm tôi, ngỏ hẻm phía sau đó không có camera giám sát."
Dứt lời, Bạch Túc Túc nhíu nhíu mày, không ngờ tới người này lại cố chấp
muốn làm người bị cô dụ như thế, không biết người sau lưng tên phụ vụ
này đã trả cho hắn bao nhiêu tiền!
"Bạch tiểu thư, cô còn lời nào để nói không?" Mục Hạo nhíu mày, khuôn mặt đoan chính tràn đầy tức giận.
Xem hết một trận nháo kịch, Phó Sâm bỗng nhiên nhìn qua Mục Hạo còn đang
đen mặt, giọng nói lạnh lẽo: "Ngày đó Túc Túc ở nhà tôi. Không khéo rồi, nhà tôi có camera giám sát."
Bạch Túc Túc quay đầu lại, trên
khuôn mặt trắng trẻo mang theo đủ loại phức tạp khác nhau. Đôi mắt mở to tràn đầy kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới Phó Sâm vậy mà mở mắt nói lời bịa đặt giúp cô.
Nhưng trong mắt nhà họ Mục, Bạch Túc Túc nói
thẳng đanh thép như vậy, khẳng định là tám chính phần không làm rồi. Nếu bọn họ đòi xem camera thật, nói không chừng sẽ kết thù với Phó gia mất. Mà chỉ vì một cô Tô Nguyệt lại đắc tội với Phó gia, không đáng.
Suy nghĩ một phen, ba Mục Hạo tràn đầy áy náy nhìn Bạch Túc Túc: "Có lỗi
với Bạch tiểu thư, chúng tôi đã hiểu lầm cô, người đứng sau việc này
chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, hi vọng cô không trách."
Một vị
trưởng bối có thể hạ thấp thân phận nói chuyện với cô thế này đã không
dễ dàng, Bạch Túc Túc không nói, chỉ nhìn qua Phó Sâm bên cạnh.
Mà vẻ mặt Phó Sâm có chút không tốt, cứ như vậy lạnh lùng đảo qua đám người: "Một câu xin lỗi là xong?"