Phát hiện hình như Phó Sâm có hơi tức giận, Bạch Túc Túc nháy mắt, đánh
bạo nói: "Không phải là anh không thích tôi sao? Vậy quan tâm cậu ấy làm gì?"
Dứt lời, Bạch Túc Túc cảm thấy khí áp trong phòng giảm
xuống rõ ràng. Nhưng đã xém chết qua một lần, cô cũng không có gì phải
sợ, dù sao Phó Sâm cũng sẽ không giết cô. Bạch Túc Túc vẫn như cũ bình
thản lướt mạng, coi như trong phòng chỉ có một mình mình.
Không
gian yên tĩnh không ai lên tiếng khiến cho tim Bạch Túc Túc đập càng lúc càng mạnh, cho đến khi cổ áo bỗng nhiên bị giữ, cô chỉ có thể bị ép
ngẩng đâu lên, đối diện với con ngươi đen thẳm sâu không thấy đáy, đối
phương thần sắc lạnh lùng cực kì dọa người.
"Em muốn nghe cái gì?"
Giọng nói của anh không có một chút nhiệt độ, Bạch Túc Túc bị dọa đến lập tức lắc đầu: "Cái... cái gì cũng đều không muốn nghe."
Cầm vạt áo
sau của cô, Phó Sâm hơi cúi người, sắc mặt cực kì lạnh lùng: "Đừng để
anh thấy em ở gần đàn ông khác như vậy, sự khoan dung của anh là có
hạn."
Nói xong, anh liền trực tiếp ra khỏi phòng, hình như rất
tức giận. Bạch Túc Túc cũng phát ngốc chỗ kia, tựa hồ không ngờ tới đối
phương lại phản ứng mạnh như vậy. Cô cũng đâu có làm gì đâu? Chẳng lẽ về sau cô cũng không được nói chuyện cùng đàn ông khác luôn à?
Đột nhiên nhìn thấy cái túi mà Phó Sâm vừa mang đến, Bạch Túc Túc lập tức
xuống giường xem thử, chỉ thấy bên trong là một cái hộp màu hồng. Cô mở
ra, bên trong chính là một sợi dây chuyền kim cương, bất quá viên kim
cương này hình như có chút hiếm, nhìn liền biết giá trị của nó không
nhỏ. Không nghĩ tới đối phương vậy mà tặng quà cho cô, Bạch Túc Túc bỗng dưng cảm thấy có chút hối hận, lúc nãy cô nên giải thích rõ ràng với
anh.
Bất quá vừa nghĩ đến Phó Sâm ngay cả một câu thích cũng
không chịu nói, một chút hối hận của cô liền bay sạch. Nhưng nhìn qua
Phó Sâm thực sự là tức giận, ngày hôm sau cô xuất viện cũng chẳng thấy
đâu. Cho đến này đều là tính tình Bạch Túc Túc tùy hứng, cho dù Phó Sâm
chưa từng dỗ dành cô, nhưng lần này đối phương tức giận, vậy cô có nên
đi dỗ Phó Sâm một chút hay không?
Càng nghĩ, Bạch Túc Túc càng
quyết định hai ngày nữa đi giải thích, bất quá ngày đó Ngô Hoằng lại gọi cho cô. Ngô Hoằng không biết tình huống của Bạch Túc Túc, chỉ nói đến
studio có việc, cơ bản đã xử lý tốt, cũng nhìn trúng một số người mới,
bảo cô đi qua khảo sát một chút.
Phòng làm việc ở trong một tòa
văn phòng, khi Bạch Túc Túc đến nơi đã thấy ngồi đầy nhân viên. Bộ phận
tuyên truyền hay bộ phận PR đều đầy đủ. Mặc dù phòng làm việc không lớn
nhưng có đủ các cơ quan. Nghe Ngô Hoằng nói, mời họ tới đều là những
người chuyên nghiệp trong ngành, tuyệt đối đáng giá.
Ngô Hoằng
đứng ở cửa đợi rất lâu, khi thấy Bạch Túc Túc tới liền đi lại: "Năm
người đều được tuyển chọn từ trường nghệ thuật. Chỉ cần ký hai ba người
là được rồi nên cậu cũng qua đây nhìn một chút thử xem."
"Chị Ngô, tuyên truyền giải trí bên *đài Việt Quất cũng như vậy sao?"
*Đài Việt quất: chỉ đài vệ tinh Chiết Giang
Một nhân viên bỗng nhiên cầm xấp văn kiện đi tới. Thấy thế, Ngô Hoằng chỉ không nhanh không chậm trả lời: "Tìm chị Lý là được."
Nghe vậy, nhân viên kia gật đầu, quay sang gật đầu nhẹ với Bạch Túc Túc một
cái rồi rời đi. Studio mới mở nên tương đối bận rộn. Bất quá người đại
diện vẫn không thay đổi, dù sao studio các cô hiện giờ cũng trực thuộc
của một công ty.
"Ngồi đi." Ngô Hoằng dẫn đầu đi vào ngồi xuống phía trước, sau đó nhìn về Bạch Túc Túc một bên.
Năm cô gái ở đây đều có dáng người và tướng mạo vô cùng tốt, có thể nói mỗi người một vẻ, mà cũng không phải là những hotgirl nổi tiếng trên mạng.
Có thể thấy được, Ngô Hoằng vẫn có giới hạn riêng trong tuyển chọn
người.
Nhìn qua mấy người đối diện một chút, Bạch Túc Túc đột
nhiên cười nói: "Đừng căng thẳng, tôi chỉ có ba câu hỏi muốn hỏi 5
người. Bây giờ trên bàn đã có giấy bút, các bạn có thể viết riêng ra."
Nghe vậy, 5 cô gái cũng phản ứng mau lẹ cầm giấy bút qua, thấp thỏm nhìn hai người đối diện. Họ đều biết ba của chị Ngô này chính là một đạo diễn
nổi tiếng, nếu có thể ở lại nhất định có thể có được nhiều cơ hội. Mà đa số người tốt nghiệp cũng chưa thể ký hợp đồng với công ty liền, nên nếu họ có thể ở lại đây chính là quá tuyệt.
Trong phòng chợt trở
nên im lặng, thấy thế, Bạch Túc Túc mới hỏi: "Câu hỏi thứ nhất, nếu để
các bạn tự do lựa chọn, các bạn sẽ đi theo con đường *hoa đán hay *thanh y?"
*hoa đán: nữ diễn viên nổi tiếng, được nhiều người biết tới.
*thanh y: nữ diễn viên hay đóng vai chính trong phim truyền hình thuộc thể
loại chính kịch, có độ phổ biến cao, diễn xuất từ tốt trở lên.
Ngô Hoằng không nói gì mà chỉ nhìn thần sắc biến hóa của từng người. Các cô ký người không chỉ nhìn thực lực mà còn cả tâm tính.
"Vấn đề thứ hai, nếu như muốn các bạn cọ nhiệt lẫn lộn, các bạn có nguyện ý không?"
Dứt lời, cả 5 cô gái đều đồng loạt dừng một chút, một người trong đó còn
đang do dự nên viết thế nào thì những người khác đã viết xong.
"Vấn đề thứ ba, nếu có một bộ kịch bản rất tốt nhưng tổ chế tác không chuyên nghiệp, cùng với đó là tổ chế tác tốt nhưng kịch bản không vững chắc,
các bạn thấy nên vào bên nào tốt hơn?"
Vấn đề cuối cùng này hơi
khó khăn với cả 5 người, nhưng cuối cùng tất cả đều viết được đáp án
xuống giấy. Khi từng người đi đến nộp tờ trả lời, Bạch Túc Túc cùng Ngô
Hoằng đều nhìn qua mỗi người một chút, cuối cùng Ngô Hoằng gọi một trong những nữ sinh tên là Nhuyễn Uyển, nói: "Em đã chọn đi theo con đường
thanh y, tại sao còn chấp nhận cọ nhiệt để tăng độ nổi?"
Người
tên là Nhuyễn Uyển này vẻ ngoài rất hấp dẫn, mặc dù không có gì quá là
kinh diễm nhưng càng nhìn càng bị thu hút. Rất thích hợp với màn ảnh
lớn.
Nghe đối phương gọi mình, cô bé kia cũng lập tức đứng lên,
thận trọng nói: "Bởi vì em cảm thấy, đi theo con đường thanh y chỉ vì để mọi người công nhận thực lực của em, ké nhiệt lẫn lộn cũng không có gì
là không ổn. Chỉ cần thực lực em vững vàng thì người khác có chất vấn
thế nào đi chăng nữa cũng vô ích."
Dù sao cô gái này cũng chưa
tiến vào giới giải trí bao giờ, nói chuyện cũng chưa khéo léo uyển
chuyển, thậm chí còn hơi ngay thẳng. Về sau khi đã vào showbiz rồi, phải biết nhu cương, nhất là đối mặt với ống kính, nhiều lúc trả lời cũng
phải nói méo sự thật.
Đợi cô ấy nói xong, Bạch Túc Túc quay sang nhìn Ngô Hoằng, Ngô Hoằng cũng kêu bọn họ trở về chờ tin tức. Nghe vậy, 5 người ứng tuyển đều lộ vẻ khẩn trương, nhìn Ngô Hoằng và Bạch Túc Túc càng thêm thận trọng. Họ gật đầu rồi đi ra ngoài.
"Nhuyễn Uyển
này được này, còn có Trần Uyển nữa. Nhưng mấy người khác có vẻ không
ổn." Bạch Túc Túc lắc đầu, dường như chưa hài lòng lắm với câu trả lời
của các cô.
Đi theo hình tượng nào không quan trọng. Điều quan
trọng là hiệu quả hiểu biết trong ba câu hỏi. Trong đó 3 người kia đều
chọn tổ kịch tốt, không cần đến kịch bản có vững hay không. Nhưng họ
không biết, cho dù nhà chế tác có tốt cỡ nào, thì nhân tố quyết định độ
nổi trên mạng vẫn là kịch bản và diễn xuất. Rất hiển nhiên, 3 người chọn tổ kịch này chỉ thấy được mặt ngoài của sự việc.
"Tớ cũng cảm
thấy như vậy, thôi cứ ký trước đi rồi nói tiếp. Đúng rồi, sao gần đây
cậu giống như mất tích vậy? Cũng không thấy cậu tham gia hoạt động nào
hết?" Ngô Hoằng đột nhiên hỏi.
Bạch Túc Túc tựa ở kia nhẹ nhàng
duỗi lưng một cái, sau đó đưa tay vén mái tóc, chỉ vào vết sẹo mờ mờ
trên trán, nói: "Không cẩn thận đụng đầu, mấy ngày nay tớ đều ở trong
bệnh viện."
Việc bị bắt cóc này cô cũng không muốn quá nhiều người biết, dù sao gút mắc trong đó quá phức tạp, nói cũng không rõ được.
"Nghiêm trọng như vậy?" Ngô Hoằng nhíu mày, không nghĩ tới Bạch Túc Túc lại xui xẻo đến vậy.
Bạch Túc Túc cười khổ một tiếng không nói gì, sau đó thương lượng lại về một số việc trong stuido một chút. Mấy việc chính trong studio đã có quản
lý của Ngô Hoằng quản, người ta kinh nghiệm đầy mình, các cô ngược lại
cũng không cần lo lắng gì nhiều. Ngô Hoằng còn nói muốn cho những người
mới đóng vai nữ phụ trong kịch bản của đạo diễn nổi tiếng, lấy đó debut
tác phẩm đầu tay. Coi như mấy ngày nay, Ngô Hoằng cũng đã hao tổn tâm tư nâng đỡ người mới rất nhiều.
Nhìn Ngô Hoằng hăng hái như vậy,
Bạch Túc Túc nhất thời cũng tràn đầy nhiệt huyết. Đột nhiên Chu tỷ lại
gọi điện thoại cho cô, kêu là đã lấy về một số hoạt động, Bạch Túc Túc
cũng không còn nhàn rỗi được nữa.
Vài ngày sau cũng không thấy
Phó Sâm liên hệ cô, Bạch Túc Túc vẫn quyết định thỏa hiệp đi giải thích
một chút. Lúc cô đến nhà Phó Sâm cũng không thấy người đâu, cô đành phải làm vài món thức ăn, đợi đến 7, 8 giờ, một người đàn ông mặc âu phục
chỉnh tề bước vào từ bên ngoài.
Bạch Túc Túc dựa trên ghế sô pha thiếp đi từ lúc nào, trên người còn đang đắp cái chăn lông mà dì giúp
việc đưa cho. Cô vừa mở mắt, ánh đèn chùm trên đỉnh đầu phá lệ chói mắt, khi thấy người đàn ông thân hình cao lớn đến gần, cô lập tức xoa mắt,
từ trên ghế ngồi dậy, hình như còn hơi lạnh, âm thanh mang theo chút
giọng mũi "Tôi làm cơm, nhưng mà nguội hết rồi."
Tiện tay cầm áo ngoài ném lên ghế sô pha, Phó Sâm đưa tay nới lỏng cà vạt, nhìn Bạch
Túc Túc lẩm bẩm đứng dậy muốn đi vào phòng bếp, bỗng nhiên anh một tay
kéo người đè xuống ghế sô pha, cúi đầu xuống, ánh mắt khóa chặt nhìn đối phương: "Chờ anh muộn như vậy?"
Bạch Túc Túc: "..."
Có
lẽ là chưa tỉnh ngủ, đầu Bạch Túc Túc vẫn còn hơi mơ hồ, cô rụt cổ lại
có chút mất tự nhiên tránh ánh mắt anh: "Tôi... là muốn xem coi anh có
nghỉ ngơi tốt hay không thôi..."
Thân hình cao lớn của Phó Sâm
che đi chùm đèn sáng, không gian nhỏ hẹp phá lệ lờ mờ. Bạch Túc Túc tựa
hồ bị nhìn đến không chịu được, hai má không khỏi nóng lên, không biết
nên nói cái gì cho phải.
"Quan tâm anh như vậy?" Ánh mắt Phó Sâm thâm trầm, khóe môi bĩu một cái "Không đi tìm tiểu tình nhân của em đi?"
Bạch Túc Túc trừng mắt, ngu ngơ nhìn người đàn ông trước mặt, hoàn toàn không hiểu anh đang nói cái gì.
Phó Sâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn lại vì không hiểu này, trong đôi
con ngươi trong veo của cô tất cả đều là bóng hình của anh, anh nhíu
mày, lại nghĩ tới cô còn có thanh mai trúc mã liền rất khó chịu. Anh còn mới biết, hai người đã từng cùng nhau đi dạo biển, lãng mạn vô cùng.
"Hả? Anh nói gì cơ?" Bạch Túc Túc nháy mắt mấy cái, miệng nhỏ hơi há ra.
Một tay anh ôm lấy eo cô, Phó Sâm bỗng nhiên cười một tiếng, ánh mắt tĩnh mịch: "Đi đảo Gia Vân chơi không?"