"Có sao? Nhưng mà vừa nãy tôi nếm qua thấy đâu có mặn đâu?" Bạch Túc Túc cúi đầu nhìn bát mì với vẻ mặt khó hiểu.
Phó Sâm không nói tiếp, lỡ đãng quét mắt qua đồng hồ trên tay Bạch Túc Túc, bỗng nhiên nói: "Em liên lạc cùng trợ lý Lâm lấy cái đó để làm gì vậy?"
Chú ý tới ánh mắt của Phó Sâm, Bạch Túc Túc lập tức vươn tay,
kéo tay áo lên, để lộ chiếc đồng hồ màu hồng trên cổ tay. "Tôi chuẩn bị
xuất ngoại thăm bà ngoại vào tháng tới. Ông nội tôi không yên lòng tôi
đi một mình, cho nên tôi nhờ trợ lý Lâm đặt làm giúp tôi một cái đồng hồ định vị. Cái này chỉ cần nhấn một cái, nó sẽ gửi định vị đến điện thoại di của ông nội tôi, biết ngay tôi gặp chuyện chỗ nào. Thế này ông tôi
mới yên tâm."
Không chỉ có như vậy, cô còn mang theo con dao nhỏ bên người, trong tóc còn một cái cài định vị. Cô làm nhiều như vậy,
chính là để phòng ngừa bị bắt cóc, ai biết bọn bắt cóc kia có dã man đến mức đuổi theo cô ra nước ngoài bắt cóc hay không. Cho nên phòng bệnh
hơn trị bệnh, tốt nhất là chuẩn bị đầy đủ.
Nhìn thấy dáng vẻ đã
chuẩn bị đầy đủ của cô, Phó Sâm không khỏi cười xùy một tiếng: "Lúc em
gặp nguy hiểm, em cảm thấy người khác sẽ cho em cơ hội phát định vị?"
Hai mắt chạm nhau, Bạch Túc Túc bỗng nhiên ngộ ra, đúng vậy nha, cô có dụng cụ, đối phương khẳng định cũng sẽ có dụng cụ. Vạn nhất lỡ như lục soát
định vị trên người cô, coi như cô xong phim.
Đột nhiên phát hiện mình chuẩn bị vẫn còn thiếu sót. Nhưng nếu như vậy, chẳng lẽ cô cứ ra
cửa là phải mang theo 1 đoàn vệ sĩ sao?
Trên mặt Phó Sâm hiện lên một tia bất đắc dĩ, bỗng nhiên từ ngăn kéo lấy ra một cái hộp, đẩy đến trước mặt cô: "Gắn sau tai."
Bạch Túc Túc nháy mắt mấy cái, nhịn không được đi tới nhìn một chút. Cô mở
hộp ra, nhìn thấy bên trong là một chấm đen nhỏ. Bất quá thứ nam chính
đưa chắc chắn là đồ công nghệ cao, ngay khi cô định hỏi cái này là cái
gì thì đối phương đã nhàn nhạt nhìn cô: "Hiện tại cái này còn chưa tung
ra thị trường, em cảm thấy giá trị của nó là bao nhiêu tiền?"
Bạch Túc Túc: "..."
"Vậy anh nói nó bao nhiêu? Tôi cũng đâu phải là sẽ không trả anh đâu." Cô
bĩu môi, chỉ cảm thấy cái hộp trong tay phá lệ nóng bỏng tay.
Phó Sâm cười một tiếng không nói gì, tiếp tục xử lý công việc. Bạch Túc Túc cứ như vậy ngồi đối diện, có chút u oán nhìn người đàn ông. Cô cảm thấy Phó Sâm thật kỳ lạ, rõ ràng là rất tốt bụng, vì cái gì cứ suốt ngày cứ
đả kích cô như vậy.
Bạch Túc Túc không nán lại lâu, đến khi về
nhà, cô cố tình gọi cho trợ lý Lâm hỏi thăm coi cái chấm đen kia bao
nhiêu tiền. Đối phương chỉ nói còn đang trong giai đoạn nghiên cứu phát
minh, dụng cụ đo lường bằng kim loại bình thường sẽ không thể phát hiện
ra nó. Dự đoán ít nhất cũng hơn 1 triệu.
Đồ vậy tuy nhỏ, nhưng
giá trị lại rất lớn. Bạch Túc Túc còn hỏi trợ lý lâm số tài khoản của
Phó Sâm, chuyển đến luôn số tiền của bức tranh và cái chíp này. Trả
xong, trong nháy mắt, cô trở thành một con quỷ nghèo. Bất quá như thế
này, trong nội tâm cô mới thấy thoải mái hơn một chút, ông cô cũng đã
nói cô không nên luôn luôn nhận đồ của người khác.
Bất quá không bao lâu sau, cô lại nhận được tin nhắn được chuyển 30 triệu. Bạch Túc
Túc bối rối nhắn tin hỏi Phó Sâm, đối phương chỉ nói một câu: "Chăm lo
cho mình cẩn thận chút."
Không hiểu làm sao, bạch Túc Túc bỗng
nhiên cảm thấy sóng mũi cay cay. Mặc dù Phó Sâm rất hay đả kích cô,
nhưng đối với cô không hề tệ. Có lẽ cô cũng không nhất định phải từ hôn.
Hoàn thành xong các lịch trình gần đây, thời tiết càng ngày
càng lạnh, Mặc dù không nỡ rời xa ông nội, nhưng Bạch Túc Túc vẫn mua vé máy bay đến nhà bà ngoại. Cho đến ngày xuất phát, Chu tỷ vẫn còn gọi
điện khuyên cô đi về sớm một chút.
Nghe nói nước ngoài rất lạnh, Bạch Túc Túc mang theo rất nhiều quần áo ấm, cô một bên buộc khăn quàng cổ, một bên cầm điện thoại nghe Chu tỷ lải nhải.
"Bây giờ em
vẫn đang hot, nên rèn sắt khi còn nóng tiếp tục phát triển. Hiện tại
cạnh tranh khốc liệt như vậy, em có biết còn rất nhiều tiết mục mời em
không? Em bây giờ muốn đi là đi, còn đi tận 2 3 tháng. Đến lúc trở về
chắc nhiệt độ đều mất hết sạch!"
Nghe giọng nói khuyến cáo trong điện thoại, Bạch Túc Túc đứng trước gương soi hai lần rồi cầm mũ đội
lên, sau đó thản nhiên nói vào trong điện thoại: "Độ hot mất có thể tăng lại, hiện tại em cùng Ngô Hoằng hợp tác mở studio, sau này cũng có thể
lui về hậu trường được. Còn mấy cái lưu lượng kia không có quan trọng
mấy."
Phòng làm việc của cô trực thuộc một công ty khác, sau khi kết thúc hợp đồng lại phải kí tiếp một hợp đồng mới. Nhưng độ tự do cao hơn rất nhiều, đây cũng là phương thức bảo đảm nhất. Với lại hiện giờ,
độ hot của cô có cao đến đâu thì mạng sống mới là quan trọng!
"Nhưng em cũng đâu cần đi 2 3 tháng lâu dữ vậy? Xem như kỳ nghỉ cũng không cần dài như vậy đâu? Em như vậy là đang lãng phí nhân khí!"
Giọng
nói Chu tỷ lộ ra bất mãn, Bạch Túc Túc kéo theo cái vali, khóa chặt cửa
rồi hướng đến thang máy bên kia, đi đến. Giọng nói bình tĩnh: "Em khẳng
định có chuyện của em. Nếu như không phải chuyện tất yếu đương nhiên em
sẽ không đi lâu như vậy. Bữa nào em sẽ nói rõ cho chị sau, bây giờ em ra sân bay, còn chuyện gì nói sau nhé."
Sau đi cúp điện thoại,
Bạch Túc Túc liền cất đi rồi đeo khẩu trang lên. Mặc dù biết Chu tỷ là
muốn tốt cho cô, nhưng nói thế nào thì nói, cô phải tránh được kiếp nạn
này đã rồi tính sau.
Trên hành lang vắng vẻ không một bóng
người, Bạch Túc Túc đứng ở cửa thanh máy chờ hồi lâu, đến khi cửa thang
máy chậm rãi mở ra, cô chỉ thấy bên trong có hai người đàn ông thân hình cao lớn, ánh mắt sắc bén như có như không nhìn cô.
Bỗng nhiên
Bạch Túc Túc có loại dự cảm xấu, cô giả vờ nhìn đồng hồ lầm bẩm giống
như nhận ra mình quên điện thoại, lập tức xoay người đi về phòng. Cửa
tháng máy cũng từ từ đóng lại, không có gì dị thường xảy ra, Bạch Túc
Túc đi đến khúc cua, ngay lúc cô tưởng là mình nghĩ nhiều quá thì đột
nhiên từ đâu nhảy ra một bóng người, chưa đợi cô kịp phản ứng, gáy cô
bỗng nhiên tê rần, cả người nhất thời tối sâm lại, ngã xuống.
- --
Hôm nay công ty ký hợp đồng lớn, tất cả mọi người đều tăng ca, trợ lý Lâm
cũng không ngoại lệ, giờ nghỉ trưa cũng bận rộn làm việc. Ngay lúc anh
ta chuẩn bị nghe nhạc nghỉ ngơi một tí, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện
một thân ảnh cao lớn đi tới, trợ lý Lâm bị dọa đến vội vàng ngồi nghiêm
chỉnh.
"Cậu với Bạch Túc Túc hình như rất thân thiết?"
Như vừa nhớ ra điều gì đó, Phó Sâm bỗng nhiên cầm xấp văn kiện đến trước
bàn trợ lý Lâm, dò hỏi. Trợ lý Lâm một mặt không hiểu, sau đó nhanh
chóng giải thích, nói: "Bạch tiểu thư chỉ thỉnh thoảng gọi hỏi tôi một
chút về tính huống của ngài, nói muốn tôi canh ngài nghỉ ngơi thật tốt.
Mặc khác, lúc trước Bạch tiểu thư còn hỏi muốn một cái đồng hồ định vị."
Trợ lý Lâm cảm thấy mình rất oan, xem thái độ của tổng giám đốc thế này, chẳng lẽ là nghi ngờ anh ta có cái gì với Bạch Túc Túc sao?
Nghe vậy, Phó Sâm chỉ nhàn nhạt nhìn trợ lý Lâm, lại nghĩ đến cô gái đó hôm
nay đi khỏi cũng chẳng thèm nói với anh một tiếng, làm sao có thể quan
tâm anh được?
Nhìn thấy sắc mặt tối sầm của tống giám đốc bắt
đầu đỡ hơn một chút, trợ Lý lâm cũng theo đó nhẹ nhàng thở ra. Giống như nhớ tới chuyện gì, trợ lý Lâm đột nhiên mở hệ thống định vị lên, lại
phát hiện có điều ký lạ. Anh ta nhớ rõ hôm nay là ngày Bạch Túc Túc ra
sân bay mà để đi nước ngoài mà? Thế nhưng nhìn xuống định vị lại chạy
theo hướng ngoại ô rồi?
- ---
Bên ngoài gió lạnh điên
cuồng gào thét, bên trong tầng hầm ẩm ướt bẩn thỉu, thỉnh thoảng lại vọt ra mấy con chuột. Một người phụ nữ mặc áo khoác màu vàng nhạt đang đứng bên cạnh cái cửa sắt dán đầy tờ áp phích, cô ta đeo kính đen, khí chất
không tầm thường, cứ như vậy lạnh lùng nhìn hai người đàn ông thân hình
cồng kềnh.
"Giang tiểu thư, có muốn xác nhận lại người hay
không?" Người đàn ông nở nụ cười quỷ dị, vết nhăn trên mặt nhăn nhúm lại hết với nhau.
"Chít chít chít ----"
Một con chuột to
béo bỗng nhiên chạy qua trên đôi dày của cô ta, trong mắt cô ta lóe lên
một tia chán ghét, nhưng vẫn đẩy cái kinh đen trên mặt xuống, từ tốn
nói: "Không cần, mấy người căn cứ theo ảnh chụp bắt giống là được rồi."
Mơ mơ màng màng tỉnh dậy, Bạch Túc Túc cảm giác hình như có cái gì bò qua
tay cô, cô thấy lạnh. Bạch Túc Túc cố gắng mở mắt, lờ mờ lọt vào tầm mắt cô chính là một tầng hầm, bên kia còn có hai người đàn ông đang uống
rượu chửi thề. Cô nhìn kĩ, chính là hai người đàn ông trong thang máy!
Sợ bị đối phương phát hiện, Bạch Túc Túc lập tức nhắm mắt lại, trong lòng
lo lắng không thể bình tĩnh được, thậm chí cô còn có chút tuyệt vọng. Cô không nghĩ tới, mình thực sự không tránh khỏi kiếp nạn này. Chẳng lẽ cô sắp phải chết như số phận đã an bài sao?
Mà lúc này, ngoài cửa loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện của hai người...
"Người như Phó Sâm, thực sự chịu nguyện ý bỏ ra 500 triệu cứu vị hôn thê gia
tộc à?" Trong mắt người đàn ông trung niên lộ ra một cỗ hoài nghi, rít
lấy mấy hồi thuốc lá.
Làn khói màu trắng khiến ánh mắt người phụ nữ càng thêm không vui, cô ta nhíu mày, sắc bén nhìn người đàn ông:
"Mặc kệ có chịu hay không thì người bên trong cũng phải chết!"
Giọng nói ngoan lệ của người phụ nữ khiến người đàn ông cau mày, không khỏi
đánh giá lại cô Giang đại tiểu thư này một chút: "Đây là ý gì? Giết cô
ta, tôi có thể lấy tiền ở đâu?"
"50 triệu."
Người phụ nữ bỗng nhiên rút ra một tờ chi phiếu, giọng nói lạnh lùng: "Đủ chưa?"
Đều nói không có người nào xuất thân từ những gia tộc lớn này là người
lương thiện, người đàn ông tựa hồ cũng không nghĩ tới, một cô gái xinh
đẹp như thế tâm địa lại ác độc như vậy. Khi hắn nhận lấy tờ chi phiếu,
bỗng nhiên khóe miệng cười một tiếng: "Thêm 50 triệu nữa!"
Nhìn
người đàn ông được nước lấn tới trước mặt này, đôi mắt phượng của người
phụ nữ hiện lên một tia tàn khốc, nhưng trên mặt vẫn duy trì mỉm cười
vui vẻ: "Sau khi thành công, tôi sẽ chuyển khoản cho anh."
Nhìn thấy đối phương sảng khoái như vậy, người đàn ông cũng phá lên cười.
Hiệu quả cách âm của cửa sắt không tốt, âm thanh bên ngoài Bạch Túc Túc có
thể thầm nghe được một chút. Cô nhận ra ngay giọng nói Giang Ngưng, chỉ
là không ngờ tới đối phương lại thâm độc như vậy, cư nhiên là muốn triệu tiêu cô!
Nghĩ đến cốt truyện trong sách, cô chắc hẳn kẻ chủ mưu đứng sau vụ bắt cóc cô và Tô Nguyệt chính là Giang Ngưng. Cô ta muốn
mượn tay bọn bắt cóc để thủ tiêu cô cùng Tô Nguyệt, như vậy sẽ không còn người tranh giành nam chính với cô ta nữa, cô ta sẽ thuận lợi được đà
tiến tới Phó Sâm, cô ta cũng sẽ không bị mang tiếng. Như vậy, Giang
Ngưng dễ dàng một phát trúng hai đích. Bằng không thì sao có chuyện bọn
cướp lại bắt hai người cùng một lúc cơ chứ.
Nhìn hoàn cảnh ẩm
ướt mục nát xung quanh, Bạch Túc Túc cảm thấy có chút tuyệt vọng, mặc dù mang theo định vị, nhưng Phó Sâm bận rộn như vậy, làm sao có thời gian
xem cô ở đâu mọi lúc được chứ? Loanh quanh một hồi, chẳng lẽ cô thực sự
trốn không thoát kịch bản sao?
Cửa sắt "cót két" một tiếng bị
người mở ra, Bạch Túc Túc lập tức nhắm mắt lại, chỉ nghe bên ngoài
truyền đến một tiếng bước chân, hình như người đã đi vào.
"Anh Phương, 50 triệu, nghe cũng được đấy chứ!"
Người đàn ông răng đầy vàng ô cười khà khà, hút một điếu thuốc vừa nói. Một
người đàn ông khác cũng đang nhìn chằm chằm Phương Thiên Minh, tựa hồ
muốn nhìn một chút xem hắn có chia cho mình một ít hay không.
Quét mắt nhìn cô gái trong góc, thần sắc Phương Thiên Minh có chút lãnh đạm: "Đừng lắm lời nữa, lập tức giết người phụ nữ này, sau đó mấy người chắc chắn sẽ có phần."
Nghe thấy giọng nói tràn ngập sát ý, Bạch Túc Túc chỉ cảm thấy sợ đến tim muốn nhảy ra ngoài, gắt gao nhắm chặt mắt.
Dứt lời, người đàn ông hàm răng vàng ố nhịn không được cũng nhìn sang người đang nằm trong góc, nhìn khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn, trên mặt bỗng
có chút đáng tiếc: "Giết cũng quá lãng phí. Nghe nói cô gái này còn là
một nữ minh tinh, không bằng cho anh em mình sướng một chút rồi xử sau,
thế nào?"
"Đúng vậy nha! Dáng đẹp mà cứ như vậy chết đi thì uổng lắm!" Một người khác phụ họa.
Nghe vậy, Phương Thiên Minh hơi không kiên nhẫn nhìn xuống thời gian, phất
tay: "Nhanh lên, nửa giờ sau tao muốn nhìn thấy một cỗ thi thể!"