Nghe vậy, Bạch Túc Túc bỗng nhiên có chút ngượng ngùng cúi đầu, cô quên
mất ông nội Phó đang ở đây. Ngược lại Bạch Côn vui vẻ ra mặt vỗ vai Bạch Túc Túc, đắc ý nhìn ông bạn già của mình "Ai biểu, cháu gái của tôi
chính là *áo bông nhỏ tri kỷ đấy, có cái gì tốt đều muốn lấy về cho tôi
đây."
*áo bông nhỏ: chỉ mối quan hệ tri kỷ, thân thiết, ấm áp (thường là dùng để nói về quan hệ giữa con cái – cha mẹ)
Phó Lâm Năm chỉ cười lạnh một tiếng, khuôn mặt thối ra như hận không thể
lập tức trở về mắng tên tiểu tử kia một trận. Sống bao nhiêu năm rồi ông vẫn chưa nhận được một mẩu quà đấu giá nào của tên nhóc đó. Bây giờ thì hay rồi, còn biết cách lấy lòng ông nội của vợ cơ đấy. Cũng không biết
là ai lúc đầu hô hào muốn hủy hôn. Ông đây khinh! Biết thế ông nên
nhường Bạch Túc Túc cho một người khác thì hơn, để xem tên tiểu tử thối
này đi nơi nào tìm vợ!
"Chắc Phó tổng biết đưa cho ông, ông cũng sẽ tới tìm ông nội con đánh cờ, cho nên dứt khoát đưa luôn cho ông nội
con. Dù sao cũng như nhau cả mà." Bạch Túc Túc cười ngọt ngào, sau đó
nghiêng đầu nhìn Bạch Côn: "Có đúng không ông nội?"
Bạch Côn nhìn cháu gái tinh quái của mình, nở nụ cười "Đúng đúng, đều không khác mấy."
Cho dù như thế, sắc mặt Phó Lâm Năm vẫn chưa chịu tốt lên, giây lát, ông
nhìn Bạch Túc Túc nói: "Hôm nay ông tới đây để thảo luận hôn sự của hai
đứa. Sắp một tháng rồi, các cháu không phải còn nháo nhào đòi hủy hôn
sao? Hiện tại liền giống như muốn rút lại lời nói đúng không?"
Mặt Phó Lâm Năm đầy ý trêu ghẹo, y như ông đã chắc chắn hai đứa trẻ này lúc trước chỉ là giận dỗi nhất thời mà thôi. Bằng không thì cháu trai ông
sao có thể tặng cờ lấy lòng Bạch Côn được?
Nghe vậy, Bạch Túc
Túc bỗng nhiên trầm mặc, đi qua ngồi trên ghế salon, ôm gối ôm vào ngực. Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo chút phức tạp, không biết đang suy nghĩ
cái gì.
"Cái này... còn phải hỏi Phó tổng, đều là anh ấy muốn
hủy hôn." Bạch Túc Túc không chút do dự đổ vỏ cho Phó Sâm, trong lòng
cô, Phó Sâm khẳng định là muốn từ hôn.
Nhìn thấy vẻ do dự trên
khuôn mặt Bạch Túc Túc, hai lão già còn có cái gì không hiểu nữa chứ.
Phó Lâm Năm nhíu mày, không nhanh không chậm nói: "Vậy cháu cứ hỏi nó
thử."
Nói xong, ngay lập tức lấy bộ cờ ngọc đó ra, tựa hồ chuẩn bị làm thêm một ván nữa với Bạch Côn.
Bạch Túc Túc ngồi ở kia muốn nói lại thôi, lại không biết nên nói như thế
nào. Chuyện này sao cô có thể hỏi được đây? Không phải nên là ông nội
hỏi tốt hơn sao?
Bạch Túc Túc mò mò lại gần Bạch Côn, lại thấy
ông mình hết sức chăm chú vào bàn cờ, tựa hồ không còn để ý đến xung
quang. Bạch Túc Túc nhìn ông hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể rầu rĩ đứng
dậy.
Cái tên họ Phương muốn bắt cóc cô y như quả bom hẹn giờ
vậy. Mặc dù Phó Sâm rất tốt, nhưng đối phương lại không thích cô, cho
nên từ hôn có lẽ là giải pháp tốt nhất rồi. Cô ôm không nổi cái đùi vàng này.
Trở lại chung cư, Bạch Túc Túc vẫn là đánh bạo gọi cho Phó Sâm cuộc điện thoại. Lúc này hẳn là Phó Sâm đã tan việc, nhưng điện
thoại reo rất lâu mới có người bắt máy.
"Có chuyện gì?"
Bên kia điện thoại rất yên tĩnh, xem ra Phó Sâm đã về nhà. Nghe thấy giọng
nói, Bạch Túc Túc sửng sốt một chút, sau đó đi thẳng vấn đề:"Ông nội
anh... hôm nay tới nhà tôi. Nhìn thấy đố anh đưa cho ông nội tôi liền
tức giận, ông không có mắng anh chứ?"
Nghe âm thanh lo lắng bên kia, Phó Sâm đặt văn kiện trong tay xuống, có chút mệt mỏi xoa trán "Cái này chính là chuyện của em?"
Bạch Túc Túc: "..."
"Không phải, cái tôi muốn nói chính là...anh còn muốn từ hôn không?" Thanh âm
Bạch Túc Túc nhỏ nhẹ, khẩn trương nắm chặt lấy chăn.
"Em thấy thế nào?"
Giọng nói trầm thấp không nghe ra cảm xúc nào khác, Bạch Túc Túc cũng không
biết Phó Sâm là có ý gì, chỉ đành đánh bạo: "A, vậy là anh nói muốn từ
hôn, không phải tôi nói nhé. Đến lúc gặp ông nội anh cũng đừng trách tôi không nể mặt anh."
Cho dù không nhìn thấy biểu cảm của đối
phương, Phó Sâm cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng hiện tại của Bạch
Túc Túc. Người phụ nữ này, vĩnh viễn chỉ có lúc từ hôn với anh mới có
thể lớn mật như vậy. Thời điểm nhờ anh giúp thì mới biết lấy quan hệ của cả hai ra. Đồ lợi dụng!
Trầm mặc nửa ngày, Phó Sâm bỗng dưng đi đến cửa sổ sát đất, ánh mắt tĩnh mịch ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài,
nói: "Cuối tuần tôi và em đi thăm ông nội Bạch."
Nghe vậy, Bạch Túc Túc cũng sửng sốt một chút. Cho nên Phó Sâm đây là đáp ứng cô từ hôn sao?
"Cuối tuần là khi nào? Ngày đó tôi phải ghi hình cho một chương trình rồi."
Phó Sâm cười xùy một tiếng: "Bây giờ em còn bận hơn cả tôi."
Nghe giống như là điềm báo tức giận, Bạch Túc Túc vội vàng giải thích: "Tôi
hỏi một chút mà thôi, tôi sẽ sắp xếp thời gian, vô luận thế nào tôi nhất định sẽ dành thời gian cùng anh tới."
Nói xong, bên kia đột
nhiên im ắng, lát sau chỉ còn lại tiếng "Đô Đô", Bạch Túc Túc bất đắc dĩ để điện thoại xuống, bỗng nhiên tâm tình có chút phức tạp, cô vẫn là
mất đi cái đùi vàng siêu cấp nhiều tiền. Nhưng biết sao được, vì mạng
nhỏ cũng đành chịu thôi.
Cuối tuần là buổi ghi hình cho tập tiếp theo của >, còn tập đầu tiên sẽ chính thức phát
sóng vào thứ 7. Tuyên truyền đã sớm làm xong, Bạch Túc Túc cũng lên
weibo tuyên truyền. Gầy đây độ hot của Bạch Túc Túc vẫn tạm được, vẫn có không ít fan hâm mộ dưới bình luận hô hào chờ mong.
Lần này,
Bạch Túc Túc biểu diễn bài hát OST của bộ phim, là một ca khúc cổ trang, Bạch Túc Túc còn tự thêm ý tưởng của mình và cải biên một chút, cô còn
đặc biệt mời một bậc thầy thổi sáo đệm cho bài hát. Bởi vì có một đoạn
sáo xen kẽ ở giữa các phần diễn, cho nên những nguười khác chuẩn bị cũng vô cùng kĩ lưỡng. Một nghệ sĩ gạo cội còn đặc biệt mời một ban nhạc có
tên tuổi đến đệm nhạc. Âm nhạc trên mỗi sân khấu đối với nghệ sĩ đều cực kì xem trọng.
Thời điểm ghi hình, người biểu diễn đầu tiên
chính là một ca sĩ gạo cội, bài hát anh ta lựa cho theo phong cách
Rock'n Roll, bầu không khí toàn trường quay được khuấy động cực náo
nhiệt. Bạch Túc Túc và mấy người chơi khác cũng feel nhạc hát theo.
"Thầy Chung quả nhiên đã già rồi." Ngô Hoằng ở một bên đột nhiên lắc đầu đáng tiếc "Giọng hát không còn mạnh mẽ như trước. Mới hát hai câu đã sắp thở dốc rồi."
Bạch Túc Túc: "..."
Dường như không ngờ tới
Ngô Hoằng lại thẳng thắn như vậy, mấy nghệ sĩ trẻ tuổi ngồi xung quanh
không nói lời nào, chỉ có một ca sĩ tuổi nghề cũng thâm niên phụ họa
lịch sự một câu: "Không sai, hai câu vừa nãy quả thật là không lên
được."
Những người khác không dám đắc tội lão nghệ sĩ nên không
nói lời nào. Kỳ thật Bạch Túc Túc cũng hiểu, Ngô Hoằng có thể thẳng thắn như thế là vì có ba là đạo diễn nổi tiếng, tự nhiên sẽ không sợ bị đắc
tội.
"Nghe cô nói như vậy, tôi cảm thấy có chút khẩn trương mất rồi." Bạch Túc Túc cười cười, nhìn người bên cạnh.
Ngô Hoằng cũng nghiêm túc nhìn Bạch Túc Túc, nói: "Nếu như lấy trình độ lúc cô diễn tập làm tiêu chuẩn, ngày hôm nay cô chỉ có thể hạng chót."
Bạch Túc Túc: "..."
Ngô Hoằng tuyệt đối là nghệ sĩ ăn nói ngay thẳng nhất mà cô từng gặp! Thề
luôn Ngô Hoằng thứ hai không ai dám thứ nhấtt! Thẳng thắn đến làm người
ta đau lòng.
"Tiểu Ngô đừng nói như vậy chứ, lúc diễn tập Bạch
Túc Túc chỉ không phát huy hết sức mà thôi. Đợi chút nữa xử lý vài âm
tốt hơn chút nữa, không chừng sẽ khiến Tiểu Ngô kinh ngạc đấy." Nghệ sĩ
có tuổi nghề lâu nhất trong đám các cô- Chu Như bỗng nhiên cười cho Bạch Túc Túc một bậc thang.
Kỳ thật Bạch Tố Tố vẫn rất thích sự ngay thẳng của Ngô Hoằng, so với những người trước sau hai mặt mà nói, tính
cách của Ngô Hoằng thực sự rất tốt.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Bạch Túc Túc nhún vai, cười xòa ra vẻ dễ dàng.
Thật ra Bạch Túc Túc khẩn trương không phải chỉ mỗi vì áp lực lớn, mà là bởi hồi nữa Phó Sâm sẽ cùng cô về nhà nói chuyện hôn sự. Vừa nghĩ tới
chuyện rốt cục cũng thoát ly quan hệ cùng Phó Sâm, tâm tính Bạch Túc Túc lại phức tạp.
Khi hiệu ứng sân khấu dần mất, người trên sân
cũng đã hát xong. Tiếp theo là một tân binh, Bạch Túc Túc lượt thứ 5.
Nhìn những người trước cô biểu diễn rất tốt, cô lại càng áp lực. Đối với người chân chính yêu thích âm nhạc mà nói, cái này không chỉ là một
chương trình, mà còn là nền tảng để mọi người trao đổi để trao đổi và
bàn luận học hỏi.
Khi MC đọc lên tên của Bạch Túc Túc, toàn bộ
sân khấu chìm trong bóng tối, ánh đèn lần nữa sáng lên, chỉ thấy một
người phụ nữ mặc váy đuôi cái màu trắng đứng giữa sân khấu. Tiếng sáo mở màn vang lên kèm theo một khúc nhạc dạo. Ngay tại nơi hẻo lánh dưới
khán đài, một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt nghiêm nghị đứng ở
đấy, nhìn cô gái hát múa trên sàn, ánh mắt người đàn ông lại càng sâu.
"Phó tổng không qua ngồi sao?" Nhà giám chế chương trình khách khí nhìn
người đàn ông thần sắc lạnh lùng trong bóng tối, tựa hồ là lần đầu tiên
gặp mặt vị Phó tổng trong truyền thuyết.
Nơi góc khuất, bóng
dáng người đàn ông hoàn toàn ẩn trong bóng tối, ánh mắt tĩnh mịch nhìn
cô gái trên kia, môi mỏng khẽ mở: "Không cần."
Nghe thế, nhà giám chế cũng tự nhiên lại chỗ ngồi, chỉ có thể đứng cùng Phó Sâm trong bóng tối.
"Không thấy bóng anh, chim thành đàn, nơi *sơn cốc vang lên tiếng lòng du
dương. Lần đó anh quyết định, để cho em không cách nào buông tay. Chỉ
còn có em là hoài niệm kí ức..."
*sơn: núi, cốc: dòng nước. Sơn cốc: dòng nước ở giữa hai quả núi; hang
Âm thanh êm ái uyển chuyển vang lên bốn phía sân khấu. Lúc này, tiếng sao
du dương vang lên, hiệu ứng sân khấu bỗng nhiên tạo thêm những cánh hoa
rơi đầy trên đất. Mọi người chỉ còn thấy cô gái trong bộ váy trắng lung
linh đứng giữa sân khấu. Ngô Hoằng bên dưới khẽ mỉm cười, quả nhiên, con người khi có áp lực mới có thể bộc phát tiềm lực.
Hát xong câu
cuối, Bạch Túc Túc hít sâu một hơi nhìn mọi người vỗ tay phía dưới, rồi
quay sang ôm lấy người thổi sáo đệm nhạc cho mình, nói cảm ơn rồi đi
xuống đài.
Ngày hôm nay Chu tỷ không đến, lúc cô trở lại chỗ ngồi, Chu Như nhìn cô cười khen ra mặt "Tôi đã nói cô sẽ biểu diễn rất tốt."
Những người khác cũng khen cô vài câu, cô vui vẻ nhận lời khen. Bất quá Bạch
Túc Túc vẫn biết năng lực của mình thế nào, chỉ là vì áp lực thêm sự
phấn khích quá lớn nên cô mới phát huy tốt hơn bình thường mà thôi.
Ngoài nghề xem hình thức, trong nghề xem môn đạo. Bài hát này của Bạch Túc
Túc mặc dù không quá khó, nhưng những âm luyến của bài vẫn có chút thách thức người hát. Bất quá Bạch Túc Túc đã xử lý rất tốt, cho nên hiệu quả nghe rất khác biệt.
Nhưng cho dù như vậy, hôm nay Bạch Túc Túc
cũng không có được hạng nhất mà hạng ba. Bất quá đối với Bạch Túc Túc,
nhiêu đó đã vừa lòng cô rồi, dù sao ở đây đều là những ca sĩ có thực
lực.
Bạch Túc Túc hôm nay tâm trạng rất tốt, sau khi ghi hình
xong chương trình, Chu Như nói muốn cùng đi KTV. Nhưng mà cô còn phải
đợi Phó Sâm nên đành từ chối.
Chỉ là khi Bạch Túc Túc chuẩn bị
gọi điện thoại cho Phó Sâm lúc nào tới, cô lại thấy nhà giám chế đang
đứng nói chuyện cùng một người đàn ông ở phòng điều chỉnh âm thanh.
Thấy mình không có nhìn lầm, mà đối phương tựa hồ như cũng nhận ra cô, không nói hai lời liền đi về phía cô. Bạch Túc Túc nhìn người đang đi tới,
mặt mũi tràn đầy kinh ngạc: "Anh... anh sao lại ở đây?"
Phó Sâm nhìn xuống đồng hồ, nhàn nhạt nhìn Bạch Túc Túc: "Em để tôi chờ 36 phút."
Bạch Túc Túc: "..."
Ủa? Sao từ nhiên biến thành lỗi của cô mất rồi?
"Sao anh đến sớm vậy? Anh có nghe tôi hát không đó?" Bạch Túc Túc đi theo sau lưng Phó Sâm, một mặt hiếu kỳ hỏi.
Ra khỏi phòng thu, Phó Sâm trực tiếp vòng qua bên kia xe, nhìn khuôn mặt
chờ mong của Bạch Túc Túc bên cạnh, rồi thuận tiện mở cửa xe ngồi vào
ghế lái: "Rất khó nghe."
Giây lát, trong xe bỗng nhiên vang lên
một giọng nói bình thản. Bạch Túc Túc hít sâu một hơi, tận lực áp chế
biểu cảm muốn đánh người của mình lại. Cô cảm thấy đầu mình nhất định là bị kẹp cửa mới đi hỏi Phó Sâm vấn đề này!
Bạch Túc Túc nghiêng
đầu sang chỗ khác, kìm nén hụt hẫng nhìn cảnh đêm bên ngoài. Cô cảm thấy nên lẹ lẹ giải trừ hôn ước dùm cái, bằng không thì sớm hay muộn cô cũng sẽ bị đả kích thành bệnh tim!
Trong xe đột nhiên lâm vào một
bầu không khí quỷ dị, hai người đều không nói gì. Thẳng một đường đi tới biệt thự, đến nơi, xe dần dần chậm lại.
Bạch Túc Túc cởi dây an toàn, không khỏi nhìn người đàn ông bên cạnh, nói: "Chút nữa anh nhớ
nói với ông nội của tôi là anh muốn từ hôn chứ không phải là ý của tôi
nhé."
Phó Sâm nhìn Bạch Túc Túc "Em lại ra lệnh cho tôi?"
Bạch Túc Túc: "..."
"Tôi không có ý này. nhưng nó vốn là ý của anh mà, anh từng nhận rồi không
phải sao?" Bạch Túc Túc có hơi sợ hãi, giọng nói ngày càng nhỏ.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, cô gái trang điểm tinh xảo, trên mặt còn mang theo
nét rụt rè khác hoàn toàn với bộ dáng tự tin khi trên sân khấu. Cô chính là cô gái mâu thuẫn như vậy, tuy nhát như thỏ đế, nhưng có đôi lúc lại
phá lệ cực kì cố chấp. Tỉ như lúc muốn cùng hắn từ hôn hay như lúc cô vì cái gọi là ước mơ của mình.
"Tôi nói muốn hủy hôn hồi nào?" Phó Sâm thế nhưng bình tĩnh nhìn cô gái trước mặt này.
Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Túc Túc sững sờ. Đúng thật, Phó Sâm chưa từng nói
muốn từ hôn, hôm đó chẳng qua là vì gánh tội thay cô mà thôi!
Bạch Túc Túc phát ngốc, trừng lớn mắt: "Vậy anh tới gặp ông nội tôi làm gì?"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo trước mặt, Phó Sâm bỗng nhiên nghiêng
người, một tay giữ chặt lấy ót Bạch Túc Túc, nhìn chằm chằm vào hai mắt
cô "Tôi đương nhiên là có việc của tôi. Còn em, thật sự rất muốn từ hôn
với tôi sao?"
Phó Sâm áp sát quá gần, Bạch Túc Túc có chút mất
tự nhiên, ánh mắt không tự giác liếc ngang liếc dọc. Trong lòng lại vô
cùng oán giận, tựa hồ không nghĩ tới người đàn ông này lại không biết
xấu hổ như vậy, áp sát quá gần. "Tôi..."
Khuôn miệng nhỏ của cô
mím lại, ánh mắt Phó Sâm tối sầm lại, chợt nhớ lại tư vị của cô ngày đó, ánh mắt anh khẽ biến, hắn cúi đầu in môi mình xuống đôi môi mềm mại
trong nét mặt kinh ngạc của đối phương. Cảm nhận được cơ thể Bạch Túc
Túc cứng ngắc, Phó Sâm thừa cơ tiến quân thần tốc, không cho cô một chút cơ hội hô hấp nào cả.
Bạch Túc Túc trừng mắt lớn hết cỡ, cả
người đều cứng đờ ra một chỗ. Sốc vô cùng! Cô không dám tin Phó Sâm lại
làm như vậy. Nhưng cảm xúc mềm ấm trên môi vô cùng rõ ràng, dần dần Bạch Túc Túc cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn. Chỉ có thể đặt hai tay
trước ngược anh cố gắng đẩy ra.
Không khí trong xe bỗng nhiên
trở nên mập mờ, Phó Sâm thô bạo đoạt đi tất cả hô hấp của Bạch Túc Túc,
bàn tay lớn ôm chặt ngang eo Bạch Túc Túc, kéo người cô lại.
Cảm giác trong đầu có chút thiếu dưỡng khí, cả người Bạch Túc Túc như vô
lực ngã oặt ở đó, thẳng đến khi không khí trong lành lần nữa tiến vào
đường khí quản của cô, Bạch Túc Túc mới trở lại bình thường. Cô nhìn
khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, hai tay còn đang yếu ớt đặt lên
vai anh, một mặt trừng mắt lên án, biểu tình tràn đầy kinh ngạc lẫn
khiếp sợ: "Anh... sao anh lại dám làm vậy!?"
Nhìn đôi môi đỏ mọng của cô đang nói, lông mày Phó Sâm khẽ nhướng lên, ánh mắt sâu thẳm: "Tôi làm sao?"